1
“Có ai có ý tưởng nào khác không?”
Lớp trưởng đang đứng trước bàn giáo viên lên tiếng.
Những thứ như quán cà phê, vở kịch, nhà ma, và khu trò chơi được viết trên bảng.
Lễ hội văn hóa đang đến gần. Bởi vì đến tận bây giờ lớp chúng tôi vẫn chưa quyết định xong chủ đề nên cái cuộc họp nửa vời này mới diễn ra ngay sau khi tiết chủ nhiệm kết thúc.
Tôi lặng lẽ quan sát mọi người thi nhau đưa ra ý kiến. Các thành viên của những câu lạc bộ nhân văn ở trường chúng tôi cũng không mấy quan tâm đến những hoạt động của lớp, vì họ cũng khá bận rộn với những công việc ở câu lạc bộ của mình.
Vài ngôi trường sẽ có sự hỗ trợ từ những câu lạc bộ thể thao cho những sự kiện hay hoạt động lớn, nhưng trường chúng tôi thì lại không. Không thể tránh được là việc hỗ trợ cho những hoạt động của lớp sẽ tập trung vào những thành viên của câu lạc bộ thể thao và những người không thuộc một câu lạc bộ nào hết. Đương nhiên là những người như tôi thuộc những câu lạc bộ nhân văn cũng sẽ giúp, nhưng chỉ làm những việc chính, vì thế nên những học sinh bận rộn nhất sẽ là hai nhóm đó.
“Tôi sẽ đưa ra lựa chọn cuối cùng từ những hoạt động được ghi trên bảng, nếu muốn bầu chọn cái nào thì hãy giơ tay lên nhé.”
Tôi giơ tay lên khi lớp trưởng chỉ vào quán cà phê, nhưng cả lớp lại bầu chọn cho vở kịch.
“Một vở kịch sao?”
“Có vẻ khó rồi đây.”
“Nhưng cũng sẽ vui mà.”
“Tớ sẽ đóng vai dân làng A nhé.”
Những người bạn cùng lớp của tôi bắt đầu bàn tán về vở kịch.
“Tiếp theo là, chúng ta sẽ quyết định nên diễn vở kịch nào.”
Bình thường thì một thứ gì đó sẽ được dùng để lấy cảm hứng, như là Lọ Lem, Bạch Tuyết, hoặc vài câu chuyện cổ tích vì nó sẽ giúp mọi thứ được giải quyết một cách nhanh chóng. Các học sinh cũng chỉ là những người nghiệp dư nên họ sẽ thấy khó khăn khi phải nhớ lời thoại, nên tôi nghĩ khó mà thực hiện được một vở kịch từ đầu tới cuối.
Với cả mớ suy nghĩ khác nhau đang tràn ngập trong tâm trí mình, tôi đã không mở miệng của mình ra. Vì dù gì thì tôi cũng sẽ nhận được những vai nhỏ mà thôi, và mọi người đang đưa ra những ý kiến tốt nhất của họ để góp công sức vào vở kịch.
Tuy nhiên—
“Sẽ thật tốt nếu như chúng ta có một kịch bản gốc.”
Theo lời đề nghị của một cô gái, cả lớp bắt đầu hướng sự tập trung của họ vào việc nghĩ ra một kịch bản gốc. Tôi đoán là họ cảm thấy phấn khích với lễ hội văn hóa vì nó chỉ diễn ra một lần trong năm. Nhưng tôi thấy lo là không biết liệu việc này có ổn không nữa. Tôi nghĩ là một kịch bản gốc hoàn chỉnh sẽ khá khó khăn. Ngay từ đầu, chúng tôi nên làm gì để tạo ra một câu chuyện từ đầu tới cuối đây?
Nhưng đương nhiên là tôi cũng không nói một lời nào về chuyện này. Đây là một cơ hội để mọi người bày tỏ quan điểm của mình, tôi không muốn phá hỏng bầu không khí này trước khi chúng tôi quyết định được bất kỳ chuyện gì.
“Mà ai là người sẽ viết nó đây?”
“Tớ chưa bao giờ viết một vở kịch cả.”
“Chúng ta không có ai từ câu lạc bộ kịch sao?”
“Vậy thì ai là người sẽ làm việc đó…”
Gì thế này?
Những học sinh đồng loạt quay đầu lại nhìn. Tôi có cảm giác là họ đang nhìn vào tôi…
“Đúng rồi, chúng ta có Yagi-kun!”
Một cô gái đã nói chuyện với tôi có lẽ khoảng 3 lần chỉ tay vào tôi.
“Tôi ư? Cậu biết là tôi không thể viết mà?”
“Tại sao, cậu ở trong câu lạc bộ văn học mà phải không?”
“Ở trong câu lạc bộ văn học không có nghĩa là tôi sẽ viết được.”
Cả lớp bắt đầu hướng vào tôi và nhao nhao lên, Sakai ngồi trong góp lớp cười khúc khích vì cậu ta thừa biết tôi không thể nào viết được một câu chuyện gì.
Tôi liếc qua bàn bên cạnh và thấy hội trưởng Minekawa đang nhíu mày nhìn tôi chằm chằm. Gì đây, ngay cả cô ta cũng nghĩ là tôi nên viết sao.
“Đây là chuyện mà tôi không thể làm được.”
Tôi từ chối viết kịch bản cho vở kịch, vì thế lớp chúng tôi kết thúc buổi họp chỉ với quyết định là sẽ diễn một vở kịch và mỗi chúng tôi sẽ phải nghĩ ra một câu chuyện nào đó. Mọi người ai nấy cũng đều có vẻ mặt ảm đạm.
*
Eina: Chào buổi tối, Shuu-san. Mọi chuyện thế nào rồi?
Shuu: Tôi đang chỉnh sửa vài bản thảo.
Eina: Ah, dành cho lễ hội văn hóa phải không? Lần này không ngờ là cậu lại nhận được vài bản thảo đấy.
Shuu: Đây là cơ hội cuối cùng của những năm ba, nên họ lúc nào cũng sẽ đóng góp vào lễ hội văn hóa.
Eina: Huh, Shuu-san, hôm nay cậu có vẻ không vui nhỉ.
Tôi cảm thấy ngạc nhiên. Tâm trạng của tôi có thể đọc được từ những dòng tin nhắn sao? Điều này là bình thường à?
Shuu: Chỉ có một chút phiền toái thôi. Cũng không có gì to tát cả.
Tôi kể với cô ấy cuộc họp của lớp sau khi tan trường.
Eina: Bọn họ nói cậu thế này thế nọ chỉ vì cậu không thể viết được một kịch bản sao? Quá đáng thật đấy!
Shuu: Tôi đáng ra không nên khiến họ kỳ vọng vào mình như thế.
Eina: Cậu không hề làm sai điều gì cả.
Shuu: Cảm ơn cậu. Tôi không biết chúng tôi nên làm gì nữa. Nếu như chúng tôi cứ tiếp tục cố nghĩ ra một kịch bản gốc và lấy ý tưởng từ mọi người, tôi không nghĩ là chúng tôi sẽ làm việc đó kịp thời gian đâu...
Ngay cả việc viết ra một kịch bản cũng đã khó rồi, nhưng sau đó cũng còn cả đống vấn đề cần phải giải quyết nữa. Cần phải ghi nhớ những lời thoại và diễn tập. Chưa kể là chúng tôi còn phải làm đạo cụ và trang phục…
Eina: Shuu-san, đây chỉ là một lời đề nghị, nhưng…
Shuu: Hả?
Eina: Mình…có nên…viết kịch bản không.
Shuu: …Cậu làm được không?
Eina: Ừ, mình sẽ thử xem sao!
Shuu: Cậu chắc phải rất bận rộn nhỉ?
Sau khi nhắn tin như thế, tôi đã nhận ra là mình không hề biết tí gì về cuộc sống hằng ngày của cô ấy cả.
Eina: Cũng không bận lắm đâu. Mình không đi học thêm hay ở một câu lạc bộ nào cả. Ngày nào mình cũng rảnh, nên mình nghĩ việc viết lách cũng là một cách hữu ích để giết thời gian.
Shuu: Thật sao!? Tốt quá rồi!
*
“Mọi người nghe này.”
Ngày tiếp theo sau khi tan trường, tôi lên đứng ngay trước bàn giáo viên.
“Oh, Yagi, cậu đã quyết định sẽ viết kịch bản rồi sao?”
Một trong số những nam sinh trong lớp lên tiếng.
“Không, nhưng tôi biết một người có thể làm được. Eina, người đã viết câu chuyện đó cho câu lạc bộ văn học.”
Sau khi tôi dứt lời, cả lớp bỗng trở nên ồn ào.
“Tớ có đọc rồi, đúng là một câu chuyện thú vị.”
“Người đã viết được câu chuyện đó thì cũng có thể viết cho chúng ta một kịch bản hay mà, đúng không?”
“Được rồi, mọi người ai chấp nhận việc để Eina-san viết kịch bản thì giơ tay lên…”
Lớp trưởng nói xong và giơ tay mình lên, và phần lớn cả lớp cũng giơ tay lên theo.
“Cảm ơn. Vậy thì, mọi người muốn một kịch bản thế nào? Nếu có vài yêu cầu thì sẽ giúp việc đó trở nên dễ dàng hơn, nên cứ thoải mái mà nêu lên ý kiến nhé.” Tôi lên tiếng.
“Tớ muốn có yếu tố lãng mạn!”
“Một cái kết đẹp!”
“Một chút bí ẩn!”
Tôi ghi lại tất cả những ý kiến mà mọi người đề xuất.
“Tớ không biết liệu đó sẽ là một câu chuyện thế nào nhỉ!?”
“Tớ hi vọng nó sẽ là một câu chuyện thú vị!”
Tôi có thể thấy được cả lớp đang háo hức mong đợi việc đó. Thật lòng thì cả tôi cũng thế.
Tôi sẽ có thể được đọc tác phẩm tiếp theo của Eina. Ngay cả bản thân tôi cũng đang mong chờ việc đó, bởi vì nó là vở kịch mà lớp tôi sẽ diễn, nên tôi không thể tránh khỏi việc kỳ vọng vào nó.
Trong năm này có lẽ tôi đã giúp lớp mình rất nhiều chuyện rồi, tôi thầm nghĩ.
Câu lạc bộ văn học từng có nhiều thành viên hơn chứ không chỉ có mỗi mình tôi, trong lúc họ đưa cho tôi những bản thảo, thì tôi có thể tập trung hỗ trợ những hoạt động của lớp. Những học sinh năm ba cũng đang tập trung học cho kỳ thi, nên tất cả bọn họ sẽ cùng nhau tập hợp lại vì lớp của mình, đây là mối quan hệ hai bên cùng có lợi.
