Phản ứng khác thường của Hoàng Thi Hàm khiến mọingười trong phòng bệnh bất ngờ . Nhưngcàng khiến người khác giật mình hơn là phản ứng của Lý Văn Cường .
“Cô là …” Lý Văn Cường hoàn toàn không có chútnào biểu hiện giống như dáng vẻ của một bác sĩ bình thường , màbước một bước dài đi đến bên giường bệnh , đôi mắt sáng ngời như saonhìn Hoàng Thi Hàm , cả người mơ hồ run rẩy không ngừng .
“Dr.Lý , cậu làm sao vậy ?” Bác sĩ Trần vỗ vỗbả vai Lý Văn Cường , có chút khó hiểu . “Cậu quen Hoàng tiểu thưsao?’
“À… Không … Không có gì .” Lý Văn Cường từ từlấy lại tinh thần , miễn cưỡng cười “Tôi không biết Hoàng tiểu thư ..”Miệng tuy rằng nói vậy nhưng từ biểu hiện trên mặt hắn lại nhìn nhưnói dối .
Bác sĩ Trần thấy anh trả lời như thế , chỉcười nói “Tôi giao cô ấy cho cậu”
“Gặp lại sau , Hoàng tiểu thư” Dứt lời ,ông xoay người chậm rãi đi khỏi phòng bệnh.
Hoàng Thi Hàm quên cả đáp lại , thần sắc vẫnkinh hãi nhìn Lý Văn Cường . Giang Minh Tú cùng Lưu Yến Linh cũng rấtbiết điều đi theo bác sĩ Trần ra ngoài , trong khoảng thời gian ngắn ,trong phòng bệnh lớn chỉ còn lại Hoàng Thi Hàm và Lý Văn Cường .
Sau một hồi dài im lặng , Hoàng Thi Hàm cuốicùng cũng mở miệng : “Chúng ta … Chúng ta quen nhau sao ?” Mặc dùtiếng nói có chút run rẩy nhưng cô vẫn hỏi .
Lý Văn Cường lại có vẻ còn kích động hơn sovới cô “Trời ạ ! Cô rốt cuộc là ai ? Trên đời này thật sự …. Thậtsự có cô sao …”
Lời nói của anh khiến Hoàng Thi Hàm mơ hồ “Anh… Anh thực sự tên là Lý Văn Cường ,không phải là A Lãng ?”
“A Lãng ?” Lý Văn Cường ngẩng người “Tôi khôngphải tên A lãng , nhưng mà tôi … tôi hình như biết cô?”
“Hả?” Hoàng Thi Hàm nhìn anh chăm chú , có vẻrất khẩn trương . “Anh hình như biết tôi ? Lời nói này có nghĩa làgì ?”
Lý Văn Cường chậm rãi ngồi xuống cái ghế kêbên cạnh giuòng bệnh , hai mắt không hề chớp nhìn cô “ Tôi cũng khôngbiết là chuyện gì đã xảy ra , từ khi tôi bắt đầu có ký ức , khuônmặt của cô luôn thường xuyên suất hiện trong mộng của tôi , cho tới bâygiờ , loại hiện tượng không thể giải thích này vẫn còn tồn tại .Sau khi tôi dần lớn lên , tôi thậm chí hoài nghi bản thân có phải bịbệnh hay không . Liên tục đi khám bác sĩ , cuối cùng bọn họ đề nghịtôi đi đến khoa tâm thần xem” Lý Văn Cường đột nhiện hiện lên nụ cườikỳ lạ “Ai ngờ việc đời khó liệu ,tôilại nảy sinh hứng thú đối với y học , hơn nữa lại còn là khoa tâmthần.” Thấy vẻ mặt tươi cười kia , Hoàng Thi Hàm kìm không được cóchút si mê . Anh quả thực chính là A Lãng , hai người hoàn toàn làtừ một khuôn mẫu đúc ra .
“Thực xin lỗi , tôi thất lễ rồi” Khuôn mặt LýVăn Cường vẫn tươi cười “Bây giờ chúng ta nói chuyện chính . Nghe bácsĩ Trần nói , cô gặp phải một chútphiền toái , rốt cuộc chuyện này là sao . Cô có muốn nói cho tôi nghemột chút không ?”
