Hoàng Thi Hàm ngơ ngẩn ngồi một mình trên ghếđá ở hậu viện , tư thế như vậy đã bảo trì hồi lâu .
Ba ngày qua này , nàng cùng A Lãng ở trong dinhthự Mộ Dung , từ ngày xuyên không tới Minh Triều đến nay , đó là đoạnthời gian vui vẻ nhất . Hai người bọn họ cả ngày không có việc gìlàm , ở trong phòng cười đùa , cãi lộn , tình cảm mãnh liệt , trongbất tri bất giác , hai người bọn họ đã trải qua tình cảm chân thànhtha thiết .
Nhưng mà , thời gian vui vẻ dù sao cũng là ngắnngủi . Ngày hôm nay đã là mùng tám tháng tám , ước hẹn ở Đoạn HồnLĩnh chỉ còn lại bảy ngày , nàng còn có thể tiếp tục trì hoãn ,lưu luyến thêm nữa sao ?
Ngoại trừ lão thái bà ra , A Lãng là ngườithân thiết duy nhất của nàng , nhưng … chẳng qua mới chỉ ở chung bangày ngắn ngủi , hiện giờ đã phải chia lìa . Đó là những ngàythương cảm khó có thể dứt bỏ được .
Ba ngày ? Ba ngày qua nàng đã đem tất cả trânquý nhất của mình cho hắn!
Nghĩ đến đây , hốc mắt Hoàng Thi Hàm đã thoánghiện lên một tầng hơi nước . Nàng không thể rơi lệ , bởi vì nàng đãnghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến .
“Ta chạy khắp nơi không thấy nàng . Thì ra nàngtrốn ở chỗ này …” Một đôi tay rắnchắc vờn quanh tấm lưng mảnh khảnh của nàng , mơ hồ truyền đến mộttình ý ấm áp .
Cả người Hoàng Thi Hàm khẽ run lên , nhưng khôngmở miệng nói chuyện .
Dường như đã phát hiện ra sự bất thường củanàng “Nàng làm sao vậy?” A Lãng xoay người đi đến trước mặt nàng ,khó hiểu nhìn nàng .
“Không có gì .” Hoàng Thi Hàm cố nén nước mắtsắp rơi xuống “Em chỉ đang nghĩ … đến lúc em phải đi rồi ..”
“Nàng nói gì ?” Sắc mặt A Lãng đại biến “Nàngcó lầm hay không”
“Không có .” Hoàng Thi Hàm lắc đầu .
“Thắng làm vua , thua làm giặc ; Mộ Dung sơntrang giờ phút này là của cải của hai ta . Thi Hàm , vì sao nàngmuốn đi ? Muốn đi chúng ta cùng đi có được không?” A Lãng vươn hai tayrun rẩy ra vịn lấy vai nàng , âm điệu nói chuyện gần như khẩn cầu .
“Thực … thực xin lỗi , em không thể” Lúc này ,nước mắt trong vành mắt nàng cũng không nhịn được chảy xuống hai má.
“Vì sao?’ A Lãng không hiểu .
Lần ước hẹn đi Đoạn Hồn Lĩnh này sống haychết Hoàng Thi Hàm cũng không biết , nàng có thể nào đành lòng đikhi trong lòng có vướng bận ? Nàng có thể nào đành lòng đi với hếtthảy mọi thứ trước mắt ?
Hoàng Thi Hàm đứng lên , lau nước mắt trên mặt .“Chàng không cần hỏi nhiều như vậy . Tóm lại , nếu chúng ta hữu duyên, còn trên giang hồ tất có ngày gặp lại . Trái lại … nếu duyên chúngta đã hết , vĩnh viễn khó có thể gặp lại .”
“Trời ạ! Vì sao nàng phải tàn nhẫn như vậy …”A Lãng xoay nhanh quyền dùng sức đấm vào cột , bản thân cũng như điêncuồng “Chẳng lẽ … Tất cả chuyện này đều như Hoàng Thiết Chủy nói ,chúng ta đời này kiếp này khó có kết quả ? Tại sao có thể như vậychứ?”
