Hoàng Đăng Quân lái xe rất nhanh tông thẳng vào cửa của Nguyễn Gia. Va chạm mạnh khiến cánh cửa sắt bị đẩy xuống. Đầu xe móp méo bốc khối. Anh bước xuống xe gào lên:
“Nguyễn Phục Hưng mày mau ra đây cho tao. Mau ra đây!”
Trên tầng hai, Nguyễn Phục Hưng nghe ồn ào liền bước ra xem thử. Tô Nhã nằm trên giường cũng trở mình:
“Hưng, ai tìm anh giờ này?”
“Không biết!”, hắn mặc quần áo vào sau đó xuống nhà.
Tô Nhã cũng đi theo hắn.
“Hưng thiếu, có người xưng là Hoàng Đăng Quân tìm ngài.”
Nguyễn Phục Hưng ngồi ở sofa, hắn cũng muốn xem ai còn có thể gây chuyện giờ này.
“Vị hôn phu của Lam Trà? Được cho hắn vào!”
Hoàng Đăng Quân xông thẳng vào vừa gặp đã vung cú đấm mạnh vào mặt Phục Hưng làm hắn trở tay không kịp mà ngã xuống: “Chết tiệt thằng khốn kiếp!”
Nguyễn phục Hưng lấy tay lau vết máu ở trên miệng vừa xong, liền bị đấm tiếp: “Tên khốn mày làm con gái người ta có bầu rồi chối bỏ hả. Mày không yêu em ấy lại đi hành hạ em ấy. Khốn kiếp!”
“Cái thằng điên này. Tao làm gì?”, hắn đứng dậy nhào vô đấm tiếp.
Bảo vệ ngây lập tức đến ngăn lại. Bỗng chốc đồ đạc trong nhà trở nên lộn xộn. Tô Nhã nhìn phát hoảng chỉ có thể lên lầu trốn.
“Nguyễn Phục Hưng, Đặng Lam Trà vì mày mà mang thai. Có thai ngoài tử cung. Bây giờ thì hay rồi. Cả đời này còn không thể có con. Khốn kiếp. Mày lấy gì đền cho em ấy?”
Lúc này Hoàng Đăng Quân bị hai tên bảo vệ giữ tay, anh vùng ra hét lên. Vẫn muốn nhào đến đấm vào mặt mặt tên khốn Phục Hưng.
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, hắn cười khẩy:
“Liên quan gì đến tao? Nếu mày thích thì đi chịu trách nhiệm đi!”
“Khốn nạn. Mày không thấy lương tâm cắn rứt sao thằng chó?”
“Lần đó cô ta bị người khác bỏ thuốc. Ông đây chỉ giúp một chút. À đúng rồi. Chỉ lần đó quên mang “áo”. Không lẽ nhanh như vậy đã có? Nói không chừng là của mày thì sao Hoàng thiếu gia?”
“Mày không được sỉ nhục em ấy! Tao liều mạng với mày!”
Hoàng Đăng Quân dùng hết sức của mình đẩy hai tên bảo vệ ra nhào vô Phục Hưng đấm liên tục. Nguyễn Phục Hưng cũng không chịu thua, đấm tiếp Đăng Quân đến sưng cả mắt.
Sau đó thuộc hạ của Phục Hưng khống chế Đăng Quân. Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, Tô Nhã thấy tình hình ổn định liền xuống kéo tay hắn:
“Anh Hưng, không sao chứ?”
Nguyễn Phục Hưng lắc đầu: “Không gì!”
Hoàng Đăng Quân tức giận: “Đặng Lam Trà nằm viện vì mày. Mày lại cùng người phụ nữ khác. Khốn kiếp. Chỉ mỗi em ấy đau lòng.”
Đăng Quân nhìn sang Tô Nhã:
“Tôi nói cho cô nghe rồi cô sẽ bị bỏ như vậy thôi!”
Nguyễn Phục Hưng khẩy nhẹ tay ra hiệu thuộc hạ tống cổ Đăng Quân
“Tại cô ta ngu thì chịu! Mau đem hắn ra ngoài đi. Đánh một trận. Đúng là phiền phức!”
