Sirius biểu hiện áp lực của mình thật lớn…
Chú quay đầu, nhìn về phía Remus bên cạnh, ý bảo em mở miệng nói trước đi.
Remus khụ khụ, dưới áp lực nặng nề, cất tiếng: “… Harry, con nói con và Severus là người yêu của nhau à?” Nói xong, chú cố gắng giữ vững bình tĩnh nhìn Viện trưởng xà viện bên cạnh Harry.
Vẻ mặt Harry như thường, cười tủm tỉm nói: “Dạ, sao vậy ạ?”
“Ách… Con nghiêm túc chứ?”
“Tất nhiên, ” Harry đương nhiên nói, nắm tay người yêu bên cạnh, “Chúng con có gì không xứng sao?”
“Nói thí dụ như… Tuổi?” Remus thử nói, “Tuổi của Severus bằng các chú, như vậy con không cảm thấy, sẽ có rất nhiều chuyện có khoảng cách lớn sao?”
“Remus, chú quên rồi sao?” Harry cười tủm tỉm, “Trước kia con từng sống một lần a, lúc đó con đã… Chà, con nghĩ cái đã, hai mươi bảy tuổi, hơn nữa bây giờ thêm mấy tuổi… Con đã hơn – ba mươi rồi đó.”
Cậu thấy hai người đối diện vẻ mặt dại ra, tiếp tục cười tít cả mắt, “Cho nên, chú xem, tuổi cũng bằng bằng a.”
“Ách…” Remus dừng một chút, bại lui, nhìn về phía Sirius.
Sirius thu được ám hiệu của người yêu, cắn chặt răng, nhìn nhìn ánh mắt trong suốt chờ mong của con đỡ đầu nhà mình, lời cự tuyệt làm cách nào cũng không phun ra được.
Chú đành nhắm ánh mắt ngay Snape, hừ, tên đầy mỡ ngấy này lại muốn cướp con đỡ đầu ngoan ngoãn đáng yêu của mình! Không thể tha thứ!
Sirius cực kì xoi mói đánh giá Snape.
Âm u.
Đầy mỡ ngấy.
Ăn nói ác độc.
Tiếp đó đến con đỡ đầu nhà mình——
Như nước trong veo.
Dịu ngoan nhu thuận.
Lòng Sirius tức giận ghê gớm, con lớn không thể giữ, có vợ liền quên mẹ thản nhiên mà sống vui a.
Chú vừa định cho Snape chút phiền toái, lại lơ đãng phát hiện trong mắt Harry dần hiện ra bất an, rồi sự dịu dàng khi Snape nhìn về phía Harry để trấn an.
Sirius nhất thời sửng sờ tại chỗ.
Chú im lặng hồi lâu, mãi khi Harry đã bắt đầu không hề che dấu bất an của mình, rốt cục ngẩng đầu.
“Snape, ” Sirius nghiêm túc nhìn Giáo sư Độc Dược đối diện, “Anh đáp ứng tôi, cho Harry hạnh phúc, trừ phi nó vứt bỏ anh, bằng không anh tuyệt đối không thể rời khỏi nó!”
“Sirius…” Harry vội vàng gọi cha đỡ đầu nhà mình lại.
“Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen mồm nha, ” Remus mỉm cười xốc Harry từ sau lưng, sau đó nhẹ nhàng kéo lên, ném Harry tới phòng bếp.
Sau đó dưới một tá bùa cách âm, Harry rốt cục bại lui, nghe không được tiếng động gì trong phòng khách.
Qua không biết bao lâu, cửa bếp rốt cục mở.
Ngoài cửa là gương mặt Sirius cười tủm tỉm, “Tốt lắm, chúng ta ăn cơm đi.”
Harry liếc mắt nhìn Giáo sư phía sau cha đỡ đầu đại nhân một cái, nhìn thấy đối phương gật đầu xác định Sirius đã chấp nhận chuyện mình và Severus… Chỉ là ——
Một bụng lời kịch của cậu đều chưa dùng tới, Sirius lại đồng ý cái một?
Thiếu niên Harry cảm thấy mình có cảm giác như thai chết trong bụng…