Hoàng Thi Hàm không đành lòng nhìn bộ dạng bithương của hắn , rồi lại không biết nên nói lời gì an ủi hắn . “A Lãng, chàng đừng như vậy . Trời xanh nếu thương xót , ngày chúng ta gặplại em nhất định sẽ giải thích với chàng.”
A Lãng buồn rười rượi “Từ đầu tới cuối nàngchưa từng yêu ta?”
Hoàng Thi Hàm không muốn giấu diếm “Chàng làngười duy nhất đời này kiếp này em yêu. Nhưng mà hiện giờ … Ai! Quênđi , hết thảy đều tùy duyên đi!” Nàng vừa lau đi nước mặt lại vừathống khổ khó khăn nén xuống nước mắt đang trào ra vành mắt , cuốicùng nàng thâm tình liếc mắt nhìn hắn , hai tay che mặt , khóc thấtthanh vào trong nội thất .
Cầm tấy tay nải , ngay cả dũng khí một lầncuối cùng đối mặt với hắn nói tạm biệt cũng không có. Lập tức rờikhỏi Mộ Dung sơn trang đến nơi ước hẹn sinh tử .
Mười lăm tháng tám – trung thu trăng tròn gặpngười tại Đoạn Hồn Lĩnh sẽ mất hồn . Truyền thuyết giang hồ này cóthật hay không , tối nay sẽ rõ .
Hoàng Thi Hàm mặc trang phục màu đen , đeo khănche mặt đen , khoanh chân ngồi ở một chỗ trống trải , hai mắt như khéphờ chăm chú nhìn vào con đường cách đó không xa.
Nàng nhắm mắt điều tức khoảng một khắc đồnghồ , huyết mạch toàn thân như nham thạch nóng chảy nơi núi lửa dichuyển liên tục .Mãi đến khi bình ổn lại , khí thuyết đã thập phầnthuận thư ; trong đan điền cũng giống như tích trữ sức lực chờ đợitấn công , hết thảy đều như dự liệu .
Gì? Kỳ quái , sao còn chưa tới ? Hoàng Thi Hàmbuồn bực . Hay là mình tính sai ngày rồi ? Hay là đối phương khôngtới phó ước … Đúng lúc nàng đang suy nghĩ một hồi thì tiếng bướcchân nhỏ vang lên , nháy mắt sau đó , chỉ tahays một hán tử bịt mặt ,đi bước một lên đỉnh núi , trên người tỏa ra một hơi rượu nồng đậm .
Năm đó Đao Thần cùng Kiếm Hậu ước hẹn , truyềnnhân hai phái che mặt ứng chiến tới phân thắng bại . Bởi vậy , HoàngThi Hàm liếc mắt một cái chỉ có thể thấy đôi con người sáng như saotrên khuôn mặt bị che mất .
Một đôi mắt thật sắc bén . Xem ra … Tối nay tấtphải có một trận ác liệt … Hoàng Thi Hàm thầm suy nghĩ , từ từđứng dậy .
Hán tử che mặt đi tới trước mặt nàng , cáchnàng khoảng tám thước hơn , dừng thân mình lại , một tiếng cuồngtiếu từ trong miệng hắn truyền ra “Ha ha ha ! ta tưởng ai ? Nguyên lailà một nữ nhân …”
“Ngươi chính là đệ tử của Đao thần ?” Hoàng ThiHàm khí tụ đan điền , cắt đứt lời chưa nói xong của hắn .
“Không sai !” Hán tử che mặt gật đầu , bật hơinói . “Cuộc chiến hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết . Rútkiếm đi!” Trong lúc hai người nói chuyện đều ngầm vận nội lực , khôngchỉ thay đổi âm điệu vốn có đồng thời còn áp đảo tinh thần đốiphương . Sắp xếp thế này có đúng là ý trời hay không ?
‘Cha’ một tiếng , Hoàng Thi Hàm rút Phục Makiếm , một luồng sát khí nồng đậm từ trên người nàng tỏa ra .
