[HP] Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 4




Đợi đến khi Harry đỏ mặt ngồi lên ghế, Dumbledore mới ngừng cười trộm mà bắt đầu đi vào chủ đề chính của cuộc nói chuyện.

"Mấy ngày trước, Severus cho thầy xem một vài ký ức thú vị. Thầy rất kinh ngạc nhưng cũng không thể không nói, con trai...con làm tốt hơn những gì thầy tưởng tượng." Trong đôi mắt xanh của lão nhân lóe ra tia vui sướng.

Giống như thói quen thật lâu trước kia, khi Harry thấy Dumbledore mỉm cười với mình thì tất cả những sợ hãi từ khi trở về đến nay của cậu đều biến mất.

Dumbledore luôn dễ dàng làm người ta bình tĩnh, giống như Snape luôn dễ dàng làm người ta cảm thấy vô cùng khó khăn vậy đó.

"..." Harry phát hiện mình có quá nhiều chuyện muốn nói với lão nhân này, nhưng thậm chí còn không biết mở lời làm sao.

"Lúc này chúng ta, con và mọi người sẽ làm tốt hơn ký ức của con." Cuối cùng cậu chỉ trả lời đơn giản như vậy.

Đúng vậy, lần này Dumbledore không cần phải một mình lo lắng dự tính tất cả, mà cậu cũng không cần nghĩa vô phản cố đi chết hay lên bàn thờ.

"Những trường sinh linh giá đó, và cả vết sẹo trên trán con, ừm..." Một khi đã bắt đầu nói chuyện thì không khó để tiếp tục. Nhưng Harry dĩ nhiên vẫn chưa quyết định được nên bắt đầu đề tài kia từ đâu.

Sự khinh thường qua hơi thở của Snape phải nói là được thể hiện cực kỳ thuần thục.

"A đúng, Severus đã nói với thầy. Để giúp con yên tâm, thầy nghĩ mình nên cho con xem một vật trước." Dumbledore nói. Sau đó cụ kéo một ngăn tủ bên tay trái, lấy ra một đồ vật từ trong đống bánh kẹo.

Cái nhẫn của nhà Gaunts!!

Đồng tử Harry nhanh chóng co rút, cậu gần như phản xạ nhìn qua tay phải của Dumbledore. Cái tay kia có vẻ vẫn bình thường và giờ đang vững vàng đặt trên bàn.

"Thầy nghĩ người thông minh sẽ không vấp ngã mãi bởi cùng một sợi dây, nhất là khi người đó đã biết hậu quả của nó nghiêm trọng đến cỡ nào – vừa may thầy nghĩ mình cũng có chút thông minh." Dumbledore ôn hòa nói.

Harry thực sự thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy...nếu chúng ta tiêu hủy hết tất cả trường sinh linh giá trước khi Voldemort sống lại, thì chỉ cần tiêu diệt luôn chủ hồn ở năm thứ tư nữa là xong? Nhưng...con nghĩ con ném mảnh hồn trong đầu mình đâu mất rồi." Harry cố gắng làm âm thanh của mình nghe có vẻ không quá lo lắng. Cũng không phải cậu thực sự muốn che giấu cảm xúc của mình, nhưng bất cứ ai làm Kẻ Được Chọn quá lâu cũng sẽ tự hình thành một bản năng là làm mình trông đầy tự tin.

Một thế giới có ma vương không đáng sợ bằng khi người duy nhất có khả năng chống lại kẻ đó tỏ ra bất an, thế thì tất cả mọi người sẽ mất đi niềm tin với thế giới này. Từ trước kia, Dumbledore vẫn luôn rất am hiểu điểm này, Harry lúc đầu cũng làm không tốt nhưng giờ đã rèn thành bản năng.

"Thầy nói xem, nếu con trao đổi với linh hồn ở tuổi này, thì cái Trường sinh linh giá kia có thể đi theo đến tương lai không?" dù sao chăng nữa Harry vẫn cảm thấy lo lắng không yên.

