Cảm giác ma xui quỷ khiến nghe theo một ai khác khiến tâm trạng của Lime không thể nào khá lên được. Suốt chặng đường từ trên bục đến khi ngồi vào bàn ăn thì gương mặt của cậu vẫn bí xị ra.
Đến khi ngồi vào bàn dành cho tân sinh bên dãy Slytherin, cậu mới muộn màng nhận ra mình không được chào đón lắm.
Học sinh vào Slytherin không đông, ít nhất thì theo Lime, nó không bằng 3 nhà còn lại. Chỗ trống còn thừa trên bàn cũng rất nhiều, các học sinh có đủ khoảng cách rộng rãi để chừa cho nhau không gian riêng nhưng đồng thời không xa cách quá.
Ấy thế mà xung quanh Lime lại chừa ra một vòng trống to hơn bình thường.
Những học sinh xung quanh đều đang nói chuyện với nhau, tỏ vẻ không có gì mà liếc nhìn Lime mấy lần liền.
Lime nhướn mày, lấy làm lạ. Cậu nhìn xuống quần áo và giày dép. Tốt, không có gì lộn xộn cả. Lại lợi dụng cái khuy măng sét lấp lánh trên tay áo để xăm soi mặt mình.
Siêu đẹp.
Lime yên lặng giơ một ngón tay cái.
Thế thì có lẽ việc bị xa lánh không liên quan đến ngoại hình. Mà thứ duy nhất làm Lime nổi bật hơn bình thưởng là việc cậu chỉ có tên mà không có họ.
Lime thầm tặc lưỡi.
Về nhà nhất định bảo Bumble nhét cho cậu một cái họ.
Lime không tỏ vẻ gì mà yên lặng ngồi một chỗ. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn qua phía bàn trung tâm. Cậu thấy Draco cũng đang nhìn về hướng bên này.
Có lẽ hắn đã nhận ra tình cảnh của cậu.
Đúng là Draco đã nhận ra. Hắn còn đoán trước được việc này sẽ xảy đến khi nghe thấy tên của Lime. Nhưng hắn không để tâm.
Pansy yên lặng nhìn học sinh cuối cùng đứng giữa đại sảnh chạy lên trên bục, bảo.
" Nhóc con của cậu bị cô lập rồi. "
" Cái gì gọi là nhóc con của tôi cơ? " Draco bị cô nàng nói đến mức ghê cả người, gằn giọng hỏi lại. Sau đó mới bình tĩnh trả lời: " Nhóc ấy sẽ ổn thôi, dù gì thì cũng có đứa tò mò về việc nó ngồi cùng với tôi cả buổi chiều, còn cả lúc lên xe ngựa nữa. "
" Đúng vậy. " Một giọng nữ khác lên tiếng.
Ngồi bên cạnh Blaise, đối diện Pansy là một cô gái khác. Tóc vàng, dài, yểu điệu hất sang một bên. Mắt hơi xếch, vẻ ngoài chói mắt như một đoá mao lương đang trong kì nở hoa.
Cô nàng nhoẻn miệng cười. " Tôi dám cá em gái tôi sẽ là người đầu tiên bắt chuyện. "
" Ồ phải rồi, năm nay em gái cô nhập học. " Pansy dài giọng. " Chắc em gái đẹp hơn chị nó nhiều lắm. "
" Câm mồm đi Pansy. "
" Câm mồm đi Daphne. "
Blaise nghe đoạn đối thoại của hai người, gương mặt đau khổ, nói. " Cái quái gì thế? Trông hai cô như bà mẹ nhà Weasley ấy. "
" Cậu cũng câm mồm đi Blaise, " Daphne hừ mạnh.
Bọn họ cũng chẳng để chút cãi cọ này vào mắt. Dù gì thì đây cũng là chuyện xảy ra thường ngày. Ai mà đoán được nhóm Slytherin tưởng chừng tao nhã thanh lịch này thật ra lại có cách đối xử với bạn bè bạo lực và chợ búa hết mức như vậy.
Blaise đột nhiên đè thấp giọng nói.
" Đúng rồi, nghe nói chiều hôm nay Potter bị Giám ngục tấn công. "
" Giám ngục? " Daphne ngạc nhiên hỏi lại. " Thật ư? Xuất hiện trên tàu á? "
" Đúng vậy. "
Daphne khoa trương kêu lên: " Lạy Merlin, cầu xin Ngài ban cho Bộ trưởng một phần ngàn trí thông minh của Ngài. Giới Phép thuật sắp tèo rồi. "
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười khúc khích.
Một anh chàng cao gầy ngồi cách họ hai ba người cũng nghe thấy và tham gia cuộc trò chuyện.
