[HP] Ngã Ba Đường

Chương 11: Đẹp đẽ hơn người




Bữa tối không kéo dài lâu.

Cụ Dumbledore nhanh chóng lên phát biểu bài cuối một cách chóng vánh rồi thông báo lễ Phân loại đã kết thúc, các học sinh được phép quay trở lại Nhà.

Chỉ trong chớp mắt như vậy, xung quanh nhốn nháo hẳn lên. Tiếng hò hét tập hợp từ phía Nhà sư tử và tiếng xì xào của các tân sinh trộn lẫn vào nhau trở thành một đống tạp âm hỗn loạn đinh tai nhức óc.

Bấy giờ Lime mới cảm thấy rằng nhóm Slytherin đúng là tốt ghê. Bọn họ vẫn ngồi lại ghế một cách bình tĩnh, đợi khi vơi bớt người mới bắt đầu di chuyển.

Một vài người từ các dãy bàn khác nhau lần lượt đứng lên. Sự chuyển động của họ cứ như một ngọn cờ hiệu, là dấu mốc để cho đồng niên làm theo.

Năm nhất của Slytherin chưa có lãnh đạo, bọn họ đang theo động tác của đàn anh lớn nhất đứng ở đầu dãy bàn. Khi anh ta đứng dậy, bọn họ cũng đứng theo. Lime chẳng ngoại lệ.

Cậu đứng tại chỗ, bên cạnh một vài học sinh nhỏ khác. Trong lúc đó, cậu tranh thủ nhìn qua Draco, thấy hắn đã rời khỏi băng ghế, đứng trên đường đi với dáng vẻ như lúc nào cũng có thể tông bay cửa để bay về Phòng sinh hoạt chung.

Năm bảy của Slytherin đã di chuyển theo hiệu lệnh của lãnh đạo. Bọn họ cứ như một làn sóng đen, xuyên qua tiếng hô của các nhà khác, rời khỏi phòng ăn.

Những năm nhất khác lũ lượt lối vào hàng của năm bảy để ra ngoài Đại sảnh.

Khi Lime đang chuẩn bị nhấc chân, vô tình làm sao ánh mắt của cậu lại chạm trúng Astoria.

Cô nàng vẫn nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ bên cạnh băng ghế. Khi nhận thấy cậu đang nhìn, cô nàng còn nghi hoặc nhướn mày đáp trả.

Rất nhanh sau đó Lime đã hiểu vì sao. Cô nàng đã được đón, bởi chị gái của mình, người đã ngồi đối diện Draco trong suốt bữa ăn tối. Đàn chị nắm tay cô nàng kéo về đứng đằng sau Draco Malfoy-người hiện tại đang chăm chú nhìn cậu.

Chẳng cần bất cứ trao đổi nào, Lime đã tự hiểu luôn rằng việc mình cần làm là đứng yên ở đó.



Như một bản năng của cơ thể, Lime đã ngoan ngoãn tuân theo chẳng chút phản kháng. Cậu giương mắt, cảm nhận tiếng trái tim mình đập vội vã bên tai vì hồi hộp và chờ mong chẳng lí do, nhìn Draco bước từng bước dài đến trước mặt mình.

Hắn dừng bên cạnh cậu, lười biếng xòe bàn tay ra, với bộ dạng hết sức kiêu căng ngạo mạn ngưỡng cằm.

" Làm cái gì đấy? Còn đứng đực ra đấy à. "

Trước con mắt đang chăm chú dõi theo của bao người, Lime đưa tay vịn vào đôi tay đang chìa ra của hắn.

Lòng bàn tay hắn rộng và khô ráo. Những đầu ngón tay tròn đầy mượt mà trái ngược với phần da chi chít những vết sẹo lớn nhỏ do dùng dao của Lime. Nhiệt độ bàn tay hắn rõ ràng lạnh lẽo là thế, ấy vậy mà xuyên qua bao mạch máu, lại như mang theo lửa nóng xông đến hai má Lime nóng bừng.

Cậu bám lấy Draco nhấc chân bước ra khỏi băng ghế rồi an ổn đứng bên cạnh hắn.

Đoàn người di chuyển, như một con rắn đen khổng lồ, xuyên qua hành lang, xuống bên dưới tầng hầm.

Lime thầm nghĩ, đi kiểu này oách thật kia chứ.

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi hảo cảm của Lime về Slytherin bị rút sạch.

