Lime bước chân xuống xe ngựa. Trong không khi văng vẳng hương thơm ngào ngạt của một ổ bánh mì mới cứng và cái ngòn ngọt của súp bí đỏ, hòa lẫn với mùi ngai ngái của cỏ ướt. Những tòa tháp cao ngất hùng vĩ với những mái nhọn mờ dần đi giữa làn sương bàng bạc của buổi tối, được rát một lớp cát bụi xưa cũ trang nghiêm. Đằng xa, những ánh nến vàng nhạt dìu dịu phủ lên từng bức tượng đá hình lính canh một nét xác thịt, như đó chính là một chàng lính lặng im mà ngiêm túc.
Cảm giác sau gáy bị vỗ một cái không nhẹ không nặng khiến Lime choàng tỉnh khỏi cơn bần thần. Cậu ngoái đầu lại. Draco đứng đằng sau lưng cậu, vẫn nét mày vương vít vẻ thiếu kiên nhẫn và một chút thờ ơ. Hắn hơi ngất cằm ra hiệu hướng đằng xa, ngâm nga.
" Không đi à? "
Bấy giờ, Lime mới để ý đến, những học sinh năm nhất đã được một yêu tinh lùn tịt trong bộ suit ba mảnh tập trung ở cửa lớn, trong khi nhóm Draco lại đang đi theo một hướng khác.
Bọn họ sẽ tách ra.
Draco hơi cúi người. Bóng mờ phủ xuống sống mũi cao thẳng, che đi hơn nửa gò má trơn láng tái nhợt của hắn, phủ cả người Lime trong bóng tối, nhưng đôi đồng tử xám nhạt của hắn lại như sáng lên thành hàng ngàn những đốm ma trơi rừng rực cháy. Giọng hắn du dương và mượt mà, nói nhỏ với nhóc con.
" Lựa chọn cho cẩn thận vào. "
Nghe có vẻ không phải là một lời khuyên, mà giống uy hiếp hơn đấy.
Lime bĩu môi, nhìn hắn với vẻ chán chường trước khi cậu hơi nhấc vạt áo chùng, xoay gót đi chậm về hướng học sinh năm nhất đang tập trung.
Draco nhìn theo mà tặc lưỡi một tiếng đầy chán ghét.
" Sao không rúm ró như hồi mới gặp nữa. "
Rõ ràng chỉ có mấy tiếng đồng hồ.
Blaise cũng đến gần Draco, cùng hắn dõi theo đám trẻ con lóc chóc vụng về xếp thành hàng theo chỉ huy của vị giáo sư yêu tinh lùn tịt-Flitwick.
Blaise bảo: " Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại dẫn nhóc ta đến khoang Slytherin, dầu gì thì chúng ta chưa bao giờ thấy nhóc ta trong bất kì bữa tiệc dành cho Quý tộc nào. Có điều gì mà tôi chưa biết không? "
Bình thường, khi một quý tộc dẫn theo học sinh mới đến khoang Slytherin, nó mang ý nghĩa rằng đứa trẻ ấy sẽ là một thành viên của Nhà trong tương lai, nó hoặc là thân thích hoặc có địa vị quý tộc, hoặc đứa trẻ đó là một máu trong đủ đặc biệt để khiến người đưa đến đồng ý nâng đỡ.
Mà Blaise vẫn chưa tìm ra điểm đặc biệt của Lime, và anh chàng chắc mẩm rằng nhóc ta cũng chẳng hề biết đến cái luật bất thành văn này. Nếu Lime vào một Nhà khác ngoài Slytherin thì chẳng khác nào tung một cú tát lên danh dự và uy quyền của Malfoy.
Nhưng Draco trông chẳng lo lắng gì sất.
Hắn chỉ thờ ơ đảo mắt, nhàm chán bảo: " Cậu tốt nhất đừng lên tò mò quá. "
Nói rồi phất áo trùng đen, trở lại với nhóm năm 3 Slytherin vẫn đang yên lặng đứng đợi hắn ở phía xa.
Quay lại phía bên kia.
