Hoàng Ân lái xe đến trạm xe buýt đón Đặng Lam Trà. Bình thường từ chỗ này đi về biệt phủ Nguyễn gia chỉ mất 30 phút, lần này anh ta chạy vòng vo cả nửa ngày trời.
Đăng Lam Trà vì ngồi trong xe khác lâu muốn buồn nôn. Hoàng Ân thấy thế liền hỏi:
“Cô mang thai?”
Đặng Lam Trà xua tay: “Không phải, anh chở tôi đi đường vòng. Ngồi lâu trong xe khó chịu. Rốt cuộc là anh muốn chở tôi đi đâu?”
Hoàng Ân thở dài: “Hoá ra là như vậy. Tôi còn định chúc mừng. Đặng tiểu thư cũng biết cô sắp làm thiếu phu nhân nhà họ Hoàng. Vấn đề này hơi nhạy cảm.”
“Ừm. Tôi hiểu.”
Đi thêm một vòng xe về đến Nguyễn Gia. Đây là lần thứ 3 cô đến, mọi thứ vẫn không thay đổi chỉ có thân phận của cô là thay đổi.
Quản gia bảo: “Hưng thiếu chờ tiểu thư trên lầu 2.”
Cô gật đầu cảm ơn sau đó lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ của Phục Hưng.
Hắn ngồi ở sofa xem tin tức trên tivi.
“Hai nhà Đặng - Hoàng có khoa trương lắm không?”
Đúng vậy, trên tivi là tin tức cô và Hoàng đại thiếu gia sắp đính hôn. Cả thành phố này ai cũng biết. Nguyễn Phục Hưng sao không biết được cơ chứ? Hắn ấn tắt tivi, một tay đưa lên miệng cắn nhẹ, quay sang nhìn cô.
“Tôi nên gọi em là Đặng Lam Trà hay là Hoàng thiếu phu nhân?”
Đặng Lam Trà đứng yên không nhúc nhích. Cô giống như bị bắt ghen tại trận, không có lời biện minh.
“Tuỳ anh!”
Hắn đứng dậy đi về phía của cô, bàn tay 5 ngón thon dài vuốt mặt cô trượt từ xương hàm xuống xương quai xanh. Không biết từ lúc nào đã kéo toàn bộ cơ thể của Lam Trà khoá ở lòng ngực của hắn. Hơi thở ấm nóng truyền từ sau gáy lan tỏa sang man tai khiến từng tế bào trong người cô như nhảy múa: “Trong bộ dạng lúc này, em có phải đang ngoại tình?”
Đặng Lam Trà vùng ra xoay người lại hít thở thật sâu rồi nói: “Nguyễn Phục Hưng, em không yêu Quân. Người em yêu là anh!”
Nguyễn Phục Hưng bóp chặt cổ cô nâng cằm cô lên: “Lần trước còn nói sẽ kiên trì theo đuổi tôi. Vừa cúp máy em thành thiếu phu nhân của người khác? Đặng Lam Trà là em đang trêu đùa tôi có đúng không?”
Hắn áp môi của hắn lên môi của Lam Trà cuồng bạo dùng đầu lưỡi xâm chiếm khoang miệng của cô. Đặng Lam Trà không phản kháng ngược lại hai tay ôm qua chiếc eo săn chắc của hắn. Đột nhiên hắn buông tay đẩy Lam Trà ngã lên giường.
“Nếu bây giờ tôi muốn em. Em không thấy có lỗi với tên đó?”
Đặng cắn môi, tay nắm chặt ga giường quyện lại nhăn nhó: “Từ đầu đến cuối người em yêu là anh. Có chết em cũng yêu anh. Cơ thể này chỉ dành cho anh. Em bị ép buộc lấy anh ấy!”
Nguyễn Phục Hưng chậm rãi: “Vậy thì đừng lấy nữa?”
“Cha em bảo rằng sau lần đầu tư khu vui chơi thất bại, cổ đông thoái vốn không ít. Bây giờ là cách để ông ấy…”
“Tôi còn không hiểu sao?”
Đặng Lam Trà co người lại: “Anh có thể giúp em?”
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy: “Tôi không muốn lấy vợ!”
