1
Điện thoại của tôi đang nằm yên trên bàn bỗng nhiên rung lên. Tôi liếc mắt nhìn vào và thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “Bạn có một tin nhắn mới”. Có lẽ nó là một tin nhắn từ ai đó hoặc ứng dụng mạng xã hội. Tôi nhấp vào và mở tin nhắn ra.
Eina: Ngày 4 tháng 9. Thời tiết đẹp thật nhỉ. Mình đã làm đổ nước trái cây ra thảm và làm bẩn nó mất rồi. Thôi chết, mình phải giấu nó đi thôi…
Có vẻ như là, nó được gửi đến từ ‘Eina’. Tôi không hề biết cái tên này. Ứng dụng này cho phép người dùng đặt một cái tên bằng bất kỳ tên gì họ thích nhưng tôi không hề có người quen nào lại sử dụng một cái tên như thế cả.
“Một tin nhắn rác sao?” tôi khẽ lẩm bẩm. Đúng là hiếm thật đấy. Thường thì một tin nhắn rác sẽ phải có dạng là ‘Bạn đã chiến thắng mười tỷ yên! Hãy nhấn vào đây để nhận nó→’ và hình ảnh một đống tiền treo lơ lửng hiện ra trước mặt. Hoặc một tài khoản nào đó với cái tên nữ tính sẽ gửi một cái hình gì đó cùng với dòng chữ ‘Hôm qua đi karaoke thật là vui’, dụ dỗ bạn nhắn tin trả lời trước khi từ từ thuyết phục bạn đăng ký vào một trang web hẹn hò nào đó và bắt bạn phải trả một cái phí đăng ký vô lý.
Nhưng mà cái ‘Ngày 4 tháng 9. Thời tiết đẹp thật nhỉ’ này là sao? Không phải đó là một câu mà người ta thường hay viết trong nhật ký ư?
Vzzzt.
Trong lúc tôi còn đang nhìn màn hình thì tin nhắn thứ hai được gửi đến.
Eina: Che giấu thành công! Onee-chan còn không nhận ra nữa, hurray!
Lại nữa sao, cái này giống như là đang viết nhật ký vậy. Họ muốn gì ở tôi chứ?
Eina: Mình đã tìm thấy một kỹ thuật giúp loại bỏ vết ố trên mạng! Mình sẽ thử nó ngày mai mới được♪ Tới lúc đi ngủ rồi, zzz.
Tin nhắn thứ ba cũng được gửi đến, và đó cũng là tin nhắn cuối cùng trong ngày.
Tôi quyết định là mình cũng nên đi ngủ thôi. Dù sao thì ngày mai tôi còn phải đi học nữa.
*
Ngày tiếp theo sau khi tan trường, như thường lệ, tôi ngồi lại trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ văn học. Cánh cửa được mở rộng để cho những người có ý định nộp đơn gia nhập hoặc những người muốn nhìn ngó bên trong có thể vào dễ dàng. Nhưng có vẻ như là sẽ không có ai tới đây hết.
Chẳng có việc gì để cho tôi làm cả.
Bỗng nhiên, tôi nhớ lại mấy cái tin nhắn rác hôm qua. Tôi nhìn vào điện thoại mình và thấy có thêm vài tin nhắn khác được gửi đến từ cùng một tài khoản đó. Có thêm ba tin nhắn nữa, và tất cả chúng đều được gửi vào buổi chiều.
Eina: Môn tiếng Nhật. Chúng mình có một bài kiểm tra kanji, ăn điểm quá dễ luôn♪
Eina: Chúng mình đã phải chạy trong tiết giáo dục thể chất. Mình không hiểu tại sao họ lại phải thêm thứ hạng vào làm gì. Họ không để cho những người hoàn thành vòng chạy cảm thấy hạnh phúc vì chuyện đó đã kết thúc được sao?
Eina: Mình thấy có vài cô gái chia phe đánh nhau ở ngay lối vào. Mình không ở bên nào cả nên mình chỉ đi ngang qua thôi. Mình không muốn bị vướng vào chuyện đó đâu.