“Kiếm tốt ! Đáng tiếc nó cuối cùng cũng khôngphải đối thủ của Hàng Long đao!” Hán tử che mặt điên cuồng gào thétmột tiếng , lướt thân , vung đao , động tác gọn gàng , tấn công liêntục .
Hàng Long đao trong tay hán tử che mặt tỏa sángdưới ánh trăng , lóe ra ngàn vạn ngân quang , từ trong tay hắn nhẹnhàng múa lượn , vô cùng tráng lệ .
Hoàng Thi Hàm ung dung ứng chiến , mừng thầmtrong lòng . Thì ra đối phương sử dụng đao pháp , quả nhiên như lãothái bà năm đó dạy nàng , nhất thành bất biến *(một việc đã hìnhthành rồi thì không thay đổi)
Lúc ấy ở Thái Hành Sơn , chừng hơn nửa nămHoàng Thi Hàm đều tốn công hóa giải chiêu thức trong bộ Bắc Đẩu ThấtTinh đao này . Hiện giờ vừa thấy hắn sử dụng , toàn bộ chiêu thứcđều hiện lên trong đầu nàng .
Hán tử che mặt thấy tấn công lâu không đượccũng có chút thấp thỏm , lập tức thu đao lui về , đứng im bất độnggiống như một pho tượng đá .
Giờ phút này hắn đang vận công chuẩn bị thitriển một chiêu cuối cùng , Hoàng Thi Hàm tự nhiên nắm chắc tronglòng .
Kiếm Hậu sáng chế Ngọc Nữ thập tam kiếm cuốicùng – Phi Vũ đúng là khắc với một chiêu cuối cùng này . Hoàng ThiHàm thủy chung không dám quên nó . Lòng bàn tay nàng hơi chảy mồ hôi ,tim đập bình bịch không ngừng .
Thắng bại sắp rõ .
Nội lực của hán tử che mặt hiển nhiên là vôcùng cao , quần áo phồng lên theo nhịp thở , bốn phía cát đá bay đầytrời , bụi mùi mịt .
Hoàng Thi Hàm nhìn hắn không rời , chỉ cần hắndám bắt đầu tấn công , như vậy PhiVũ kiếm sẽ đâm thủng lồng ngực của hắn , trận luận võ cũng đemngười này chấm dứt .
Nhưng mà , đúng lúc mạng đã định , ánh mắtHoàng Thi Hàm bỗng nhiên sáng ngời , mười thành nội lực ngưng tụ trênngười trong bất tri bất giác tan hết.
Nàng nhìn thấy gì đó ? Nàng nhìn khăn che mặtđối phương chậm rãi bay , tuy rằng chỉ là thoáng qua , nhưng cái mụnruồi nhỏ kia nàng lại nhìn thấy rõ ràng .
Phía trên trái cằm của A Lãng có một cái nốtruồi như vậy … Đôi mắt sáng như sao kia … Trời ạ ! Hắn thật là A Lãng, Hoàng Thi Hàm đã hoàn toàn xác định .
Tại sao là hắn ? Thiên a ! người kia sao có thểlà hắn … Trong lòng nàng kêu lên , ý chí chiến đấu đã hoàn toànbiến mất . Trong phút chốc , cả người nàng như lạc vào giữa sương mù, không thể tìm thấy phương hướng .
Xuất kiếm giết hắn ? Nàng làm không được .
A lãng là nam nhân thân cận duy nhất từ khi nàngbước tới thế giới lạ lẫm này , nàng đem tất cả mọi thứ quý giácủa mình cho hắn , sao nàng có thể hạ thủ được ?
Nếu như mình không xuất kiếm , tỏ rõ thân phậnthì sao ? Hoàng Thi Hàm nói gì cũng không muốn làm như vậy .
Ở thế giới này của hắn , mệnh lệnh của sưphụ không thể không tuân theo . Tuy rằng nàng có thể không quan tâm tớithù của lão thái bà , nhưng A Lãng thì sao ? A Lãng hắn dám chốnglại mệnh lệnh của sư phụ sao ?