Quả nhiên tàn nhẫn chỉ có hắn. Thuộc hạ của hắn đánh Đăng Quân thừa sống thiếu chết sau đó ném anh trước cửa bệnh viện.
…
Ông Hoàng nhận được điện thoại số lạ: “Ông phải người nhà của Hoàng Đăng Quân?”
“Có việc gì?”
“Anh ấy bị đánh nhập viện!”
Ông Hoàng nghe nói tức tốc đến bệnh viện, nhìn con trai mình cả người đầy thương tích. Ông quỵ xuống: “Đã bảo con đừng dính dáng tới con bé đó rồi. Ai làm con ra nông nỗi này ta tính sổ với người đó?”
Hoàng Đăng Quân bị đánh đến gãy xương và dập phổi mức độ nhẹ. Cũng may mắn là không nguy hiểm tính mạng. Nhìn mà đau lòng.
Bà Hoàng nắm tay con trai: “Bây giờ bỏ được rồi đúng không con? Huhu.”
“Bà thấy chưa. Để tôi ngăn nó là được. Con nó cũng không đến nông nỗi này!”
Bà Hoàng trầm giọng: “Đó là thằng con tôi đứt ruột sinh ra. Bộ tôi không đau hả? Ông con không hiểu cái tính cái nết của nó sao? Càng cấm cản càng làm cho lại gan. Ông phải để con nó trải nghiệm mới trưởng thành. Không sao là tốt rồi!”
“Thật hết nói nổi bà!”
Điện thoại của lão Hoàng reo lên. Nói chuyện xong ông nhìn bà Hoàng: “Chăm sóc thằng bé. Tôi đi có việc!”
“Ừm”
…
Ông Hoàng không hề ra khỏi bệnh viện mà lên Khoa Sản. Nghe thuộc hạ điều tra trước khi bị đánh Hoàng Đăng Quân đã lên đây. Ông cũng muốn tìm Đặng Lam Trà để nói chuyện.
Đặng Lam Trà đang ngủ nghe có tiếng động liền mở mắt:
“Quân, anh về rồi đó hả?”
Cửa phòng mở ra, ông Hoàng chậm rãi bước vào:
“Lam Trà?”
Lam Trà đi còn chưa được mên cô chỉ ngồi ở trên giường, gật đầu chào ông Hoàng.
“Bác tìm Quân?”
“Con có biết nó nhập viện rồi không? Chắc là không biết rồi. Nếu không sao còn nằm yên ở đây được?”
Đặng Lam Thanh cố ngồi dậy: “Anh ấy có sao không?”
Ông Hoàng thở dài: “Qua cơn nguy kịch. Ta không biết con đã nói gì với nó. Nó bị người ta đánh đến thê thảm rồi ném ở cửa bệnh viện. Ta đến đây chỉ muốn nói với con là xin con biến mất khỏi thành phố này đi. Chỉ cần nó không nhìn thấy con, tự nhiên nó sẽ quên con. Ta làm cha cũng khổ tâm lắm! Coi như ta cầu xin con.”
Lão Hoàng quỳ xuống, ông không khóc nhưng gương mặt rất đau khổ.
Đặng Lam Trà không dám chậm trễ, cô cũng rời khỏi giường quỳ xuống:
“Con xin lỗi chú Hoàng. Con sẽ đi khỏi đây. Xin chú cho con vài tuần để con sắp xếp xong rồi con đi ạ.”
Ông Hoàng đứng dậy nói:
“Ta có nghe nói Lam Thanh đuổi hai mẹ con con ra khỏi nhà. Không cần phiền vậy đâu. Niệm tình cha con chỗ quen biết với ta. Ta sẽ cho người chuẩn bị. Đến lúc đó con với mẹ con đi là được.”
Đặng Lam Trà gật đầu: “Con cảm ơn chú Hoàng!”.
Ông Hoàng gật đầu sau đó đi ra khỏi cửa. Đặng Lam Trà dù không muốn rời xa thành phố này nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất hiện nay.
“Nguyễn Phục Hưng, đến lúc phải quên anh rồi!"