Tần Viễn Hành liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của đối phương: "..."
Hắn có giải thích bao nhiêu lần cũng vô ích, nên chỉ quay lại chủ đề chính, "Kết quả điều tra đã có chưa?"
Trong đôi mắt điềm tĩnh của hắn hiện lên một làn sóng.
Trợ lý Trương trong lòng chặc lưỡi, nhưng dù sao anh vẫn chỉ là người làm công dưới tay Tần Viễn Hành, chỉ dám dùng ánh mắt lên án hắn, rất nhanh liền cung kính đem danh sách trên tay đặt lên bàn.
Đây là danh sách ở Vân Thành dựa theo yêu cầu "đối tượng bao dưỡng đáng ngờ" lần trước, sau nhiều lần sàng lọc, chỉ còn lại năm người.
Tần Viễn Hành nhanh chóng mở tập tài liệu ra.
Sầm Nguyễn ngồi trên ghế sofa chơi chơi cũng không để ý lắm bên trong có gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của trợ lý Trương đặc biệt rõ ràng, ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt anh có sự đồng tình.
Sầm Nguyễn:?
Ánh mắt gì đây.
Công ty sắp phá sản sao?
Sầm Nguyễn nghiêng đầu, ngoan ngoãn hỏi: “Trợ lý Trương, trước đây chúng ta có thù oán gì sao?”
Cậu có chút cảnh giác, sợ người này trước đây lại có một giao dịch khác với nguyên chủ.
Trợ lý Trương vội vàng lắc đầu: "Không, không."
Anh chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc cho vị tiểu thiếu gia này, người cậu thích lại không thích cậu, đã thế còn đi tìm kiếm những thiếu niên giống cậu, không biết hắn đang muốn làm gì.
Nói thật, Trương trợ lý đã ở cùng Tần Viễn Hành ba bốn năm, nhưng anh cũng chưa bao giờ hiểu rõ Tần Viễn Hành.
Lần này tìm danh sách những người đó cũng không biết là muốn làm gì.
Lại còn là tìm những người giống Sầm Nguyễn tiểu thiếu gia.
Trong đó còn có một người bạn cùng lớp quan hệ không tốt lắm với tiểu thiếu gia.
Chẳng lẽ là tìm thế thân?
Trong đầu trợ lý Trương đột nhiên nảy ra một ý nghĩ buồn cười như vậy, nhưng sau khi phân tích cẩn thận thì không phải là không thể!!
Sếp sẽ không cho rằng hắn cùng tiểu thiếu gia là anh em nên không dám thể hiện tình cảm ra ngoài đi!!
Đừng nghĩ phong kiến như vậy! Hai người không có quan hệ huyết thống, thậm chí còn không có cùng một sổ hộ khẩu!!!
(Bỗng dưng buồn.jpg)
Tần Viễn Hành không biết hắn trả lương cao mời tới trợ lý lại não bổ chút cái gì một vở cẩu huyết, ánh mắt anh nhìn hắn từ khiển trách chuyển biến thành kinh ngạc.
Hắn đặt danh sách trên tay xuống.
Hắn đã xem qua tất cả nhưng không ai trong số họ là người hắn đang tìm kiếm.
Hắn lúc này tựa hồ đang ở trong trạng thái ám ảnh, mỗi lời nói và hành động của thiếu niên trong giấc mơ đều vượt quá phạm vi nhận thức của hắn, đây là loại cảm xúc mà hắn đã hơn hai mươi năm chưa từng trải qua, xúc cảm trong máu sôi lên, tâm trí hắn như bị kích động.
Loại kích động này không phải là phẫn nộ, mà là như bị người dùng một hòn sỏi đập vào tận sâu trong tâm hồn.
Ba người trong văn phòng có những suy nghĩ khác nhau, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ khi không ai nói chuyện.
Đúng lúc này Tiểu Hắc kêu lên phá vỡ bầu không khí ấy.
Sầm Nguyễn cho rằng họ đang giải quyết một số vấn đề khó khăn không tiện để cậu nghe nên cậu khôn ngoan đứng dậy nói: "Anh ơi, buổi tối em có buổi họp lớp, em đi chuẩn bị trước."
Trợ lý Trương: "Họp lớp?!"
Anh đột nhiên nhận ra trong danh sách kia có một vị là đồng học cậu quen biết, tiểu thiếu gia đây là muốn làm gì a!!
Anh mơ hồ nhắc nhở: " Chúc cậu vui vẻ, chú ý an toàn, nhớ mang theo nhiều vệ sĩ!"