" Mọi người đều hiểu rằng ông ta chuẩn bị lăn xuống ghế rồi. Vậy Malfoy, cha cậu có định ứng cử vào chức Bộ trưởng không? "
Draco bị nhắc tên cũng chẳng vội vàng ư hử gì. Hắn dùng đầu ngón tay mảnh dẻ thon dài gõ vào mặt bàn bằng gỗ như gõ lên những phím đàn đại dương. Đến khi anh chàng kia thiếu kiên nhẫn định hỏi lại thì hắn mới như tỉnh dậy từ suy nghĩ, nhàn nhạt nói.
" Ba tôi, như mọi người đã biết, cho rằng cái chức Bộ trưởng Bộ phép thuật không giúp đem lại nhiều Galleons hơn so với cái chức Bộ trưởng Bộ tài chính. Thế nên, như một lẽ đương nhiên, ba tôi không đánh giá cao cái ghế ấy...đến vậy. "
Có lẽ thấy mình nói thẳng đuột quá, vị thiếu gia này còn văn vở thêm hai từ vào cuối câu.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười bị đè thấp.
Pansy cười đến mắt còn vương hơi nước. Sau khi bình tính lại cô nàng mới kéo câu chuyện trở lại chủ đề mà Blaise vừa kể.
" Thế Cậu bé Vàng làm sao rồi? Chưa bị giám ngục hôn cho phát rồi tẻo luôn chứ? "
" Nghe nói là ở bên trong bệnh xá. " Blaise kể. " Thấy bảo ngất xỉu, nhưng chưa chết vội, được người cứu. Là giáo sư mới nhậm chức. Ối chà, vừa nói đến luôn. "
Theo hướng Blaise chỉ, mọi người đều nhìn lên trên bục giảng.
Chẳng biết Lễ Phân loại đã xong từ bao giờ. Ghế con bé xíu và Mũ Phân loại được dẹp hết, còn mỗi hiệu trưởng Dumbledore râu tóc bạc phơ đang đứng trên bục phát biểu. Bấy giờ cụ đã phát biểu xong và giang tay chỉ về người đàn ông gầy mặc bộ suit rúm ró có nhiều mảng vá đang đứng dậy ở phía bàn giáo viên.
Cụ bảo: " Đây là giáo sư Remus Lupin-người sẽ dạy chúng ta môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng ta trong năm nay. "
Giáo sư Remus cũng theo lời giới thiệu của hiệu trưởng Dumbledore mỉm cười, những nếp nhăn khi nâng khóe miệng cũng vì vậy mà rõ ràng hơn, khiến thầy già đi rất nhiều.
Có thể nhìn ra được cuộc sống của thầy không tốt lắm.
" Ugh, bộ suit... " Pansy nhìn giáo sư mới đang kéo ghế ngồi xuống ở đằng xa, chẳng thể kiềm nén tiếng ghét bỏ.
" Giày còn quá cỡ. " Blasie cũng nhỏ giọng bảo.
Daphne tặc lưỡi: " Chắc năm sau cũng bay thôi. Dầu gì thì cái vị trí giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng bị nguyền rõ rành rành. "
" Mong ông ta có thể dạy được. Tôi chán ngấy việc phải nhai sách giáo khoa dày như tảng gạch chẳng có tí kiến thức trong 2 năm lắm rồi. " Draco thờ ơ cụp mắt nhìn đồ ăn tối lần lượt xuất hiện trên bàn ăn sau khi lễ khai giảng kết thúc.
Nhóm Slytherin theo lời hắn yên lặng nhớ lại những giáo sư trong mấy năm vừa qua, sau đó đều thống nhất ngậm miệng.
Lime không mấy để ý đến màn giới thiệu vừa rồi. Cậu còn đang bận rộn chăm chỉ lấy một miếng sườn cừu nướng vàng óng ánh vào trong đĩa của mình.
Đột nhiên Lime cảm thấy sự rung động đến từ băng ghế gỗ mình đang ngồi. Một cô bé mà cậu không quen vừa mới đến bên cạnh cậu.
Ấy là một tiểu thư dáng vẻ kiêu kì, tóc vàng hoe, giống đến tận mấy phần với người con gái đang ngồi với nhóm Draco bên kia.
Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đoán được hai người có quan hệ huyết thống.
Cô bé cười rất chi ngọt ngào.
" Xin chào, Lime. "
" À, xin chào. " Lime nhìn cô, phải phép gật đầu, cũng chẳng hề ngơi tay mà phết một lớp mứt dâu thật dày lên trên bánh mì.
" Tôi là Astoria Greengrass. "
Cô nàng hất tóc, ngưỡng cằm tự giới thiệu tên mình một cách đầy kiêu ngạo. Nhưng đợi mãi đợi mãi mà chẳng thấy nhóc bé Lime thốt lên tiếng nào. Astoria lấy làm khó hiểu nhìn qua, cũng chỉ để coi cậu chàng nhét đồ ăn đến phồng cả hai má.