“Em không bắt anh lấy em. Chỉ là anh có cách nào để em không phải lấy anh ấy mà gia đình em càng không lâm vào thế khó?”
Nguyễn Phục Hưng nâng cằm cô lên: “Em quá tham lam rồi!”
“Tôi có một cách, phải cần em giúp một tay?”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên nhìn anh: “Đó là cách gì?”
…
[Ở Đặng gia]
Cả ngôi biệt thự náo nhiệt chuẩn bị buổi lễ đính hôn. Nét mặt bà Lam mừng rỡ đếm từng món đồ đặt ở trên bàn:
“Cuối cùng cũng tới ngày này!”
Đặng Vĩ cười khoác tay bà Lam: “Con gái đi lấy chồng sao bà không khóc?”
“Đính hôn thôi mà? Làm gì tôi phải khóc?”
“Lúc bà lấy tôi còn không thấy bà vui như vậy? Mà Lam Trà đâu?”
Vừa nhắc đã về đến, Lam Trà đi thẳng vào trong nhà, dép còn không thèm thay. Cô đứng trước mặt ba mẹ mình nói:
“Ba mẹ.Con không muốn đính hôn với anh Quân!”
Bà Lam kéo tay con gái: “Lại là chuyện này? Chẳng phải chúng ta đã bàn qua rồi sao?”
“Ba mẹ có hỏi ý kiến con không? Ngay cả con muốn gì ba mẹ còn không biết!”
“Bóp"
Tiếng bạt tai từ Đặng Vĩ: “Mày câm miệng cho tao. Tao nói cho mày nghe. Mày sinh ra đã ăn sung mặc sướng. Chưa bao giờ phải đụng một đầu móng tay. Còn nữa hé, tất cả tiền trong nhà đều là do tao mà có. Bây giờ tao gặp khó khăn, mày không giúp được sao? Chỉ là kết hôn có gì to tát hả?”
Đặng Lam Trà ôm mặt khóc: “Con không yêu làm sao mà kết hôn?”
“Kết hôn có liên quan đến yêu sao? Tao mặc kệ. Mày ngoan ngoãn đính hôn cho tao. Sau đó ông Hoàng sẽ cho mày cổ phần của nhà họ Hoàng. Đến lúc đó còn rót vốn đầu tư cho tao.”
“Ba những lời ba nói chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình thôi. Chẳng quan tâm gì đến con.”
“Tài sản của tao sau này sẽ để lại cho mày. Tao không quan tâm mày thì quan tâm ai?”
“Sao con biết được ba sẽ để lại cho con?”, Đặng Lam Trà vừa khóc vừa nói.
Ông Đặng ôm trái tim đang đập mạnh của mình. Lần đầu tiên ông thấy con gái phản kháng.
“Mày… Mày làm tao tức chết.”
Bà Lam ở bên cạnh kéo tay cô: “Trà đừng nói nữa. Lên phòng cùng mẹ! Nhanh lên!”
“Con không đi. Con không phải là vật để đem ra trao đổi. Con lớn rồi có tự do và quyền quyết định của mình!”
“Trà. Đừng nói lung tung. Mau lên đây cùng mẹ!”
Bà Lam kéo Lam Trà lên phòng của bà. Bà kéo ngăn tủ ra một xấp giấy tờ:
“Đây là 50% cổ phần công ty. Mẹ định là giao nó cho con sau khi con với Tiểu Quân làm lễ ăn hỏi xong. Bây giờ mẹ giao nó cho con!”
“Mẹ. Con thật sự không muốn kết hôn cùng anh ấy. Mẹ con năn nỉ mẹ. Con đã có người mình thương yêu rồi.”
Bà Lam lắc đầu: “Cái này con đừng nói lung tung! Con nghe mẹ đi. Dù không muốn cũng phải làm. Vì gia đình mình nhe con!”
“Mẹ. Con xin mẹ. Còn cách khác không mẹ?”
“NHẤT ĐỊNH PHẢI LẤY TIỂU QUÂN!”
Đặng Lam Trà không muốn. Cô nằm dài trên sàn nhà khóc đến cạn nước mắt.
“Ba mẹ. Đừng trách con!”