[HP] Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 5




Chẳng có gì khiến người ta vui vẻ bằng việc được uống một ly nước giải khát mát lạnh dưới ánh mặt trời oi bức. Trên thực tế, tiệm kem Florean Fortescue là nơi Harry thích nhất vào mùa hè. Vì thế sau khi có được lý do rất tốt là "chờ Ron và Hermione", cậu bé mắt xanh càng thêm yên tâm, thoải mái dành cả buổi sáng ngồi dưới mái hiên bên ngoài cửa tiệm.

"Cậu nghĩ xem rốt cuộc Harry đã chạy đi đâu rồi? Chúng ta đã tìm khắp tất cả những nơi có khả năng rồi."

"Ron, Hẻm Xéo đông người thế sao mà tìm cậu ấy dễ dàng vậy được, ít ra chúng ta có thể chắc chắn..."

"Ron! Hermione!"

Khi Harry nghe thấy Ron lớn tiếng than phiền thì vô thức nở nụ cười, đứng dậy chào hai người đang đứng cách đó không xa, vừa lúc cắt ngang suy luận về việc ngày mai có thể thấy cậu trên tàu tốc hành Hogwarts của Hermione.

"A Harry, cuối cùng cũng tìm được cậu." Ron ôm bốn túi đựng sách to gian nan chen chúc qua đám đông chạy đến —— tất nhiên trong số đó chỉ có duy nhất một túi thuộc về cậu thôi —— xem ra Hermione vẫn chọn tất cả các môn học như cũ.

"Hey! Harry, kỳ nghỉ thế nào?" Hermione thả túi đồ nhỏ trong tay xuống, nói: "Mình nghe nói..."

"Nè bồ tèo, cậu thực sự thổi phồng bà cô của cậu đấy à?" Ron uống một ngụm nước rồi quay sang háo hức nói: "Rất ngầu đó nha."

"Nhưng điều đó là không đúng!" Hermione nghiêm khắc nói, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "không đúng" rất rõ ràng.

"Mình thật sự không cố ý, chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi mà." Harry có chút đau đầu, bắt chước Hermione nói hai chữ "thật sự" cực kỳ rõ ràng.

"Thật ra mà nói, mình rất ngạc nhiên khi họ không đuổi học cậu."

"Có thể do cậu ấy là Harry, đúng không nào?" Dưới cái nhìn chằm chằm của Hermione, Ron không còn dám cười to lộ liễu như lần trước, nhưng khóe miệng của cậu vẫn không nhịn được mà hơi nhếch lên: "Harry Potter lừng danh là gì chứ. Nếu mình..."

"A, được rồi mà Ron, dù mình có nổi tiếng đến cỡ nào, nếu không có sự giúp đỡ của cậu và Hermione thì mình cũng chả làm được gì." Harry nhanh chóng cắt ngang lời Ron định nói.

Đời khi đó cậu còn nhỏ, không thành thục ở vài khía cạnh nên chưa từng để ý nhiều đến suy nghĩ và cảm giác của Ron dành cho mình. May mà Ron tuy từng bất mãn, từng cãi nhau, thậm chí còn có giận dữ bỏ đi nhưng vẫn không bao giờ dao động cũng như từ bỏ. Từ lần gặp nhau đầu tiên trên xe lửa, thì mỗi lúc Harry cần nhất thì cậu ấy vẫn ở đó.

"Ron và cả Hermione nữa, các cậu là tốt nhất." Harry vui vẻ nói, không bận tâm tới khuôn mặt đỏ bừng như màu tóc của Ron, và đôi mắt trợn to của Hermione.