Vì lý do đó, tôi có toàn quyền quyết định cách thức mà câu lạc bộ văn học chuẩn bị cho tới khi lễ hội văn hóa diễn ra. Câu lạc bộ cần phải in những tập sách, đóng chúng lại rồi phân phát cho mọi người. Bởi vì mọi chuyện đã có người lo, nên tôi chỉ việc chỉnh sửa những bản thảo ở nhà. Tôi cũng có thể hỗ trợ việc đóng sách sau khi những công việc ở lớp được giải quyết xong tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Và nếu như tôi cố gắng hết sức mình trước khi lễ hội văn hóa diễn ra một ngày, thì tôi cũng có thể hoàn thành luôn việc trang trí.
“Shuu, đến đây nào,” Sakai thì thầm vào tai tôi, “Eina-san ở trong lớp chúng ta phải không?”
“Tại sao cậu lại nói thế?”
“Thì làm gì có người nào lại đi viết kịch bản cho lớp khác, đúng không?”
Sakai ưỡn ngực lên tự hào vì sự lanh trí của mình.
“Biết đâu đấy.” Tôi tránh né câu hỏi.
Với cái kiểu trả lời này, người ta có thể hiểu một là có hoặc một là không. Câu trả lời đó sẽ cho cậu ta thông tin nếu như nó là có. Còn nếu là không thì ít nhất cậu ta cũng biết được cô ấy không ở trong lớp chúng tôi.
“Kuh, đúng là không dễ lừa cậu tí nào nhỉ?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Sakai tặc lưỡi khó chịu.
“Cậu thật sự đúng là kín miệng đấy, Shuu. Quá kín miệng để có một người bạn thân từ câu lạc bộ báo chí.”
“Làm bạn với cậu sẽ rất nguy hiểm nếu như tôi không kín miệng thế này, cậu sẽ có thể viết đủ thứ trên trời dưới đất luôn cho mà coi.”
“Tôi biết cái nào nên và không nên viết mà.”
Cậu ta liếc nhìn tôi lần nữa, nhưng tôi không có ý định nói về Eina.
Với lại, tôi còn không biết bất kỳ thứ gì về cô ấy để nói cho cậu ta.
Đột nhiên, trái tim của tôi co rút lại. Cảm giác này là gì đây…
2
Ngày hôm sau.
Eina: Shuu-san, hôm nay thế nào?
Shuu: Tôi làm mấy việc chỉnh sửa bản thảo như bình thường thôi. Tôi đã nhận mẫu thiết kế bìa và minh họa từ Ruka-senpai nên tôi đang biên soạn lại dữ liệu.
Eina: Oh! Cố lên nhé!
Shuu: Còn cậu thì sao? Kịch bản thế nào rồi?
Eina: Mình đang lập dàn ý!
Shuu: Được rồi, cả hai chúng ta đều sẽ cố gắng hết mình nhé!
Ba ngày sau.
Eina: Shuu-san, làm tốt lắm.
Shuu: Cậu cũng vậy.
Eina: Ngày hôm nay của cậu diễn ra như thế nào?
Shuu: Tôi tới trường, sau đó chỉnh sửa bản thảo, cũng như mọi khi thôi. Tôi muốn giúp lớp mình trước khi lễ hội văn hóa diễn ra, nên tôi nghĩ là giờ mình nên hoàn thành công việc của câu lạc bộ văn học trước.
Eina: Cậu đúng là một người siêng năng cần cù nhỉ?
Shuu: Không hẳn, tôi chỉ cố làm hết sức mình đối với những thứ mà tôi thích thôi.
Eina: Như thế thì vẫn rất tuyệt đó.
Shuu: Cảm ơn cậu, vậy kịch bản sao rồi?
Eina: Uhh, gần xong rồi.
Shuu: Mọi người đang mong chờ lắm đấy. Cả tôi nữa. Hãy cố lên nhé.
Một tuần sau.
Bình thường thì tôi lúc nào cũng nhận được tin nhắn từ Eina, nhưng tôi vẫn chưa hề nhận được một tin nhắn nào trong 3 ngày vừa qua. Nên tôi đã quyết định sẽ gửi một tin nhắn cho cô ấy sau khi tan trường vào ngày hôm đó.
Shuu: Chào, cậu khỏe không?
Không có tin nhắn hồi đáp.
Có gì không ổn sao, tôi tự hỏi, bình thường thì tôi sẽ nhận được tin nhắn trả lời lại ngay lập tức.
Có thể cô ấy cũng đang bận rộn với lễ hội văn hóa ở trường của mình chăng?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, điện thoại của tôi rung lên.
Eina: Chào cậu. Hôm nay mọi chuyện thế nào rồi?
Shuu: Tôi cuối cùng cũng hoàn thành xong việc biên soạn dữ liệu cho tập sách. Giờ thì tôi chỉ cần mua giấy và in ra thôi.
Eina: Nhanh thật đấy!
Shuu: Ừ, bây giờ tôi đã có thể tập trung hỗ trợ công việc ở lớp. Vậy, còn kịch bản…
Eina: Umm, ah, umm…Mình đang cố hết sức đây.
Shuu: Cậu nghĩ khi nào thì có thể xong được.
Một lần nữa lại không có tin nhắn hồi đáp, mãi cho đến tối tôi mới nhận được tin nhắn tiếp theo, lúc tôi đang chuẩn bị đi ngủ.
Eina: Mình nghĩ là sẽ mất thêm một ít thời gian nữa.
Shuu: Vậy à…
Tôi đoán việc viết một kịch bản và viết một câu chuyện không hề giống nhau chút nào. Tôi từng nghĩ là cô ấy có thể viết hoàn chỉnh cả một cuốn sách chỉ trong một tuần sau khi thấy cô ấy viết một câu chuyện ngắn chỉ trong một đêm, nhưng có lẽ chuyện đó sẽ có chút khó khăn.
Tuy nhiên, chỉ còn hai tuần nữa thôi là đến lễ hội văn hóa. Nếu như chúng tôi không bắt đầu làm đạo cụ và trang phục sớm thì sẽ không kịp thời gian. Những học sinh được phân vai cũng cần phải học thuộc lời thoại nữa…
Trên thực tế, chúng tôi cần phải quyết định xem ai sẽ diễn vai gì.
Shuu: Liệu cậu có thể gửi cho tôi những gì mà cậu đã viết được cho đến giờ không? Nếu được thì chúng tôi sẽ có thể làm đạo cụ và trang phục, và còn quyết định được xem ai sẽ diễn vai gì nữa.
Ngay sau đó, Eina gửi một tin nhắn gây sốc.
Eina: Mình vẫn chưa hề viết một chữ nào cả.
“Hả!?”
Tôi la lên trong phòng mình.
Chưa viết một chữ nào? Tại sao?
Không, tôi không có thời gian để tìm ra lý do.
Chuyện này nghiêm trọng rồi đây. Tôi không nghĩ là cô ấy có thể viết được một vở kịch chỉ trong hai tuần còn lại đâu, với lại, cho dù có viết được đi nữa thì cũng sẽ quá muộn.
Mắt của tôi mở to trong lúc những suy nghĩ trong đầu đang quay cuồng.
Tôi sẽ nói chuyện với Ruka-senpai. Có thể chị ấy biết ai đó mà lớp của họ cũng diễn một vở kịch. Nếu như chúng tôi có thể mượn kịch bản từ họ và sử dụng nó cho vở kịch… Bên cạnh đó, một kịch bản cũng có thể sẽ được chuẩn bị bởi cả lớp…
Eina: Shuu-san? Shuu-san?
Một tin nhắn khác được gửi đến từ Eina và tôi nhận ra là mình để nó đánh dấu đã đọc nhưng lại không hồi đáp.
Shuu: Xin lỗi, Eina. Tôi quên không trả lời. Được rồi, vậy thì tôi sẽ nói với mọi người là việc đó có hơi quá sức và quá khó để viết toàn bộ một vở kịch kịp thời gian, tôi sẽ tìm cách khác vậy.
Eina: Eh!!
Shuu: Không sao đâu, họ sẽ hiểu mà. Ngay từ đầu thì cậu cũng chỉ là người tình nguyện làm việc này.
Vzzzzt, vzzzzt.
Điện thoại của tôi rung lên hai quãng dài liên tiếp nhau.
Đó là một cuộc gọi thoại từ Eina.
《Shuu-san…mình sẽ cố hết sức, mình sẽ cố hết sức mà, nên là…》
“N-này…”
Eina đang khóc. Giọng của cô ấy run lên, cô ấy đang sụt sịt và khóc liên tục.
Tôi cảm thấy ngỡ ngàng, có lẽ tôi không nên gửi tin nhắn từ chối đột ngột như vậy. Eina có thể sẽ nghĩ rằng tôi đang giận cô ấy.
“Eina, tôi không hề giận cậu chút nào đâu, cậu không cần phải lo. Chúng tôi mới là những người ép cậu làm việc này mà, nên nếu cậu không viết được thì cũng không sao đâu.”
《Shuu-san, đừng nói vậy mà…Làm ơn, hãy để mình viết kịch bản!》
“Nhưng…”
《Nói chuyện với cậu là lẽ sống duy nhất của mình. Mình không muốn phải chấm dứt nó, làm ơn đừng chấm dứt nó mà, mình sẽ cố hết sức…!》
Tôi nhíu mày. Cô ấy đã hiểu nhầm một chuyện. Nó gần giống như là…
“Eina. Không phải tôi nói chuyện với cậu vì cậu viết được tiểu thuyết hay những vở kịch đâu.”
《Fueeh?》
“Đương nhiên rồi, tôi nghĩ nếu cậu làm được thì sẽ thật tuyệt vời, nhưng nếu như cậu không làm được thì cũng không thành vấn đề. Ngay cả tôi cũng không thể viết được mà.”
《Cậu sẽ không cảm thấy thất vọng chứ.》
“Tại sao tôi lại phải cảm thấy thất vọng? Cho dù cậu có viết được hay không, cậu vẫn là chính cậu, tôi yêu quý-“
《Yêu quý?》
Tôi yêu quý cái gì cơ?
Tôi không thể nào tìm được một từ thích hợp.
“Dù sao đi nữa, cậu không cần phải cố quá sức đâu.”
《Vậy thì tại sao cậu lại nói chuyện với mình?》
“Bởi vì nói chuyện với cậu khá vui…tôi nghĩ vậy.”
Lần này thì tôi đã nói ra được. Tôi thật sự nghĩ như vậy đấy. Nói chuyện với Eina thật sự rất vui. Đó là lý do tại sao tôi lại thấy buồn vì không nhận được một tin nhắn nào từ cô ấy trong suốt 3 ngày trước đó. Tới giờ này, nhắn tin và nói chuyện với cô ấy đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.
