Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!

Chương 39: Không còn là tiểu thư




Đặng Lam Trà xin nghỉ ở công ty. Công ty làm lâu như vậy đến lúc rời đi chỉ có một mình sếp Oanh ra tiễn. Bọn họ đều sợ dính líu đến một người như cô. Đặng Lam Trà không buồn, trước khi đi cô ôm sếp Oanh một cái.

“Em định đến thành phố S sinh sống sao?”

Đặng Lam Trà gật đầu: “Mọi việc đã sắp xếp hết rồi!”

Sếp Oanh lấy trong túi ra một phong thư đưa cho Lam Trà: “Trà, chị biết là gia đình em đang gặp khó khăn. Cái này là thành ý của chị!”

“Chị em không thể nhận!”

“Không phải tiền đâu. Chị đã liên hệ với công ty thiết kế nhỏ ở thành phố S. Nếu em không chê đến đó có thể làm!”

Đặng Lam Trà nhận lấy cô cảm thấy rồi ôm lấy chị Oanh: “Chị em cảm ơn chị!” sau đó rời đi. Nhìn lấy bóng lưng gầy của Đặng Lam Trà, Kiều Oanh khẽ lắc đầu: “Có lẽ sau này con đường mà em đi khó khăn hơn nhiều!”

Đặng Lam Trà cùng bà Lam ra sân bay. Bà Lam bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăng. Miệng của bà còn méo, tay chân còn run liên tục không cử động được. Đặng Lam Trà từ nhỏ đã sống ở đây. Bây giờ nói đi liền đi, hành trình phía trước có khó khăn đến đâu cũng được. Cô sẽ bắt đầu lại từ đầu.

“Tạm biệt!”



Chẳng mấy chốc hoa nở xuân về.

Đặng Lam Trà gập máy tính của mình lại ra về. Hôm nay hoàn thành bản vẽ sớm hơn dự kiến, Đặng Lam Trà có thể ăn một bát mì hoành thánh rồi. Quán ăn nhỏ bên lề đường nhưng lại rất ngon. Cô không thường ăn mà ông bà chủ lại quen mặt.

“Hôm nay tan làm sớm có đúng không. Y như cũ nhỉ?”

Đặng Lam Trà gật đầu. Đến khi tô mì nóng hổi vừa bưng ra, Đặng Lam Trà vừa ăn vừa nhìn những đứa trẻ con đang chơi bóng. Nếu không phải vì lần đó, có thể sau này cô sẽ có một đứa con. Cũng sẽ chơi bóng như vậy. Nhưng người như cô, còn ai có thể lấy nhỉ huống hồ việc sinh con càng khó.

Đang suy nghĩ thì bị tiếng động bên cạnh làm phiền. Người thanh niên kéo ghế ra ngồi cạnh Đặng Lam Trà.

“Đồng nghiệp kiểu gì mà đi ăn không rủ?”

“Thanh Nhân, sao cậu lại ở đây?”

Thanh Nhân là đồng nghiệp cùng công ty của Lam Trà, tuy vẻ ngoài không có gì nổi bật được cái rất hoạt bát nhiệt tình. Còn hay giúp đỡ mọi người. Thanh Nhân lấy đôi đũa và muỗng ra gõ vào nhau:

“Nhanh nhanh lên chú Tám. Con đói sắp xỉu rồi!”



Đặng Lam Trà bật cười: “Này, cậu không thể bớt ồn ào một chút à?”

“Tới đây, tới đây!”, ông chú Tám mang tô mì đến đưa cho Thanh Nhân. Cậu ấy rất nhanh đã dúi vào tay ông một xấp tiền.

“Trả nợ lần trước luôn nhe chú Tám!”

Ông chú cười lớn: “Haha. Mới lãnh lương đúng không?”

“Còn phải nói!”

Ông chú còn đem ra 2 ly trà đá:

“Hai đứa ăn ngon miệng. Trà đá miễn phí!”

Thanh Nhân nói cảm ơn xong ăn liền một mạch. Vừa ăn vừa gắp thịt từ tô của cậu ấy sang cho Lam Trà:

“Này. Con gái ăn nhiều một chút, mập một chút mới khoẻ mạnh!”

