Sầm Nguyễn không ngờ rằng Tần phu nhân sẽ coi trọng lời nói bình thường của mình, ngay ngày hôm sau đã tìm người mua một chiếc lồng tinh xảo, khi Sầm Nguyễn xuống lầu lần nữa, cậu nhìn thấy chiếc lồng lông vũ mày vàng xinh đẹp trên bệ cửa sổ đại sảnh.
"JiaJia..." Con chim nhìn thấy Sầm Nguyễn liền kêu lên, nó khá nhiệt tình, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu không ngừng nhìn cậu.
Sầm Nguyễn: Có điểm hơi thái quá:)
Tần phu nhân yêu quý nguyên chủ đến mức Sầm Nguyễn tin chắc nếu cậu đòi cả hổ và cá sấu thì bà cũng sẽ tìm cách lấy được.
Vốn dĩ Sầm Nguyễn cũng không để ý lắm, có chim ngắm cũng sướng!!
Ít nhất cậu không phải nhìn thấy mèo nữa.
Đôi khi tiếng chim bám vào thực sự có thể khiến người ta cảm thấy trìu mến, đặc biệt là tiếng hót líu lo của chim hoàng yến đặc biệt rõ ràng, cọ xát vào lòng bàn tay của Sầm Nguyễn khi đang ăn.
Nguyên bản Sầm Nguyễn chỉ tùy tiện nói về chim hoàng yến do ảnh hưởng từ các loại tiểu thuyết độc hại ở địa phủ, không ngờ bây giờ cậu lại thực sự yêu loại chim này, đến mức không thể bỏ nó xuống!!
Sầm Nguyễn mỗi ngày đều phải bám theo Tần Viễn Hành, sau khi ăn sáng xong, cậu thoải mái lên chiếc Bentley của đối phương, chuẩn bị đi làm cùng nhau.
Khác với trước đây, Sầm Nguyễn lần này mang theo cả con chim, cậu ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tần Viễn Hành: "Anh ơi, chim hoàng yến của em trông có đẹp không? Anh có muốn chạm vào cái đầu nhỏ của nó không?"
Tần Viễn Hành đang chỉnh lại cổ tay áo, nghe những lời này động tác có chút dừng lại.
Chim hoàng yến?!
Lời nói của trợ lý Trương chợt hiện lên trong đầu.
Hắn liếc mắt một chút rồi ừ một tiếng: "Bà ấy mua cho cậu sao?"
Bà ấy tất nhiên là đang nói đến Tần phu nhân.
Sầm Nguyễn nghe ra ý tứ của hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Nơi ở chính của Tần gia được xây dựng trên một sườn núi tương đối hẻo lánh, phong cảnh dễ chịu, xung quanh có những đỉnh núi liên tục, cách trung tâm thành phố khá xa.
Lông của con chim vàng mềm mại, sờ vào có cảm giác rất thích, hơn nữa còn kêu vài tiếng để làm vui lòng và nũng nịu, rúc vào ngón tay chủ nhân rất tình cảm.
Sầm Nguyễn giơ chiếc lồng chim nhỏ nhắn tinh xảo lên trước mặt Tần Viễn Hành: “Anh ơi, anh sờ nó chút đi, thuận tiện đặt tên cho nó luôn.”
Tần Viễn Hành cụp mắt xuống, lông chim trong lồng có màu vàng nhạt, dưới ánh mặt trời lại càng tỏa sáng, hai con mắt đen to như hạt đậu nhìn trái nhìn phải, cùng với tiếng kêu lanh lảnh, trông thật đáng yêu và xinh đẹp.
Hắn ngước mắt nhìn thiếu niên, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy người trước mặt khi cười trông đẹp hơn, đối mặt với ánh nắng mặt trời, ánh sáng dịu nhẹ và màu sắc ấm áp chiếu lên khuôn mặt cậu, lông mi dài và cong, đôi mắt ấy trong như mực như sao mai trong đêm.
Chim hoàng yến trong tay ánh mắt trở nên im lặng.
Lúc này, hắn không khỏi nhớ tới lời nói của trợ lý Trương - "Xinh đẹp mà yếu đuối? Một con chim bị nhốt và bảo vệ trong lồng? Không có chủ nhân thì không thể sống được?"
"Hẳn là để miêu tả một người yêu đến chết đi sống lại. Sếp, có lẽ Sầm Nguyễn thiếu gia thực sự thích ngài."
Tần Viễn thông nhíu mày.