Thử tưởng tượng đi, Kẻ Được Chọn sau khi đụng đầu mất trí nhớ ở World Cup Quidditch xong lại biến thành Voldemort? Đây đã chẳng còn là vấn đề mặt mũi nữa rồi, không biết cái thời hòa bình kia không có Kẻ Được Chọn thì có năng lực đối phó với chuyện này không nữa.

Có trời mới biết Hermione và Ron có vọng tưởng bản thân còn khả năng hồi phục, mà nhân từ nương tay hay không – nếu tên Voldemort kia còn có cái mũi.

"Ừm, đây là một câu hỏi rất hay, Harry. Thực tế thì thầy và Severus cũng từng thảo luận qua, nhưng lại không có được đáp án." Dumbledore nói.

"Không có đáp án?"

"Những hiểu biết về thời gian, sinh mệnh cùng linh hồn của chúng ta đều vĩnh viễn không đủ. Thầy nghĩ con nên biết, bất kể là thầy hay Voldemort cũng đều đã thử tạo ra bước đột phá trên con đường này. Nhưng cả hai chúng ta đều thất bại." Dumbledore bình tĩnh nói "Cũng vì sự thật này, mà không ai trong chúng ta biết linh hồn con dùng cách gì để đến đây. Thầy chỉ có thể nói, theo lý thuyết thì con đã đến đây, hơn nữa những "Lịch sử" đã từng phát sinh cũng thay đổi vì con đến đây, vậy tất cả mọi thứ từ nay về sau cũng sẽ bị phá hủy."

"Nói cách khác, chuyện trao đổi linh hồn căn bản là không thể? Vì sự tồn tại của con nên lịch sử trong tương lai không tồn tại, vậy con của năm thứ ba cũng không thể đến tương lai?" Harry nói, vì suy tư mà hơi cau mày "Thế nếu là hai thế giới song song thì sao? Nếu con từ một thế giới song song nhưng tương tự với bây giờ đến, vậy dù con có làm gì ở đây cũng chẳng ảnh hưởng đến bên kia, còn con của năm thứ ba thế giới này có khả năng mang theo trường sinh linh giá đến tương lai của thế giới kia đúng không?"

"Một suy nghĩ làm người ta thán phục." Dumbledore nói "Chẳng qua vậy sẽ đề cập đến kiến thức về không gian, thầy nghĩ phá vỡ khoảng cách của không gian chẳng phải chuyện dễ dàng – tất nhiên điều đó cũng không phải không có khả năng, nhưng nó sẽ rất khó khăn. Đầu tiên phải có đủ sức mạnh để phá vỡ ngăn cách giữa các không gian, sau đó còn phải bảo đảm linh hồn sẽ không bị lạc hay biến mất trong quá trình xuyên qua – không thể không nói, Harry, nếu mọi chuyện giống như con nghĩ, thì giờ con có thể ngồi đây đã là cực kỳ may mắn. Chắc thầy có thể hỏi một câu, trước khi linh hồn con tới đây đã xảy ra chuyện gì?"

"Cũng...cũng chẳng có gì đặc biệt." Harry gần như là lúng túng mà thầm thì "Một tai nạn nhỏ đã xảy ra, ách, con nghĩ mình đã bất tỉnh, sau đó... sau đó con trở về đây."

Đáp án của vấn đề này, nếu không đến thời điểm bất đắc dĩ thì ngay cả là Dumbledore cũng không thể để lộ. Nhất là khi bên cạnh còn ngồi một bậc thầy độc dược dù im lặng nhưng rõ ràng là mang độc – Snape sẽ không hảo tâm buông tha một đề tài đủ để châm chọc cậu đến khi chết già như thế.