Lime đang đứng giữa một lũ trẻ con lóc nhóc. Đứa nào đứa nấy trông căng thẳng phát sợ, nhất là đứa bên cạnh cậu, nói liên ma liên miên với thằng bạn của nó, đến nỗi Lime chẳng nghe được yêu tinh trong bộ suit 3 mảnh nói gì nữa.
Đến khi tai của Lime được giải thoát thì yêu tinh đứng trên mấy bậc cầu thang đã chuẩn bị kết thúc bài dặn dò của mình.
" Tóm lại là, các em sẽ được phân loại vào các nhà Ravenclaw, Hufflepuff, Gryffindor hoặc Slytherin. Những cố gắng của các em trên lớp học sẽ góp phần giúp Nhà các em dành được Cúp Nhà. Thế nên, hãy cố gắng vì vinh quang của Nhà các em nhé. "
Tốt lắm, cảm ơn.
Yêu tinh trông vui vẻ lắm. Ông ta quay người, đi nhanh chân vào hành lang rộng và cao phía sau cánh cửa gỗ sồi dày nặng, vừa đi vừa nói.
" Nhanh nào các trò, di chuyển nào, không thì chúng ta sẽ làm trễ thời gian. "
Một hàng dài những phù thủy nhỏ mặc áo đen liền lặng lẽ chạy theo phía sau.
Bọn họ xuyên qua hành lang thẳng tắp. Ánh đuốc sáng rực nóng cháy bập bùng lách tách theo mỗi bước Lime đi qua. Nhìn hoa văn được khác trên mái vòm hành lang cong cong, nhìn những vết nứt nhỏ xíu chạy dọc theo mép gạch đá, rồi nhìn cả những bức tượng giương nanh múa vuốt cạnh chân tường, tất cả đều nhuốm một vị thời gian trầm lặng, hóa thành một bản piano trang trọng túc mục, chảy vào tai, nhỏ giọt rơi.
Phía cuối hành lang là một cánh cửa rộng mở được tạo bằng ánh sáng.
Khi vừa bước qua khung cửa, hương vị của mứt hoa quả, của gà nướng, bánh ngọt trộn lẫn với mùi sáp nến lập tức ập vào mặt. Trần nhà chẳng còn là những gạch đá cứng nhắc, mà thay vào đó là bầu trời đêm xanh sẫm lấp lánh những ánh lửa lập lòe. Trên đài cao là bàn ăn của đội ngũ giáo sư, còn xung quanh là 4 bàn dành cho học sinh ngồi. Người nào người đấy đều đang chăm chú quan sát những em bé loắt choắt sẽ trở thành thành viên mới của Nhà mình trong đêm nay-theo chân giáo sư Flitwick tiến vào trong Đại sảnh.
Lime đứng giữa hàng người, xuyên qua khe hở nhỏ bé giữa những bè bạn đồng trang lứa, bắt được dáng vẻ quen thuộc ở bàn dài ngay phía bên tay phải.
Hắn được bao quanh bởi rất nhiều người. Bọn họ vây quanh và hướng về hắn như những mặt trăng xoay quanh một hành tinh đương cháy. Hắn ngồi giữa muôn nghìn ánh sáng, và chính hắn cũng là ánh sáng, chói lòa lấp lánh, kiêu ngạo, thong dong và rất đỗi tự tin.
Ánh sáng ấy xuyên qua vạn dặm, tí tách chảy vào đáy mắt, rồi lăn xuống đáy lòng.
Sau khi giáo sư Flitwick dẫn học sinh mới vào Đại sảnh, ông lật đật chạy đi rồi lại nhanh chóng quay trở lại cùng với một chiếc mũ màu đen hơi bẩn, vá chằng vá đụp, với những vết ố giống như đã tồn tại qua hàng thế kỉ.
Ông đặt cái mũ lên trên cái ghế con con đã được để sẵn ở phía trên bục, trước mặt tất thảy giáo viên và hàng ngàn học sinh có trong Đại Sảnh đường.
Trong ánh mắt mở to vì kinh ngạc của Lime, cái mũ từ từ động đậy, vết rách trên đầu nó từ từ há to ra, cho đến khi trở thành một cái miệng.