Tôi đã phần nào biết được vài thông tin của cái người gửi những tin nhắn này. Đầu tiên, đây là một cô gái. Ảnh đại diện của cô ta là một cái giày thủy tinh giống như cái giày mà nàng Lọ Lem đã mang, và cái tên Eina cũng có vẻ nữ tính nữa. Chắc có lẽ cô ta đang học sơ trung hoặc cùng lắm là cao trung.
Cô ta học tốt môn tiếng Nhật và không thích môn giáo dục thể chất. Cô ấy cũng không thích chia bè kết phái nên có lẽ cô ấy không phải kiểu người thích tụ tập thành nhóm với người khác.
Trong đầu mình, tôi bắt đầu mơ hồ hình dung ra hình ảnh của cô gái có tên Eina đó.
Cùng lúc đó, tôi cũng tính đến những điều mà mình không biết. Cô ấy cao bao nhiêu? Mái tóc của cô ấy dài thế nào? Cô ấy có mắt một mí hay hai mí?
Tôi muốn xem thử phản ứng của cô ấy nếu như tôi trả lời lại, nhưng phần nào đó của tôi suy nghĩ lại là không nên trả lời cô ấy.
Ngay từ đầu thì tôi còn không biết liệu cô ấy có thật sự là con gái hay không. Có thể đây chỉ là một ông bác nào đó giả vờ. Người ta cũng hay nói đến chuyện đó, những ông bác trung niên giả vờ làm phụ nữ để tiếp cận đàn ông.
Tôi cũng chưa từng nghe là có cái thể loại tin nhắn rác như thế này, nên tôi cũng không tránh được việc tò mò.
Nếu như tôi trả lời, liệu chuyện gì sẽ xảy ra…..
“Câu lạc bộ văn học. Tôi vào đây.”
Nghe thấy giọng nói đó, tôi ngẩng đầu mình lên. Một người mà tôi không ngờ tới bước vào, một cô gái học cùng lớp với tôi.
Cô ấy có một làn da trắng trẻo, cùng một cái sống mũi tinh tế và mái tóc dài bóng mượt. Thân hình của cô ấy cũng cực kỳ hoàn hảo. Khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp tới mức đủ để khiến cho từ ‘xinh đẹp’ trở nên mờ nhạt.
Tên của cô ấy là Minekawa Yukino, hội trưởng hội học sinh của trường chúng tôi.
“Hội trưởng? Đúng là hiếm thật đấy, cô tới đây để nộp đơn gia nhập sao?”
Tôi nghĩ là giọng của mình có hơi phấn khích. Không phải chỉ vì hội trưởng là một cô gái xinh đẹp đâu nhé. Hiện tại câu lạc bộ văn học đang tuyển thành viên mới. Giờ là tháng 9 nên không phải là thời điểm tốt để tuyển người, nhưng câu lạc bộ của chúng tôi vẫn chưa hề có một đơn xin gia nhập nào từ tháng 8 tới giờ, nên chúng tôi vẫn đang tuyển thêm thành viên.
Tôi là năm hai duy nhất ở đây nên tương lai của câu lạc bộ này không khả quan cho lắm. Tôi cần phải tập trung vào việc ôn thi cho kỳ thi đại học nên tôi cũng sẽ rời khỏi đây.
Tất nhiên là, tôi đã quyết định rằng nếu như chúng tôi không nhận thêm được bất kỳ ai gia nhập câu lạc bộ trong năm nay thì tôi sẽ cố lôi kéo nhiều người hơn trong năm tới, nhưng tôi vẫn muốn có thêm thành viên sớm hơn.
“Đương nhiên là không, không có năm hai nào lại muốn gia nhập một câu lạc bộ ở thời điểm muộn thế này trong năm cả. Gần như là ai cũng sẽ rời khỏi ngay sau khi họ nộp đơn gia nhập.”
Tuy nhiên, đôi lông mày yểu điệu của hội trưởng nheo lại và cô ấy thẳng thừng từ chối tôi.
