Mười năm sau trận chiến, thế giới bình yên nhưng cái giá mà Harry phải trả chính là sự cô đơn. Cho dù điều đó hoàn toàn không phải lỗi ở cậu, cho dù mọi thứ diễn ra như thế chỉ bởi vì thực tế khắc nghiệt. Cho dù vậy, Harry không thể chịu đựng thêm được. Thế nên ngay khi có một lối thoát, ngay khi bức tranh của cụ Dumbledore tiết lộ cho cậu một con đường khác để đi, một con đường quay trở về quá khứ, cứu vãn, ngăn chặn, bảo vệ những gì cậu yêu quý, Harry đã đồng ý. Trả giá quá lớn thì sao, một cái chết đã biết trước thì sao, cô đơn như thế, đau khổ như thế, điều này như chiếc phao cứu sinh cho cậu.
Và Harry trở về, cố gắng đem tất cả những sai lầm của quá khứ sửa lại, cố gắng bảo vệ những người cậu yêu thương. Ngay khi có cơ hội, cậu ấy đã đem cha đỡ đầu ra khỏi Azkaban. Khi Harry nhắc tới chú Sirius, cậu ấy bảo “khi chú Sirius ra đi, cậu biết mình đã mất đi người bảo vệ cuối cùng”. Cụ Dumbledore cũng bảo vệ Harry nhưng cụ còn bảo vệ cả thế giới, còn với chú Sirius, Harry là người quan trọng nhất. Thật mừng là trong Hero, cuối cùng chú ấy đã hạnh phúc.
Tóm lại câu chuyện này có thể nói là hay nhất trong số các Harry đồng nhân.