“Nói cho anh nghe ,anh có tin hay không ?” HoàngThi Hàm bỗng nhiên nở nụ cười .
“Đương nhiên tin .” Lý Văn Cường gật đầu “dù tôichưa tìm ra nguyên nhân phát bệnh nhưng lời cô nói , một câu tôi cũngđều tin tưởng .”Huống chi đây là ý đức cần thiết với mỗi bác sĩkhoa tâm thần .
Nhìn vào khuôn mặt rồi biểu hiện quen thuộcnày , Hoàng Thi Hàm không nói câu ào , từ từ xuống giường.
“Cô làm sao vậy ?” Lý Văn Cường bất thức cầntay cô . Hoàng Thi Hàm vẫn không nói một câu , chỉ ngây ngốc nhìn anh .
Loại sự tình nay cô nên nói thế nào đây ? Cô cóthể nói cho anh biết , từ bốn trăm năm trước bọn họ từng có mộtđoạn tình yêu sao ? Cô làm sao có thể nói ra đây ?
Lý Văn Cường không muốn buông bàn tay nhỏ bécủa cô ra “Đầu tiên cô phải tín nhiệm tôi , đem mọi chuyện của cô nóicho tôi biết , như thế tôi mới chuẩn đoán bệnh được …”
Hoàng Thi Hàm nhẹ nhàng bỏ tay anh ra “Khôngphải tôi nên nói cho anh biết , mà là anh nên nói cho tôi biết”
“Tôi không hiểu .” Lý Văn Cường ngây người .
Hoàng Thi Hàm nhìn hắn chăm chú , hồi lâu mớinói “Khi tôi xuất hiện ở trong giấc mộng của anh , có phải đã phátsinh chuyện gì hay không ?”
Lý Văn Cường không ngờ cô sẽ hỏi câu hỏi nhưthế , mặt lập tức đỏ lên “Làm sao đột nhiên cô lại đưa ra vấn đề này, tôi …” Anh giống như có chút khó có thể mở miệng .
Hoàng Thi Hàm nhìn anh cười “Anh mau trả lời ,rốt cuộc có phát sinh chuyện gì haykhông ?”
“Tôi ...” Lý Văn Cường ấp úng một lúc , cuốicùng mới lắp bắp nói “Thực ra cô … cô chắc cũng biết , đàn ông contrai khó tránh khỏi một ít giấc mộng kì … kì quái , xúc động thôi…”
Hoàng Thi Hàm suy nghĩ một lần , tuy rằng khôngtìm ra nguyên nhân nhưng cũng mơ hồ đại khái hiểu được .
Chỉ cần một người có tri thức giống nhau ,nhận những kí ức từ kiếp trước , thật sự là một chuyện buồn cười. Hoàng Thi Hàm cố nghĩ lý do hoặc tình huống khác để giải thíchchuyện xảy ra với mình nhưng đáng tiếc cô không tìm ra được một lờigiải hợp lý nào .
Cô chỉ bước đi “Quên đi ! Dù sao không phải tôiđiên , thì là anh có bệnh”
“Cô nói vậy có ý gì ?” Lý Văn Cường lại canđảm bắt lấy tay cô . “Mời cô nó rõ ràng đừng nóng vội được không ?”
Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút “Tôi thực sự khôngbiết nên nói như thế nào , lại càng không biết nên nói với anh gìmới tốt . Không bằng chờ khi nào tôi muốn nói sẽ nói cho anh biết .”
“Cái này …” Lý Văn Cường lắp bắp nói “Xếchiều hôm nay tôi nghỉ , tôi … tôi không biết có thể mời cô ăn một bữa… nói chuyện với cô một chút được không ?”
“Có thể a!” Hoàng Thi Hàm trả lời rất lớn ,còn không quên nhấn mạnh một câu “Tôi còn có hai người bạn đang đợitôi , anh phải mời hai cô ấy đi mới được.”
“Không thành vấn đề !” Lý Văn Cường thấy côthoải mái đồng ý , không kìm được nở nụ cười . “Chỉ cần cô đồng ýmời nhiều người hơn nữa tôi cũng không để ý”
Nửa năm sau , đường phía bắc Trung Sơn .