《Shuu-san…!!》
Giọng của Eina nghe giống như thể cô ấy muốn òa lên khóc nức nở ở phía bên kia của điện thoại.
“Sao thế!? Tôi đã nói gì không nên sao!?”
《Không có. Mình vui lắm. Không biết đã…bao lâu rồi…kể từ khi có ai đó nói như thế với mình…》
“Bao lâu là sao?”
《Shuu-san, mình có thể…phá luật được không? Mình có thể nói…về bản thân mình không?》
Luật mà chúng tôi đã giao ước với nhau là tôi phải tránh biết quá nhiều chuyện về Eina. Vì vậy nên tôi cũng không thể biết gì nhiều về cô ấy.
Nhưng…
“Được chứ,” Tôi gật đầu.
Tôi cũng muốn được biết thêm về cô ấy.
《Mình không hề có cha hay mẹ. Mình đã từng có, nhưng họ đã mất rồi.》
Hơi thở của tôi bị nghẹn lại trong cổ họng.
《Nên bây giờ mình đang sống cùng với chị gái của mẹ mình, cùng với dì và chú của mình, nhưng mình không thể hòa hợp được với họ. Ngay cả Onee-chan, chị họ của mình, cũng bắt nạt mình nữa…Cậu còn nhớ cái lúc mà mình đột ngột cúp máy chứ? Đó là khi chị ta vào phòng mình để hét vào mặt mình vì dám làm ồn.》
“Bây giờ nói chuyện thế này không sao chứ?”
《Ừ, mình đang cúi thấp đầu và lấy tay che lại rồi.》
Tôi có thể tưởng tượng ra được, hình ảnh một cô gái đang cúi thấp đầu và một tay che miệng, một tay cầm điện thoại.
《Mình không…có bất kỳ người bạn nào cả. Mình lúc nào cũng một mình cô độc ở trường.》
“…”
《Mình thích ở một mình. Thật khó khăn khi phải luôn ở cùng người khác ở trường, nhưng cho dù mình có cố bắt chuyện đi nữa, cũng không ai trở thành bạn của mình cả…thật đau đớn khi phải luôn cô độc ở trường. Cha và mẹ có lẽ sẽ nói rằng mình không cần phải ép buộc bản thân để tới trường, nhưng dì và chú của mình lại bắt mình phải tới trường, và sẽ nổi giận nếu như mình không làm theo lời họ.》
Đúng là một cô gái thích mơ mộng.
Cô ấy khác với những người xung quanh mình, nhưng ở trường, một chút khác biệt đó có thể sẽ khiến cô ấy bị cô lập. Có thể xem như cô ấy không may mắn, không một ai ở trường hiểu được Eina cả.
Vậy ra mọi chuyện là như vậy sao.
Eina lúc nào cũng cô độc.
Chiếc điện thoại cảm ứng phát ra tiếng keng két vì bị tôi bóp chặt trong tay mình.
Tôi muốn chạy đến chỗ Eina và ôm cô ấy vào lòng mình.
Nhưng tôi không thể làm được. Chúng tôi bị chia cách bởi khoảng thời gian 5 năm.
Nhưng ít nhất thì tôi có thể sẽ làm cô ấy hiểu được.
“Tôi sẽ ở bên cậu. Luôn luôn và mãi mãi.”
《Hic! Cảm ơn cậu!》
Eina bật khóc lần nữa.
Cô ấy thật sự đã khóc rất nhiều.
Nhưng…có lẽ sẽ tốt hơn nếu để cô ấy khóc. Ít nhất thì khi cảm thấy vui, có khóc cũng không sao mà, đúng không?
Tôi nhớ là cô ấy đã từng nói ‘Lỡ như mình chết sau 5 năm nữa thì sao?’
Eina hiểu điều đó. Hiểu rằng con người sẽ không bao giờ biết được khi nào thì những niềm vui và hạnh phúc của họ bị chấm dứt.
Đó là lý do mà mọi người cần phải trân trọng những niềm vui và hạnh phúc mà họ đang có.
*
《Umm, Shuu-san?》
Eina đã ngừng khóc, và giọng của cô ấy thì thầm vào tai tôi.
“Ừ?”
《Về vụ kịch bản ấy.》
“Ừ nhỉ, chúng ta đang nói về chuyện đó mà.”
《Mình có thể…viết về cậu không?》
“Eh?”
《Mình nghĩ là giờ mình đã có thể viết được. Rõ ràng là, mình muốn viết theo cảm nhận của mình, mình cảm thấy hạnh phúc vì những điều mà cậu đã nói, và niềm vui khi chúng ta nói chuyện với nhau…nếu như mình sử dụng những điều đó để làm nguồn cảm hứng, thì mình nghĩ là mình sẽ có thể viết được.》
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói với mọi người đợi thêm một chút nữa. Đừng có cố gắng quá sức, được chứ? Nếu như cậu có bất kỳ vấn đề gì, đừng ngại nói ra với tôi.”
《Mình sẽ không cố gắng quá sức đâu.》
Tôi không thể nào nhìn thấy mặt cô ấy.
Nhưng cho dù thế, tôi cảm giác là tôi có thể thấy được nụ cười của cô ấy.
3
Sáng hôm đó khi tôi thức dậy, tôi nhận được một tin nhắn từ Eina.
Cô ấy gửi đến một kịch bản.
Cả người tôi nóng bừng lên.
Shuu: Cảm ơn cậu nhé, giờ thì chúng tôi có thể bắt đầu chuẩn bị cho vở kịch được rồi. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải làm gấp thế này.
Eina: Mình chỉ không thể ngừng lại được một khi đã bắt đầu viết thôi!
Shuu: Eina, cậu thật sự có tài năng cho chuyện này đấy.
Thật kỳ lạ, tôi không hề cảm thấy ghen tỵ. Tôi thấy vui vì có thể được đọc những gì mà cô ấy đã viết.
Ngay lập tức, tôi chuyển tệp văn bản vào máy tính xách tay của mình và in ra một bản sao. Đọc nghiền ngẫm một cái gì đó trên giấy sẽ tốt hơn. Tôi nhét tờ kịch bản vào cặp của mình rồi đi đến trường, ngồi vào chỗ và bắt đầu đọc ngay lập tức.
Những người bạn cùng lớp và bạn bè của tôi bước vào lớp học, chào hỏi nhau và bắt đầu trò chuyện sôi nổi, nhưng dường như giọng nói của họ đến từ một nơi xa xôi nào đó đối với tôi.
Kịch bản khá thú vị.
Có lẽ vì cô ấy nhận thức được rằng đây là một vở kịch, nên nó hoàn toàn là thể loại kỳ ảo. Có thể xem như đây là một câu chuyện cổ tích.
Nhân vật chính là một cô gái ở độ tuổi thanh thiếu niên, bị mẹ và chị gái của mình ngược đãi, không có bạn bè, sống trong tuyệt vọng. Cảm thấy cuộc đời của mình thật vô vọng, cô gái quyết định sẽ chấm dứt nó.
Nhưng, một con quỷ bị thương đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy. Hắn ta bị như thế là do con người hành hạ, và cô gái tốt bụng theo bản năng đã chữa trị vết thương cho con quỷ đó.
Con quỷ nói rằng hắn sẽ ban cho cô ấy một điều ước thay cho lời cảm ơn, với điều kiện là cô ấy phải vượt qua ba thử thách…
Thử thách đầu tiên là một mình đi đến một cái hang trên núi và lấy một rương kho báu.
Thử thách thứ hai là phải vào căn phòng của người mẹ đáng sợ, mẹ của cô ấy, và lấy cắp chiếc chìa khóa để mở rương kho báu đó.
Và thử thách thứ ba, là phải dùng con dao trong rương kho báu đó để dâng lên một vật hiến tế cho các vị thần.
Sau khi hoàn thành xong ba thử thách, con quỷ đề nghị dâng lên mạng sống của hắn để ban cho cô ấy điều ước, và nói rằng:
“Ta sẽ ở bên em. Luôn luôn và mãi mãi.”
Và rồi con quỷ đặt tay của cô gái đang cầm con dao lên ngực của hắn. Nhưng, cô gái từ chối.
“Em không nghĩ rằng mình có thể sống được nếu không có ngài. Em muốn được ở bên cạnh ngài.”
“Nếu thế thì không còn cách nào khác.”
Sử dụng ma thuật, con quỷ điều khiển tay cô ấy, và làm cho cô ấy đâm con dao vào ngực của hắn.
Cô gái cảm thấy đau buồn và nghĩ đến việc dùng điều ước để hồi sinh con quỷ. Nếu cô ấy làm thế, cô ấy sẽ phải chịu cuộc sống khổ cực như trước đây. Không, thậm chí sẽ còn tệ hơn, nhưng cho dù thế…cô gái đã hồi sinh con quỷ. Sau khi được hồi sinh, con quỷ biến thành một chàng trai.
Anh ta thật ra là một hoàng tử bị mắc một lời nguyền, và sự tốt bụng của cô gái cùng với cảm xúc của chàng hoàng tử đã kết hợp lại với nhau để tạo ra một phép màu, và phá vỡ lời nguyền.
Cả hai người họ thề sẽ yêu nhau mãi mãi, và trao nhau một nụ hôn…
“…Yagi.”
“Vâng ạ?”
Tôi ngẩng đầu mình lên và thấy thầy giáo môn tiếng Anh đang cúi xuống nhìn tôi. Tôi còn không nhận ra là thầy ấy đến gần mình từ lúc nào nữa.
Tôi có thể nghe được tiếng cười khúc khích của những học sinh khác, chắc tôi đã không chú ý là buổi học đã bắt đầu.
“Nếu em hoạt động vì câu lạc bộ của mình thì cũng tốt thôi, nhưng cũng nên chú ý vào bài học của mình chứ.”
“Em xin lỗi!”
Tôi vội vàng lấy sách ra. Nhưng, tôi phải làm gì đây?
“Trang 90, dịch dòng thứ hai,” một giọng nói vang lên từ bên cạnh tôi.
Đó là hội trưởng. Cô ta đang nhìn tôi như thể đang nhìn trừng trừng, với một vẻ mặt lạnh lùng. Tôi rùng mình và mở sách ra.
May mắn là, dòng tiếng Anh đó cũng không quá khó và tôi dịch được hết mà không gặp vấn đề gì. Thầy tiếng Anh chuyển sang học sinh tiếp theo và tôi quay lại đọc kịch bản của Eina. Lần này tôi dùng một cây bút đỏ để chỉnh sửa nó.
Cuối cùng, tôi đọc lại toàn bộ kịch bản thêm một lần nữa.
“Ahem.”
Tôi ngẩng đầu mình lên và bắt gặp ánh mắt của giáo viên môn toán đang dạy tiết thứ ba.
