Draco không thả Lime về chỗ cũ mà dẫn hẳn nhóc ta đến khoang tàu cho Slytherin.
Khoang nằm ở cuối đoàn tàu.
Nó cũng không xếp thành từng phòng nho nhỏ như những khoang khác. Nó là một không gian rộng rãi với trần cao và những chiếc đèn thủy tinh lấp lánh mờ ảo.
Rèm cửa xanh sậm che khuất ánh sáng hắt vào từ những ô cửa sổ, chỉ để lại những đốm nắng lờ mờ chiếu lên tấm thảm sàn màu đen dày đến nỗi những bước chân dẫm lên đều lún xuống.
Nó mang đến một cảm giác u ám ngột ngạt xe lẫn với tiếng thì thầm của một tách trà chiều hảo hạng và một ít cao sang tách biệt.
Draco bước đi rất nhanh xuyên qua con đường hơi hẹp giữa những hàng ghế bọc lông, để Lime phải vội vã đuổi theo.
Cậu có thể cảm thấy được những ánh mắt âm thầm kín đáo dừng lại trên lưng mình, tìm tòi và đánh giá một cách ẩn nhẫn. Rồi sau đó, nó rất nhanh biến mất. Những ánh nhìn ấy được che dấu rất khá. Nếu không phải căng thẳng do đang bước vào một ngôi trường lạ thì có lẽ Lime cũng chẳng thể nhận ra được.
Draco dừng trước một cái bàn nhỏ. Lime thấy thế liền bước chậm lại, đứng ở một khoảnh cách vừa phải để không nghe lỏm, theo dõi đàn anh bước xuống từ Mặt trăng kia cúi người, nói thầm với một đàn anh khác trông có vẻ lớn hơn nhiều ( Lime có thể thấy gương mặt anh ta hơi cau lại với vẻ giận dữ và chuẩn bị chửi tục) trước khi hội họp cùng với nhóm bạn của hắn ở hàng ghế cách đó 2 dãy bàn. Chính là chị gái có dáng vẻ thanh lịch như một gốc Păng xê và anh chàng da ngăm Lime đã gặp cách đây không lâu.
Draco ngồi xuống bên cạnh Blaise. Hắn có chút mệt mỏi mà dựa vào thành ghế đằng sau lưng. Lông mày hắn thường xuyên cau lại như không vừa lòng về bất cứ điều gì.
" Sao thế? " Pansy ngồi đối diện Draco nhẹ giọng hỏi. Cô bé bỏ tách trà hoa lài trên tay xuống cái đĩa sứ. " Vừa mới đi đâu vậy? Tôi t... Ôi chao, em cũng ở đây à? "
Pansy thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên khi thấy Lime đang rì rì di chuyển đến gần phía này.
Draco híp mắt nhìn lỏi con phiền phức vừa khiến hắn tốn không biết bao nhiêu sức lực và nước bọt, hơi ngưỡng cằm, ra hiệu cho nhóc ta ngồi xuống đối diện.
Lime còn có thể làm gì, chỉ có thể cứng người ngồi xuống bên cạnh Pansy, cố gắng giảm nhẹ hơi thở của mình, đồng thời kéo Shuck vào thật gần bên ghế để khi nó nằm không ngáng đường đi.
Đến lúc này Blaise-người đang tập trung đọc sách cũng không thể không ngẩng đầu lên, nhìn Draco một cách khó hiểu. Nhưng dù thế nào Pansy với anh ta cũng sẽ không cố gắng đào sâu về những quyết định của cậu nhỏ nhà Malfoy, miễn sao hắn vẫn còn là lãnh đạo năm 3 của bọn họ.
Pansy hắng giọng một cái, nhỏ nhẹ hỏi lại: " Thế sao vậy? Trông cậu có vẻ khó chịu. "
" Không có gì. " Draco lười biếng kéo dài âm cuối, lấy từ dưới gầm bàn ra một quyển sách Độc dược dày thật dày mà Lime chắc mẩm rằng nó đã vượt qua tri thức dành cho mấy đứa mười mấy tuổi."
Draco lẩm bẩm trong tiếng lật sách: " Chỉ là có mấy Giám ngục đang ở xung quanh tàu. "
" Cái gì cơ? Giám ngục? " Pansy the thé hét lên. Ít nhất cô nàng vẫn giữ âm lượng vừa phải để không khiến cả cái khoang tàu phải quay lại nhìn về phía bên này.
Blaise nhướn mày: " Vậy ra tên Bộ trưởng Bộ phép thuật ngu ngốc kia đã cho Giám ngục đến trường thật hả? Tôi không biết nên khen lão ta thông minh hay ngu xuẩn khi gửi bọn nó đến một nơi toàn học sinh nữa. "
" Mỹ danh bảo vệ Cậu bé Vàng cơ đấy. Chưa biết chừng Potter lần này sẽ có được một nụ hôn nồng thắm từ Giám ngục rồi hẹo luôn đấy nhỉ. Dù gì thì thứ ngu xuẩn đó luôn lượn lờ vào lúc giữa đêm. " Draco dùng những ngón tay thon dài vuốt nhẹ mép trang giấy, đôi mắt tưởng như luôn luôn lạnh lùng bạc bẽo của hắn ta ấy thế mà lại ánh lên những nét cười rạng rỡ, lấp la láp lánh như những gợn sóng.