"Tôi cho rằng nếu mọi chuyện đã không thể tránh được, thì giờ tiếp tục thảo luận cũng chẳng có nghĩa gì." Bậc thầy độc dược vẫn luôn im lặng mở miệng "Nếu chính cậu Potter cũng không dám khẳng định nguyên nhân mình tới đây, thì lo lắng cái gọi là "Tương lai" có thể có việc Chúa Tể Hắc Ám sống lại hay không dĩ nhiên cũng là lo bò trắng răng. Hoặc cậu cho rằng thân là Kẻ Được Chọn nên không cần xét đến vấn đề năng lực, mà có thể quản tất cả mọi thứ? Dù nó là thứ có khả năng cực lớn là không tồn tại, và còn chắc chắn là cậu đã không thể quay về thế giới kia?"

"Severus." Dumbledore không đồng ý than nhẹ.

Harry cúi đầu ngắm ngón tay, cậu chưa bao giờ biết ơn sự cay nghiệt của bậc thầy độc dược, hiệu trưởng xem ra không dự định chờ đợi đáp án như cậu.

"Thầy nghĩ ý của Severus là chúng ta nên đặt sự chú ý lên việc trước mắt." Dumbledore ôn tồn giảng hòa "Thầy và Severus cho rằng, cái trường sinh linh giá kia rất có thể đã bị sức mạnh cường đại khi linh hồn con tiến vào thân thể tiêu hủy, hoặc là dung hợp. Đương nhiên, cũng có khả năng nó bị đẩy ra khỏi người con rồi mất tích. Nhưng dù sao chăng nữa, vì phòng ngừa trường sinh linh giá sau khi bị linh hồn con dung hợp vẫn còn tồn tại mối liên hệ với chủ hồn, việc con tiếp tục học Bế quan Bí thuật là rất cần thiết —— thầy phát hiện trong ký ức của con, đến cuối cùng con cũng chưa thực sự học tốt nó. Còn giáo sư dạy thì thầy nghĩ Severus vẫn là lựa chọn tốt nhất."

Harry đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dumbledore vẫn từ ái như trước, sau đó chuyển mắt sang Snape mặt không đổi sắc. Giáo sư độc dược hận nhất Potter của cậu không có dấu hiệu phản đối gì, có vẻ hai người đã sớm thương lượng tốt trước rồi.

Điều này thực sự hơi ngoài dự kiến của Harry, ít nhất trong ký ức đời trước của cậu, quá trình học tập Bế quan Bí thuật còn thống khổ hơn cả môn đọc dược, môn tiên tri và môn chăm sóc sinh vật huyền bí cộng lại.

"Tôi cho rằng cậu Potter 26 tuổi đã có sức phán đoán của người trưởng thành, biết làm thế nào mới là tốt nhất." Snape lành lạnh nói, thành công niêm phong tất cả những lý do Harry có thể phản đối.

"..." A, dù người đàn ông này là bậc thầy được cậu kính trọng và tin tưởng, nhưng cậu vẫn hận sự cay nghiệt của ông như cũ. Harry hung hăng thầm nguyền rủa Snape một tuần không được đụng độc dược, mà hoàn toàn không phát hiện mình vô tình phồng mặt thành y như cái bánh bao, khiến cậu có vẻ giống một đứa trẻ giận dỗi phụ huynh.

"A, nếu mọi người không còn ý kiến gì khác, thì chuyện này quyết định như vậy." Dumbledore khoan khoái nói, giống như hoàn toàn chẳng thấy sự không cam lòng của Harry mà chuyển sang nói một đề tài khác.

"Ngoài ra có một chuyện khác, thầy nghĩ chắc con luôn đặt nó trong đầu đúng không Harry? Cha đỡ đầu của con_Sirius Black." ánh mắt Snape trở nên nguy hiểm, Dumbledore lại như chẳng phát hiện ra mà tiếp tục nói "Nếu chúng ta đã biết cậu ấy trong sạch, thì không cần phải để cậu ta trốn đông trốn tây như trong ký ức con rồi mất hết danh dự mà chết."