Đây là một đoạn tình yêu khiến người khác khócó thể tin , đây là một loại cảm giác kỳ diệu thế nào Hoàng ThiHàm thế nào cũng không biết nói sao .
Nếu như nói , đây chỉ có thể nói là duyên trời, mà người bình thường không có thể thay đổi được .
“Thi Hàm , anh thật sự không thể tin được, giữabiển người mênh mông , anh thật sự có thể gặp em . Anh thật sự rấtvui .” Lý Văn Cường mặt mày hớn hở cầm tay lái , cười toe toét
Anh không thể tin được chuyện Hoàng Thi Làm tạisao lại bị như vậy . Nhưng cô chết cũng không chịu nói cho anh biếtmọi chuyện , có lẽ tất cả đều trở thành bí mật mãi mãi trong timcô .
Nửa năm nay , Lý Văn Cường giống như người điên theođuổi Hoàng Thi Hàm . Chỉ cần ngày hôm sau không phải làm việc , anhnhất định sẽ đáp máy bay đi Bình Đông tìm cô , cho dù là một ngàyngắn ngủi ở chung ,anh cũng rất vui vẻ .
Ma lực của tình yêu lớn bao nhiêu , chỉ sợ cómình anh mới rõ , người khác thì không có cách nào hiểu được .
“Thi Hàm , anh thật sự rất vui khi em đồng ý vềthăm ba mẹ anh . Em biết không ? Bọn họ thấy em nhất định sẽ rất vuiđấy !” Lý Văn Cường mồm không ngừng nói những lời vui vẻ “Từ nhỏđến lớn , anh chưa từng mang bạn gái về nhà …”
Hoàng Thi Hàm nắm cơ hội cắt đứt lời của hắn“Anh có phải cảm thấy chúng ta quen biết bất ngờ , vô cùng kỳ diệu ,giống như đêm tối tìm thấy sao sáng không ?”
“Có a!” Lý Văn Cường quay đầu nhìn cô , nhẹnhàng nắm tay cô “Anh vốn tưởng rằng đời này anh xong rồi . Nếu khôngtìm thấy em ,ít nhất cũng phải tìm một người có bề ngoài tương tựnhư em , nhưng anh không ngờ có thể gặp em , ha ha ! Bây giờ anh rốtcuộc cũng đã đợi được.” Hắn chạy xe chạy nhanh vào một đường hầm ,hai người quanh quẩn một hồi mới tìm một chỗ đỗ xe.
Đỗ xe ổn thoả xong Lý Văn Cường đi xuống mởcửa xe cho cô “Mau xuống xe thôi ! Bọn họ nhất định nóng nòng muốnchết rồi .”
Hoàng Thi Hàm xuống xe , cúi đầu nhìn quần áotrên người “Em mặc thế này có đẹp không?”
Lý Văn Cường mỉm cười “Đẹp a! Cho dù hiện tạikhông đẹp cũng đã không kịp rồi” Dừng một lúc anh cười nói “Đúngrồi ! Anh quên không nói cho em , ba của anh rất tùy tiện , rất thíchnói giỡn , em gặp ông đừng để ý .”
Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng , lè lưỡi“Chỉ cần ông ấy đừng nhìn em không vừa mắt thì em không để ý đâu!”
Lý Văn Cường nắm lấy tay cô , đi vào trong mộttoà cao ốc , đi thang máy lên tầng cao nhất .
Đi đên cuối hành lang bên trai , Lý Văn Cường lấychìa khóa ra , ngẫm lại không đúng lại đưa tay bấm chuông cửa trêntường .
“Là ai vậy?” Khoảng ba giây sau , một người phụnữ tầm năm mươi tuổi đi đến mở cửa , vừa nhìn thấy Hoàng Thi Hàmthì hoảng hốt .
“Mẹ” Lý Văn Cường đưa tay chỉ Hoàng Thi Hàm “Côấy chính là Hoàng Thi Hàm” Sau đó nhìn Hoàng Thi Hàm “Đây chính làmẹ anh”
Khi Hoàng Thi Hàm nhìn thấy người phụ nữ nàythì cảm giác toàn thân co rút rối loạn , suýt tý nữa thì té xỉutrên mặt đất .