Lime nhăn mặt. Potter? Harry Potter ấy hả? Sao nghe như vị đàn anh cao ngạo này có thù địch rất lớn với Cứu thế chủ thế?
Pansy hiểu được nghi hoặc của cậu, cười lanh lảnh: " Chàng Malfoy ngồi đối diện em đây, là kẻ thù không đội trời chung của Cậu bé vàng Harry Potter, em biết mà đúng không. Cứ nhắc đến Potter là cậu ta lại trở nên ấu trĩ thế đấy. "
Draco nhướn mày chán ghét: " Cảm ơn nhá Pansy, đầy đủ quá cơ. Giờ thì uống trà của cậu đi. Còn cậu, nhóc con, đừng có mà tiếp thu thông tin linh tinh. "
Hắn cúi người lôi ra từ dưới bàn trà thêm một cuốn sách nữa rồi đưa cho Lime hòng ý đồ chặn miệng nhóc ta lại. Cậu bé có chút mảnh khảnh ngơ ngác giơ cả hai tay ra đón, sau đó nhận ra đó là một quyển cổ ngữ Runes có niên đại hơi lâu.
Đôi mắt Lime sáng lên những ánh than hồng đương cháy rục, cứ như chẳng đợi được mà vội vã mở quyển sách ra.
Ở bên kia Draco âm thầm híp mắt đánh giá cậu.
Sau đó rất nhanh cụp mi, câu được câu không mà trò chuyện với Blaise.
Blaise: " Cậu đã báo cho Thủ tịch rồi chứ? "
" Đã báo. " Draco lật thêm một trang sách. " Đã cử người đi tìm học sinh Nhà rồi, và cũng đã cho người canh cửa rồi. Hai tên mập kia đâu rồi? "
" Đi cùng với Daphne rồi. Cô ta bảo muốn đón em gái hay cái gì ấy. "
" Chậc. "
Âm thanh cũng dần vãng đi. Trong tai của Lime không còn gì ngoài tiếng lật sách, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nói chuyện của Draco và Blaise, tiếng lanh lảnh của chất sứ chạm nhau phát ra từ phía Pansy, cùng với tiếng hít thở khò khè của Shuck bên dưới chân.
Hơi bị yên bình quá. Đúng vậy, nó tạo cho Lime một cảm giác rất nhà, cứ như cậu chưa bao giờ đi ra khỏi nơi cậu sống ở Tipton, như cậu vẫn đang đọc sách trên cái ghế bành mà đáng lẽ là của Bumble và nghe hương bụi hòa với mùi giấy cũ mực in lượn lờ trong căn phòng sách khuất ánh nắng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà Lime đã có thể nhìn thấy bóng của cuối đường ray khi cậu nhòm ra ngoài cửa sổ.
Shuck đã bị người coi tàu dắt đi mấy phút trước. Nó sẽ được đưa đến phòng cậu luôn, theo lời của nhân viên.
Lime chỉ mới đọc được một nửa quyển sách. Cổ ngữ Runes trong đấy hơi nâng cao hơn so với tri thức cậu được Bumble dạy. Và thời gian của một buổi chiều chẳng đủ để cậu có thể hiểu được hết sự thần bí trong những trang giấy ấy.
Quyển sách trở lại tay của Draco. Hắn nhàm chán ngả người trên tay vịn, hờ hững đưa cả hai quyển sách vừa được dùng cho Blaise ( người sau mỉm cười cầm trên tay) trước khi chỉnh chang lại nếp áp trùng thẳng thớm chẳng có một nếp gấp rồi đứng dậy.
Hành động của hắn cứ như một tín hiệu, những người ngồi xung quanh hắn đều đứng lên, bao gồm Pansy, Blaise và những học sinh trông có vẻ trạc tuổi hắn.
Lime để ý thấy những người khác cũng thế. Khi có một học sinh ngồi dậy, thì những người cùng lứa với người ấy cũng đều thực hiện hành động tương tự.
Lime cũng làm theo, đi sát sau mông Draco tiến về phía cửa. Phía trước hắn có đứng những học sinh khác, và phía sau cũng thế, dùng hắn làm trung tâm quây thành một vòng tròn kín kẽ.
Khi tàu dừng ga, họ đồng loạt xuống tàu, trông cứ như một làn sóng màu đen đặc.
Bấy giờ ngoài trời đã nhá nhem tối. Mưa phùn bay lất phất trong không trung, nhiệt độ cũng theo đó giảm xuống. Chỉ có ánh đèn leo lắt từ cái đèn dầu trong tay người khổng lồ cao lớn đứng đằng xa chiếu sáng vùng nhỏ tăm tối ảm đạm xung quanh.