Hoàng Thi Hàm nghĩ A Lãng tuyệt đối sẽ khônghạ tay làm đau nàng , nhưng bản thân nàng không giết hắn , hắn lạikhông giết nàng , như vậy ân oán giữa Đao Thần và Kiếm Hậu cũng sẽtiếp tục kéo dài , vĩnh viễn không dứt !
Từ lời lão thái bà nói , Kiếm Hậu cùng ĐaoThần đã dây dưa cừu hận suốt hai mươi lăm qua . Nàng cùng A Lãng đềucòn trẻ như vậy , chẳng lẽ muốn hai người bọn họ tiếp tục kéo dàihai mươi lăm năm ? Hoàng Thi Hàm toát mồ hôi lạnh , không dám nghĩ gìthêm nữa .
Giết A Lãng , tỏ rõ thân phận , bắt tay giảnghòa , tất cả nàng đều không làm được , như vậy nàng nên làm gì bâygiờ ? Nàng có thể làm sao ?
Chết . Nàng bỗng nhiên nghĩ tới chết . Đúngvậy , chỉ cần mình chết , ân oán giữa Đao Thần và Kiếm Hậu khẳngđịnh một nét xóa bỏ , từ nay về sau cũng không cần cứ năm năm mộtlần phân thắng bại vô nghĩa thế này nữa .
Còn A Lãng ? Nếu mình chết trên tay hắn , ALãng sẽ nghĩ thế nào ? hắn có chịu đựng cắn rứt lương tâm , suy sútkhông phấn chấn hay không ?
Không quản hắn được ! Hoàng Thi Hàm đã không cốđược nhiều nữa .
Nàng vốn không thuộc về thế giới này , sựbiến mất của nàng đối với bất kì ai mà nói chỉ sợ cũng không cóbất kỳ ý nghĩ gì .
Hoàng Thi Hàm chợt nhớ tới lời Hoàng ThiếtChủy từng nói .
Mười lăm tháng tám , thiên cẩu cắn nguyệt , nảnchí ngã lòng , tánh mạng tất tan .
Nàng đột nhiên nở nụ cười , tuy rằng không thểcười ra tiếng nhưng trong lại cười khổ trong lòng ; cười đến thê lạnh, cười đến bất đắc dĩ .
Lúc này , chợt nghe A Lãng điên cuồng hét lênmột tiếng , ngay cả một chút thời gian nháy mắt cũng không kịp , cảngười hắn đã theo đao lao tới , đao nhọn hướng lồng ngực nàng .
Hoàng Thi Hàm mỉm cười , ngay cả chút ý nghĩdo dự cũng không có , thân mình bổ nhào về phía trước , đưa ngựcmình nhằm thẳng hướng đao trước mặt , máu tươi theo đó vấy ra , nhuộmđỏ cả mặt đất .
“Trời ạ!Việc này sao có thể như vậy … Việcnày không phải là như vậy ..” A Lãng vứt đao trên tay, xông lên phíatrước , đỡ lấy thân thể Hoàng Thi Hàm đang ngã xuống .
Từ lúc từ biệt với Hoàng Thi Hàm ở Mộ Dungsơn trang , cuộc sống A Lãng đã nổi lên biến hóa lớn .
Hắn nhớ nàng vô cùng , gần như rơi vào cảnh suysụp , hắn càng nghĩ càng không thông chính là , một đoạn tình cảmmới vừa bắt đầu , vì một điều không hiểu ra sao chấm dứt .
Hắn mất hết cam đảm , ngày gần đây không mộtngày không mượn rượu giải sầu , cho đến ngày phó ước mười lăm thángtám thì hắn mới mang theo tâm tình nặng nề lên Đoạn Hồn lĩnh , ý đồmượn kiếm của đối phương giải quyết thể xác không còn ý niệm sinhtồn này .