Người phụ nữa kia trừ bỏ một đầu tóc đen ra ,ngũ quan , hình dáng , khí chất , phong vận đều giống như đúc lãothái bà ở thế giới kia .
“Bác … Bác gái , chào …” Giọng nói Hoàng ThiHoàng không rõ .
“Xin chào” Biểu tình nghiêm túc của người phụnữ này giống y hệt lão thái bà . “Bên ngoài nhiều muỗi, mau vàotrong ngồi”
Ôi trời ! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra …Bìnhtĩnh ! Bình tĩnh ! Mình nhất định phải bình tĩnh , ngàn vạn lầnđừng quá xúc động mới được . Hoàng Thi Hàm âm thầm nhắc nhở bảnthân , đi vào phòng khách .
Nhưng mà vừa vào đến phòng khách nhìn thấyngười đàn ông đang xem báo trước mắt thì Hoàng Thi Hàm lại không kìmchết được bản thân kinh ngạc hô lên một tiếng
“A!” Hoàng Thi Hàm không còn cách nào bình tĩnhđược nữa .
Người đàn ông lớn tuổi kia lộ ra nụ cười nhìnHoàng Thì Hàm “Sao vậy ? nhìn lão già như bác còn đẹp trai hơn contrai nên bị dọa à!”
Hoàng Thi Hàm run rẩy toàn thân , kinh ngạc nhìnngười đàn ông lớn tuổi kia , một câu cũng không nói được .
Người đàn ông lớn tuổi kia không phải có ba đầusáu tay hay vẻ mặt quá đào hoa , mà là vì ngoại hình của ông và ĐaoThần Dương Tà Thất giống y như đúc . Ba người ở bốn trăm năm trước vàbốn trăm năm sau lại trở thành người một nhà ; chuyện quái dị nàylàm sao không khiến cho Hoàng Thi Hàm kinh ngạc cơ chứ?
“Bố không phải nói trước với con rồi sao” Ngườiđàn ông lớn tuổi kia trừng mắt nhìn Lý Văn Cường “Bác sĩ yêu bệnh nhân là việc vô cùng vất cả ,thằng nhóc con phải chăm sóc tốt cho người ta chứ !”
Lý Văn Cường cũng không biết vì sao Hoàng ThiHàm lại biến thành như vậy “Thi Hàm , em làm sao vậy ?” Anh đi đếnlắc lắc tay cô .
Hoàng Thi Hàm từ từ lấy lại tinh thần “Bác …Bác trai ,chào bác” Cô âm thầm hút một hơi thật sâu .
“Ừ , cô nhóc này đúng là rất xinh đẹp …” Ngườiđàn ông lớn tuổi kia cười ha ha “Bác tên là Lý Đại Ân ,là cha của VănCường , sau này con có việc gì cứ tìm bác để nói chuyện , con ngườicủa ta rất dễ nói chuyện, cũng rất thích nói chuyện , ha ha !”
Hoàng Thi Hàm không lên tiếng , tim vẫn đập bìnhbịch không thôi .
“Biết ông nói nhiều là được rồi , đừng khiếncô bé sợ” Bà Lý từ trong phòng bếp bước ra , biểu tình trên mặt vẫnnghiêm túc .
Hoàng Thi Hàm ở cùng lão thái bà trên TháiHành Sơn hai năm , chưa từng thấy bà cười qua . Bởi vậy , đối vớingười tên bà Lý này lại cảm giác thân thiết nói không lên lời .
Bà Lý vẫy tay gọi Lý Văn Cường “Có lời gì ,vừa ăn vừa nói chuyện …”
“Đúng , đúng ! Vừa ăn vừa nói chuyện là tôithích nhất” Lý Đại Ân mời mọi người ngồi , rồi lấy một bình caolương lâu năm từ trong ngăn tủ ra .
Trên bàn bày bốn món một canh , tuy rằng phongphú nhưng Hoàng Thi Hàm không cảm nhận được vị gì . Bởi vì cô vẫn cònđang rong chơi trong thế giới của bản thân , chưa thoát ra được .
Lý Đại Ân quả nhiên thật sự rất thích nóichuyện , một khi uống rượu , cả trong phòng ăn chỉ nghe thấy mìnhtiếng của ông nói .