“Yagi, em làm xong công việc phụ của mình rồi đúng không? Vậy thì hãy trả lời câu hỏi này đi.”
Cả lớp phá lên cười.
“Cái tên này, cậu thật sự đúng là loại người không để ý xung quanh khi đã tập trung vào thứ gì đó nhỉ?”
“Thật vậy à?” Tôi hỏi lại để đáp lời.
“Cậu không nhận ra sao?” Sakai nhún vai. “Cậu không để ý là tất cả mọi người tới chào cậu buổi sáng nay à? Họ nói những điều như là ‘Tuyệt quá, có kịch bản rồi!’ hoặc ‘chúng ta phải cảm ơn Eina mới được’. Và cậu thì cứ bỏ ngoài tai hết mấy lời đó.
“Wah, thật sao? Tôi cần phải xin lỗi họ sau…”
“Không sao đâu, ai cũng biết là cậu đang chăm chú đọc kịch bản mà.”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, lớp trưởng tới trước bàn giáo viên và bắt đầu cuộc họp lớp. Vì đã có kịch bản nên chúng tôi cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho vở kịch. Tôi đã đi in kịch bản trong giờ nghỉ trưa và đưa cho mỗi người một bản sao.
Hôm nay chúng tôi sẽ thảo luận xem ai sẽ diễn vai gì. Tất nhiên là đang nói đến những nhân vật trong câu chuyện, nhưng những vai diễn đó cũng cần phải được chỉ định đạo cụ, trang phục và phông màn, mọi người trong lớp ai cũng có việc để làm. Những người không có việc gì làm thì sẽ phụ giúp những công việc còn dang dở, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải phân công nhiệm vụ.
Mọi người tự đề cử bản thân mình cho từng vai diễn một. Những bộ trang phục, đạo cụ và phông màn đều được chỉ định mà không có vấn đề gì, và tất cả những vai diễn phụ đều đã được quyết định xong.
Tôi đã giúp hoàn thiện phần phông màn. Tôi không giỏi làm mấy thứ này nhưng tôi nghĩ là mình có thể giúp được những công việc liên quan đến tay chân.
Và phần còn lại là vai nữ chính và vai hoàng tử quỷ.
Chắc là vì kịch bản tạo ra một mối tình lãng mạn giữa hai người họ, nên mọi người cảm thấy mắc cỡ và không muốn nhận hai vai diễn đó. Thậm chí còn có một cảnh hôn nhau nữa. Mặc dù rõ ràng là không phải làm thật.
Và rồi, tôi nghe thấy tiếng ghế bị đẩy ra sau ở bên cạnh mình.
Hội trưởng đứng thẳng lên và nói.
“Nếu như đã không ai muốn, thì tôi sẽ nhận vai nữ chính.”
Cả lớp trở nên ồn ào.
“Hội trưởng nhận vai nữ chính…”
“Cô ấy quá hợp với vai diễn này mà, phải không?”
“Tuyệt vời luôn!”
Cả lớp ai cũng nhất trí. Tôi cũng nghĩ là cô ấy nên nhận vai nữ chính, vẻ đẹp của cô ấy hoàn toàn phù hợp với ấn tượng của một cô gái hồng nhan bạc phận.
“Tôi có một điều kiện.” Cô ấy nói thêm, trước khi nói ra một chuyện gây sốc, “Tôi đề cử câu lạc bộ văn học cho vai hoàng tử.”
Cả lớp bắt đầu nhốn nháo.
“Yagi đóng vai hoàng tử ư?”
“Tại sao chứ?”
“Cậu ta có kinh nghiệm diễn xuất không đấy?”
Những lời xì xào bàn tán vang lên khắp căn phòng. Tôi nhận ra là mọi người đều đang hướng ánh mắt nhìn vào mình, và tôi cảm thấy ngạc nhiên tới mức không thể thốt nên lời.
“Cậu ta là người đã nói chuyện với tác giả, nên trong lớp này cậu ta là người hiểu rõ vở kịch nhất, và vì thế cậu ta phải nhận vai hoàng tử,” Hội trưởng lên tiếng, và cúi xuống nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng. Có vẻ như cô ta đang nói đây là bổn phận của tôi.
“Nếu như cô ấy đã nói thế, thì tại sao lại không nhỉ?”
“Những lời mà cô ấy vừa nói cũng có lý đấy chứ.”
“Cố hết sức nhé, Yagi-kun!”
Cả lớp từng người một lên tiếng đồng ý với quan điểm của hội trưởng. Tôi không thể nào từ chối được trong cái tình huống này, nên chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
4
“Ê, Casanova.”
Sakai vỗ vào lưng tôi trên đường ra khỏi cổng trường.
“…Đi chỗ khác chơi.”
Sakai làm như không nghe thấy lời tôi trong lúc tôi đang lê bước chân mình dọc theo con đường.
“Đây là sự thật, phải không? Hội trưởng đã tự mình đề cử cậu, đúng không nhỉ?”
“Cô ta đang nghĩ cái quái gì thế?”
Nói xong, tôi thở dài mệt mỏi.
“Chính xác như những gì cô ấy đã nói, hội trưởng là loại người nghĩ gì nói nấy.”
“Ừ, cô ta lúc nào cũng có một lập luận hợp lý.”
Và đó chính là nguyên nhân mà tôi thấy lo. Những lập luận hợp lý không phải lúc nào cũng có lợi đối với người khác.
“Nếu như phải nói thì tôi lo là cô ấy chỉ sử dụng cậu để khiến một chàng trai nào đó ghen thôi.”
“Đừng có thêu dệt thêm nữa.”
“Không hề, hội trưởng là cô gái nổi tiếng nhất đối với đám con trai trong trường chúng ta mà phải không?”
“Eh, thật sao?”
Tôi nghĩ là cô ta khá xinh đẹp, nhưng chưa nghĩ tới việc cô ta lại nổi tiếng đến thế.
“Cậu không biết sao? Mà tôi đoán cậu cũng không phải là loại người hay đánh giá mấy cô gái,” Sakai cười một cách mỉa mai, “Cô ấy trở nên khá nổi tiếng chỉ vì là hội trưởng của hội học sinh, và còn vẻ bề ngoài của cô ấy nữa. Sẽ khá kỳ lạ nếu như cô ấy lại không nổi tiếng. Nếu như chúng ta có một cuộc thi sắc đẹp, cô ấy sẽ dễ dàng giành được giải nhất thôi.”
“Nhưng cô ta cũng khá đáng sợ mà phải không?”
“Tất nhiên rồi, một vài người giống như sếp của tôi và một số người trong lớp mình sau khi nói chuyện trực tiếp với hội trưởng đã nói rằng sự thẳng thắn của cô ấy thật đáng sợ, nhưng nói chung thì tôi nghĩ là mọi người chỉ nhìn cô ấy với ánh mắt ghen tỵ mà thôi.”
Tôi càng lúc càng cảm thấy chán nản. Nếu như tôi diễn xuất quá tệ, thì đời học sinh của tôi cũng coi như xong luôn…
“Hãy làm hết sức mình nhé. Tôi đang cổ vũ cho cậu đấy. Cậu cũng thích cô ấy mà phải không?”
“Biến đi.”
Tôi nghĩ việc khuôn mặt mình nóng lên chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Khi tôi trở về nhà, tôi nhắn tin cho Eina về những chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Về việc kịch bản của cô ấy được đón nhận như thế nào, và cách mà tôi nhận được vai hoàng tử…
Eina: Cậu là hoàng tử sao! Waaah, quá hợp luôn đó!
Nhìn vào tin nhắn, tôi có thể biết được cô ấy đang phấn khích, nhưng tôi thật sự không hiểu ý cô ấy muốn nói gì.
Shuu: Tôi chỉ là một nam sinh trung học bình thường thôi mà.
Eina: Nó là một vai diễn hoàn toàn hợp với cậu. Ý mình là, mình đã thiết kế vai hoàng tử dựa theo cậu, nên việc cậu được chọn đúng vai diễn đó khiến mình thật sự rất vui.
Nếu như Eina đã làm tới mức này thì tôi sẽ cố hết sức thôi, tôi thầm nghĩ.
Tôi ngay lập tức lấy ra kịch bản và đọc lớn. Chỉ việc đọc nó lên cũng sẽ giúp tôi biết được liệu mình có đang làm tốt hay không, nên tôi sử dụng điện thoại của mình để thu âm lại.
Sau khi tôi đọc xong, tôi kiểm tra bản ghi âm.
“Không…ổn rồi.”
Tôi tệ tới mức còn không được xem như là một diễn viên nghiệp dư nữa.
“Mình phải đi mua một cuốn sách hướng dẫn diễn xuất mới được.”
Tôi đi xe đạp tới một hiệu sách có thời gian mở cửa vào ban đêm.
Ngày tiếp theo sau khi tan trường, chúng tôi bắt đầu buổi diễn tập đầu tiên. Việc nghiên cứu của tôi cả đêm qua trở thành công cốc và diễn xuất của tôi vẫn thảm hại như thường. Thật sự thì, nó cũng ngang với mức của những vai diễn phụ, nên chắc là cũng bình thường đối với ai đó không có kinh nghiệm.
Nhưng tôi lại diễn vai chính, nên chuyện này không hề ổn tí nào.
“Vẫn còn thời gian mà, cậu sẽ xoay xở được thôi, phải không? Sakai nói với tôi, nhưng không có một sự an ủi nào trong lời cậu ta.
Hội trưởng đang vắng mặt, chắc có lẽ là do cô ấy phải giải quyết công việc liên quan đến lễ hội văn hóa của cả trường. Cảm thấy thất vọng, tôi đi đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ văn học. Chúng tôi dự tính sẽ mở cửa căn phòng trong suốt thời gian diễn ra lễ hội văn hóa để phân phát sách miễn phí, nên tôi cần phải trang trí lại căn phòng.
Tuy nhiên, tôi không thể loại bỏ những suy nghĩ về việc diễn xuất ra khỏi đầu mình và cũng không làm được gì ra hồn.
Ngay sau đó,
“Câu lạc bộ văn học.” Tôi giật mình ngạc nhiên vì bị gọi đột ngột.
Hội trưởng đang đứng ngay cửa vào căn phòng.
“Xin lỗi, bây giờ tôi phải về nhà.”
Tôi xin lỗi theo phản xạ. Từ khi tan trường đến giờ cũng khá lâu rồi.
“Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao,” Hội trưởng thở dài. Cô ta có vẻ hơi không vui, và tôi cảm thấy hơi có lỗi.
“Không, tôi chỉ không muốn mạo hiểm việc để mất căn phòng của chúng tôi thêm lần nữa.”