Nếu đánh nhau nổ ra, hãy để vệ sĩ vào chứ đừng làm mình bị thương.
Sầm Nguyễn nhìn trợ lý Trương nháy mắt một hồi, không biết anh ta đang nghĩ gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Cậu mang theo chiếc lồng chim, rời khỏi văn phòng với nụ cười trên môi.
Anh trai cậu đã ân cần, trợ lý anh ấy thậm chí còn ân cần hơn nữa.
Biết cậu buổi tối sẽ đi dự tiệc nên đặc biệt nhắc nhở cậu khi đi mua sắm mang theo một số vệ sĩ, nhân tiện thêm một vài người nữa sẽ hỗ trợ cậu trong bữa tiệc!!
Với thân phận là thiếu gia Tần gia, cậu có thể lên xuống công ty một cách thuận lợi, lần này tình cờ gặp được người trong thang máy lần trước.
Cậu cảnh giác nhìn người này, nhưng hắn chỉ gật đầu với cậu, kính cẩn gọi một tiếng “thiếu gia” rồi rời đi mà không hề giao tiếp trong suốt cả quá trình.
Sầm Nguyễn có chút do dự nhìn bóng lưng đối phương.
Đột nhiên cậu ý thức được nơi này công nhân đi tới đi lui, mà lần trước bọn họ là thang máy tình cờ gặp được, trong không gian kín trừ bỏ bọn họ thì không có những người khác ‘nghe trộm’.
Thỏa thuận đó thậm chí Tần gia còn không biết.
Sầm Nguyễn trước đó đã tìm được thông tin của người này -- Khương Kiến Xương, tuổi 45 tuổi, ở Tần thị công tác mười mấy năm, làm người hòa ái đứng đắn, cùng Tần thị không thù không oán.
Tất cả đều là những thông tin hời hợt, không có thủ đoạn thực sự nào, nhưng nếu nguyên chủ chỉ là muốn kiếm tiền thì sẽ không gây bất lợi cho Tần gia.
Cậu sẽ tìm thời gian để cùng nói chuyện với người này.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)
"Chíp chíp ~" Tiếng kêu của Tiểu Hắc thu hút sự chú ý của Sầm Nguyễn, cậu cụp mắt xuống, nhướng mày, "Con đói sao? Vậy cha sẽ đưa con đi ăn!!"
Bóng dáng gầy yếu của thiếu niên dần biến mất ở góc hành lang, lúc này, một nhân viên tóc dài nào đó đang cúi đầu làm việc đứng dậy, cô đi đến văn phòng trên sân thượng, kính cẩn gõ cửa, trầm giọng nói.
"Tần tổng..."
"Mời vào."
Buổi tiệc họp lớp đang tiến gần.
Lớp mà nguyên chủ học chủ yếu bao toàn những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình giàu có ở Vân Thành, nhiều gia đình trong số họ còn có quan hệ hợp tác với Tần gia.
Kỳ thực điều tốt nhất là Sầm Nguyễn không đi đến buổi tụ họp này, nhưng nếu không đi, cậu sẽ không thể hiểu được nguyên chủ, cho dù sau này 'cậu' sẽ gây rắc rối, Sầm Nguyễn lúc ấy hối hận cũng không kịp.
Thành tích của nguyên chủ rất tốt, luôn đứng nhất lớp, độ nổi tiếng trong trường cũng không tệ, nhưng chỉ ở mức độ quen biết, nguyên chủ cũng không có người bạn thân nào, cho nên Sầm Nguyễn đi lần này cũng tương đối nhẹ nhàng.
Ít nhất không cần phải giả vờ làm nguyên chủ trước mặt người quen, cái tính tình nhạy cảm cùng khí chất nhu nhược đó của nguyên chủ cậu thực sự diễn không được.
Sầm Nguyễn bị Tần phu nhân phát hiện ngay khi mới xuyên vào sách, nhưng may mắn thay, hai năm trước tính tình nguyên chủ đã thay đổi mạnh mẽ nên mới không bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Duyệt Thủy là một trong những tầng của tòa nhà Đái Mộc, đó cũng là một trong những nơi tụ tập yêu thích của đám phú nhị đại ở Vân Thành. Cửa phòng vừa mở, cậu đã nhìn thấy trong đó có đủ loại người, đại khái cái là có khoảng hai mươi người trong phòng.
Động tác của Sầm Nguyễn hấp dẫn sự chú ý của người bên trong, rất nhanh mọi người trong phòng đều tập trung chú ý vào cậu, có người bắt đầu thì thầm.
