Hứa Đi, Yêu Anh Thôi!

Hứa Đi, Yêu Anh Thôi! - Chương 3: Nghi ngờ





Chiều thứ bảy, Lý Mộc Thê dẫn Tử Hy đi dạo trong một trung tâm mua sắm của Trần Thị, chủ yếu là để Mộc Thê thay đổi tủ quần áo của mình.


Hai người dừng lại trước một shop phụ kiện nam, Tử Hy đã không thể nhấc nổi chân, giọng thều thào:


"Này, cậu đi lại ở đây cả trăm vòng rồi đó."


" Mới đó mà mệt rồi sao? Đó mới là 1/3 thứ mình muốn mua thôi!" - Lý Mộc Thế nhanh chóng đáp lại.


Đống đồ của Lý Mộc Thê trên tay Tử Hy đã sắp rớt, không còn chỗ để bất cứ thứ gì dù là khoảng trống cho một cây bút.


"1/3 sao??"- Cô hỏi lại Lý Mộc Thê.


" Đương nhiên."- không một chút ngập ngừng


" không phải người..."- Tử Hy có chút bức xúc.


" Haha..quá khen, quá khen."


" Thật không biết xấu hổ mà..!"-"Thôi đi trước đi, mình không thể đi nổi nữa rồi " Tử Hy nói tiếp.


" Được rồi, cho cậu nghỉ đó. Mình tự đi được rồi, lát nữa mình quay lại."- lý Mộc Thê hý hửng đi dạo thêm mấy vòng.


" Haizzz..không biết" lát nữa" của cậu là bao lâu!"


Tử Hy thở dài rồi cũng bước vào shop nam cạnh đó.


Cô đưa mắt nhìn ngắm xung quanh của hàng. Ánh mắt cô dừng lại ngay tại chiếc đồng hồ màu đen sang trọng, lấp lánh trong lồng kính.


Chắc chiếc này rất hợp với Khải Minh. Cô thầm nghĩ.


" Chị ơi, lấy tôi chiếc đồng hồ này"- Tử Hy hướng giọng đến chị bán hàng đang đứng nhìn theo mình.


" Ở đâu ạ?".


" Đây.."- Cô chỉ tay vào chiếc đồng hồ đen sang trọng đó.



" Thưa cô, cô không cần phải trả tiền đâu ạ. Chủ tịch có dặn cô có thể lấy bất cứ thứ gì trong tất cả các trung tâm mua sắm của Trần Thị."- chị bán hàng vui vẻ nói với cô.


" Thôi khỏi, quẹt thẻ cho tôi. Chủ tịch có nói cứ bảo tôi không cần."- giọng cô lạnh lùng khiến chị bán hàng đứng hình.


Cô là con gái của chủ tịch mà sao quan hệ cha con họ không thân thiết như mình nghĩ. Chị bán hàng thắc mắc nhưng lại không dám hỏi cô.


" Cảm ơn."- cô quay đầu bước đi.


" BỊCH..."


Cú va mạnh làm cô không đứng vững lùi về sau hai bước. Đầu của cô như đập vào bức tường cứng nhưng lại có chút ấm áp.


Đau muốn khóc, cô đưa tay xoa xoa vầng trán rộng.


" Không sao chứ?"- giọng nói ôn nhu, trầm ấm làm người ta cứ muốn đắm chìm vào nó.


Cô ngước nhìn người đứng đối diện.


Là gương mặt quen thuộc đó, rất đẹp trai:


" Vương Mộ Thần.."- cô thì thầm.


" Sao hả, có bị gì không?"- anh hỏi lại cô.


" Anh đi đứng kiểu gì vậy, làm tôi đau chết mất.."- cô cằn nhằn bên tai anh.


Bước tới hai bước, khuôn mặt anh kề sát mặt cô, gần tới mức cô chỉ gần nhún người một chút là có thể chạm tới. Điều này làm cô khó chịu vô cùng.


Trông anh có chút bỡn cợt nói với cô:


" Hình như em không biết, là chính em tự động va vào người tôi trước."


" Tại anh đột ngột xuất hiện ngay sau tôi đấy."- Cô vẫn ngoan cố không chịu thua.


Mộ Thần không nói gì đưa mắt nhìn vào túi đồ trên tay cô. Ở đây là shop nam, cô ấy đến đây làm gì. Anh thắc mắc:


" Em tới đây mua gì vậy?"


" Đồng hồ."- cô chỉ trả lời tóm gọn hai chữ.


" Cho ai?"


" Anh hỏi làm gì, không phải cho anh đâu."


Anh vẫn tiếp tục:" cho bạn trai em hả?"


Lúc này giọng anh trầm xuống cả một khoảng. Thấy cô không trả lời anh cũng biết được đáp án.


" Tử Hy.."- tiếng hét chói tai từ xa vọng lại.


Lý Mộc Thê từ đâu chạy tới thở hộc hộc:


" Tử Hy, Tử Hy..."- Mộc Thê nắm chặt tay cô.


" Thở đi rồi nói..."- cô ân cần nói với Mộc Thê.


" Có chuyện này, câụ..cậu đừng quá xúc động.."


" Nói đi."


" Khải Minh.. Mới nảy mình thấy có người rất giống Khải Minh, anh ta đang đi cùng Lâm Ái Thi lớp 10A ở ngoài cửa. Họ như tình nhân vậy, cười nói vui vẻ lắm."


Không khí lúc này yên ắng hẳn. Chị bán hàng gần đó nghe loáng thoáng cũng hiểu được mà im bặt.


Sắc mặt cô có chút thay đổi, lạnh lùng hơn. Trong đầu cô hiện lên bao suy nghĩ, bao dấu chấm hỏi.


Khải Minh sao? Là anh ấy sao?...Không phải, nhất định không phải.


" Cậu nhìn nhầm rồi."- cô vẫn không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Sắc mặt cô bây giờ bình tĩnh hơn bao giờ hết.


"Không phải mà, anh ta nhìn rất giống Khải Minh."


" Im lặng và đi thôi. Mình muốn về."- cô không chút phản ứng, nhanh chóng bước ra khỏi đó.


" Mộ Thần chào anh." - Lý Mộc Thê cúi đầu rồi cũng cùng Tử Hy biến mất.


Mộ Thần đứng yên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo bóng lưng cô. Anh nhếch môi cười, vẻ mặt có chút đáng sợ.


" Khải Minh..đó là tên của cậu ta sao."


Từ trung tâm mua sắm về đến nhà cô vẫn thẩn thờ, không để ý gì xung quanh. Không thể nghĩ thêm gì nữa, ngồi vào chiếc giường lớn trong phòng, cô nhấc điện thoại bấm số gọi cho Khải Minh.


" Tút..tút.."- cả phòng yên lặng chỉ còn nghe tiếng điện thoại và hơi thở đều của cô.


Từ đầu dây bên kia, một giọng nữ thánh thót vang lên:


" Alo."


" Cô là.."- Tử Hy nói thầm nhỏ đến mức người kia cũng không nghe thấy gì mà lặp lại.


" Alo, ai đấy ạ?."


" Tôi.."- cô ngập ngừng.


" Cô là Trần Tử Hy đúng không?"


Đầu dây bên kia vang lên tiếng ai đó hốt hoảng. ( Em làm gì vậy?..)


" Alo, em hả Tử Hy. Anh là Khải Minh đây..alo"


" Người mới nảy là.."


Nghe được giọng anh, tim cô lại càng đập mạnh hơn.