“Tôi có thể bỏ qua những chuyện thế này. Tôi không phải lúc nào cũng làm theo từng chữ một được ghi trong luật đâu. Tôi biết là cậu phải chuẩn bị cho cả lớp chúng ta lẫn câu lạc bộ của mình.”
“Đúng rồi đấy.”
Tôi có lẽ đã hiểu nhầm con người của cô ấy.
“Này, câu lạc bộ văn học. Bây giờ cậu có thời gian không? Nếu có thì cậu sẽ tập một chút với tôi chứ?”
5
Tôi nên làm gì đây?
Hiện giờ, tôi đang ở một mình cùng với hội trưởng, hai chúng tôi đang đi cạnh nhau trong ánh chiều tà. Chúng tôi không thể ở lại trường, nên chúng tôi đang tới một công viên gần đó.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau, vì cô ta chỉ nói những chuyện cần nói,
Cảm giác này không hề thoải mái chút nào.
Tôi liếc nhìn hội trưởng. Như thường lệ, cô ta nhíu mày. Cô ta đúng thật rất hoàn hảo vì trông vẫn cực kỳ xinh đẹp ngay cả khi có biểu cảm như vậy.
Nhưng liệu chúng tôi có thể thật sự diễn tập được trong cái bầu không khí này không?
Ngay lúc chúng tôi đến công viên, điện thoại của tôi rung lên với một tin nhắn được gửi đến từ Eina.
Eina: Chào buổi tối, việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa thế nào rồi?
Shuu: Đúng lúc thật! Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi gọi nhé?
Eina: Được, nhưng sao thế?
Shuu: Thật ra là tôi đang sắp phải diễn tập với hội trưởng, nhưng tôi thấy…không thoải mái chút nào.
Eina: Không thoải mái? Tại sao?
Shuu: Có vẻ như là hội trưởng ghét tôi.
Eina: Hai người đang tập luyện với nhau nhưng cô lại ấy ghét cậu sao?
Shuu: Ừ. Tôi không giỏi diễn xuất, và cô ta thì bận với công việc của hội học sinh. Cô ta không phải là loại người để cảm xúc cá nhân chi phối công việc đâu.
Eina: Nghe có vẻ như cô ấy nghiêm khắc thật đấy.
Shuu: Ừ, nhưng cô ta không thể che giấu được tâm trạng không tốt của mình, nên cậu có thể lắng nghe chúng tôi tập luyện và cho vài nhận xét được không, nếu thế thì sẽ dễ hơn là chúng tôi tự mình làm việc đó.
Eina: Mình hiểu rồi.
“Câu lạc bộ văn học, cậu đang làm gì đấy?”
“Tôi đang nói chuyện với người viết kịch bản, cô ấy sẽ lắng nghe chúng ta tập luyện. Chỉ qua điện thoại thôi, như thế có được không?”
“Được chứ. Tôi cũng muốn nghe một nhận xét khách quan mà.”
Tôi gọi cho Eina và để điện thoại ở chế độ loa ngoài.
《Chào buổi tối. Rất vui vì được gặp cậu, hội trưởng.》
“Tôi cũng rất vui vì được gặp cậu, Eina-san. Tôi nghĩ như thế này chắc là được rồi chứ?”
《Vâng! Mình hi vọng chúng ta sẽ hòa hợp được với nhau!》
Tôi để đồ của mình và điện thoại lên ghế băng công viên rồi cầm kịch bản trong tay và đứng đối diện với hội trưởng.
“Hãy bắt đầu từ trên xuống nào, đầu tiên là sự xuất hiện của cô gái…”
Đột nhiên, biểu cảm của cô ta thay đổi.
“Thật đau khổ, cuộc sống này quá đau khổ. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình chết đi…”
Biểu cảm của hội trưởng biến thành một nỗi tuyệt vọng đau khổ. Như thể cô ta đang sắp sửa khóc, nhưng lại cố kìm nén những giọt nước mắt của mình một cách tuyệt vọng.
Cô ta chỉ nhìn thẳng xuống đất và ngập ngừng nói lời thoại của mình, nhưng nỗi buồn và nỗi đau đớn của cô ấy đã thật sự được truyền tải.
《Tới lượt cậu đó, Shuu-san.》
Nghe thấy giọng nói của Eina từ điện thoại, tôi lập tức hoàn hồn lại.
“Ah, xin lỗi, ‘Tiểu thư, ta có thể yêu cầu em một việc đơn giản được không? Liệu em có thể cho ta mượn tay mình không? Chân của ta đã bị thương và ta không thể đứng lên được.’”
Chúng tôi kết thúc cảnh đầu tiên và hội trưởng nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi biết cô muốn nói gì, tôi cũng nghĩ là nó khá tệ mà.”
《Không có đâu! Cậu diễn nghe rất thật mà! Mình nghĩ là cũng khá tốt đấy!》
Lòng tốt của Eina như xát thêm muối vào nỗi đau của tôi.
“Tốt lắm. Cậu đã học thuộc lời thoại chính xác, cậu cũng đã nghĩ tới những cử chỉ phù hợp. Bây giờ việc còn lại là thực hành thêm và điều chỉnh những đoạn còn thô cứng là được.”
Nghe thấy hội trưởng nói thế khiến tôi bình tĩnh lại một chút.
《Nhưng cậu thật sự rất tuyệt vời đó, hội trưởng.》
“Có phải cô có kinh nghiệm diễn xuất rồi không?” Tôi hỏi, nhưng hội trưởng chỉ lắc đầu. “Vậy cô là thiên tài à?”
“...Đó là vì tôi đã tập rất nhiều.”
Cô ta quay mặt đi.
Có phải ý cô ta là đã thức cả đêm để tập không nhỉ? Cô ta đáng ra phải bận bù đầu vì lễ hội văn hóa đang đến rất gần chứ.
“Hãy chuyển qua cảnh tiếp theo nào. Tôi cũng sẽ cho cậu một ví dụ nên hãy lấy đó làm tham khảo đi.”
Một giờ sau.
“Nghỉ một chút đi,” Tôi đề nghị, “Tôi sẽ đi mua cái gì đó để uống, cô có muốn uống gì không?”
“Cola,” Hội trưởng thì thầm đáp lời.
“Được rồi.”
Tôi để điện thoại mình trên ghế băng công viên và đi bộ đến một cửa hàng gần đó. Bởi vì đang là giờ ăn tối, có một hàng người đông nghẹt đang đứng xếp hàng trước quầy thu ngân và việc mua đồ uống mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. Sau khi đợi đến phiên mình và trả tiền xong, tôi chạy về công viên.
Hội trưởng đang ngồi trên ghế băng và nói chuyện với Eina qua điện thoại của tôi.
“Tôi biết cậu ta không phải là người xấu. Cậu ta là một người siêng năng chăm chỉ và chịu khó, tôi chỉ cảm thấy căng thẳng khi chúng tôi nói chuyện thôi.”
Thay vì bầu không khí trang nghiêm như thường lệ, lúc này hội trưởng có vẻ như giống một cô gái bình thường, đúng là một trải nghiệm mới mẻ đối với tôi.
《Được rồi, Shuu-san. Giờ mình phải đi rồi.》
“Chúng ta không tập tiếp sao?”
《Xin lỗi, một chuyện khẩn cấp vừa mới xảy ra! Mình thật sự xin lỗi! Cậu nhớ dẫn hội trưởng về nhà nhé, được chứ?》
“Eh?”
Đợi một chút đã nào, về nhà cùng nhau? Cùng với hội trưởng?
Không phải như thế thì sẽ rất không thoải mái sao? Nhưng Eina đã cúp máy.
“Chúng ta nên làm gì đây, hội trưởng? Muốn tiếp tục chứ?”
“Tôi cũng cần phải về nhà. Tôi phải tuân theo giờ giới nghiêm mà.”
“Được rồi.”
“Cậu thật sự sẽ dẫn tôi về nhà sao?”
“Ừ, thì giờ cũng muộn rồi mà.”
“…Cảm ơn nhé.” Cô ấy thì thầm.
Chúng tôi vừa đi vừa cầm lon nước để uống.
“Cô đã nói chuyện gì với Eina thế?”
“Trường học và vài chuyện khác.”
“Vậy sao.”
Cả hai chúng tôi chìm vào im lặng.
Chết tiệt, chuyện này đúng là không hề thoải mái chút nào.
Tôi không biết phải nói gì, như thường lệ, hội trưởng có vẻ như cũng sẽ không mở lời bắt chuyện với tôi trước.
Tại sao Eina lại nói là tôi phải dẫn cô ta về nhà chứ. Chúng tôi có phải người yêu của nhau hay gì đâu. Khi chúng tôi đến nhà của cô ấy thì mới nói chuyện lại với nhau.
“Huh, đây là…”
Tôi bất giác muốn lên tiếng hỏi.
Chúng tôi tới ngay trước một cô nhi viện. Một tòa nhà nhỏ có vẻ ngoài trông giống như một ngôi trường nhỏ.
“Cậu thấy ngạc nhiên sao?” Hội trưởng hỏi.
“Một chút.”
“Đừng có làm vẻ mặt đó chứ.” Tôi đang làm vẻ mặt gì à? “Tôi tự mình chọn nơi này. Tôi có vài vấn đề ở nhà nên tôi thích sống như thế này hơn. Mà sẽ là nói dối nếu như nói rằng không có bất kỳ thứ gì mà tôi không thích, nhưng ít ra thì nó vẫn tốt hơn cuộc sống của tôi trước đây.”
“Thế còn đại học thì sao, cô định sẽ làm gì?”
“Tôi dự tính sẽ đăng ký thi vào một trường đại học gần đây. Nếu như tôi đậu thì tôi sẽ được miễn học phí nhờ chứng minh được thu nhập của gia đình mình, và tôi cũng có thể nhận được học bổng với kết quả học tập của mình. Nó còn có một ký túc xá nữa, nên tôi cũng không phải lo về chi phí sinh hoạt. Tôi sẽ đi làm thêm để bù đắp những khoản còn thiếu và cố gắng hết sức cho đến khi tốt nghiệp. Sẽ có hơi khó khăn, nhưng tôi thật sự muốn học đại học.”
Hội trưởng vừa nói vừa nhìn vào tòa nhà cô nhi viện. Khuôn mặt cô ấy toát lên một vẻ mạnh mẽ, cứng rắn và trên hết là, vô cùng xinh đẹp.
Tôi thật sự không biết tí gì về cô ấy cả.
“Câu lạc bộ văn học, hãy làm hết sức mình trong lễ hội văn hóa nhé,” Hội trưởng lên tiếng, với một vẻ mặt dịu dàng hơn bình thường.
“Tất nhiên rồi.”
“Và…cảm ơn cậu, vì đã dẫn tôi về nhà.”
Nói xong, hội trưởng mở cửa và bước vào cô nhi viện.
Những lời cuối cùng của cô ấy nghe như thể không có âm thanh phát ra vậy.
Tôi mỉm cười, và nghĩ rằng mình muốn biết nhiều hơn về cô ấy.
6
Màn đêm đã buông xuống, tôi nhận được một tin nhắn từ Eina trong lúc đang nằm dài ra trong phòng mình sau khi đã ăn tối và tắm xong.
Eina: Shuu-san, cậu biết gì không? Fufufu…
Shuu: Biết gì cơ?
Eina: Biết là hội trưởng không hề ghét cậu chút nào không?
Shuu: Huh?
Eina: Chúng mình đã nói rất nhiều chuyện với nhau trong lúc cậu đi mua đồ uống, và có vẻ như hội trưởng đối xử với cậu hà khắc là do cô ấy cảm thấy căng thẳng. Haha, đúng là nổi tiếng cũng khổ nhỉ!
Khuôn mặt của tôi đỏ bừng lên.
Eina: Đây là một dịp tốt để tỏ tình đấy! Khi hai cậu về nhà cùng nhau sau lễ hội hay gì đó! Thật tuyệt phải không? Nó giống như là hai cậu bị ràng buộc với nhau bởi số phận vậy.
Cảm giác này là gì đây…
Khi tôi được nghe là hội trưởng có lẽ không hề ghét tôi, và thậm chí cô ấy có thể còn thích tôi nữa, tôi đã cảm thấy hoảng sợ và bối rối.
Và rồi tôi đã nhận ra. Tôi thấy hoảng sợ là vì Eina có thể hiểu nhầm cảm xúc của tôi. Eina nghĩ là tôi thích hội trưởng, và đã thật lòng ủng hộ tôi trong chuyện đó.
Nhưng dường như có một cảm giác cô độc nào đó đối với tôi.
Tôi cảm thấy sốc, tại sao tôi lại nghĩ như thế? Tôi vẫn chưa hề nhìn thấy mặt Eina mà, và cô ấy hiện đang sống 5 năm trước trong quá khứ, chưa kể là chúng tôi thậm chí còn không thể gặp mặt nhau…
Shuu: Tôi chỉ ngưỡng mộ hội trưởng thôi. Cô ta khá xinh đẹp, nhưng tôi không nghĩ là mình thật sự thích cô ấy đâu, nên tôi cũng sẽ không tỏ tình.
Eina: Eh? V-Vậy à…tốt quá rồi.
Shuu: Tốt là sao?
Eina: Ah, không có gì đâu.
Cả hai chúng tôi ngừng nhắn tin cho nhau một lúc.
Shuu: Hãy đi ngủ thôi nào.
Eina: Ừ, chúc cậu ngủ ngon.
Shuu: Chúc ngủ ngon.
7
Hai tuần sau. Vào sáng hôm đó, tôi đến trường thật sớm và chúng tôi thực hành cho vở kịch.
Tôi ngủ gà ngủ gật trong lớp, và sau khi tan trường, chúng tôi lại có thêm một buổi diễn tập khác. Trong lúc chúng tôi diễn tập, những người bạn cùng lớp của tôi quanh quẩn trong phòng để làm trang phục và đạo cụ.
Đột nhiên, một âm thanh va đập vang lên cùng với tiếng kính vỡ. Nhóm phụ trách âm thanh đang lựa chọn âm nhạc và những hiệu ứng âm thanh.
Thậm chí còn có vài người đang làm đèn sân khấu bằng những cái đèn pin và giấy bóng kính.
Những cảnh tượng thế này đang diễn ra ở khắp mọi nơi trong trường học. Toàn bộ nơi này đã bị cuốn vào vòng quay của lễ hội văn hóa.
Nếu nói theo lẽ thông thường, thì đây là những ngày trọn vẹn nhất trong đời học sinh.
Nhưng vì lý do nào đó mà tôi lại cảm thấy không thỏa mãn.
Tôi không biết tại sao. Nhưng tôi có một cảm giác kỳ lạ, giống như là một cái hố sâu nhỏ bỗng xuất hiện trên trái tim tôi.
Tuy nhiên, vì có quá nhiều việc để làm nên tôi cũng không có thời gian để mà nghĩ tới chuyện đó. Tôi phải dành toàn bộ thời gian rảnh để đóng sách cho câu lạc bộ văn học.
Và cuối cùng cũng tới thời điểm một ngày trước khi lễ hội diễn ra, hôm nay là thứ sáu.
Sau khi tan trường, tôi nghĩ là lớp mình có thể giải quyết những việc còn lại mà không cần có tôi và đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ để bắt đầu việc trang trí. Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối mịt nhưng chỉ riêng hôm nay, những giáo viên sẽ không nói gì ngay cả khi chúng tôi có ở lại muộn đi nữa.
Lúc tôi đến thì Ruka-senpai đã ở đó rồi.
“Đúng lúc thật đấy! Shuu-kun, em có thể giúp chị làm cái này không?”
Chị ấy đang đứng trên bàn, cố gắng treo những đồ trang trí lên trên bảng đen, nhưng chị ấy không thể nào với tới được. Ruka-senpai đang cố nhón chân và với tay lên hết mức có thể và trông như là chị ấy sẽ có thể ngã bất kỳ lúc nào.
“Để đó cho em, senpai.”
Tôi đổi chỗ với chị ấy và đứng lên bàn để treo những đồ trang trí.
“Hai người còn lại đâu rồi ạ?”
“Họ đã về rồi. Hai người đó phải tới trường luyện thi mà. Chị ước gì trường luyện thi của họ biết để ý hơn tới mấy vụ này.”
“Cũng không tránh được, kỳ thi đâu có chờ đợi ai đâu. Còn chị thì sao?”
“Hmm, thật ra thì tí nữa chị cũng phải đến trường luyện thi.”
“Vậy cứ đi đi. Em sẽ giải quyết phần còn lại cho.”
“Em chắc chứ? Chị có thể nghỉ một bữa…”
“Không sao đâu mà, chỉ còn lại mấy việc trang trí thôi.”
Chị ấy nhìn có vẻ không vui, có lẽ chị ấy đã hy vọng là tôi sẽ cho chị ấy một cái cớ để nghỉ.
“Được rồi. Cảm ơn em nhé. Oh đúng rồi, chị chắc chắn sẽ đến xem vở kịch vào ngày mai! Chúc may mắn!”
“Cảm ơn chị, nhưng thế thì ai sẽ lo việc ở đây ạ?”
“Chị sẽ nhờ Kobayashi-sensei làm việc đó giúp chúng ta, cô ấy là giáo viên cố vấn của chúng ta mà, nên cũng không sao đâu! Gặp lại em sau nhé!”
Ruka-senpai rời đi và tiếng bước chân của chị ấy xa dần.
“Giờ thì, kết thúc việc này nhanh thôi nào.”
Những người khác gần như đã làm xong hết, giờ tôi chỉ việc tạo ra một chỗ để sách nữa thôi.
Tôi xếp vài cái bàn cạnh nhau để làm thành một cái quầy, phủ một tấm vải lên chúng và đặt những chồng sách lên bên trên.
Không chỉ có những cuốn sách dành cho lễ hội, chúng tôi cũng đưa ra những cuốn sách cũ hơn cho bất kỳ ai cảm thấy hứng thú.
Tôi hoàn thành mọi việc và thở ra một hơi dài, rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngôi trường đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, chắc là hầu hết học sinh đều đã về nhà rồi.
Bầu trời tối đen như mực, với những ngôi sao nằm rải rác khắp nơi như tô điểm thêm cho nó.
Tôi không biết liệu Eina có đang nhìn lên những ngôi sao đó không nữa, tôi nghĩ một cách vẩn vơ.
Eina mà tôi đã luôn nói chuyện cùng là Eina của 5 năm trước trong quá khứ, nên cô ấy không thể đang nhìn những ngôi sao này được. Nhưng…Eina của hiện tại thì sao?
Liệu cô ấy, đang ở một nơi nào đó, cũng ngay lúc này, nhìn lên những ngôi sao đó không.
Tôi lấy điện thoại của mình ra. Không có bất kỳ tin nhắn nào. Tôi thật sự rất bận ở thời điểm hiện tại và cũng không thể hồi đáp gì nhiều, nên Eina và tôi cũng ít nhắn tin với nhau mấy ngày gần đây. Trượt ngón tay mình trên màn hình, tôi gọi cho cô ấy.
Sau một tiếng tút, cô ấy nhấc máy.
《Alô, Eina đây.》
“Shuu đây.”
《Chào buổi tối. Ngày mai là mọi chuyện sẽ thật sự bắt đầu rồi, cậu đã về nhà rồi sao?》
“Không, tôi vẫn còn đang ở trường.”
《Wah, khổ thật nhỉ.》
“Mà tôi cũng sắp về nhà rồi.”
《Nghe như thể cậu đang có cuộc đời học sinh trọn vẹn nhỉ!》
Eina hoàn toàn đúng. Gần đây, cuộc sống của tôi đã trọn vẹn đến không ngờ.
“Đúng là vậy. Thực hành cho vở kịch và chuẩn bị mọi thứ cho câu lạc bộ văn học khá vui, nhưng,” được nghe giọng của Eina, tôi đã biết vì sao mình lại cảm thấy cô đơn, “Tôi chắc là sẽ vui hơn nếu như cậu cũng ở đây.”
Eina không có mặt ở đây. Tôi không biết mặt cô ấy, tên thật của cô ấy, hay thậm chí là tuổi của cô ấy nữa, nhưng tôi vẫn cảm giác như thể cô ấy đang ở bên cạnh tôi. Tôi muốn gặp cô ấy.
Nhưng chúng tôi lại không thể gặp nhau.
Vì cô ấy đang sống ở thời điểm 5 năm trước trong quá khứ.
Nếu như chúng tôi chỉ cách xa nhau về mặt địa lý, chúng tôi vẫn có thể gặp nhau. Tôi chỉ việc đi tàu, hay thậm chí là đi máy bay.
Nhưng khoảng cách thời gian là rào cản không thể vượt qua được.
《...Nếu như có thể thì mình cũng muốn gặp cậu,》giọng nói thánh thót của cô ấy rót vào tai tôi từng từ một, lời nói đó chất chứa một sự yên tĩnh và nỗi cô đơn,《Mình muốn chuẩn bị cho lễ hội văn hóa cùng với cậu, và thực hành vở kịch cùng cậu nữa.》
Tôi nghĩ có lẽ Eina cũng có cảm giác giống như tôi, và tôi lặng lẽ giữ chặt giọng nói của cô ấy trong trái tim mình.
“Cảm ơn, Eina.”
《Không sao đâu.》
Cả hai chúng tôi chìm vào im lặng một lúc, hoàn toàn không có một lời nào được nói ra. Nhưng trái tim tôi lại cảm thấy dễ chịu, có lẽ là vì tôi biết được trái tim của tôi đã kết nối được với trái tim cô ấy qua chiếc điện thoại của mình.
Cô ấy không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi lại không hề cảm thấy cô đơn dù chỉ là một chút.
“Này.”
《Umm...》Chúng tôi nói cùng lúc trước khi lại chìm vào im lặng và đợi người kia nói trước.
“Cậu nói trước đi.”
《Uhh, khi nào thì tới sinh nhật cậu?》
“Thứ bảy tuần tới.”
《Eh, sớm vậy sao!? Mình nên làm gì đây…?》
“Cậu làm gì là sao?”
《Uh, ah, mình chỉ đang tự nói với bản thân thôi. Ah, đúng rồi, thế thì tại sao chúng ta lại không đi đâu đó cùng nhau vào thứ bảy tới nhỉ?》
“Đi đâu đó cùng nhau?”
Tôi không hiểu được ý cô ấy muốn nói gì.
《Tất nhiên là chúng ta sẽ không thể gặp nhau. Nhưng nếu như chúng ta tới cùng một nơi, thì cũng giống như là chúng ta đi cùng với nhau vậy.》
“Ah, được đấy, vậy thì cứ làm như vậy đi.”
Tôi nhìn đồng hồ của mình.
Tôi cần phải về nhà sớm thôi.
“Tôi cúp máy đây nhé, giờ tôi phải về nhà rồi.”
《Được.》
“…”
《…Um, không phải là cậu sẽ cúp máy sao.》
“Tôi đang đợi cậu làm trước mà.”
Cả hai chúng tôi bật cười.
《Vậy thì đếm đến ba nhé?》
“Được rồi.”
《Một.》
“Hai.”
《Ba.》
Giọng của chúng tôi hòa lẫn với âm thanh phát ra từ điện thoại ngay khi chúng tôi cúp máy cùng lúc. Ngay cả sau khi đã cúp máy, ánh mắt của tôi vẫn còn nán lại trên điện thoại một lúc.
8
Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội văn hóa. Tôi chuẩn bị một vài thứ cho câu lạc bộ rồi đến phòng học của lớp mình.
Cả phòng học chìm ngập trong tiếng ồn vì mọi người đang náo nhiệt làm những việc như hóa trang, chuẩn bị trang phục, và điều phối thiết bị chiếu sáng.
Tôi tìm hội trưởng để tập thêm một lần cuối trước khi diễn thật, nhưng lại không thể tìm thấy cô ấy.
“Hội trưởng vẫn còn đang giải quyết công việc của hội học sinh sao?” Tôi hỏi Sakai.
Cậu ta làm một bộ mặt nghiêm túc không giống như bình thường và trả lời.
“Cô ấy vẫn chưa đến trường. Tôi cũng đã hỏi hội học sinh rồi, nhưng ngay cả họ cũng không thấy cô ấy.”
Tôi thốt lên một tiếng hòa lẫn giữa cảm giác bị sốc và ngờ vực.
“Cô ấy chưa liên lạc với cậu sao?” Sakai hỏi tôi.
“Nah, tôi còn chưa có số của cô ấy nữa…”
Tôi thả người ngồi xuống ghế.
Và rồi:
“Hội trưởng! Cậu đến hơi muộn đấy nhé!”
Giọng nói của một cô gái vang lên ở ngay cửa vào. Tôi hướng mắt mình ra đó và thấy hội trưởng đang từ từ bước vào căn phòng. Nhưng cô ấy chỉ nhìn cô gái vừa la lên mà không trả lời.
Không, hội trưởng có đáp lời, miệng của cô ấy đã chuyển động.
Tuy nhiên, tôi lại không thể nào nghe được giọng của cô ấy. Tôi có một cảm giác xấu về chuyện này.
“Hội trưởng, cô ổn chứ?”
“Tôi không sao.”
Cô ấy đến gần tôi và tôi chỉ có thể phần nào nghe được giọng nói của cô ấy một cách yếu ớt.
Nhưng đó không phải là giọng cao bổng như bình thường của cô ấy, mà đó là một giọng khàn khàn, nếu như tôi không nhìn thấy cô ấy nói thì có lẽ tôi sẽ không biết được giọng nói đó là của ai.
Đôi mắt của cô ấy sưng lên và hai má thì đỏ bừng. Hội trưởng rõ ràng là đang bị sốt. Ngay cả cái cách bước đi của cô ấy cũng trông giống như là cô ấy bị kéo lê lết đi.
“Cô rõ ràng không hề ổn tí nào.”
“Xin lỗi, tối qua tôi không hề ngủ nên bây giờ có hơi mệt. Có vẻ như tôi cũng bị cảm lạnh luôn rồi,” Hội trưởng thành thật nói.
“Cô không ngủ ư, tại sao chứ?”
“Tôi cảm thấy căng thẳng khi nghĩ tới buổi diễn hôm nay.”
“Vậy cô cũng thấy căng thẳng à…”
“Cậu nghĩ tôi là robot hay gì à?”
Hội trưởng cau mày tỏ vẻ không hài lòng và phồng má của mình ra,
“Không, chỉ vì cô lúc nào cũng giải quyết mọi công việc một cách thoải mái trong mấy cuộc họp hay những việc tương tự.”
“Đó là vì lúc nào tôi cũng cố gắng hết sức của mình thôi,” Cô ấy la lên rồi ngay lập tức ho liên tục.
Tôi nên làm gì đây? Không phải là cô ấy không nói được, nhưng nếu diễn kịch với cái giọng đó thì sẽ rất khó khăn.
“Chúng ta cần phải có một người thay thế. Có ai…” Ngay lúc tôi mở miệng ra nói, tất cả những cô gái trong lớp đều ngoảnh mặt mình đi, “Oi, đây là vấn đề cấp bách đấy.”
“Đương nhiên là không một ai trong chúng tôi lại muốn làm việc đó,” một cô gái bước lên trước để đại diện cho những người còn lại, “Một người trong chúng tôi thay cho hội trưởng? Ai cũng đến để xem cô ấy mà phải không? Nếu như một trong chúng tôi bước ra sân khấu thay cho hội trưởng thì mọi người sẽ la ó các kiểu, nên không đời nào chúng tôi lại dám làm việc đó đâu.”
“Đúng vậy! Họ chắc chắn sẽ hét lên với chúng ta là đang làm mất thời gian của họ nếu như có một cô gái khác bước ra!”
Sakai nói thêm vào.
Ngay lập tức, cậu ta bị mấy cô gái lôi ra ngoài.
“Vậy thì chúng ta phải để cô làm việc đó thôi, nhưng với cái giọng đó thì sẽ khá khó khăn đấy.”
“Này, câu lạc bộ văn học, cậu có thể gọi cho Eina-san được không?” Hội trưởng lên tiếng hỏi với giọng khàn khàn của mình.
“Hôm nay là thứ bảy, nên tôi có thể gọi cho cô ấy.”
“Vậy thì làm đi.”
Tôi làm theo lời hội trưởng và gọi cho Eina.
《Alô, Eina đây.》
“Eina-san?”
《...Ai thế?》
“Người vừa nói là hội trưởng,” Tôi nói chen vào.
《Ehh!?》Eina thốt lên ngạc nhiên.《Giọng của cậu bị sao thế!?》
“Tôi đang bị cảm lạnh. Vì thế, tôi muốn nhờ cậu một việc…”
《Nếu như mình có thể giúp được bất kỳ thứ gì, thì cậu cứ nói ra nhé!》
Vẻ mặt của hội trưởng dường như thoải mái hơn giống như là những lời nói của Eina đã giúp cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn vậy.
Và rồi:
“Cảm ơn nhé. Vậy thì cậu có thể thay tôi nói lời thoại cho vai nữ chính không?”
Hội trưởng nói với một vẻ mặt bình tĩnh.
《Ehh?》
“Huh?”
Cả tôi và Eina đồng thanh thốt lên.
“Đợi một chút đã, cô bảo là cô ấy phải nói thay cô phần lời thoại sao, có nghĩa là để cô ấy nói qua điện thoại hả?”
“Thì ý tôi là vậy mà.”
“Không phải là quá lộ liễu hay sao, mọi người sẽ phát hiện ra ngay mà nhỉ?”
“Không có vấn đề gì đâu. Thế nếu như chúng ta thêm vào là, cổ họng nhân vật nữ chính bị tổn thương nên cô ấy bị câm, vì thế con quỷ đã dùng ma thuật để giúp cô ấy nói được?”
《Mình nghĩ theo cách đó thì có lẽ cũng không ảnh hưởng gì…》
Nếu như tác giả của kịch bản đã nói vậy, thì có thay đổi một chút cũng không sao.
“Cảm ơn. Vậy thì chúng ta sẽ để người dẫn chuyện nói thêm vào sau.”
《Được rồi, mà khoan, đó không phải là vấn đề! Mình không thể nào diễn kịch được đâu!》
“Tôi đã nói với cậu lúc chúng ta ở công viên cùng với câu lạc bộ văn học rồi mà, đúng không? Đó là ‘Cậu cũng phải thử tập lời thoại đi.’”
《Đúng là cậu có nói vậy, nhưng dù sao thì mình cũng không thể diễn tốt được…》
“Không, cậu có thể làm được mà. Hay chính xác hơn, không một ai ngoài cậu ra có thể làm được chuyện này. Nữ chính là cậu mà phải không? Cậu không cần phải cố diễn làm gì, chỉ cần nói ra lời thoại là được.”
《Nhưng…có thể giữa chừng mình sẽ nói bằng một giọng đơn điệu…》
“Không sao đâu. Nhân vật nữ chính thiếu thốn tình cảm và phải chịu đựng đau khổ nên như thế thì cũng hợp mà. Tôi biết là cậu có thể làm được chuyện đó,” Hội trưởng nói xong và giọng của cô ấy bắt đầu bị nghẹn lại.
“Eina, cậu có thể nghe được tình trạng hiện tại của cô ấy rồi đấy, cậu sẽ làm việc đó chứ?”
《Được rồi, mình sẽ cố bằng hết khả năng!》
“Và chúng ta cũng đã sẵn sàng. Xong rồi, cậu nhìn khá ngầu đó, Yagi-kun.”
Cô gái phụ trách những công việc liên quan đến trang phục và hóa trang vỗ vào vai tôi.
“…Cảm ơn.”
“Cậu thấy căng thẳng sao?”
“Cực kỳ căng thẳng luôn.”
“Geez, noi gương hội trưởng đi kìa.”
Tôi quay qua liếc nhìn hội trưởng.