Tại sao cậu lại nuôi chim hoàng yến?
Cậu có biết chim hoàng yến nghĩa là gì không?
Cậu là đang ám chỉ điều gì đó sao?
Chuỗi sự trùng hợp ngẫu nhiên buộc hắn phải dừng lại để suy nghĩ.
Thiếu niên mi mắt cong cong, nhìn về phía hắn trong ánh mắt sáng, hoàn toàn không giống như là giả vờ.
Tần Viễn Hành trong lòng trầm xuống: "Cậu có biết bên ngoài nói gì về chúng ta không?"
Sầm Nguyễn nghe vậy có chút bối rối, không hiểu tại sao chủ đề lại đột nhiên chuyển sang vấn đề này.
Mọi người đang nói gì về cậu và anh trai??
Cậu rất ít để ý đến những lời bình luận bên ngoài, trong khoảng thời gian này cậu có quan hệ rất tốt với Tần Viễn Hành, luôn ở bên cạnh hắn 24/24...
Chẳng lẽ bên ngoài người ta nói cậu huynh khống? Nói cậu coi hắn như bảo bối?
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)
Sầm Nguyễn cẩn thận nghiền ngẫm cái xưng hô này, cũng không phải cậu không thể tiếp thu, dù sao lời nhận xét này cũng khiến họ giống như huynh đệ tình thâm.
Sầm Nguyễn nghĩ thông suốt lúc sau xua xua tay, phi thường Phật hệ, “Em mới mặc kệ bên ngoài nói như thế nào đâu.”
Tần Viễn Hành không hiểu Sầm Nguyễn đang nghĩ gì, đang định hỏi lại thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Sầm Nguyễn, nghe đối phương son sắt thề: “Mà bọn họ nói cũng không sai, chúng ta như vậy cũng thật tốt a.”
Trong hào môn mà anh em nuôi với nhau vẫn huynh đệ tình thâm, tình như thủ túc, này không phải tốt sao:D
Tần Viễn Hành nhíu nhíu mày.
Này xem như thừa nhận?
Lần thứ hai.
Bất quá Tần Viễn Hành vẫn có chút nghi hoặc, chuyện này vẫn còn rất nhiều sơ hở.
Sầm Nguyễn lúc này còn không biết mình vừa rơi vào hố, vẫn đang vui vẻ chơi đùa với chim hoàng yến trong lồng.
Tần Viễn Hành ánh mắt nhìn về phía con chim vàng, con chim hoàng yến trong lồng có chút sợ hãi trước đôi mắt sâu thẳm như vậy, nó dừng lại không kêu nữa, không ngừng lùi lại, trông thật đáng thương.
Ngay cả khi Tần Viễn Hành đưa tay chạm vào đầu nó cũng bị nó quay đầu tránh né, biểu tình thập phần phòng bị.
Tần Viễn Hành: "..."
Sầm Nguyễn cũng không ngờ rằng anh trai mình lại không được lòng động vật nhỏ như vậy, nhìn thấy con chim run rẩy thành một quả bóng, cậu nhanh chóng vuốt ve lông nó để nó thư giãn.
“Đừng sợ, đây là chú của con ~~~”
Lần này đến lượt bác tài xế bị sốc, hỏi: “Chú?”
Sầm Nguyễn khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt sáng ngời: "Đúng vậy, tôi là cha nó, vậy anh trai không phải là chú của nó sao?!"
Sau đó cậu quay đầu lại, có chút mong đợi hỏi Tần Viễn Hành: "Anh, anh thấy được không?"
Tần Viễn Hành không hiểu gì lại tự dưng có được một đứa cháu trai xấu xí: "..."
Hắn ở trong lòng yên lặng thở dài, rốt cuộc nhịn không được mở miệng sửa đúng: “Kia cũng nên là bá phụ, không phải chú.”
Sầm Nguyễn thờ ơ, không tán đồng nói: "Chính là kêu bá phụ nghe có chút già, anh coi kêu chú chẳng phải tốt hơn sao ~” cậu xem trong tiểu thuyết, rất nhiều vai chính đều là chú gì đó, chính là không có bá phụ……
Tần Viễn Hành liếc ra ngoài cửa kính xe: "Cậu thích là được."
“Vậy phiền anh đặt cho cháu trai nhỏ một cái tên hay nha.” Sầm Nguyễn vẻ mặt thành khẩn nói.
"Tiểu Hắc."
