Edit: Lẩu Thịt Hầm
Vân Đào cảm nhận được sự thay đổi của dương vật trong cơ thể. Cô vịn vai Diệp Hào nhổm dậy, muốn rút dương vật ra. Nhưng Diệp Hào cứ giữ chặt mông cô, cô không thể sử dụng được chút sức lực nào.
Liếc qua khóe mắt, Vân Đào thoáng nhìn thấy giá đỡ vòi hoa sen ở bên cạnh. Cô đưa tay định nắm lấy, nhưng Diệp Hào biết ý định của cô nên quay người lại, tay cô không cầm được mà vặn trúng vòi hoa sen.
Dòng nước hơi nóng phun xuống, làm cả hai ướt đẫm.
Nước nóng trượt xuống thân thể hai người, tích tụ ở phần thân dưới dính chặt. Hoa huyệt và dương vật vừa mới qua cao trào trở nên cực kỳ nhạy cảm. Bị nước nóng kích thích, hai người đồng thời run lên, thoải mái mà rên rỉ ra tiếng.
Dương vật Diệp Hào hoàn toàn cứng lên.
Hoa huyệt Vân Đào tham lam mút lấy dương vật, lấy hành động thể hiện rằng nó còn muốn.
Không, mày không muốn đâu!
Vân Đào khóc không ra nước mắt.
Từ lúc xuyên qua tới bây giờ, đầu tiên là cô lo lắng đề phòng đi bộ với cái bụng đói ở nơi hoang dã hơn nửa ngày đường. Thật vất vả mặt dày ké một chén cơm, ăn mà như sống không bằng chết thì cũng thôi đi. Vận động sau khi ăn lại là một trận làm tình cực hạn.
Mấy lần lên đỉnh liên tiếp gần như đã tiêu hao hết thể lực của cô. Nếu làm thêm hiệp nữa, có lẽ cô thật sự sẽ bị Diệp Hào thao xỉu.
"Diệp Hào, không thể, không thể lại..." Lời nói của Vân Đào đột ngột dừng lại sau khi cô nhìn thấy rõ nét mặt của Diệp Hào.
Giờ phút này, Diệp Hào không giống với người lười biếng ác ý lúc mới gặp, cũng không giống với người dịu dàng gợi cảm khi làm tình. Mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn chằm chằm Vân Đào, tựa như thợ săn thích ý nhìn chằm chằm con mồi nhỏ yếu.
Mùi máu tươi dường như là một loại công tắc nào đó đã giải phóng một mặt khác của Diệp Hào.
Hắn cong đầu lưỡi lên liếm một cái, toàn bộ máu mới rỉ ra từ vết thương trên môi đều rơi vào trong miệng. Mùi thơm của máu tươi kích thích ham muốn hủy diệt trong hắn.
Diệp Hào ấn Vân Đào trên tường, lực mạnh đến mức cô rên rỉ đau đớn. Dương vật cứng rắn đẩy thẳng vào tử cung Vân Đào.
Tinh dịch của Diệp Hào vẫn bị chặn ở trong tử cung không ra được, lúc này quy đầu lại chen vào. Có thể nhìn thấy bụng dưới của Vân Đào hơi phồng lên.
"Đào Đào, lần này đến lượt tôi."
Giọng nói của Diệp Hào dịu dàng như trước, nhưng Vân Đào vẫn nghe ra vài phần nguy hiểm khiến sống lưng cô lạnh toát.
Nếu như không phải biết thiết lập nhân vật của Diệp Hào là có chấp niệm và khát vọng biến thái với máu tươi, thì Vân Đào gần như cho rằng Diệp Hào tức giận do bị mình cắn.
Là do cô quá high.
Cô bị sự dịu dàng của Diệp Hào khi làm tình làm mờ mắt, bị tiếng thở dốc say mê của Diệp Hào làm cho đầu óc choáng váng, mới có thể quên sự thật Diệp Hào là một tên biến thái khát máu.
Vân Đào ơi Vân Đào, cuồng âm thanh cũng phải có điểm mấu chốt, phải biết có chừng có mực chứ. Tiếng Diệp Hào kêu giường là thứ mà mày có thể đắm chìm sao, môi Diệp Hào là thứ mà mày có thể cắn sao?
Giờ phút này Vân Đào thực sự nghi ngờ sự dịu dàng của Diệp Hào là giả bộ. Tiếng thở dốc cũng là cố ý cho cô nghe.
Phải biết rằng đội Bạch Sư có sáu người, sở dĩ còn phải lập thêm phó đội trưởng là bởi vì Diệp Hào có đầu óc hơn người. Từ khi hắn gia nhập Bạch Sư, chiến dịch lớn nhỏ đều là một tay hắn lập kế hoạch, vả lại không có bất kỳ thất bại nào.
Cô là sinh viên đại học chưa từng trải sự đời, ở trong mắt Diệp Hào chỉ sợ là người trong suốt, nhìn một cái là biết ngay.
Diệp Hào như vậy không giống với Diệp Hào đã làm tình với cô.
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng Diệp Hào giả bộ càng lớn, nhưng tại sao vậy?
Còn hắn nói cái gì mà lần này đến lượt hắn, đến lượt hắn cái gì?
Biến thái sở dĩ là biến thái, là bởi vì logic của bọn họ người bình thường không thể nào hiểu, cũng không thể nào đoán trước được.
Đang lúc Vân Đào miên man nghĩ mình lành ít dữ nhiều thì môi chợt đau.
Diệp Hào cắn cô một cái.
Hả? Chỉ thế thôi sao?
Vân Đào còn chưa kịp thấy may mắn bản thân tìm được đường sống trong chỗ chết, thì Diệp Hào vừa mút nuốt máu Vân Đào, vừa nhanh chóng và mãnh liệt thao khô hoa huyệt cô.
"A... ha ha ~ Diệp Hào... dừng lại... a!"
Quá nhanh, quá mạnh, mỗi cú đâm của Diệp Hào đều lấp đầy cổ tử cung, đau đớn và khoái cảm khiến Vân Đào liên tục hét lên.
Không được, cô thật sự không được.