Cô ấy đã mặc bộ trang phục rách rưới của nữ chính lên và trông không khác gì một cô gái hồng nhan bạc phận, như thể cô ấy sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Ngay cả khi mặc một bộ đồ rách rưới như thế, hội trưởng vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ.
Cô ấy lặng lẽ ngồi đó và lướt mắt trên tờ kịch bản, đọc qua toàn bộ thêm một lần cuối cùng.
“Eina, gần tới giờ diễn rồi, cậu đã sẵn sàng chưa?”
Tôi nói vào điện thoại của mình, nó đang được gắn trên một hệ thống âm thanh.
《Mình sẵn sàng rồi! Cứ để mình lo!》
Giọng nói của Eina hoạt bát trở lại mà không có chút căng thẳng nào.
Tôi không thể là người duy nhất vẫn còn cảm thấy căng thẳng được.
Tôi thở ra một hơi dài và đứng thẳng người lên.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé!” Lớp trưởng la lên rồi chạy trên cánh gà của sâu khấu.
Hội trưởng bước lên sân khấu trong tiếng reo hò cổ vũ của mọi người.
Và rồi giọng của Eina vang vọng khắp khán phòng.
《Thật đau khổ, cuộc sống này quá đau khổ. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình chết đi…》
Cho dù giọng của cô ấy đã được xử lý qua hệ thống âm thanh, nhưng nó vẫn rất tự nhiên.
Đó là một giọng nữ cao đáng yêu, to và rõ ràng, và cũng rất êm tai nữa.
Và rồi tôi bước ra sân khấu.
Phòng học của lớp chúng tôi đã được tu sửa lại thành một khán phòng và không gian bên trong cũng tăng thêm để chứa được nhiều người, tôi cảm thấy choáng ngợp bởi số lượng khán giả nhiều hơn tôi dự tính.
“Tiểu thư, ta có thể yêu cầu em một việc đơn giản được không? Liệu em có thể cho ta mượn tay mình không? Chân của ta đã bị thương và ta không thể đứng lên được.”
Tôi ở trên sâu khấu cho tới hết phần còn lại của vở kịch.
Xuyên suốt cảnh thử thách thứ nhất và thứ hai, hội trưởng và tôi, cùng với Eina đã làm tốt phần việc của mình…mà không mắc một sai lầm lớn nào.
Và cuối cùng cũng tới cảnh thử thách thứ ba.
“Ta sẽ ở bên em. Luôn luôn và mãi mãi.”
Sau khi nói xong lời thoại của mình, tôi đưa con dao đạo cụ cho hội trưởng, người đang đóng vai cô gái.
Hội trưởng mở miệng mình.
Nhưng tôi lại không thể nghe được giọng của Eina.
Cả khán phòng chìm vào im lặng.
Tôi liếc nhìn bên cánh gà sân khấu và thấy những người bạn cùng lớp của mình cũng đang hoảng loạn.
Những khán giả ngồi dưới dường như vẫn chưa nhận ra có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra.
Sao thế, Eina? Tại sao cậu lại không nói gì hết thế…?
Tôi muốn nói tiếp nhưng lại đột nhiên từ bỏ. Tôi không nên nghĩ tới cảm giác của Eina, mà nên nghĩ tới cảm giác của nhân vật trên sân khấu.
Cô gái nữ chính sẽ nghĩ gì?
Liệu cô ấy có cảm thấy hạnh phúc không? Khi nhận ra được tình yêu của chàng hoàng tử quỷ.
Và rồi mọi chuyện cũng trở nên rõ ràng. Cô ấy hạnh phúc tới mức không thể thốt nên lời.
Nên là…
“Ta…sẽ ở bên em.”
Ngay sau khi tôi lặp lại lời thoại đó, những giọt nước mắt trào ra từ mắt hội trưởng. Những giọt nước mắt đó có lẽ là một ảo tưởng của tôi. Như thể là Eina đang đứng ngay trước mặt tôi, cùng đứng với tôi trên sân khấu này vậy.
Tôi cảm thấy có lỗi với hội trưởng nếu như nói ra điều này, nhưng tôi đã nhìn thấy hội trưởng giống như là đang nhìn thấy Eina.
《Em không nghĩ rằng mình có thể sống được nếu không có ngài. Em muốn được ở bên cạnh ngài.》Eina đọc lời thoại của cô ấy để đáp lại lời của tôi.
Bây giờ chúng tôi sẽ hướng thẳng đến một cái kết đẹp.
“Chà, một màn trình diễn xuất sắc.”
Sau khi vở kịch kết thúc, Sakai bước ra từ cánh gà sân khấu.
“Thật sao?”
“Ừ, khán giả ai cũng chăm chú theo dõi hết. Còn đây là bản ghi hình.”
Sakai đưa tôi một cái thẻ nhớ SD.
“Cảm ơn, cậu đúng là cứu tinh của tôi đấy.”
Sakai đã ghi hình toàn bộ vở kịch bằng điện thoại của cậu ta. Cậu ta là phóng viên của câu lạc bộ báo chí, nên cậu ta cũng phải tự mình xem vở kịch, vì thế tôi nhờ cậu ta ghi hình lại cùng lúc đó luôn.
“Oh đúng rồi, tại sao cậu không bảo Eina-chan đến đây nhỉ? Là người thật thì vẫn tốt hơn là nói qua điện thoại mà, đúng không?” Sakai hỏi tôi. Cậu ta chắc chắn chỉ đang tung ra một câu hỏi đánh lạc hướng tôi vì muốn biết Eina là ai.
“Ai biết chứ.”
“Đúng là vẫn kín miệng như thường lệ nhỉ. Cậu nhất quyết không để lọt ra bất kỳ thứ gì sao.”
“Đương nhiên là không.”
Cho dù tôi có muốn, thì tôi cũng không biết bất kỳ chuyện gì về cô ấy cả.
“Tôi sẽ tới câu lạc bộ văn học một chút,” Nói xong, tôi rời đi và bỏ Sakai lại đằng sau lưng mình.
Tôi gấp rút chạy tới phòng sinh hoạt của câu lạc bộ để rũ bỏ cảm giác cô đơn phiền muộn của mình.
Trên đường đi, tôi gửi bản ghi hình cho Eina.
Sau một lúc, tôi nhận được tin nhắn hồi đáp.
Eina: Thật tuyệt vời, mình cảm thấy thật ấn tượng! Thật không thể tin được khi nhìn thấy những gì mà mình đã viết được tái hiện lại trên sân khấu! Mặc dù mình có hơi mắc cỡ vì giọng của mình cũng ở trên sân khấu luôn…
Shuu: Nó không giống với những gì mà cậu đã tưởng tượng sao?
Eina: Nó chính xác như những gì mà mình đã tưởng tượng luôn đó! Không, thậm chí còn tốt hơn nữa! Bởi vì…
Shuu: Bởi vì?
Eina: Mình đã thấy được mặt của cậu như thế này.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên mà Eina nhìn thấy mặt tôi.
Shuu: Tôi có làm hỏng hình tượng của mình đối với cậu không?
Eina: Không hề! Nó giống như…chính xác như mình đã nghĩ…giống y như cậu vậy!
Đọc được lời nhận xét giống y như Eina, tôi cảm thấy tim mình trở nên ấm áp.
*
Vào ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa.
Trường chúng tôi có một bữa tiệc diễn ra sau lễ hội, chỉ dành cho những học sinh hiện tại. Họ sử dụng một cái sân khấu trong phòng thể dục, và còn có cả một ban nhạc tình nguyện và một trận đấu vật chuyên nghiệp bên trong hội trường.
Tôi không phải là kiểu người thích tiệc tùng, nên tôi chỉ đang nhâm nhi đồ uống ở một góc của hội trường, và lơ đễnh xem chương trình văn nghệ trên sân khấu. Có khá nhiều người cũng đang làm giống như tôi, nên tôi cũng không cảm thấy bị lạc lõng.
“Câu lạc bộ văn học.” Bị vỗ vào vai đột ngột, tôi nhìn lên và thấy hội trưởng.
“Thế này có ổn không, không phải hội học sinh đang điều hành mấy công việc này sao?”
“Đâu phải là tôi lúc nào cũng làm hết mọi công việc,” Hội trưởng đáp lại bằng cách nói to hết mức có thể. Những tiếng ồn từ ban nhạc đang tràn ngập cả hội trường nên tôi cảm thấy hơi có lỗi với cô ấy.
Tôi ra hiệu bằng cách liếc nhìn ra bên ngoài và cô ấy gật đầu. Chúng tôi rời khỏi phòng thể dục và đi ra sau hội trường.
Những cơn gió ban đêm thật dễ chịu.
“Tôi rất xin lỗi,” Trong lúc chúng tôi bước đi cạnh nhau, hội trưởng lên tiếng, “Tôi đáng ra nên chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.”
“Đừng lo về chuyện đó, cô đã rất bận rộn mà. Với lại, cô cũng đã xoay xở để có thể diễn được vở kịch ngay cả khi đang ở trong tình trạng đó, cô tuyệt thật đấy.”
Hội trưởng đã diễn vở kịch tổng cộng hai lần, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi chiều. Ở lần thứ hai, giọng của cô ấy đã trở nên tốt hơn nhiều nên cô ấy cũng tự mình đọc lời thoại.
“T-Thật sao…?”
“Ừ. Cô không hề gây phiền phức cho bất kỳ ai đâu, và ngay cả Eina dường như cũng rất vui nữa.”
Mặc dù không công bằng đối với hội trưởng, nhưng tôi thấy vui là được tham gia lễ hội văn hóa cùng với Eina, và cả Eina cũng thấy vui. Nó giống như là dịp may hiếm có của hai chúng tôi. Đương nhiên, tôi sẽ không nói thế với hội trưởng, tôi không thể nào nói là việc cô ấy bị cảm lạnh lại là một điều ‘tốt’, và nó cũng sẽ là những lời khá thô lỗ đối với việc diễn xuất của cô ấy. Nhưng tôi thật sự muốn để cô ấy biết là cô ấy không hề gây ra bất kỳ rắc rối nào cả.
“Cảm ơn vì diễn xuất tuyệt vời của cô, cô thật sự đã làm rất tốt đó,” Tôi nói với hội trưởng và rồi cô ấy quay mặt mình đi, khuôn mặt của cô ấy có hơi đỏ lên.
“Tôi cũng muốn nói vậy với cậu. Cậu chuyển lời cảm ơn của tôi cho Eina luôn nhé? Giờ tôi phải đi đây!”
Hội trưởng chạy đi như thể muốn che đi khuôn mặt của cô ấy.
Đôi lúc cô ta cũng dễ thương đấy chứ, tôi thầm nghĩ.
Tôi không quay trở lại hội trường mà đứng trong làn gió đêm thêm một lúc.