Tần Viễn Hành thản nhiên nói hai chữ.
Tiểu Hắc???!!
Một dấu hỏi lớn hiện lên trong đầu Sầm Nguyễn, cậu không biết làm thế nào mà Tần Viễn Hành lại có thể liên hệ con chim lông vàng xinh đẹp này với màu đen.
Cậu cầm nó lên nhìn một lúc, cuối cùng cũng thấy màu sắc đó đến từ đâu.
Đôi mắt của nó màu đen.
Sầm Nguyễn chán nản nghĩ.
Nhưng đa số động vật đều có mắt đen, chẳng lẽ đều được gọi là Tiểu Hắc??
Sầm Nguyễn xoa đầu chim hoàng yến.
Lúc này, trong đầu Tần Viễn Hành lại vang lên một thanh âm quen thuộc, hắn bình tĩnh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lại chú ý tới hành vi của thiếu niên.
—— “Ủy khuất ngươi rồi bảo bối, bất quá Tiểu Hắc nghe cũng rất hay"
—— "Trời đất bao la, anh trai vẫn là lớn nhất."
Khóe miệng Tần Viễn Hành vô thức hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ngay cả hắn cũng không chú ý tới.
Cũng may chim hoàng yến không nói được, nếu không nó đã lớn tiếng chửi: "Các ngươi thanh cao! Ta đây nên rời đi?"
Vào ngày này, chú chim hoàng yến xinh đẹp đã có tên - Tiểu Hắc.
Không biết vì nó vui quá hay sao mà nó cứ kêu ríu rít không ngừng, nếu để ý kỹ thì không khó để nghe thấy cảm xúc than khóc trong đó.
Thật buồn khi nó có một cái tên tồi tệ như vậy.
Khi hai người cùng nhau đến công ty, các nhân viên trong công ty không khỏi lén nhìn khi thấy họ đi cạnh nhau.
Sầm Nguyễn mặc cho rất nhiều người nhìn cũng không để ý, tiếp tục trêu chọc chim hoàng yến trong lồng, nhưng Tiểu Hắc không biết tại sao lại mất bình tĩnh, tâm trạng u ám cúi đầu.
"Tiểu Hắc? Tiểu Hắc...?"
Sầm Nguyễn càng kêu chim hoàng yến càng buồn bực, đến cuối cùng chim hoàng yến trực tiếp lấy mông đối cậu.
Sầm Nguyễn tức khắc gấp đến độ dậm chân.
Tần Viễn Hành liếc mắt nhìn bộ dáng hoạt bát của thiếu niên, không khỏi cười thầm.
Một màn này tự nhiên cũng bị chúng công nhân thu hết vào đáy mắt, giờ này khắc này bọn họ chỉ nghĩ tới rồi một câu —— Cậu ấy đang nháo, anh ấy đang cười*
*gốc là 他在闹, 他在笑。
Đây thực sự là từ thích hợp để miêu tả trạng thái hiện tại của hai người này.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)
Lúc này Sầm Nguyễn rốt cục ý thức được người khác đang nhìn mình, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tần Viễn Hành: “Anh, bọn họ đang nhìn Tiểu Hắc~ Không hổ là con trai ta mà, mị lực bắn ra tứ phía hehe..."
Tần Viễn Hành nghiêng đầu nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Công ty không cho phép nuôi thú cưng.”
Sầm Nguyễn trong tiềm thức rên rỉ một tiếng, sau đó mặt đỏ bừng xấu hổ: "Thật sao?!"
Cậu không biết điều này a!!
Mấy ngày nay cậu mới biết những dòng đó là gì, chưa có thời gian xem nội quy, quy định của công ty.
Cậu lưỡng lự cầm lại chiếc lồng nhỏ, cố giấu đi nhưng lại không giấu được chút nào, không cười cũng không khóc được, vừa đi vừa hỏi: “Có phải em vừa tạo ra hình tượng xấu cho mọi người không?”
Tần Viễn Hành không nói, nhưng Sầm Nguyễn đã đoán được đáp án là gì, cậu bĩu môi, vẻ mặt buồn bã nói: "Sẽ không bị phạt gì đi. Dù sao em cũng là tiểu thiếu gia Tần gia, anh có thể hay không..."
"Công ty đối xử bình đẳng với tất cả nhân viên"
"Trừ tiền lương, điểm danh phê bình."
Trước mắt Sầm Nguyễn tối sầm
Một mảnh lịch sử đen đáng xấu hổ khác.