Khoảnh khắc mà cô ấy mở miệng đã cho thấy sự đáng sợ của cái người vốn được mệnh danh là hội trưởng ác quỷ này. Cách nói của cô ấy thẳng thắn tới mức khiến cho người đối diện cảm thấy như đang nói chuyện với người bề trên hay giáo viên.
“Tôi không phiền nếu như có năm hai gia nhập đâu, cô biết chứ? Đã tới nước này thì tôi sẽ nhận bất kỳ ai.” Tôi cười khổ và cố tiếp lời. Cô ấy không hề lạm dụng quyền của mình hay gì cả, mà chỉ nói thẳng sự thật ra mà thôi. Nửa năm làm bạn cùng lớp với nhau đã giúp tôi biết được điều đó. “Cô cũng thích sách mà đúng không? Những hoạt động của câu lạc bộ chúng tôi sẽ là hoàn hả…”
“Tôi không có thời gian tán nhảm đâu, nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính.” Hội trưởng lạnh lùng cắt lời tôi. Và ngay sau đó, cô ấy đã nói một chuyện mà tôi không ngờ tới và còn thấy khó hiểu nữa, “Lấy đồ của cậu và ra khỏi đây đi.”
“Hả?”
“Đây là kết quả của cuộc họp hội học sinh gần đây. Việc thu hồi căn phòng của câu lạc bộ văn học đã được quyết định rồi.”
“Đúng là độc đoán mà!”
“Phòng sinh hoạt của một câu lạc bộ có thể được dùng cho nhiều thứ tốt hơn đấy. Nếu như chúng tôi cho những câu lạc bộ giống như cậu mượn phòng sinh hoạt mà lại không hề làm gì cả, thì chúng tôi thà cho những câu lạc bộ có nhiều thành viên hơn và thật sự hoạt động nữa. Giáo viên cố vấn của cậu cũng đã đồng ý rồi.”
“Này, đợi một chút đã, chúng tôi cũng đang hoạt động mà. Hiện giờ không phải là tôi đang tuyển người đó sao.”
“Cậu chỉ ngồi đây chơi thôi.”
“À thì, hôm nay cũng không có ai đến đây.”
Tôi cố làm ra vẻ như thể chuyện này chỉ giống như là hôm nay không có ai đến nộp đơn gia nhập. Thật sự mà nói thì không hề có một người nào đến đây từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc cho đến giờ, nhưng tôi sẽ đánh cược vào lời nói dối này. Nếu như chúng tôi mất đi phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, tính luôn cả cái số không gặp may với việc tuyển người, thì coi như câu lạc bộ của chúng tôi cũng kết thúc luôn.
“Hmn. Có vẻ như cậu thiếu những cuốn sách để chào đón người mới gia nhập nhỉ?”
“Ah, chuyện đó….”
Đúng là khổ thật đấy. Hằng năm câu lạc bộ văn học luôn phát hành một tuyển tập được gọi là ‘Tập san chào đón thành viên mới’ nhưng năm nay lại không hề có. Hiện vẫn chưa có một bản thảo nào cả.
Lý do cho việc đó cũng đơn giản thôi.
Tôi không thể viết được chúng.
Tất cả năm ba đã rời khỏi đây, và không hề có một năm nhất nào gia nhập, nên tôi là người duy nhất còn lại và phải duy trì hoạt động cho câu lạc bộ. Bởi vì tôi không thể viết nổi một bản thảo nên cũng không thể nào phát hành cuốn sách được.
“Cậu cũng chưa hề phát hành bất kỳ thứ gì trước kỳ nghỉ luôn nhé, cậu vẫn có thể gọi đây là tiến hành hoạt động của câu lạc bộ được sao?”
Tôi không đáp lời lại được. Tóm gọn lại là hội trưởng đến đây vì cô ta biết rõ mọi thứ đang diễn ra. Tôi còn không thể cãi được một lời nào nữa.
“Giờ thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc của cậu đi. Nếu như cậu không muốn mang theo thứ gì thì cứ để lại, hội học sinh sẽ vứt chúng đi.”
Cô ta đưa ra lời tuyên bố mà còn không nhúc nhích lông mày nữa. Tôi đang bị kẹt trong một tình huống khó xử.