"Trời ơi, cậu ta là ai vậy? Lớp chúng ta ngoài Đồng Trí ra còn có ai đẹp trai như vậy sao?"
"Tôi cũng không xác định, để nhìn kĩ lại chút, hình như là Sầm Nguyễn bên Tần gia."
"Đm, đúng là cậu ta, mới có mấy tháng không gặp mà cậu ta đã có thay đổi lớn đến vậy."
"Các cậu có hay không cảm thấy cậu ta cùng giáo thảo Đồng Trí giống nhau? Đường nét khuôn mặt và khí chất cũng thấy tương tự?"
Âm thanh thảo luận ngày càng lớn.
Người thanh niên trước mặt hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú khác thường, mái tóc như mực hơi uốn cong trước trán, ngoan ngoãn buông xuống, để lộ nửa vầng trán đầy đặn mịn màng, đôi mắt trong sáng và thuần khiết một màu đen quý phái, những viên ngọc trắng trên dái tai đung đưa, càng làm tăng thêm khí chất thuần khiết.
Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng, khi bước vào, ánh sáng trong phòng mang đến cho cậu một vầng hào quang màu vàng nhạt ấm áp.
Hoàn toàn là hình ảnh một bông hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp và quý phái.
Rất nhiều người trong phòng riêng đều bị bộ dáng của Sầm Nguyễn hấp dẫn, hồi lâu không thể phục hồi tinh thần.
Sầm Nguyễn cũng biết mình sau khi xuyên sách gây ra biến hóa, nhưng không ngờ thay đổi lại lớn như vậy, một cô gái ngồi gần cậu nhất còn ngạc nhiên hỏi cậu có phải đã vào nhầm chỗ hay không.
Thẳng đến khi Sầm Nguyễn nói ra tên mình, bọn họ sửng sốt một hồi lâu mới tiếp thu.
Nữ sinh kia cười cười xin lỗi với cậu, sau đó rất nhiệt tình kéo Sầm Nguyễn vào.
Phòng riêng khác hẳn với mớ hỗn độn mà Sầm Nguyễn tưởng tượng, có người chơi Ma sói, Sự thật hay Thử thách, có người chỉ tập trung ăn uống, trao đổi học thuật, trò chuyện cực kỳ thoải mái, không hề có tính toán, mưu mô như trong tiểu thuyết.
Nữ sinh tên là Thu Ninh, là một người nhân phẩm và kĩ năng giao tiếp tốt, cô cũng nằm trong ban cán bộ của lớp, đối với hầu hết mọi người ở đây đều có quan hệ khá thân thiết.
Sầm Nguyễn bối rối bị đè xuống chiếc ghế sô pha bọc da cứng, trước mặt là một ly đồ uống có độ cồn cực thấp dành cho sinh viên.
"Giáo viên và một số học sinh khác có chút việc trì hoãn nên chưa đến được, chúng ta ngồi chờ một lúc." Thu Ninh giải thích.
Chưa kịp nói xong, cô đã cảm nhận được hai bóng đen ngột ngạt phía trên đầu mình.
Thu Ninh chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt hai người đàn ông cao lớn mặc vest đứng với vẻ mặt tà ác, bắp tay và cơ ngực rắn chắc đến mức nực cười, giống như hai bức tường kiên cố.
Thu Ninh: "..."
Sầm Nguyễn: "..."
Thu Ninh: “…(mặt kinh hãi)"
Hai người đàn ông cơ bắp này xuất hiện trong lớp khi nào? Tại sao cô lại không biết?!
Sầm Nguyễn lau mồ hôi không tồn tại trên trán, chẳng lẽ nói đây là vệ sĩ cậu thuê với giá cao vì sợ gặp rắc rối?
Hai vệ sĩ một tả một hữu đứng ở bên cạnh Sầm Nguyễn như là hai tôn môn thần lại một lần hấp dẫn lực chú ý mọi người trong phòng.
Sầm Nguyễn cười nói: "Để tôi giới thiệu với cô, đây là...anh họ của tôi. Hai anh ấy đi cùng tôi là vì lo lắng cho tôi."
Chỉ hạn định đêm nay • anh họ trị giá 2 vạn tệ • vệ sĩ: "..."
Hai người chần chờ gật gật đầu.
Không phải nói có đánh nhau sao? Nơi này như thế nào lại thật yên tĩnh.
Thu Ninh nghiêng đầu, hiển nhiên tin tưởng lời cậu nói, Sầm Nguyễn tùy tiện tìm cớ mời hai vệ sĩ chờ bên ngoài.