Lime không phải là một người ưa ẩm. Nói trắng ra, cậu ghét những nơi ẩm thấp. Cả cái ngôi nhà mặc dù sập sệ và mang hình dáng kỳ lạ không chịu nổi mà cậu đã sống hơn nửa cuộc đời thì cậu vẫn ưa nó hết mức. Ý cậu là, ai lại không thích một nơi ở tràn ngập mùi nắng, và thoáng đãng, và thơ mộng xiết bao khi vừa đọc sách vừa thưởng thức lớp bụi mịn phiêu đãng trên không trung chỉ có thể được nhìn thấy khi ánh nắng chiếu vào.

Toa tàu của Slytherin đem lại cho cậu không khí như nhà, nên cậu đã tưởng rằng Phòng sinh hoạt chung của Nhà cũng sẽ ở trên cao, mát mẻ và ấm áp như vậy.

Ôi thôi, cậu đã lầm.

Khi chứng kiến cảnh Draco dẫn cậu đi xuyên qua một bức tượng xấu đau xấu đớn và một lối đi chật đến thôi rồi để đến với một căn phòng được bao quanh toàn-bằng-nước mà cậu khá chắc vị trí của nó là ở dưới đáy hồ thì khuôn mặt của Lime đã xám xanh xám nghoét.

Thậm chí Limre còn muốn sút vào cẳng chân rồi túm cổ áo Draco hét vào mặt hắn là đồ-lừa-đảo. Mặc dù hắn chẳng làm gì hết.

Ngay khi cả nhóm năm ba tiến vào giữa phòng và đóng cọc ở sô pha nơi bếp lửa, Lime đã tông bay Draco-người đang chuẩn bị ngồi xuống chỗ chuyên dụng gần nguồn nhiệt, rồi chiếm luôn chỗ của hắn.

Draco tức đến nỗi lông mày hắn đều bay hết lên. Hắn giơ tay túm lấy phần gáy của Lime, rít lên.

" Nhãi con chết tiệt này, cậu làm cái gì vậy! "

" Á, em muốn ngồi đây! "

Nhưng sau đó Lime vẫn bị Draco tàn nhẫn nhấc khỏi ghế rồi đá ra xa tít tắp, chỉ có thể đứng nép sang một bên, nhân lúc hắn không để ý thì ịn mông ngồi lên trên thành ghế.



Cũng may mọi người đang mải chú ý đến vị Giáo sư Độc dược mặt hằm hằm vừa mới từ trên trời rớt xuống ở trung tâm phòng Sinh hoạt chung chứ không chắc chắn rằng mai vừa đến, lời đồn về mối quan hệ trái ngoáy giữa thủ lĩnh năm ba và đứa nhóc vừa được hắn giới thiệu sẽ lan rộng giữa nhóm nhà Slytherin cho mà xem.

Sau khi bị Draco lườm nguýt một cái cháy cả mắt, Lime cuối cùng cũng đã được cho phép ngồi xuống bên cạnh hắn, chỗ xa hơn so với bếp lửa. Lime không ưng ý lắm, nhưng những gì cậu có thể làm là ngoan ngoãn ngồi xuống và câm miệng trước khi mài mòn toàn bộ kiên nhẫn vốn ít ỏi của đàn anh năm ba kia rồi bị hắn vặt đầu xuống.

Thầy Severus Snape đứng ở trung tâm sau khi đe dọa thành công bọn rắn con bằng mắt, đã chịu hạ mình mở miệng tôn quý ra lên tiếng.

" Ta sẽ chẳng nói chào mừng bọn mi, vì đó là điều không cần thiết. Bọn mi đều biết vị trí của mình là gì, mục tiêu là gì, và cần phải làm gì để có thể đạt được mục tiêu đó. Hãy nhớ rằng, những hành động của bọn mi chẳng thuộc về bọn mi, mà đó còn là vinh quang hoặc thất bại, là định mệnh của vô số người. Thế nên, hãy dùng quyền lực cho cẩn thận. "

Sau khi nói xong, thầy dừng lại hít một hơi nhỏ. Sau đó thầy quay người, áo choàng thầy vung lên trên không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp như một đóa hoa hồng đang độ nở. Đóa hồng ấy hóa thành một vết đen nhờ rồi nó biến mất cùng với thân hình bợt bạt của thầy.

Một đàn anh năm bảy bước ra chỗ thầy vừa đứng. Anh huơ đũa phép của mình vừa cao giọng nói.

" Lễ tranh quyền bắt đầu. "

Anh ta vừa dứt lời, ánh sáng lẻ loi trong Phòng sinh hoạt lập tức tắt ngóm. Vách tường, sàn nhà bị nhuốm lên màu xanh lục vằng vặc thăm thẳm của làn nước phía bên ngoài cửa sổ. Thậm chí nguồn nhiệt duy nhất của căn phòng là cái lò sưởi cũng biến mất luôn.