Lam Trà cười một cái lấy lệ: “Tôi ốm lắm sao?”

“Ừ. Như ma cây vậy đó. Xấu hoắc!”

Ông chú Tám ở phía sau gõ nhẹ đầu Thanh Nhân một cái: “Ai lại đi nói với con gái như vậy? Trời ạ hèn cho nó ế tới giờ nè!”

“Suỵt. Chú này nhỏ thôi. Tại con chưa muốn có người yêu!”

Đặng Lam Trà tự nhiên bật cười. Cậu thanh niên trước mặt đúng là vô tư. Có thể thoải mái, có thể cười đùa. Còn cô, trong lòng rất nhiều tâm sự. Đặng Lam Trà đứng dậy:

“Chú ơi cho con gửi tiền.”

Thanh Nhân níu tay Đặng Lam Trà vừa nuốt miếng mì cuối cùng: “Trả rồi này. Đợi tớ. Chung đường cho vui!”

Thanh Nhân rút nha tờ giấy, uống vội ngụm nước trà cứ như sợ cô bỏ anh ở lại vậy:

“Đi thôi!”

Hai người đi trong thời tiết se lạnh của những ngày đầu năm. Đặng Lam Trà mặc váy trắng, khoác nhẹ áo len ở ngoài trông rất thanh nhã. Nhưng mà nét mặt lúc nào cũng mang vẻ ưu tư.

Thanh Nhân đi bên cạnh bất ngờ cởi áo khoác của mình đưa sang cho Lam Trà:



“Khoác đi!”

Lam Trà nhẹ nhàng từ chối: “Tôi không lạnh!”

Thanh Nhân kéo tay cô: “Này bảo không lạnh mà nổi hết da gà sao khoác nhanh đi nếu không mai bị cảm không đi làm được.”

Không thể từ chối, cô đành khoác áo của cậu ấy. Đi một đoạn Thanh Nhân kéo vạt áo của Lam Trà rồi bảo: “Con gái nên đi lề phía trong. Gặp xe không biết né!”

“Ơ? Tôi rõ ràng đang nhìn đường mà?”

“Có sao? Tôi thấy cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó!”

Đi một đoạn cuối cùng cũng về đến nơi Lam Trà ở. Cô ở trong một con hẻm, nhà một trệt đủ một mình cô. Bà Lam ở viện dưỡng lão để tiện có người chăm sóc còn có thể tập vật lý trị liệu. Hàng bên cạnh xóm nghe có tiếng mở cửa liền ló đầu ra hỏi:

“Lam Trà dẫn bạn trai về nhà sao con?”

Thanh Nhân xua tay: “Không phải dì hiểu lầm rồi. Chúng con là đồng nghiệp."

“Vậy à? Nhìn hai đứa cũng xứng đôi lắm chứ!”

Đặng Lam Trà lắc đầu nói: “Không phải bạn trai con!”

“Thôi thôi không làm phiền hai đứa!”, nói xong hàng xóm đi vào nhà. Để lại hai người không khí ngượng ngùng.

Thanh Nhân gãi đầu bảo: “Trời bộ nhìn tôi không ra dáng bạn trai lắm sao mà chối lẹ dữ vậy?”

“Ừ!”

Thanh Nhân lắc đầu, anh mỉm cười: “Thẳng thắn thế sao? Có thể cho tôi một cơ hội”

Đặng Lam Trà lắc đầu: “Đừng lãng phí thời gian vào tôi. Tôi không xứng đâu! Sau này tìm một cô gái nào đó để mà yêu đương.”

Bị từ chối Thanh Nhân không làm khó cô: “Không sao! Tôi về đây. Cậu vào nhà đi. Hy vọng thời gian tới cậu sẽ mở lòng với tôi!”

Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên trời. Cô rõ ràng không muốn mở lòng với ai vì cô không thể nào quên được hình bóng của Nguyễn Phục Hưng. Vì hình bóng ấy chỉ duy nhất, có thể ăn sâu vào lòng cô. Đặng Lam Trà không khóc, cô chỉ thấy sống mũi cay cay, trái tim hơi nhói một chút:

“Nhưng cả đời này em chỉ mong không bao giờ gặp lại anh, Nguyễn Phục Hưng!”