Sau khi về nhà cậu nhất định sẽ cáo trạng với Tần Viễn Hành trừ lương trợ lý Trương!!
Sầm Nguyễn âm thầm ôm mối hận trong lòng.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)
Sau khi cảm giác áp bức biến mất, Thu Ninh bắt đầu đánh giá Sầm Nguyễn từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc nói: “Cậu thật sự rất đẹp trai, nhưng ngày lại luôn cúi đầu còn không nói chuyện. Bằng không Đồng Trí sao có thể xứng với cái danh giáo thảo chó má kia được."
Sầm Nguyễn ngừng uống rượu, ngập ngừng hỏi: “Đồng Trí làm sao vậy?”
Lúc mới vào, cậu quả thực có nghe thấy có người nhắc đến Đồng Trí, nhưng trong đầu câuh không có ấn tượng gì, hơn nữa người này cũng không phải nhân vật trong nguyên tác nhắc tới.
Thu Ninh tựa hồ không thích người này, lập tức cười lạnh nói: “Hắn thật thích giả vờ, nhìn thì có vẻ xa cách, cao thượng, không ai có thể coi thường hắn, nhưng thực chất hắn chỉ là đang muốn dụ dỗ những người giàu có trong trường mà thôi. "
“Hắn mặt mày cùng cậu rất là tương tự, người khác nói như vậy hắn còn không vui, bày cái sắc mặt không biết muốn làm gì.”
Sầm Nguyễn im lặng nghe kể chuyện
Chẳng lẽ Đồng chí này là "anh ta" mà Từ Quang nhắc đến?
Sầm Nguyễn bình tĩnh bắt đầu hỏi thăm cô về những người khác, đồng thời quan sát các thiếu niên trong phòng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Người đàn ông tóc nâu ngắn và Từ Quang mà cậu gặp trong bệnh viện đều ngồi ở chỗ bàn đang chơi ma sói, xung quanh không còn chỗ ngồi nào khác, mấy chục người vây quanh chơi đến vui vẻ. Sầm Nguyễn ngượng ngùng không dám đi lên hỏi Từ Quang "anh ta" ở đâu.
Từ Quang hiển nhiên tâm trạng không tốt, hai mắt xanh đen nhìn về phía cửa, thỉnh thoảng chú ý đến tin nhắn trên điện thoại, lúc chơi không biết đã thua bao nhiêu lần.
Linh cảm Sầm Nguyễn bỗng dưng lóe lên, cậu quay phắt nhìn Thu Ninh, nói: "Hắn ở đâu?"
Cậu ý đồ từ trong miệng Từ Quang muốn biết "anh ta" là ai, để xem có thể hỏi ra được điều gì không, Sầm Nguyễn chỉ thấy Ninh Thu dừng một chút, tựa hồ là đang suy nghĩ điều gì, sau đó bật ra một câu: "Cậu đang nói tới Tịch Ngọc sao?"
Ai nữa vậy?!
Sầm Nguyễn gật gật đầu: "Đúng thế, cô biết hắn ở đâu sao?"
Thu Ninh nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó thấm thía nói: "Hắn thì có gì tốt? Đáng giá để cậu tâm tâm niệm niệm tận hai năm sao!?"
Đồng tử Sầm Nguyễn run rẩy.
Ý gì đây, nói vậy chẳng lẽ nguyên chủ yêu thầm vị "Tịch Ngọc" này tới hai năm?
Nhưng mà không để cậu cẩn thận hỏi rõ, bên phía cửa truyền đến một chút động tĩnh.
"Đồng Trí giáo thảo tới rồi!!"
Sầm Nguyễn giương mắt nhìn lên.
Các đường nét trên khuôn mặt của Đồng Trí thực ra rất bình thường khi nhìn riêng lẻ, chỉ khi kết hợp với nhau, anh ta trông khá thanh tú và ưa nhìn, cộng với làn da trắng lạnh lùng và đôi mắt hoa đào quyến rũ, vẻ ngoài của anh ta cũng tạo nên một điểm nhấn.
Đúng như Thu Ninh nói, Đồng Trí lạnh lùng xa cách, liếc nhìn mọi người rồi không có động thái gì khác, dáng vẻ như một bông hoa trên núi khiến nhiều chàng trai muốn chinh phục.
Có lẽ ánh mắt của Sầm Nguyễn quá rõ ràng nên Đồng Trí mới ngước mắt nhìn sang.
Sầm Nguyễn thấy trong mắt anh ta sự trào phúng cùng khinh thường...
Thêm phong cách khoe khoang đầy kiêu hãnh của kẻ chiến thắng kia nữa.