Lime xuýt xoa kéo cái áo chùng trên người, tò mò nhìn về phía trung tâm căn phòng. Nguồn sáng trắng không rõ nguồn gốc từ trên trần chiếu xuống tạo thành một vòng tròn rực rỡ lên sàn nhà. Đàn anh năm bảy đã lui sang một bên, còn gật đầu chào Lime khi vô tình thấy cậu đang theo dõi mình.

Trong bóng tối mù mịt, cậu dựa theo cảm giác, kéo lấy bàn tay đang quy củ để trên đùi của đàn anh bên cạnh, thì thầm hỏi.

" Đang chuẩn bị làm gì vậy? "

" Mỗi kì học mới, Slytherin sẽ tổ chức Lễ tranh quyền để chọn ra người Lãnh đạo năm. "

Theo như thông lệ thì người Lãnh đạo năm ngoái cũng sẽ là lãnh đạo của năm tiếp theo. Nhưng mà những rắn nhỏ nhà Slytherin vốn dĩ là người kiêu ngạo, lí nào lại chịu dưới trướng một người mà mình không biết. Để giải quyết chuyện đó, trận đấu tranh quyền được tổ chức. Nó là minh chứng để đập tan mọi nghi ngờ, phô diễn quyền lực và hơn hết là thu người dưới trướng.

Trận đấu bắt đầu với năm sáu rồi xuống dần dưới ( năm bảy chuẩn bị ra trường, họ đã tự xây dựng được thế lực của bản thân trong suốt thời gian học nên trận đấu không còn cần thiết nữa, trận của năm bảy mặc định bỏ qua).

Khi Lime vẫn còn ngơ ngác nhìn đàn anh đàn chị tung đủ loại bùa phép vào nhau, Draco-người đang lười nhác dựa vào sô pha đột nhiên mở miệng.

" Cậu có biết nghĩa vụ của mình là gì không? "

" Hở? Nghĩa vụ của em là gì cơ? "

" Có lẽ cậu không biết, Malfoy là một dòng họ vô cùng lớn. Bọn tôi có đầy đủ của cải để ngập đầy Hẻm Xéo mấy lần liền, cũng có đủ quyền để lấy được mấy cái ghế trong bộ máy của Bộ Phép thuật lận. Thế nên, những người được Malfoy giới thiệu, họ ắt phải có chỗ đẹp đẽ hơn người. "



Trong màn đêm không thấy rõ ngũ quan, Lime vẫn có thể nhìn thấy đôi con ngươi màu xám xanh đang chăm chú dõi theo mình. Ánh sáng từ bùa chú nơi đang đấu phép tô cho nhan sắc hắn những lớp màu sắc xinh đẹp và đổ lên nửa khuôn mặt hắn những mảng tối mơ hồ như pháo hoa, rực rỡ chói mắt.

Hắn nhìn cậu, hỏi: " Cậu có chỗ đẹp đẽ hơn người không, Lime? "

Em có.

Lime thầm nhủ. Nhưng mà đây chẳng phải lúc để cho người khác thấy em.

" Tôi chẳng cần cậu phải cho thấy tất cả những gì cậu có. Chỉ cần nói cho họ biết rằng, người Draco Malfoy tôi nhìn trúng nào có phải người bình thường. "

Draco để tay lên trên thành ghế, ngả người về phía Lime.

Mùi nhựa cây Elemi thơm ngát hơi cay và nhiệt độ của hắn như hóa thành một chiếc kén, chặt chẽ bao lấy cả người Lime vào trong một cái lồng vô hình mà cậu chẳng tài nào thoát ra. Âm thanh hắn nhẹ nhàng, du dương, là âm thanh của người thổi sáo dẫn cậu từng bước từng bước đi lên con đường mà hắn muốn.

Lime hít một hơi đầy mùi hương thảo, thì thào bảo: " Anh đáng sợ quá đấy Malfoy. "

" Vì tôi là một Malfoy mà. " Draco tự mãn nhếch khóe môi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, trận đấu của năm sáu, năm năm và năm tư đã nhanh chóng kết thúc. Thủ lĩnh không có biến đổi nhiều so với năm ngoái, chỉ là của năm tư đã đổi thành Adrian Pucey mà thôi. Nhưng đây vẫn trong tầm dự đoán của nhóm Slytherin thế nên không có quá nhiều bất ngờ.

Rất nhanh đã đến lúc Draco phải lên đấu. Những người khác đều biết ý mà dạt ra thành một con đường nối từ sô pha đến khán đài.

Hắn đứng dậy, thong dong chỉnh lại vạt áo chẳng hề có một nếp nhăn, nói với Lime thộn mặt ra bên cạnh.

" Nhìn cho rõ đây nhóc con. "