Nhưng tôi vẫn sẽ cố chống lại chuyện này.
Câu lạc bộ này có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi. Tôi đã luôn tới đây mỗi ngày từ tháng 4 khi còn học năm nhất.
Bên cạnh đó, đàn anh của tôi và những người đi trước cũng có đầy kỉ niệm và hồi ức của họ tại nơi này.
Tôi không thể để cho những điều đó bị ném ra khỏi đây được.
“Làm chuyện đó ngay lập tức có hơi vô lý đấy.” Tôi cố chống cự lại càng nhiều càng tốt, “Những đàn anh năm ba và những người đi trước để lại cũng khá nhiều thứ, nên chúng tôi không biết phải vứt đi thứ gì, tôi muốn có thêm một ít thời gian.”
“Chà, cũng đúng nhỉ.”
Cô ta gật đầu.
Tôi giơ lên nắm tay chiến thắng trong lòng mình.
Đó chính là chiến thuật của tôi. Sẽ có một lễ hội văn hóa diễn ra vào đầu tháng 10. Có một truyền thống là phải phát hành tập san cho dịp đó, nhưng tôi sẽ có cơ hội nhận được vài danh mục. Tôi dự tính sẽ gặp những đàn anh năm ba vốn đã rời khỏi câu lạc bộ để nhận lại những danh mục sách vào thời điểm họ kết thúc đời học sinh của mình. Nếu như tôi có thể phát hành được một cuốn sách, thì bọn họ sẽ không còn cớ để nói rằng câu lạc bộ này chẳng làm gì cả.
“Được rồi, liệu cậu có thể hoàn thành việc đó trong hai tuần không? Nếu như chúng tôi có thể dọn dẹp căn phòng trước khi tập trung cho việc chuẩn bị lễ hội văn hóa thì tôi nghĩ là cũng không có vấn đề gì đâu.”
“Eh...”
Tôi không thể nói được lời nào. Đó chính xác là thời điểm tệ nhất đối với tôi. Có phải là cô ta cố tình không….?
Tuy nhiên, thái độ của cô ấy toát lên một vẻ tận tụy với công việc và nghiêm túc yêu cầu tôi làm việc đó thay vì cười một cách khiếm nhã. Cô ta nghiêm khắc, nhưng không phải là loại người muốn người khác phải chịu đau khổ.
“Hai tuần có hơi quá nhanh không?”
“Thế à? Tôi nghĩ rằng nếu như cậu bắt đầu liên lạc với họ từ hôm nay thì cậu sẽ dễ dàng làm kịp thời gian thôi. Cậu chỉ việc gửi qua đường bưu điện là được.”
“Ah, nhưng, um…”
“Ah, đừng lo về phí vận chuyển nhé, chúng tôi sẽ trích ngân quỹ ra cho cậu. Dù sao thì chúng tôi cũng thu hồi căn phòng này lại mà không hề hỏi ý kiến cậu trước mà, nên ít nhất hãy để chúng tôi lo việc đó.”
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc ngậm miệng mình lại trước lời tuyên bố hùng hồn của cô ấy. Tôi biết là cô ấy chỉ có ý tốt mà thôi. Đúng như tôi nghĩ, hội trưởng là một người chân thành.
“Vậy là xong rồi nhé, nên xin cậu hãy bắt tay vào làm ngay đi.”
Sau khi nói xong hết những chuyện cần nói, hội trưởng quay lưng lại và vui vẻ rời khỏi căn phòng. Cô ấy thẳng lưng bước đi nhẹ nhàng và tôi chỉ có thể đáp lại bằng cách đổ gục xuống bàn.
2
Tôi đang cố viết tiểu thuyết. Ngay từ đầu, đó là lý do mà tôi gia nhập câu lạc bộ này. Tôi có thể dành phần lớn thời gian để đọc tiểu thuyết, và tôi muốn tự mình viết một tác phẩm.
Tuy nhiên, mỗi lần mà tôi quyết định sẽ viết một cái gì đó và ngồi trước một trang giấy trắng hay màn hình máy tính, tôi lại không thể viết nổi một chữ nào.
