Hứa Đi, Yêu Anh Thôi!

Hứa Đi, Yêu Anh Thôi! - Chương 4: Anh ta không được!





" Người mới nảy là..."


" Đó..đó là bạn anh, tụi anh đang ở lớp học thêm."- khải Minh cất giọng.


" Thật sao..?"- cô im lặng một hồi mới trả lời.


"Thật mà, em không tin anh hả?"


"Em.."


"Anh phải học rồi, tạm biệt."


"Tút.."-một tiếng điện thoại từ bên kia kết thúc cuộc nói chuyện.


Em có nên tin anh không, anh có phải lừa dối em không?


Mình biết có lẽ mình quá ngốc!


Một ngày mới bắt đầu, tâm trạng Tử Hy hôm nay đặt biệt không tốt.Sắc mặt cô ai nhìn cũng khiếp sợ kể cả Lý Mộc Thê cũng có chút lúng túng. Hôm nay,cô gặp Khải Minh không còn vui vẻ như trước, bây giờ cô luôn tìm cách né tránh không muốn gặp. Dù đã dặn mình phải tin nhưng lòng cô vẫn rất khó chịu.


Bình thường cô vẫn cùng Khải Minh đi ăn trưa nhưng lần này cảm thấy không hứng thú, cô lại tìm đến vị trí cũ tại căn tin.


Cô từ từ bước đến trước quầy để xếp hàng. Xung quanh cô nóng lên hẳn, nhộn nhịp cả một đám người vây quanh cô. Đúng hơn hết là bao quanh vị nam sinh đứng cạnh cô.




Lại là anh ta,Vương Mộ Thần. Hiện tại cô vẫn không để ý lắm.. Đến cuối vẫn thoát ra được đám người háo sắc kia mà tiến tới lấy phần cơm của mình.


Cô quay lại chỗ ngồi, vừa đặt phần cơm xuống chuẩn bị ăn.


"Tôi có thể ngồi chứ?"- Mộ Thần tiến đến vị trí của cô.


"có thể, nếu thích."- cô không ngước mặt lên mà chỉ chăm chú ăn phần cơm của mình.


Hai người nam thanh nữ tú cùng ngồi ăn với nhau dưới anh mắt ghen tỵ của biết bao người. Cô lén liếc nhìn anh. Thật ngạc nhiên. Mái tóc đen cùng bờ vai thái bình dương vô cùng rộng...Trông anh như một tiểu thiên thần trong chiếc áo sơ mi trắng toát. Khi anh ăn toát ra sự tao nhã, ôn nhu, thanh lịch vô cùng. Không hổ danh là công tử đại nam thần!


" Ăn đi thay vì nhìn tôi chằm chằm như vậy."- giọng nói ấm áp khiến cô giật mình quay về thực tại."


"Tôi, tôi... không nhìn anh."


Quả thật khả năng nói dối của cô là quá tệ. Điều này tạo nên trên gương mặt anh một đường cong đẹp mắt. Cô cũng không biết anh cười vì cái gì, tương tư hả???


" Này, hình như từ lúc tôi gặp anh ở con đường đó, số lần chúng ta gặp nhau tăng lên nhiều đấy."


" Ừ,có lẽ vậy."- anh nhếch môi cười.


Thấy anh không nói gì cô cũng ngồi im ăn hết phần cơm của mình. Đâu ai biết được lúc này anh lại đang chống cằm nhìn cô với ánh mắt ôn nhu, nụ cười thấp thoáng trên vành môi.


"Đừng nhìn nữa."- Mặt cô đỏ ửng, anh ta trả thù hả???


Vẫn không nói gì, ánh mắt anh vẫn đặt vào con người nhỏ bé kia.


Thật hết nói nỗi, mặt cô càng đỏ hơn. Cô bỏ đũa xuống cầm phần cơm chuẩn bị rời đi.


" Ngồi xuống đi."


" Không muốn,"- cô có vẻ cục cằn.


" Xin lỗi, không nhìn nữa. Ăn hết đi"


" Tôi đi trước.."- nói xong anh bưng phần cơm của mình thẳng ra quầy mà không một chút cảm giác tội lỗi.


Trường Mã Thiên vì là trường danh tiếng nên mỗi năm đều sẽ tổ chức các buổi dã ngoại, tiệc lớn... trong những ngày lễ quan trọng. Và năm nay cũng không ngoại lệ, nhân dịp kỉ niệm 20 năm thành lập trường,ngày 23-12 nhà trường sẽ tổ chức buổi lễ long trọng tại khuôn viên trường và tại khách sạn nổi tiếng của Vương Thị.


" Haizzz..Thật chán quá!"-Tiếng than thở của Lý Mộc thê đã phá tan cái tĩnh lặng trong căn phòng rộng lớn của Tử Hy.


" Chuyện gì?"- Tử Hy đưa mắt về phía con người đang nằm vật vả trên giường mình.


" Sắp đến ngày lễ kỉ niệm rồi, mình chắc chắn ai ai cũng sẽ có cặp. Còn mình thì....."- Mộc Thê khóc không ra nước mắt lăn tới lăn lui trên chiếc giường êm ái kia.



Bỗng Lý Mộc Thê bật dậy,chồm người về phía cô:


"Tử Hy, cậu định đi cùng ai?"


"Khải Minh."- vẫn giữ tông giọng trầm, cô đáp lạ Lý Mộc Thê.


" Không được.."- Mộc Thê mở to mắt hét lớn khiến cô có chút giật mình.


"Tại sao.?""


" Vì, vì..Nói chung là không được. Mình đây là không tin tưởng anh ta."- Lý Mộc Thê có chút bối rối.


" Hôm đó do cậu nhìn nhầm thôi, đã quá đa nghi rồi."


"Không thể nào. Với lại trực giác phụ nữ cho mình biết anh ta là một con người không đàng hoàng..."


" Cậu đó, đừng quá tin tưởng anh ta, coi chừng chính cậu mới là người bị tổn thương nhiều nhất."


Ánh mắt của Tử Hy lúc này hơi rủ xuống, trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì. Nhìn cô, Mộc Thê cũng chẳng muốn hỏi thêm gì nữa.


Cả căn phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh..