“Ba. Con muốn cưới Đặng Lam Trà!”
“Gấp thế sao?”
“Con muốn cô ấy là của con. Mãi mãi thuộc về con!”
Ông Hoàng đang bàn chuyện với bạn làm ăn lâu năm, nghe con trai nói vậy liền đứng dậy: “Tính chiếm hữu cũng cao đấy. Được thôi ta đang ngồi cùng lão Đặng.”
Hoàng Đăng Quân chần chừ một lúc rồi bảo: “Ba, đợi khi vết thương của em ấy lành. Chúng con liền làm lễ đính hôn.”
Ông Hoàng nhìn sang Đặng Vĩ: “Chuyện này phải đợi lão Đặng đồng ý đã!”
Phía bên này Đặng Vĩ đã nghe hết cuộc đối thoại: “Không cần nghĩ. Ta đồng ý. Gã nó đi càng nhanh càng tốt. Haha!”
“Ba?”
“Được rồi. Theo ý con!”
Hoàng Đăng Quân trở về phòng bệnh, anh còn mang theo một hộp cháo nóng. Cháo này là do anh căn dặn người giúp việc nấu mang đến.
Hoàng Đăng Quân ngồi xuống cạnh Lam Trà, cẩn thận thổi cháo cho cô. Anh đút cho cô ăn:
“Em mau ăn đi để nguội!”
Cô vẫn quay mặt sang hướng khác, sau đó kéo chăn qua khỏi đầu. Đăng Quân đưa tay kéo chăn xuống. Cô lại kéo chăn lên.
“Đặng Lam Trà, em trưởng thành một chút có được không?”
“…”
“Anh biết em không thích anh, không yêu anh. Nhưng anh sẽ yêu em. Che chở cho em. Vậy cho nên anh đã nói với hai ba. Chúng ta tháng sau làm lễ đính hôn!”
Đăng Lam Trà nghe không lọt tai. Cô ngồi dậy:
“Quân, anh có từng hỏi qua em chưa?”
“Cũng không đến phiên em quyết định!”
Anh thổi cháo rồi đưa đến trước miệng cô: “Ngoan, ăn đi!”
Cô lấy tay hất muỗng cháo rơi xuống đất, anh vẫn kiên nhẫn lấy muỗng khác thổi cháo lần nữa đút cho cô.
Cô không nói vùi đầu vào trong chăn: “Em giận anh cũng được nhưng đừng giận bản thân. Chuyện em cùng ai, như thế nào anh không để tâm. Chỉ mong em có thể từ từ tiếp nhận!”
Cửa phòng bệnh đẩy ra, bà Lam ào đến ngay lập tức hỏi Quân về tình hình của con gái. Thông qua mấy tên thuộc hạ, bà con biết Quân là người đã cứu Lam Trà.
Hoàng Đăng Quân gật đầu chào bà Lam: “Dì Lam?”
“Đã nghe hết rồi!”
Bà ôm Quân:
“Cảm ơn con rể của mẹ, chuyện con bé Trà từ từ mẹ khuyên nó. Con về nghỉ ngơi trước.”
Hoàng Đăng Quân do dự không nỡ nhưng ở lại càng làm Lam Trà khó xử. Anh gật đầu ra về.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con Lam Trà. Bà Lam kéo chăn ra: “Đặng Lam Trà, chuyện con đính hôn với Tiểu Quân đã được quyết định. Con nghỉ ngơi rồi chuẩn bị.”
Cô giữ chặt chăn làm bà Lam không kéo được. Trong chăn truyền ra tiếng nấc: “Mẹ. Con không yêu Quân. Con không muốn lấy anh ấy.”
Bà Lam vỗ nhẹ người Lam Trà: “Yêu là một chuyện, kết hôn là một chuyện. Suy đi tính lại thì Tiểu Quân vẫn yêu thương con và gia cảnh tốt. Con nghe này, nếu con lấy thằng bé thì ít ra cuộc đời sau này không lo cái ăn, cái mặc.”
“Con không vui?”,ánh mắt cô tuyệt vọng nhìn về phía bà Lam.