Và rồi tôi bắt đầu đọc một đống sách như là Làm thế nào để viết tiểu thuyết! Nhưng việc đó cũng không giúp được gì. Tôi cố gắng làm theo những hướng dẫn trong sách nhưng không có cái nào giúp được tôi cả.
Có lẽ sẽ có người muốn hỏi rằng liệu một thằng không thể viết được như tôi làm gì trong cái câu lạc bộ văn học đó. Có vài người bạn cùng lớp của tôi đã thật sự hỏi như thế đấy.
Nói thật, tôi có thể làm bất kỳ công việc gì khác ngoài việc viết lách ra. Chẳng hạn như là, tôi có thể đọc những bản thảo của người khác và chỉ ra những vấn đề về ngôn ngữ hay cốt truyện, và tùy tình huống mà tôi có thể xem xét việc cải thiện những bản thảo đó cùng với người đã viết nó và giúp họ tìm kiếm thêm tài liệu.
Ngắn gọn thì công việc của tôi là tạo ra một nơi giúp mọi người sáng tác và khiến họ trở nên tỏa sáng.
Nghe thì có vẻ ngầu đó, nhưng vì không có một bản thảo nào được nộp lên nên tôi cũng không có việc gì để làm.
Rốt cuộc, lại thêm một ngày kết thúc như bao ngày khác, không hề có một ai đến nộp đơn xin gia nhập và tôi cũng không viết được một chữ nào. Tôi mở cuốn sổ tay ra và cố tìm một ý tưởng, nhưng lại không có kết quả gì cả.
Trên đường về nhà, trong lúc tôi đang cảm thấy thất vọng tràn trề thì điện thoại của tôi lại rung lên trong túi quần mình.
Eina: Mình đã có được một vũ khí chống lại mấy vết ố rồi nhé. Giờ thì thắng lợi hoàn toàn!
“Cô ấy có vẻ như đang rất vui nhỉ.” Tôi thở dài. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn kế tiếp thì tim của tôi siết chặt lại.
Eina: Mọi thứ kết thúc rồi. Mình muốn chết quá.
Tôi cảm thấy sốc vì cái tin nhắn này thiếu đi sự phấn khích và giọng điệu cũng không vui vẻ mấy, không như những tin nhắn từ trước đến giờ.
Chết ư?
Tại sao?
Tin nhắn ngừng lại ngay đoạn đó. Tôi về nhà, ăn tối và chạy thẳng lên phòng mình, nhưng vẫn không hề có thêm một tin nhắn nào cả.
Cũng không có gì lạ khi một cô gái trong độ tuổi thanh thiếu niên gửi những tin nhắn như vậy.
Có lẽ cô ấy đã bỏ cuộc vì tôi không hề đáp lại chăng?
Hay là cô ấy đã thật sự chết rồi?
Hoặc có lẽ là….cô ấy đang chuẩn bị để…
Shuu: Đừng chết mà.
Tôi không định làm như thế đâu nhé.
Sau khi nhắn tin trả lời lại, tôi nhận ra đây chính là một phương pháp mà những kẻ lừa đảo thường hay sử dụng. Chúng sẽ gửi vài tin nhắn lạc quan vui vẻ, rồi đột nhiên gửi những tin nhắn có nội dung nặng nề…
Người nhận được tin nhắn sẽ thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra và sẽ nhắn tin trả lời lại theo bản năng…
Nhưng giờ đã quá muộn rồi.
Tôi sẽ chấp nhận số phận của mình.
Tôi cố gửi một tin nhắn khác.
Shuu: Cậu không được chết. Có chuyện gì xảy ra sao? Tôi sẽ cho cậu lời khuyên.
Tôi đã nhắn tin trả lời lại một lần rồi, và giờ thì tôi còn tiến xa hơn nữa. Tôi đoán người ta có thể gọi cái tình huống này là ‘đã đâm lao thì phải theo lao’ chăng?
Với lại, tôi cũng thắc mắc không biết cái loại tin nhắn rác này là gì, nên tôi sẽ kiểm tra luôn.