Nó bắt đầu cất tiếng hát.
" Ối chà, thời gian chạy mau
Năm nào cũng thế, lặp lại những lần lễ hội.
Chúng ta cùng nhảy múa quanh ánh nến vàng.
Váy bồng, khăn quàng, guốc cao, chẳng thế thiếu một cái mũ đội đầu.
Mũ bồng, cao hay xoè.
Mũ vành, dù mới vừa may hay đã lờn màu bởi năm tháng.
Cũng thua ta đây, cái mũ đỉnh nhất thế giới này.
Mặc dù chẳng đẹp cũng chẳng thơm.
Và dầu gì ta cũng mang hình hài được tạo từ một tấm vải.
Ta đây vẫn biết được con đường nào mà ngươi sẽ dẫm lên.
Liệu ngươi sẽ mạnh mẽ và gan dạ.
Xông pha thám hiểm chẳng sợ chi.
Hay ngươi thông minh và tài trí.
Cống hiến cả đời nghiên cứu và văn tự.
Có thể ngươi là người trung thành và tận tâm.
Chẳng sợ gian lao, kiên định chân thành.
Hoặc có thể ngươi bước trên con đường khác.
Mắt vầng trăng, tắm ánh sáng mà đi.
Tò mò làm sao, tò mò làm sao.
Qua đêm nay, con đường ngươi đi sẽ vãng sương mù.
Qua lời kể của ta. "
Ngay sau khi nó vừa dứt lời, trong Đại sảnh đường lập tức vang lên tiếng vỗ tay dồn dập. Cái mũ nọ còn rất điệu đà ngả cái chóp nhọn của nó thành tư thế cúi chào.
Hai mắt của Lime sáng lấp lánh thành những viên pha lê. Cậu cố gắng nhón cao chân, xuyên qua những cái đầu đen lóc nhóc để có thể nhìn rõ hơn cái mũ dơ hầy trên bục. Nhưng dù muốn đến mấy, cậu vẫn chẳng thể nhìn ra dù chỉ một chũ cổ ngữ, hay nét bút trên cái thân vá chằng vá đụp ấy.
Lime chẹp miệng, có hơi giận dỗi hạ chân xuống.
Giáo sư Flitwick đợi đến khi Đại sảnh đã ngớt tiếng vỗ tay và hò hét mới đứng lên trên cái ghế con còn lại bên cạnh, giơ một tấm da dê dài đến quá người ông ấy, với một giọng nói vang và rõ ràng, bảo:
" Lễ Phân loại bắt đầu. "
Vị giáo sư đã hơi đứng tuổi này cúi đầu, dùng bàn tay còn trống đấy mắt kính tròn trên sống mũi, đọc ra một cái tên.
" Dennis Creevey. "
Người được gọi tên là một cậu bé loắt choắt có dáng vẻ hoạt bát trong bộ áo trùng lớn hơn người cậu ta tận 1 cỡ. Việc bị gọi lên đầu tiên có vẻ đã khiến cậu ta sợ hãi kinh khủng, chỉ cần nhìn vào gương mặt lấm chấm tàn nhang đang chuyển sang màu trắng bệch của cậu ta là biết.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mấy nghìn con người, Dennis run rấy đi lên ngồi xuống cái ghế rồi để giáo sư Flitwick đội mũ lên đầu mình.
Cái mũ chẳng tốn bao nhiêu thời gian để mở miệng rồi hét lên.
" Gryffindor! "
Cứ như vừa được tiêm máu sống lại, Dennis hớn hở đứng bật dậy khỏi ghế, như một con chim non lao về phía bàn dài màu đỏ rực đang rộn rã tiếng huýt sáo và vỗ tay phía bên kia căn phòng.
Ra là Phân loại như thế này.
Lime híp mắt, lẩm bẩm trong cơn tò mò đang cồn cào.