Nếu biết trước, thì cậu đã không đưa tiểu hắc đi khoe khoang.
Cậu hối hận quá, danh tiếng vốn đã xấu của mình giờ lại tệ hơn rồi.
Trong thang máy chỉ có hai người họ.
Ngay lúc Sầm Nguyễn đang suy nghĩ nên dùng biểu cảm gì để tỏ ra mình không quan tâm chút nào thì một giọng nói trầm thấp lười biếng từ bên cạnh truyền tới.
"Chỉ tất cả nhân viên công ty cần phải tuân thủ các quy định."
"Cậu chỉ là Tần gia thiếu gia tới đây chơi, muốn làm gì thì làm."
Tần Viễn Hành lại nói: "Cậu không có hạn chế."
Sầm Nguyễn chớp mắt, phải một lúc sau cậu mới nhận ra ý của đối phương.
Vậy là cậu không bị trừ lương hay điểm danh phê bình nữa phải không??!!
Sầm Nguyễn trong lòng vui vẻ, nhấc lồng chim bắt đầu chia sẻ vui sướng, “A a a Tiểu Hắc ngươi nghe thấy không, về sau ngươi có thể quang minh chính đại bồi ta ở công ty chơi nà.”
Thanh âm cậu càng nói đàng trầm thấp xuống, hậu tri hậu giác cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.
Thang máy dừng lại, Tần Viễn Hành nện bước trầm ổn, sải bước đi ra ngoài, Sầm Nguyễn đứng ở tại chỗ, cậu tựa hồ là nghĩ thông suốt cái gì, khiếp sợ mà nhìn bóng dáng nam nhân, không dám tin tưởng nói: "Anh!! Vậy anh vừa hù dọa em làm gì chứ?"
"Anh là cố ý sao!!"
Tần Viễn Hành cũng không quay đầu lại, đưa tay về phía sau mà tùy ý vẫy vẫy.
Sầm Nguyễn vội vàng chạy đuổi theo sau, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói: "Vậy em có được trả tiền lương không?"
"Không."
Sầm Nguyễn khiếp sợ.
“Em không phải tiểu thiếu gia sao? Như thế nào có thể không có tiền lương!!”
"Anh thập chí còn không sẵn lòng ứng phó với em sao?"
"Ừm.."
Sầm Nguyễn mở to mắt, cậu thực sự không biết phải đáp lại từ 'ừm' này như thế nào.
Cậu một đường đi theo Tần Viễn Hành tới văn phòng, rầu rĩ không vui mà đùa với tiểu hắc.
Trợ lý Trương thực mau đưa tư liệu tiến vào, anh hiển nhiên không có dự kiến đến Sầm Nguyễn lại ở chỗ này, lập tức ngây ngẩn cả người, “Tiểu, tiểu thiếu gia?”
Rồi lần thứ hai nhìn thấy chiếc lồng nhỏ tinh xảo trong tay thiếu niên, chú chim nhỏ bên trong đang vui sướng mà ríu rít kêu.
“Đây là loại chim gì a?” Anh mỉm cười hỏi tựa như đang nói chuyện với một đứa trẻ.
Sầm Nguyễn khoe: "Là chim hoàng yến! Nó siêu ngoan ngoãn luôn."
Nụ cười của trợ lý Trương đột nhiên cứng lại.
Chim hoàng yến?!!!
Tiêu đề của bài viết đã bị dập tắt vài ngày trước lại hiện lên trong đầu anh.
Nụ cười của Sầm Nguyễn trong mắt anh tức khắc trở nên gượng gạo.
Trợ lý Trương biểu tình khiếp sợ lại phức tạp, vẻ mặt khiển trách mà quay đầu nhìn về phía Tần Viễn Hành, ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một kẻ vô tâm.
Người ta đã đem cả chim hoàng yến đến đây, gợi ý quá rõ ràng rồi còn gì!!!
Hơn nữa cậu còn dùng bốn từ "siêu ngoan ngoãn~"* để miêu tả. Đây không phải là đang khẩn cầu hắn đừng có bỏ rơi cậu sao.
*trong raw là "超乖的噢~" nên mới thành bốn chữ
Tiểu thiếu gia đối với sếp tình sâu nghĩa nặng, sếp cư nhiên còn nói cậu không hiểu gì về phương diện này, còn khẳng định cậu căn bản là không thích hắn.
Sếp đây chính là cô phụ tình cảm của tiểu thiếu gia!!