Eina: Eh, ai thế?
Cô ấy trả lời lại ngay lập tức. Giờ sẽ tới màn lừa đảo rồi đây.
Eina: Đáng ra phải không có nhận xét nào trên cái ứng dụng nhật ký này chứ.
Nhưng tôi thật sự không hiểu ý cô ấy là gì.
Shuu: Nhật ký? Đây là một ứng dụng trò chuyện mà đúng không?
Eina: Mình đã luôn sử dụng nó như là một ứng dụng viết nhật ký mà…không phải sao? Umm, cậu đã luôn nhận được những tin nhắn đó từ trước tới giờ sao?
Shuu: Ừ, đúng thế.
Eina: M-M-Mình xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé!
Tôi có thể hình dung được một cô gái đang cúi đầu mình và lắp bắp xin lỗi liên tục. Cô ta đúng là giỏi diễn kịch thật đấy.
Shuu: Eh, không sao đâu. Vậy tại sao cậu lại muốn chết?
Tôi quyết định là sẽ tiếp tục, nói chuyện với một cô gái đang muốn tự tử, hoặc ít nhất là một trò dàn dựng kiểu giống như vậy. Sau đó tôi chờ đợi phản ứng của cô ấy, chắc có lẽ là một vấn đề gì đó của mấy cô gái như là tỏ tình thất bại.
Và rồi…
Eina: Mình không thể tìm được một lý do để tiếp tục sống.
Một lý do…để sống…?
Cái thể loại tin nhắc rác mang tính triết lý sâu sắc gì đây.
Eina: Cuộc sống này chỉ toàn đau khổ, không có một lý do tích cực nào đáng để sống cả, có lẽ mình nên chết đi.
Shuu: Nhưng vẫn phải có điều gì đó mà cậu thích chứ, đúng không?
Eina: Không có bất cứ điều gì cả. Mình nghĩ là việc đọc sách cũng mang lại vài niềm vui…nhưng nỗi đau khổ còn lớn hơn rất nhiều.
Shuu: Nhưng nếu như cậu chết, mọi người sẽ buồn đó, như là bạn bè và gia đình cậu…
Eina: Không đâu, họ sẽ không quan tâm đâu.
Tôi cảm thấy như hơi thở của mình bị nghẹn lại trong họng.
Tôi có thể cảm nhận được một sự cô đơn trong những từ đó.
Có lẽ là tôi đã vướng vào một chuyện rắc rối nào rồi chăng, tôi không hề biết cô gái tự gọi mình là Eina đó, hoặc tình hình hiện tại của cô ấy, nên tôi cũng không thể nói chuyện một cách thiếu thận trọng được.
Nghĩ như thế, tôi khẽ mỉm cười. Tôi cảm giác được rằng bản thân tôi đã thừa nhận cái người đang nhắn tin với mình thực sự là một cô gái.
Nghe này, Shuu, đây chỉ là một mánh khóe của bọn chúng thôi. Phần nào đó trong tâm trí bình tĩnh suy nghĩ lại và thúc giục tôi. Nhưng lỡ nếu như có một khả năng một phần một triệu là chuyện này có thật, và thật sự có một cô gái đang có ý định tự tử? Liệu tôi có nên làm gì đó không?
Ngay cả khi tôi có bị lừa đi nữa thì cũng chẳng quan trọng.
Nếu như chuyện này không có thật thì cũng chẳng sao cả. Nếu như đây là một trò đùa thì cứ để như vậy đi. Cứ thoải mái mà cười vào mặt tôi đi.
Nên là tôi quyết định sẽ tiếp tục nhắn tin với Eina và xem cô ấy như là một cô gái bình thường đang có ý định tự tử.
Shuu: Nếu như cậu chết và muốn thay đổi ý định của mình, cậu không thể quay lại được đâu, cậu đã chắc chưa?
Nhưng tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ ra được để đáp lại thật thảm hại, tôi cảm thấy có hơi thất vọng. Tôi không nghĩ là những lời nói nông cạn này lại có thể khiến ai đó ngừng nghĩ đến việc tự tử đâu.