“Không lo nghĩ nhiều về tiền thì sẽ có niềm vui khác. Thôi con lo nghỉ ngơi cho tốt đi!”
“Mẹ?”
Bà Lam đứng dậy mất kiên nhẫn: “Chuyện này đã quyết con không vui cũng phải làm theo!”
…
Cả tháng sau đó, Đặng Lam Trà chân mới có thể tháo bột. Ngày cô đi tháo bột, là ngày không vui nhất. Vì Lam Trà biết sau khi cái chân này lành là lúc buổi đính hôn của cô diễn ra.
Tin tức hai nhà Hoàng - Đặng kết hôn đã lan truyền khắp thành phố. Thế nên chuyện này bà Lam rất xem trọng. Bao nhiêu khách mời đến dự đều là người có tiếng, có chức quyền, lễ phục chắc chắn không thể bỏ qua được.
Bà Lam kéo Lam Trà đi thử lễ phục, mặc dù không tình nguyện, rõ ràng, cô không có quyền kháng cự. Nếu không bà Lam lại tính đường tự tử.
Tại cửa hàng áo cưới cao cấp, Lam Trà ngồi ở sofa tuỳ ý chọn đại một mẫu, không cần phải thử. Sau đó, cô ngồi nhìn bà Lam đổi từ bộ này sang bộ khác.
“Trà Trà con xem bộ này có hợp với mẹ không?”
Đặng Lam Trà gật đầu.
“Thế còn bộ này?”
Cô cũng gật đầu. Nhân viên nữ của cửa hàng thấy vậy liền nói thêm vào: “Phu nhân theo con thấy người mặc bộ nào cũng đẹp!”
“Được! Nó nói sao thì là vậy đi! Dù sao nó đính hôn chứ không phải ta!”
Người nhân viên gật đầu mang lễ phục gói kỹ lại. Bà Lam chưa hài lòng vẫn tiếp tục thử. Harry Potter fanfic
Lam Trà không hứng thú nên nói với bà Lam:
“Mẹ, mẹ cứ thử, con đi xem xung quanh có gì uống không rồi về.”
“Có cần mẹ đợi con?”
“Thật không cần. Con tự về được!”
Bà Lam nghiêm nghị: “Trà? Con đừng hòng nghĩ đến việc bỏ trốn!”
“Mẹ tất cả tiền trong tài khoản, giấy tờ tuỳ thân mẹ giữ hết rồi. Con chạy đi đâu?”
Bà Lam vừa xem áo vừa gật đầu: “Biết vậy thì tốt!”
Nói xong cô đi thẳng ra bên ngoài. Người ta thường nói lễ đính hôn đáng mong chờ nhất sao cô lại có cảm giác không vui. Cô chỉ muốn chạy trốn khỏi đó.
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên trời. Ngay cả ông trời cũng muốn trêu đùa cô, nói mưa liền mưa. Cô chỉ có thể chạy đến trạm xe buýt ngồi trú ở đó. Đặng Lam Trà đưa tay ra hứng từng giọt mưa đang rơi. Có lẽ khi sinh ra, ông trời đã an bày số mệnh của cô rồi. Người ngoài mình vào thấy rất hoàn mỹ, duy chỉ có người trong cuộc mới biết, cảm giác đó là như thế nào.
Đột nhiên điện thoại trong túi Lam Trà reo lên. Cô cười rồi ấn tắt. Đầu dây bên kia vẫn kiên nhẫn.
Đặng Lam Trà có hơi run ấn nghe:
"Đặng Lam Trà, nghe nói em đính hôn. Tôi muốn gặp em ngay lập tức!”
Đặng Lam Trà nhỏ giọng: “Mẹ tôi giữ tiền hết rồi. Tôi không có tiền bắt taxi.”
“Vậy tôi đón em!”
Đặng Lam Trà tắt máy, nghĩ đến việc gặp người đàn ông đó trong lòng không khỏi kích động.
…
“Còn không mau đi đón?”
Hoàng Ân chỉ tay vào bản thân: “Tôi?”
“Chứ không lẽ tôi phải đích thân đi?”
‘Hưng đại thiếu gia!”