Lime để ý đến ánh nhìn u oán của cô nàng. Tự hiểu ra mình vô ý, cậu vội nuốt miếng thịt cừu trong miệng xuống, cười ngượng ngùng.
" Xin thứ lỗi. E hèm, rất vui được gặp cậu. "
Bấy giờ sắc mặt Astoria mới tốt hơn. Cô bé cũng chẳng giới thiệu rườm rà nữa mà hỏi thẳng luôn.
" Hôm nay tôi đã thấy cậu Lime, trên tàu. "
" À. "
" Cậu đi cùng với cậu Malfoy. "
" Đúng vậy. "
" Tôi khá là tò mò đấy, cậu Lime. " Astoria chống cằm, khéo léo che đi gương mặt hơi mất tự nhiên khi đọc cái tên đầu của người ta. " Theo như tôi biết thì anh Malfoy chưa giới thiệu ai, trong suốt năm nhất, và năm hai của ảnh. "
Người có tính tình khó chịu như vậy thì giới thiệu ai chứ. Lime nghĩ thầm.
Astoria nói tiếp
" Thế nên tôi tò mò lắm luôn. Không biết cậu Lime đây quen biết với anh Malfoy từ lúc nào vậy nhỉ. Vì cậu biết đấy, giới quý tộc nói lớn thì không lớn mà nhỏ thì cũng không phải. Mà tôi lại chưa từng thấy cậu ở dịp nào hết ấy. "
Lime rũ mi mắt. Cậu hiểu được một phần nhỏ từ những gì Astoria nói. Có vẻ giới thiệu qua miệng cô nàng, là khi Draco dẫn cậu ra mắt Nhà của hắn ta trong chiều nay. Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng có lẽ từ thời điểm ấy, tên của cậu đã mặc định bị gắn lên cùng với tên của hắn.
Thứ hai, chẳng mất công để có thể đoán được Draco là một quý tộc. Nhìn cách đi đứng, cách ăn mặc, cách hắn cầm tách trà hay thậm chí cách hắn lật trang sách cũng đủ để thấy rằng hắn sống trong một môi trường gia giáo và được rèn luyện hết sức nghiêm khắc. Chẳng có lí nào mà người như hắn lại giới thiệu một kẻ không phải quý tộc đến Nhà cả. Thế nên như một lẽ tự nhiên, Slytherin đã nhận định Lime là quý tộc.
Nhưng lại có một vấn đề khác xảy ra. Bọn họ chưa từng thấy sự tồn tại của Lime ở bất kỳ bữa tiệc, vũ hội hay buổi họp mặt nào. Hơn hết, cậu cũng không có họ.
Thế là một câu hỏi khác được đặt ra. Người này là ai mà lại để Draco Malfoy tự mình dẫn đi như vậy. Cậu ta đến từ đâu, cậu ta có tài năng gì, liệu dáng vẻ của cậu ta là thật hay chỉ là ngụy trang...
Vô số câu hỏi, nhiều người nghi ngờ. Và Lime biết, Astoria sẽ chẳng phải người cuối cùng thăm dò cậu.
Lime thu lại dòng suy nghĩ. Cậu ngây thơ ngước mắt nhìn cô bạn trước mặt, nói.
" À, chắc là do tôi đẹp đấy. "
Astoria bật ra một tiếng cười khẩy. Cô nhìn mặt của Lime và tự hiểu ra rằng mình sẽ không thể lôi ra bất cứ thông tin nào từ miệng cậu.
Astoria nhìn Lime cái cuối rồi đứng dậy đi khỏi.
Lime thở phào, cuối cùng cậu cũng có thể ăn nốt bữa tối một cách yên bình. Vừa nuốt miếng cừu vào miệng, cậu vừa nhìn qua vị đàn anh năm ba phía bên kia. Hắn cũng đang dùng bữa.
Dáng ngồi nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, thần sắc yên lặng, trông cứ như một bức tranh. Hắn chẳng nhíu mày, cái nét thờ ơ cũng biến mất. Đẹp đến nỗi khiến người ta nao lòng.
Ít nhất, đẹp đến nỗi chảy vào trong mắt của cậu.
Ấy thế mà gian xảo ghê lắm kia. Lime thầm chửi rủa. Ai mà ngờ một người có vẻ ngoài dịu dàng như vậy lại kiêu căng đến nỗi có thể điều khiển một người theo ý mình chứ. Quả khiến người ta ghét đến nghiến răng. Nhưng đồng thời...
Cũng khiến người ta ngưỡng mộ đến nghiến răng.