Người khổng lồ ấy vừa lắc mạnh cái chuông trong tay vừa kêu ầm lên: " Học sinh qua phía này nào! Học sinh qua phía này! "
Draco không đi qua đó, hắn vừa xuýt xoa kéo cái áo trùng nhung đen trên người vừa thấp giọng nguyền rủa thời tiết một câu. Nói rồi lấy đũa phép ra từ trong túi áo, nhanh lẹ mà ếm cho bản thân một cái bùa Chống thấm và bùa Làm ấm trước khi vứt đống bùa y chang lên người Lime, Pansy và Blaise.
" Cảm ơn nhé, thân sĩ quá. " Pansy dựa hẳn vào người của Draco cười khúc khích như những cô gái mới lớn vừa biết yêu.
" Vẫn luôn là như thế, giờ thì đứng thẳng lên đi Pansy, đè lên tay tôi rồi. " Draco nhăn mày gắt gỏng.
Sau khi toàn bộ học sinh đã xuống hết khỏi tàu, người khổng lồ cầm theo đèn dẫn đầu tiến vào trong màn mưa. Những học sinh khác chỉ có ngóng theo ánh đèn leo lắt trắng rục để lần mò bước đi.
Ngay khi vừa ra khỏi mái hiên của trạm cuối, Lime đã ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của bùa Chống thấm và Làm ấm mà Draco đã ếm trước đó. Sang thu tiết trời vốn đã hạ nhiệt, mưa đêm lại làm cho cái lạnh càng trở nên rõ ràng. Rõ ràng đã được ếm bùa, ấy thế mà khi cái ướt nhẹp của nước mưa dính vào làn da đối lập với cái khô ráo của một bộ phận quần áo vẫn khiến Lime cảm thấy khó chịu kì dị.
Chẳng ư hử, cậu lập tức dính chặt vào sau lưng của Draco, hòng lấy thân thể cao ráo của hắn để chắn đống mưa đang xối xả hất vào mặt.
" Làm cái gì vậy? " Draco cũng cáu tiết với cái thời tiết này lắm. Hắn cực kỳ khó ở gầm gừ một cách thiếu lịch sự. Bàn tay hắn với ra sau bắt lấy cánh tay của Lime rồi kéo cậu nhóc đi sát bên người, sau đó thô lỗ vén một bên áo trùng chùm lên đầu của nhóc ta.
Lime kêu oai oái khi bị che mất tầm nhìn, nhưng rồi nhận ra một bộ phận nước mưa chẳng còn dính vào người mình nữa, lập tức cầm lấy áo trùng thoang thoảng hương nhựa cây Elemi kéo đến tịt mắt, vui vẻ bám sát gót chân của Draco.
Họ kéo đàn kéo đống đến bãi đất đầy xe ngựa. Người khổng lồ dừng lại sau đó bảo học sinh cứ 4 người 1 lên xe.
Draco lập tức mở một cửa xe gần nhất rồi chui tọt vào trong. Pansy, Blaise với Lime cũng theo ngay phía sau.
Sau khi ngồi vào được xe ngựa khô ráo, cuối cùng Lime cũng có thể thở ra một hơi.
" Thời tiết quái quỷ gì vậy? " Pansy nhấc cái áo trùng xinh xắn đã dính đầy bùn do đi đường lên, ghét bỏ nhíu mày.
Draco ngồi trên ghế, theo thói quen cũ mà đổ người về phía sau, dùng đũa phép hong khô quần áo, tiện tay cho luôn nhóc con bên cạnh.
Lime cảm thấy bộ đồng phục trên người mình nóng hực lên trong tích tắc rồi dần khô ráo ngay, nhưng đống nước mưa vẫn dính bên trên da và tóc cậu khiến cậu khó chịu nghiến răng.
" Im đi nhóc con, thiếu lịch sự quá đấy. " Draco tạch lưỡi một tiếng đầy ghét bỏ.
Lime nghe vậy nghiêng đầu ngoắc mắt lườm lại hắn. Những sợ sệt gì đó như bong bóng đùng một phát biến đâu mất trong lòng Lime. Tưởng chừng ấy là một ngọn cỏ dại gặp phải lửa lớn cháy thành bụi, thành cát, chỉ để lại ánh sáng bàng bạc lấp lánh đẹp đẽ, cùng với hương trà nhài hơi chát và một chút ấu trĩ khi nhận ra rằng hắn cũng có kẻ thù không đội trời chung như những đứa trẻ con.
Xe ngựa đi qua khu rừng, đi qua cả một cái cổng sắt đen cao ngổng trước khi tiến vào khuôn viên của một tòa lâu đài trang nghiêm đẹp đẽ với những ô cửa sổ tỏa ánh sáng vàng rực như những vầng trăng tròn trĩnh.