" Laura Madley. "
" Hufflepuff! "
" Jimmy Peakes. "
" Gryffinfor! "
" Orla Quirke. "
" Ravenclaw! "
" Astoria Greengrass. "
" Slytherin! "
Lime không thực sự theo dõi Lễ Phân loại. Những âm thanh huyên náo như ù đi, và cảnh vật xung quanh chỉ còn là một bóng mờ nhờ nhờ. Bằng một cách nào đấy, cậu lại có thể nghe thấy tiếng gầm gừ và tiếng sủa lớn của Shuck, tiếp đó là cảm giác đè nặng kì lạ khi cậu vuốt ve mặt phẳng trơn lạnh của cây trượng được giấu dưới hình hài đũa phép đang nằm im bên túi áo.
Cho đến khi giáo sư Flitwick ngập ngừng và bối rối đọc ra một cái tên duy nhất, cậu mới như hoàn hồn.
" Lime. "
Draco, người đang nhàm chán chống tay ngồi siêu vẹo bên bàn Slytherin lập tức nhíu mày.
Pansy cũng khó hiểu mà lẩm bẩm.
" Gì đó? Là tên hay họ vậy? "
" Hình như đó là tên... " Blaise ngồi đối diện hai người. Cậu ta ngoái đầu, rồi suýt phun ra toàn bộ nước ép trong miệng khi nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn đi xuyên qua đám học sinh năm nhất thưa thớt để bước lên trên bục.
Ấy chẳng phải là...
Thậm chị Blaise còn chẳng dám quay lại nhìn xem gương mặt của Draco như thế nào.
Nhưng thế mà Draco lại chẳng nổi giận như chàng ta dự đoán. Thậm chí một phần trong hắn còn cảm thấy như đây là lẽ đương nhiên. Đồng thời còn thấy hơi kiêu ngạo khi mình là người duy nhất thấy được điều đặc biệt từ thằng nhóc kia.
Hắn vui vẻ dùng ngón tay đánh nhịp lên bàn, thậm chí còn nhàn nhã nhắc nhở cô bạn tóc đen bên cạnh một câu.
" Kìa Pansy, ngậm miệng vào. Nước miếng sắp rớt ra ngoài tới nơi rồi. "
Đằng kia Lime đã yên lặng ngồi xuống ghế để giáo sư Flitwick đội mũ lên trên đầu.
Ngay khi cái vành nón rộng oành thoang thoảng mùi bụi cũ và kẹo ngọt choàng lên phủ tầm nhìn của cậu thành một mảng tối nhờ nhờ, cậu cảm giác được trong đầu đột nhiên dư ra cái gì đấy.
Ngay sau đó là âm thanh choe chóe có hơi gắt tai vang lên ngay sát bên.
Nó bảo.
" Ái chà chà, là một thằng nhóc thông minh phết đấy. ".
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
Nó còn nói thêm.
" Say mê nghiên cứu, thích khám phá và tìm tòi. Ta biết chắc Ravenclaw sẽ là ngôi Nhà phù hợp cho ngươi. "
Lime nghĩ đến những lời nó vừa hát, và một phần trong cậu cảm thấy nó nói không hề sai.
Nhưng lại có một phần nhỏ khác trong Lime vẫn đang quanh quẩn nơi màu xanh lá ở phía bên kia. Cái phần ấy bị mùi trà chiều hun cho thơm nừng, rồi bị người có thái độ vừa đáng ghét lại không thể không ngước nhìn dỗ ngon dỗ ngọt bằng một quyển sách.
Lime nghiến răng nghiến lợi thầm thì hỏi: " Vậy Slytherin thì sao? "
" Slytherin? " Mũ Phân loại ngạc nhiên hỏi lại. " Mi chắc chứ, ý ta là, mặc dù ta tôn trọng quyết định của mỗi tân sinh... "
" Đúng, Slytherin. " Lime lặp lại.
" Chà, nếu mi đã kiên quyết đến thế. Vậy thì... SLYTHERIN! "
Khi chiếc mũ được lấy ra và ánh sáng từ hàng nến rọi bừng trước mắt Lime, và khi cậu nhìn thấy đôi mắt cong đầy tự mãn của Draco Malfoy khi băng qua cả Đại Sảnh đường để ngồi xuống bàn dài màu xanh bạc, cậu biết...
Hắn đã thắng.