Đàn ông cao tuổi phần lớn có loại ham mê này ,bọn họ thích ngẫm lại những năm tháng huy hoáng trong quá khứ , mộtlần lại một lần , không ngại phiền toái nói cho mọi người biết hồixưa bọn họ phi thường dũng cảm đến cỡ nào .
Lý Văn Cường một câu cũng không xen vào , chỉnhìn Hoàng Thi Hàm cười , thỉnh thoáng còn nháy mắt với nàng mấycái ; còn bà Lý thì một bên im lặng không nói gì gắp thức ăn choHoàng Thi Hàm .
Lý Đại Ân uống hết một ly , lên giọng nói “Mấyngười đừng nghĩ tôi cả đời đọc sách chỉ biết đại khác vài câu chữ, nếu nói đến tổ tiên của tôi , phải nói là vô cùng lợi hại!”
“Ông lại nói nữa , ông tạm thời đừng nói đượckhông?” Bà Lý hung dữ trừng mắt nhìn “Mỗi lần ông già này say , thấybên cạnh có người liền đem mấy lão tổ tông của ông ra kể , cái gìmà Đao Thần Kiếm Hậu ,cái gì minh chủ võ lâm , bát nháo lên!”
“Cái gì ?” Hoàng Thi Hàm yên lặng cả bữa lúcnày không thể tiếp tục im lặng “Đao Thần? Kiếm Hậu? Lão tổ tông? Báctrai , chuyện là như thế nào?”
Lý Đại Ân trừng mắt nhìn vợ mình một cái “Bà xem !Trên đời này vẫn có thanh niên trẻ mừng rỡ nghe tôi kể chuyệnđó . Lúc này bà không thể nói tôi câm miệng rồi chứ!” Ông quay ra nóivới Hoàng Thi Hàm “ Đao Thần và Kiếm Hậu là hai nhân vật truyền kìcủa bốn trăm năm trước , hai người võ công cao cường …” Việc ông nóikỳ thật Hoàng Thi Hàm đều tự biết , cô chỉ là chờ ông nói chuyệnmình chưa rõ mà thôi .
“Con không biết đấy thôi , năm đó lão tổ ta đitheo A Lãng tập võ , thành truyền nhân của hắn, cuối cùng lên làmminh chủ võ lâm , uy phong quá đi chứ!” Lý Đại Ân mặt mày hớn hở,giống như đang tự nói về bản thân mình .
“A Lãng ?” Lý Văn Cường sửng sốt , không kìmđược nhìn Hoàng Thi Hàm “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thìem tưởng anh là người tên A lãng , đây là chuyện gì xảy ra ? Làm saoem biết được tên người này?”
Hoàng Thi Hàm không đáp , cô chỉ quan tâm mộtviệc ‘Bác trai , người tên A Lãng kia cuối cùng ra sao vậy ? Anh ta …anh ta có khỏe không ?”
Lý Đại Ân không nghĩ ngợi gì , trả lời khá lưuloát “Hắn tốt lắm ! Lập được nhiều công danh bổng lộc , lúc đó nhânvật có thanh danh nhất chính là hắn , đáng tiếc hắn cả đời khônglập gia đình , cuối cùng vẫn là lão tổ tông của bác thay hắn đểtăng “
“Hắn … hắn thật sự cả đời không cưới vợ ? Hắn…” Hoàng Thi Hàm kích động , kìm lòng không được chảy nước mắt .
Lý Đại Ân thấy cô thích thú nghe, bống nhiên đivào trong phòng ngủ , khi quay lại ngồi thì trên tay cầm theo một hộpgấm trông đã cũ .
“Cô bé , con đừng nghĩ lão tổ tông của bác chỉbiết đánh đánh giết giết , kỳ thật bọn họ cũng là một hán tử cómáu có lệ , có tình !” Lý Đại Ân mở hộp gấm ra , lấy ra một chiếcnhẫn “ Năm đó trước khi A Lãng lâm chung không quên giao vật này cho lãotổ tông của bác , muốn người tìm được người nhà của chủ nhân chiếcnhẫn này , cho dù làm trâu làm ngực cũng phải đối xử tử tế vớibọn họ , chỉ tiếc lão tổ tông của bác không tìm được người nhà củachủ thân chiếc nhẫn này , cho nên cứ vậy truyền đời cho tới khi đếnbác …”
Hoàng Thi Hàm chỉ càm thấy đầu vang lên ầm ầm, bản thân kích động không kìm được .
Trên chiếc nhẫn bạch kim kia khắc tên tiếng anhAnne , đó vốn là thuộc về cô , lại đời đời truyền lại , qua bốn trămnăm nay rốt cuộc lại quay về .
Lý Đại Ân thấy cô lệ rơi đầy mặt không kìmđược than nhẹ một tiếng , “Mấy người con gái các cô chính là vậy , vừa nghe đến chuyện gì cảm động là khóc .Đúng thật là ! Chuyện đã qua bốn trăm năm ,tất cả ân oán tình cừuđã sớm xóa bỏ hết , theo gió tán đi rồi!”
Hoàng Thi Hàm vuốt ve chiếc nhân kia , hai mắtngập lệ nhìn Lý Văn Cường , diễn cảm , tâm tình tựa như nhớ tớitình cảm phức tạp khi ly biệt với A Lãng ở Mộ Dung sơn trang .
Đây là một câu chuyện kỳ diệu bao nhiên , mộttình yêu kỳ diệu bao nhiêu ; Hoàng Thi Hàm một chút cũng không nói lênđược , hay đây vốn là một nhân duyên ông trời vốn đã định ?
“Cô bé , con rất thích nó phải không?” Lý Đạiân chỉ về chiếc nhân trên tay cô , nếu thích ta sẽ tặng nó cho con .Có điều con đừng cho rằng bác bất hiếu với lão tổ tông , trên thựctế , chủ nhân của chiếc nhân này hay là người nhà đấy còn khó tìmhơn mò tim đấy bể ! Bác không muốn đem củ khoai lang nóng này ném choVăn Cường , đến lúc đó không biết phải hao tổn bao nhiêu tâm trí nữa.”
Hoàng Thi Hàm đem tầm mắt từ trên người Lý VănCường chuyển sang Lý Đại Ân “Cám ơn bác , bác trai , con nghĩ , vẫnnên giao nó cho Văn Cường thì hơn , nói không chừng một ngày kia anh ấythật sự có thể tìm được chủ nhân chiếc nhẫn này.”
“Chủ nhân của chiếc nhẫn này ? Con đừng nóigiỡn !” Lý Đại Ân ha ha cười “Chủ nhân chiếc nhẫn này đã chết từbốn trăm năm trước trong sơn động , tìm đâu được chủ nhân nữa” Ngưngmột lúc ,ông lại nói “Thế nào ? Bác kể chuyện không tồi chứ? Khôngchỉ kể hay mà lại còn có vật chứng nữa!”
Hoàng Thi Hàm gật đầu “Bác trai kể chuyện quảthật rất hay , nhưng mà có một chỗ con không hiểu lắm!”
“Hả ?” Lý Đại Ân sững sờ nhìn cô “Chỗ nào? Connói đi!”
Hoàng Thi Hàm không chút do dụ nói “Đao Thần vàKiếm Hậu cùng là chí sĩ chính nghĩa trong bạch đạo , vì sao nhấtđịnh phải liều sống chết ? Chuyện này rất không thực tế a!”
Lý Đại Ân cười nói “ Là ai nói bọn họ phảiphân định sống chết ? Nói toạc ra đó là chuyện nhà của bọn họ , aiquản thì người đó gặp xui thôi.”
“Việc nhà?” Hoàng Thi Hàm hoang mang .
“Đúng vậy ! Hai người họ vốn là một đôi vợ chồng. Đêm tân hôn , nam không cáo biệt mà lên núi bái sư học nghệ , vừa điđã ba năm ; nữ vườn không nhà trống , cuối cùng tình cờ gặp được kỳduyên được cao nhân chỉ điểm . Năm năm sau , nam trở thành Đao Thần , nữtrở thành Kiếm Hậu , đáng tiếc Kiếm Hậu không thể quên được hànhđộng của Đao Thần đêm tân hôn , bởi vậy mới gửi thư khiêu chiến , nămnăm quyết đấu một lần” Hoàng Thi Hàm lén nhìn bà Lý một cái , sauđó lại nhìn Lý Đại Ân , khì khì một tiếng , cuối cùng nhịn khôngđược ha ha cười ra tiếng .
Không phải cửu nhân không sum họp , bốn trăm năm hai trước hai ngườihọ là một đôi vợ chồng , bốn trăm năm sau bọn họ vẫn là một đôi bạnđời . Sinh mệnh luận hồi thật vô thường , phàm phu tục tử như chúngta sao có khả năng hiểu được .
“Cười đã chứ!”. Lý Đại Ân không biết cô đangcười mình , tưởng rằng chuyện Đao Thần và Kiếm Hậu khiến cô cười .“Con vừa rồi khóc nay lại cười , vừa khóc vừa cười , cẩn thận buổitối đái dầm đấy!” Hoàng Thi Hàm nghe vậy , không kìm được lại bậtcười.
Ngay khi cô đang cười đã đời thì Lý Đại Ân độtnhiên nói một câu “ Cô bé, con gả cho Văn Cường của chúng ta được không?”
“Gì ạ?” Hoàng Thi Hàm nhất thời cười không nổi“Bác trai , bác nói gì ?”
“Con gả cho Văn Cường của chúng ta , làm con dâucủa chúng ta được không?” Thái độ của Lý Đại Ân khác thường , cóchút nghiêm túc nói “ Con không rõ thôi , mỗi lần ta kể chuyện ngườikhác mặt lúc nào cũng như dính phân vậy . Chỉ có con không những nghethấy thú vị còn suy nghĩ đưa ra câu hỏi . Nếu con có thể trở thànhcon dâu bác , bác sẽ không thấy nhàm chán , lúc nào cũng cô độc nữa.”
“Bác trai , bác … bác đừng nói giỡn … Đâu cóngười nào đi giúp con trai cầu hôn…” Gò má Hoàng Thi Hàm không kìmđược đỏ lên .
“Vậy thì có sao , liên quan gì , ai mở miệngkhông phải đều giống nhau sao .” Đôi mắt Lý Đại Ân xoay xoay “ Kỳ thậtsáng hôm nay bác cùng bác gái đã sớm nói chuyện với mẹ con qua điệnthoại , nói chuyện với nhau rất vui , bầy giờ chỉ cần con gật đầu .”
“Con …” Hoàng Thi Hàm không biết nên trả lời thếnào , dù sao chuyện này phát sinh bất ngờ như vậy , cô đâu có thểgật đầu đáp ứng trong thời gian ngắn .
Bà Lý nãy giờ vẫn yên lặng lúc này mở miệngnói “Buổi sáng bác có nói qua với mẹ con , mẹ con nói bà ấy khôngcan thiệp đến chuyện của bọn trẻ .” Bà tiện đà nhoẻn miệng cười“Kỳ thật Văn Cường nhà chúng ta rất không tệ.Từ nhỏ hai bác nhìn nólớn lên , nó cũng chưa từng có bạn gái , nếu con gả cho nó …” Nụcười trên mặt bà tràn ngập yêu thương , Hoàng Thi Hàm không kìm đượcbị nụ cười của bà hấp dẫn .
Lý Văn Cường là một người đàn ông thế nào côhiểu quả rõ , nhất là qua biểu hiện trong nửa năm nay của anh , bấtluận là trái tim cùng nghị lực đều hơn hẳn so với A Lãng bốn trămnăm trước , cô sao lại không rõ được .
Trên đời này vì sao lại có việc thần kì giốngnhư vậy ?
Cô không hiểu tại sao người cô gặp khi xuyên quabốn trăm năm trước nay lại sinh hoạt ngay bên cạnh cô?
Đây rốt cuộc có phải là một đoạn nhân duyên đãđịnh trước?
Hoàng Thi Hàm mở hồ nhưng không cách nào nghĩra được nguyên do .
Chỉ thấy cô đột nhiên đứng dậy , không đầu khôngđuổi cầm lấy ví da , đi giày vào , sau đó chạy ra khỏi cửa .
Lý Đại Ân không ngăn lại , chỉ đứng ở sau lưngcô kêu to “Cô bé , con muốn đi đâu ?
“Con về nhà hỏi mẹ đã …”
Tiếng nói còn trong không trung đã thấy HoàngThi Hàm biến mất không thấy bóng dáng .