"Tất nhiên, giáo sư Dumbledore." Harry vội vàng nói "Con luôn suy nghĩ về việc này, thầy cũng biết Peter làm một con chuột nên rất dễ chạy trốn. Còn cả Fudge, nếu không để Pettigrew xuất hiện trước mặt chính ổng và một số người khác, thì sợ bộ pháp thuật sẽ không thừa nhận sai lầm trước kia của họ."

Cả khí thế của Snape cũng trở nên sắc bén, dù là ai cũng có thể dễ dàng phát hiện ra...anh cực độ bất mãn với việc phải góp sức vì sự trong sạch của đối thủ một mất một còn sắp xảy ra và có thể đoán trước kia....

Nhưng Harry chẳng quan tâm, đó là cha đỡ đầu_người thân quan trọng nhất còn lại của cậu.

Cuối cùng, Snape cũng không nói gì.

"Thầy nghĩ, đầu tiên chúng ta phải để Peter không đề phòng, sau đó đảm bảo ở tình huống kia cậu ta không chạy thoát, rồi để bộ trưởng Fudge thấy cậu ta." Dumbledore trầm tư nói "Hẻm Xéo có lẽ không phải là lựa chọn tốt, nơi đó rất nhiều người nên sẽ không dễ khống chế Peter. So sánh với nhau thì Hogwarts vẫn tốt hơn một chút, thầy nghĩ Severus sẽ có thể dễ dàng để Peter uống đủ lượng nước sinh tử đúng không?"

"Sẵn sàng cống hiến sức lực vì ngài." Snape hừ một tiếng rồi khô cằn nói, sự miễn cưỡng trong đó ngay cả Harry hiểu biết đạo nhân, nhưng lại không hiểu được sắc mặt của Dursley cũng dễ dàng nhận ra.

"Thật tốt quá, tôi nghĩ sau này Sirius sẽ rất cảm kích thầy."

Lần này cả Harry cũng không thể không ra sức chọt vào xương sườn mình mới nhẫn lại được xúc động muốn trợn trắng mắt với Dumbledore, cha đỡ đầu nếu thực sự biết thì sợ thà chọn trở lại Azkaban trong tay đám Giám ngục còn hơn – ít ra ở đó chú cũng có thể tìm thấy cả đống lý do hợp lý để thừa cơ giết chết Peter.

So với Harry, Snape lại càng không thể chấp nhận thuyết pháp của Dumbledore, anh lập tức đứng lên làm cái ghế bị kéo một đường tạo ra tiếng vang bén nhọn.

"Vậy nếu không có chuyện gì khác..." Snape miễn cưỡng gật đầu với hiệu trưởng của anh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng, áo chùng đen mạnh mẽ quay cuồng sau lưng.

"Ách" Harry mê mẩn nhìn theo vạt áo chùng quay cuồng đó, mãi đến khi chúng biến mất ngoài cửa mới chợt nhớ ra gì mà nhảy dựng lên. "Con nghĩ mình cũng nên đi, thầy cũng biết nếu con rời Hẻm Xéo quá lâu thì không tốt lắm."

"A, dĩ nhiên." Dumbledore cười tủm tỉm nói "Đừng quên ký ức của con, nên biết là chúng ở trong đầu con còn an toàn hơn là ngốc ở đây."

Nhìn Harry ôm mấy lọ ký ức của mình biến mất trong lò sưởi, mãi đến khi chút lửa xanh cuối cùng biến mất, Dumbledore mới dời mắt xuống một cái khung ảnh bằng bạc kỳ lạ.

"Không mù quáng vì tư lợi của bản thân, bất cứ lúc nào cũng phải suy xét cho lợi ích của nhiều người. Tôi phải nói là hai người họ còn ưu tú hơn tôi và cậu hồi xưa. Gellert, hy vọng luôn tồn tại, tôi nghĩ giờ tôi mới thực sự thấy rõ nó."

Trong khung là hai thiếu niên sóng vai đứng cạnh nhau, tóc vàng chói mắt, tóc nâu trầm tĩnh, thoả thuê mãn nguyện như thể chinh phục thế giới. Ánh mặt trời ấm áp che phủ lên họ.