Về phần ghen tị vô lý và cãi nhau của Ron ấy à? Hầy thôi đi, có ai chưa từng làm những chuyện ngu ngốc khi còn trẻ đâu cơ chứ. Harry lại nghĩ mình từng thầm bất bình trong lòng khi Ron nhận được huy hiệu huynh trưởng —— thậm chí cậu còn lén quở trách những lỗi sai sau lưng Ron! Ron đã chia sẻ với cậu tất cả mọi thứ bao gồm cả người nhà rồi mà, chính Harry cũng chẳng dám cam đoan mình có thể nhiệt tình chia sẻ sự quan tâm của cha mẹ cho một người anh em nổi tiếng nào khác hay không — Ron không hề xem trọng những thứ đó mà xem cậu như người một nhà.

Harry rất hài lòng khi thấy Ron đỏ mặt lắp bắp phàn nàn mấy câu đại loại như "sao đột nhiên lại thế, chả biết cậu bị sao nữa", còn Hermione thì cúi đầu giả vờ tìm gì đó trong túi xách.

"Cảm giác được trở về thật tốt". Kẻ Được Chọn trẻ tuổi tâm trạng vui vẻ quyết định buông tha cho hai người bạn của mình.

"Nói sang chuyện khác đi, Hermione, chẳng lẽ cậu định chọn tất cả các môn học đấy à?" Harry chỉ vào ba túi sách của Hermione, biết rõ mà còn cố hỏi.

"A, cậu biết môn nào cũng có vẻ rất thú vị mà, muốn mình bỏ cái nào cũng khó lắm." Hermione nhẹ nhàng thở dài trả lời.

"Thời khóa biểu của cậu sẽ không sắp xếp được đâu." Ron lập tức nói, cảm thấy cực kỳ may mắn khi có thể thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng.

"Mình nghĩ nếu họ cho chọn như vậy được, thì chắc chắn đã có biện pháp để giải quyết."

"Có lẽ thế. Biết đâu họ có thể dạy cho cậu mấy pháp thuật kiểu như đảo ngược thời gian." Ron ngậm kem chocolate lơ đãng nói.

Harry phát hiện Ron nhiều lúc còn hợp với môn Tiên tri hơn cả giáo sư Trelawney —— tuy cậu lại cực kỳ ghét nó.

"Dù sao đi nữa thì cứ đợi sau khai giảng sẽ thì biết thôi." Hermione tổng kết: "Nói nghe nè, sinh nhật mình vào tháng 9 nên ba mẹ đưa 10 gold galleon, cho mình mua quà sinh nhật á."

"Một con thú cưng thì sao?" Harry cướp lời Ron, không để cậu kịp nói ra gì: "Cậu xem, mình có Hedwig, Ron cũng có Scabbers."

"Nhắc tới mới nhớ, Scabbers sao rồi?" Harry giả vờ tình cờ hỏi tới.

"Nó không được tốt lắm." Ron ảo não móc ra một con chuột nhỏ đang vờ ngoan ngoãn trong túi áo: "Nó có vẻ không thích Ai Cập."

Peter Pettigrew.

Đồng tử Harry hơi co rút lại, nhưng cuối cùng cậu vẫn tận lực tiếp tục sắm vai ‘người bạn tốt bụng quan tâm đến thú cưng nhỏ của bạn mình’.

"A, nhìn nó không được tốt lắm." Harry nói: "Mình nghĩ chúng ta có thể đến Tiệm Cầm thú huyền bí xem có gì giúp được nó không. Tất nhiên, cậu cũng có thể tới đó coi có con thú cưng nào mình thích không." Cậu như một người dẫn đường gợi ý cho hai người bạn.

Hermione và Ron vui vẻ đồng ý.

Lần này trong tiệm không còn lão pháp sư sa-giông-hai-đầu nữa, điều này làm Harry có chút cảm thán về sự thần kỳ của thời gian. Khi người ta nghĩ rằng được sống lại có nghĩa là chưa có gì xảy ra, thì sẽ có những việc nhỏ nhặt không ảnh hưởng lắm khiến họ nhận ra đây đã là một cuộc đời hoàn toàn mới.