Vừa rồi khi hắn bắt đầu xuất ra chiêu thứ bảy, trước ngực để lộ . Hắn đoán chắc đối phương chẳng những có thểdễ dàng tránh đi sát chiêu này đồng thời còn có thể một kiếm đâmxuyên tim của hắn . Nhưng một ý nguyện nhỏ bé cũng không được , đốiphương không những không né tránh ngược lại còn vọt thẳng tới , rốtcuôc là chuyện gì đang xảy ra ở đây ? Hắn không cách nào hiểu nổi .
A Lãng không biết đối phương bị thương thế nào ,đang muốn mở miệng hỏi , nhưng khi hắn nhấc khăn che mặt của đốiphương lên thì ngay lập tức sụp đổ .
“Là nàng ? Tại sao lại là nàng …” A Lãng khàngiọng gào thét , trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng thê lương . “Nàngcó thể tránh ! nàng vì sao không tránh ? Vì sao …” Hoàng Thi Hàm khôngnói gì , chỉ ảm đạm cười , cho dù nụ cười kia tràn ngập vẻ bithương bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn nở nụ cười .
Lúc này , một tiếng xé gió truyền đến , chỉthấy trên núi đột nhiên xuất hiện hai nam nữ trên dưới năm mươi , trênmặt hai người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ lo âu .
Nữ nhân kia đầu bạc trắng , chính là Kiếm Hậumà võ lâm xưng tụng . Bà bước một bước dài tới bên Hoàng Thi Hàm“Nha đầu , ngươi .. ngươi thật khờ quá đi …”
“Thực … thực xin lỗi , lão bà bà , ta … takhiến người thất vọng rồi…” Vẻmặt Hoàng Thi Hàm tràn ngập thống khổ , hơi thở đã bắt đầu suy yếu.
Lão thái bà vội vươn tay , dán vào lưng nàng ,đem nội lực của bản thân truyền vào nàng …
Nam nhân kia hiển nhiên là Đao Thần trong truyềnthuyết . Chỉ thấy y ngây ngốc đứng tại chỗ , miệng không ngừng thìthào nói “Chúng ta sai lầm rồi … chúng ta thật sự sai lầm rồi …”
“Việc đã đến nước này , còn nói thế đế làmchi!” Kiếm Hậu trừng mắt hàm lệ nhìn Đao Thần , nhưng không biết nênnói gì mới tốt .
Lúc này lên tiếng không ngờ là Hoàng Thi Hàm .
“Mau ! Mau dẫn ta đi về phía nam Thái Hành sơn ,khoảng hơn mười dặm, chỗ ấy … chỗ ấy có một sơn động … Ta chính làtừ chỗ ấy tới đây … Nàng dùng ngón tay chỉ cách đó không xa , hơithở đã dần mỏng manh . Thay ta cầm tay nải , ta … ta muốn đến chỗ đónhìn một cái …” Một đao kia của A lãng tuy rằng chứa ít nội lựcnhưng lại xuyên qua tâm mạch của nàng . Nói cách khác , nếu Hoàng ThiHàm nội lực không cao thâm , dùng một chút chân khí lưu lại sống tạm, người bình thường chỉ sợ đã sớm tắt thở , sao có thể còn sốngtới tận bây giờ !
Tình huống của nàng hiện giờ mọi người đềubiết . Hiện tại nàng nói như vậy không thể nghi ngờ chính là tâmnguyện duy nhất của nàng , điểm này trong lòng mọi người đều biếtrõ .
Kiếm Hậu còn chưa kịp mở miệng nói , A Lãngđột nhiên ôm lấy thân thể của nàng , chân điểm mạnh , trong chớp mắtliền biến mất trong bóng tối .
Một đám mây đen dao động , ánh trăng dần dần ảmđạm .
A Lãng như một con dã thú bị tổn thương , chạynhư bay giữa đồng hoang, giainhân trong lòng hơi thở đã dần mỏng manh .
“Trời ạ ! Nàng tại sao lại đối xử với ta nhưthế ? Tại sao phải để cho ta tự tay hủy hoại nàng ? Tại vì sao ?”Nước mắt của A Lãng chảy như suối , rơi thành chuỗi xuống .
“Đừng tự trách … Em vốn không thuộc về nơi này, có thể quen chàng , em … Ta đã không uổng công đi một chuyến này … “Hoàng Thi Hàm miễn cưỡng giả mặt tươi cười , dùng ngón tay chỉ cáchđó không xa nói “Mau! Chỗ ấy có một sơn động , chàng mau dẫn em tớinơi đó .
“Đợi chút nữa là đến . Hay cho một ngày thiêncẩu cắn nguyệt!” Trong lời nói của A Lãng vô hạn thê lương lạnh lẽo .“Trời xanh không có mắt , cuối cùng đối đãi với ta như thế …”
Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thiên cẩu cắn nguyệt kỳthật chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên , chàng đừng suy nghĩ quánhiều .”
A Lãng đi vào trong sơn động , vừa đánh lửacháy lên , trước mắt đã là một cảnh tưởng ảm đạm . “Thi Hàm , đểcho ta ở trong này cùng nàng , để cho ta ở cùng nàng đời đời kiếpkiếp”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời của hắn “Chàng đừngngu ngốc! Chàng thân là truyền nhân của Đao Thần , từ nay nên vì võlâm dốc hết tâm lực , quét dọn hết tất cả bại hoại trong võ lâm đểgiữ gìn chính nghĩa trong võ lâm.”
“Ta … Ta làm không được !” Vẻ mặt A Lãng thảmthiết “Thiếu nàng , ta làm việc này còn có ý nghĩa gì ? Ta căn bảnkhông có ý chí chiến đấu !”
“Nếu chàng không đáp ứng , em chết cũng khôngnhắm mắt !” Hoàng Thi Hàm thở dốc , rất muốn đưa tay lấy tay nảinhưng lực bất tòng tâm .
“Để ta đưa cho nàng!” A Lãng mở tay nải , đemquần áo từng thứ lấy ra , sau đó theo yêu cẩu của Hoàng Thi Hàm ,thay quần bò , T-shirt như ban đầu cho nàng .
“Thi Hàm , van cầu nàng đáp ứng ta , để cho taở trong này cùng nàng , ta van cầu nàng …” A Lãng khóc không thànhtiếng , vẻ mặt vô cùng mất tình thần.
Hoàng Thi Hàm không đáp , mà lấy xuống mộtchiếc nhẫn xuống , đeo lên ngón tay của A Lãng , sau đó mới nói “Đâylà vật duy nhất em có thể đưa cho chàng , hi vọng chàng có thể bảoquản thật tốt , chỉ mong kiếp sau chúng ta gặp lại .”
“Vì sao nhất định phải như vậy ? Đây mới thậtlà kết cục của chúng ta sao ? A Lãng vuốt ve chiếc nhấn , hai mắtđẫm lệ mông lung nhìn nàng , dường như cực kỳ không đành lòng .
Trên mặt nhãn đúc tên tiếng anh của Hoàng ThiHàm là Anne , đó là quà năm nàng thi đậu đại học mẹ nàng đã tặng .
“Ừ” Hoàng Thi Hàm gật đầu , từ từ nhắm haimắt lại “Em mệt rồi … em muốn ngủ một giấc thật say … Chàng đi đi !”
Toàn thân A Lãng run rẩy , thấy tâm ý của nàngđã quyết , thật sự không biết nên nói gì mới được , chỉ đành dùnghai mắt đẫm lệ nhìn nàng .
“Được ! Ta đi!” A Lãng cắn chặt rằng , lập tứccởi khối cổ ngọc đêu trên cổ xuống , đeo lên cổ của nàng “Thi Hàm –nàng là người ta yêu duy nhất trên đời này , sau này ta sẽ không phụsở thác của nàng , giữ gìn chính nghĩa võ lâm trung nguyên , cả đờita sẽ không cưới vợ , tuổi già cô đơn suốt đời .”
“Chàng … chàng vì sao phải khổ vậy chứ ?”Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng , vốn định nói gì đó nhưng hơi thởđã đứt quãng , hiển nhiên đã cách cái chết không còn xa .
“Thi Hàm , khối ngọc bội này một mặt là long ,một mặt là phượng , gọi là ‘long phượng thúy ngọc’ . Năm đó khi talà cô nhi được sư phụ nhặt về thì ta đã luôn mang nó trên người , hivọng nó …” A Lãng đã khóc không thànhtiếng , bản thân thương tâm muốn chết .
Cho dù Hoa Đà tái thế cũng không có cách nàocứu tính mạng của nàng , huống chi là một khối cổ ngọc há có thểcó tác dụng chứ?
Hoàng Thi Hàm nhắm hờ hai mắt , trước ngực đãkhông còn phập phồng . A lãng cúi đầu đặt lên má nàng một nụ hôndài , sau đó đứng lên , từng bước … từng bước một đi khỏi động .
“Thi Hàm ! Thi Hàm … Cậu rốt cuộc làm sao vậy ?Cậu mau tỉnh lại đi …” Một tiếng nói giống như trừ nơi xa xôi truyềntới , hư vô mờ mịt bay vào trong đại não của Hoàng Thi Hàm . Cô từtừ tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man , liếc mắt một cái liền thấyLưu Yến Linh , Giang Minh Tú cùng với hai người thanh niên khỏe mạnhđang nâng cáng .
“Mình … mình …” Đầu của Hoàng Thi Hàm đau nhưmuốn nứt ra , nhưng lại không biết nên nói gì mới đúng .
“Cậu đúng là hù chết tụi mình đấy !” Lưu YếnLinh lộ vẻ ân cần , tốc độ nói chuyện bắn liên hồi . “Bọn mình đãkhông phải nói trước với cậu rồi sao ? Yêu cầu cậu đừng có đi vàotrong động ‘ô thất mạt hắc’ vậy mà còn không biết vâng lời ! Hiệntại hay chưa , mê man trong đấy hai giờ …”
“Mình ngủ ở chỗ này hai giờ ?” Hoàng Thi Hàmkhông thể tin được sự thật này .
“Đúng vậy ! Tụi mình sao phải lừa cậu chứ ?”Giang Tú Minh ở một bên nói xen vào . “Tụi mình gọi cậu không tỉnhdậy , cho nên đành phải tìm đến chỗ tiên sinh quản động gọi đến đâyhỗ trợ đấy .”
“Chuyện … chuyện này không thể nào ! Mình rõràng đã về tới Minh triều , còn có Đao Thần , Kiếm Hậu , A Lãng …”Hoàng Thi Hàm cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục , sau đó trước mắttối sầm , lại ngất đi , ngay lập tức bất tỉnh nhân sự .
Mười ngày sau , bệnh viện Thời Đại , phòng 51
“Thi Hàm , cậu bình tĩnh một chút , chuyện nàycũng không phải đúng như cậu nghĩ .” Giang Minh Tú ngồi bên mép giườngbệnh , trên mặt tràn ngập vẻ lo âu bất đắc dĩ “Toàn bộ mọi việc ,chẳng qua chỉ là một giấc mộng , cậu làm gì bắt nó coi làthực,quấy nhiễu cuộc sống của bản thân chứ ?”
“Bình tĩnh ? Cậu nói mình phải bình tĩnh thếnào ? Mình rất rõ tất cả chuyện này không phải mộng , mà lạ thậtsự trải qua .” Hoàng Thi Hàm mong ngóng nhìn lên Lưu Yến Linh , tiếpđó lại nói “ Như vậy câu nói xem , nếu đây thật sự là một giấc mộng, vậy miếng ‘long phượng thúy ngọc’ này giải thích thế nào ? Cáccậu đều rất rõ trên người mình vốn không có miếng ngọc kia !”
“Cài này …” Lưu Yến Linh ấp úng một hồi tiếpđó nhíu mày nói “Miếng cổ ngọc kia mình đã lấy đi giám định , quảthật … đúng là cùng chất ngọc từ đời Minh , mình … mình thật sựcũng không biết như thế nào mới đúng , có lẽ đây không phải là mộtgiấc mộng …”
“Mình không biết ! Đừng nói nữa !” Trên mặtHoàng Thi Hàm tràn ngập vẻ thống khổ “Mấy ngày nay mình thật sựsắp điên rồi , mình rõ ràng đã ở nơi đó hơn hai năm , thật vất vảmới quên tất cả ở hiện tại , dần dần thích ứng với nó , như bâygiờ … tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra , mình sắp điên mấtrồi!”
Giang Minh Tú ở một bên tiếp lời “Thi Hàm , vấnđề là cậu vốn chính là thuộc về nơi này . Chúng ta là bạn bè thânthiết , cho dù cậu thật sự đã trở về quá khứ , chúng ta vẫn làbạn tốt , không phải sao ?”
Hoàng Thi Hàm then nhẹ một tiếng “Ý mình khôngphải ý này , mà là ..”
Cộc ! Cộc ! Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên ,sau đó liền thấy một người trung niên mặc đồ bác sĩ đi vào phòngbệnh .
“Bác sĩ Trần ! Xin chào !” Giang Minh Tú đứnglên chào .
“Xin chào” Bác sĩ Trần cười nhẹ , lập tức đếnbên giường “Hoàng tiểu thư có cảm thấy khỏe không ?”
“Vâng , cám ơn bác sĩ Trần .” Hoàng Thi Hàm gậtđầu .
Bác sĩ trần đột nhiên dừng lại , một lát saumới nói “Tôi là bác sĩ chính cho Hoàng tiểu thư , có mấy lời nhấtđịnh phải nói rõ , hi vọng…”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời của ông “Kết quảkiểm tra đã có rồi phải không ? Không sao , ông chứ nói cho tôi biết .”
Bác sĩ Trần mỉm cười nói “Hoàng tiểu thư đừngquá khẩn trương , kết quả kiểm tra toàn bộ đều bình thường . Chúngtôi chỉ hoài nghi cô … cô có bệnh về phương diện tâm lý”
“Cái gì ?” Hoàng Thi Hàm ngẩn người “Hoài nghi. Nói nửa ngày mấy người không tin tôi thực sự trở về Minh triều bốntrăm năm trước ? Mấy người các ngươi thậm chí còn đem tôi trở thànhbệnh nhân tâm thần ? Chuyện này thật buồn cười!”
Bác sĩ Trần kìm chế , vẫn đáp lại bằng khuônmặt tươi cười “Ở hiện đại này , bệnh tâm thần là một loại bệnh vănminh , thật ra mỗi người đều có một nguyên nhân tiềm ẩn trong đầu ,Hoàng tiểu thư không cần tưởng thật.”
“Được !” Hoàng Thi Hàm dở khóc dở cười , mặtđồng thời có chút đen đi . “Mặc kệ là tôi có hay không có bệnh thìmấy người chuẩn bị xử lý thế nào ?”
Bác sĩ Trần thấy cô chịu hợp tác cùngmình không khởi thờ phào nhẹ nhõm . Chủ yếu , ông vốn không thể tinđược chuyện cô gặp phải kia .
“Hoàng tiểu thư , tôi đã đưa người chuyên chuẩnđoán từ khoa tâm thần đến , đợi chút nữa bác sĩ Lý Văn Cường sẽtới nơi này thăm bệnh , hi vọng cô có thể phối hợp với anh ta .” Bácsĩ Trần mang theo giọng điệu nghề nghiệp nói “ Bác sĩ Lý Văn Cườngtuổi còn trẻ là một tiến sĩ đẹp trai , về việc học rất chuyên tâm ,tin rằng cô có thể …”
Một tiếng gõ cửa vang lên , cắt đứt lời cònchưa nói xong của bác sĩ Trần . Cửa mở ra , liền thấy một bác sĩtuổi tầm ba mươi đi vào phòng bệnh .
“Là anh ?” Thần sắc Hoàng Thi Hàm đại biến ,cả người đột nhiên bật dậy khỏi giường .
Cô đang nhìn thấy gì đây ? Sao cô lại nhìn thấymột người con trai có bộ dạng giống y hệt A Lãng .
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây ? HoàngThi Hàm mù mịt không rõ .