Chẳng hạn như bây giờ.

"...ôi!" vừa lúc Ron thét lên thảm thiết, Harry ngẩng đầu lên và đối diện với Crookshanks.

Ừm, con vật thông minh có cái mặt bẹp bẹp này vẫn hung hăng như cũ, bây giờ có cái gì đó đang đâm chọt tùm lum trong miệng nó, ngoài mép còn lòi ra một cái đuôi chuột đang động đậy.

"Merlin ơi! Đó là Scabbers!" Harry hét lên, nhanh chóng lao vào cứu con chuột ra —— nó liên quan đến sự trong sạch của cha đỡ đầu cậu đó nha.

Merlin bình cà phê ơi! Crookshanks trở nên ngốc nghếch rồi à, lần trước con mèo này cũng có muốn ăn con chuột thực ra là một người đàn ông này thật đâu chứ. Hay nó vốn dĩ chỉ muốn hù dọa con chuột nhỏ này chút thôi, kết quả là mục tiêu nhắm vào được cải thiện?

Sau khi vất vả tóm được con chuột ướt sũng từ miệng con mèo ra, Harry kéo Ron như trốn ra khỏi tiệm Cầm thú huyền bí, một mạch chạy thẳng tới trước tiệm kem. Ron sợ đến nỗi để quên cả chai thuốc Bổ chuột, run rẩy nhét con chuột đã được lau khô vào lại trong túi áo —— thậm chí cậu còn không biết giữa mình với Scabbers ai run rẩy nhiều hơn nữa. Tất nhiên, Harry sẽ không cười nhạo Ron, cậu đưa tay lau đi mồ hôi trên trán rồi phát hiện Hermione lại bị họ bỏ quên trong tiệm Cầm thú huyền bí mất rồi.

Thật tốt a, xem ra giờ họ và Crookshanks vẫn phải cố gắng thích ứng với sự hiện diện của nhau. Bất quá Sirius chắc sẽ không cần cơ hội có được tình bạn của một con mèo lớn lần nữa.

Khoảng thời gian tiếp theo vẫn tới một cách nhanh chóng và hỗn loạn như cũ.

Ron kịch liệt phản đối việc Hermione mua Crookshanks hơn cả lần trước, Harry cũng phần nào hiểu được —— mặc dù lần này cậu đứng về phe Hermione và Crookshanks. Cuối cùng Harry và Hermione chọn cho Scabbers một cái lồng sắt kiên cố xinh đẹp và thoải mái, cũng lấy lý do "thế thì Crookshanks mới không làm Scabbers bị thương" để an ủi người bạn tóc đỏ vừa chịu đủ loại kinh sợ vừa lo lắng này.

Sau đó là cùng một nhà tóc đỏ đi ăn tối, cùng đùa giỡn với nhau buổi tối, cảm giác khi thấy tất cả mọi người đều còn trẻ và vui vẻ thật sự rất tốt. Đáng ăn mừng nhất tất nhiên vẫn là việc George tìm lại được lỗ tai và Fred, dù là Percy đã từng khiến Harry bực bội và thực chán ghét cũng có phần đáng yêu hơn.

Harry không hề lộ ra bất cứ ý định nào về chuyện tìm bắt Sirius, điều này khiến ông bà Weasley cực kỳ yên tâm. Tất nhiên, nếu bọn họ biết Harry đang lên kế hoạch thông qua việc chứng minh Sirius trong sạch để nhận được tiền thưởng —— hoặc là một huân chương Merlin thì e rằng sẽ chẳng bình tĩnh vậy đâu.

Ít nhất Harry có thể chắc chắn nếu bà Weasley biết được chân tướng khi bà đang giữ nó trong tay, thì Peter Pettigrew sẽ gặp xui xẻo.

Dù sao chăng nữa trong buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ hè này, Harry có những giấc mơ ngọt ngào hơn nhiều so với những đêm trước.