Eina: Cho dù có chết đi nữa thì mình cũng không thay đổi ý định đâu. Lúc đó mình sẽ chỉ còn là một cái xác mà thôi.
Đúng như tôi nghĩ, tin nhắn trả lời lại của Eina đã chứng minh điều đó.
Tôi ngồi một mình trong phòng, khoanh tay lại và suy nghĩ.
Làm sao để ngăn ai đó tự tử đây? Cô ấy không có lý do nào để sống, nếu cô ấy có chết thì cũng không một ai thương tiếc, và cô ấy còn không hối tiếc sau khi đã…
Cô ta thích đọc sách mà nhỉ, nhưng tiếp tục sống còn nhiều đau khổ hơn-
Nếu như cô ấy có thể tìm ra được một lý do để sống, thì chỉ mỗi điều đó cũng đủ để giúp cô ấy tiếp tục sống, nhưng tìm một lý do trong thời gian ngắn như thế này sẽ-
“Đợi một chút đã…”
Cô ấy thích đọc sách sao?
Đúng là một ý kiến hay.
Nếu như cô ấy không có một lý do nào để sống, thì tôi sẽ tạo ra một lý do cho cô ấy.
Shuu: Tôi đổi chủ đề nhé, nhưng có khi nào cậu từng nghĩ rằng là sẽ viết một cuốn sách không?
Eina: Không phải cái này đổi chủ đề hơi bị nhiều sao?
Shuu: Chuyện quan trọng đấy. Câu lạc bộ văn học của tôi không có đủ người viết nên chúng tôi cũng không thể phát hành bất cứ thứ gì. Tôi đang tìm kiếm một ai đó có thể viết cho chúng tôi. Cậu thấy hứng thú chứ? Cậu thích đọc sách mà, phải không?
Eina: Uh, đúng là mình thấy hứng thú thật, nhưng mình chưa bao giờ viết một câu chuyện nào cả.
Tuyệt vời, cô ấy đang muốn tham gia vào chuyện này. Tôi gửi thêm tin nhắn để thúc giục cô ấy.
Shuu: Tôi thấy cậu viết mấy cái tin nhắn nhật ký đó cũng khá ổn mà, nên chắc là cậu sẽ viết được thôi. Nếu như cậu cố gắng mà vẫn không thể viết được thì cũng không sao.
Eina: Nhưng liệu có ổn khi để mình viết không? Mình còn không phải là thành viên hay gì nữa, và mình thậm chí còn không học ở trường của cậu.
Shuu: Có lẽ là sẽ có vài vấn đề thật, nhưng tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện đó. Tôi nghĩ là việc dùng một bút danh sẽ ổn thôi. Tôi sẽ viện cớ là một trong những thành viên của câu lạc bộ không muốn tiết lộ danh tính của mình hay là gì đó. Với lại, đây cũng là vấn đề sống còn của tôi đấy. Nếu như tôi không thể phát hành được một cái gì đó trong hai tuần nữa, hội trưởng hội học sinh sẽ thu hồi lại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ chúng tôi.
Eina: Đúng là không ổn thật! Được rồi! Mình sẽ thử!
Cô ấy có vẻ như đã hoàn toàn bị cuốn vào chuyện này. Có lẽ việc tôi nói rằng phòng sinh hoạt câu lạc bộ sắp bị thu hồi đã có hiệu quả sao? Không ngờ là cô ấy lại tốt bụng đến như vậy. Dù sao đi nữa thì dường như cô ấy cũng đã quên đi việc tự tử.
Và nếu như tôi có thể nhận được một bản thảo, rồi phát hành một cuốn sách thì có lẽ tôi sẽ bảo vệ được phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
Đây đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Eina: Umm, cậu có yêu cầu gì không?
Shuu: Không có. Cứ viết những gì cậu thích. Hay là có vài yêu cầu sẽ giúp cậu viết dễ hơn?
Eina: Tất nhiên rồi! Dù sao thì đây cũng là lần đầu của mình mà!
Shuu: Vậy thì một câu chuyện gì đó với một nữ sinh trung học làm nhân vật chính đi. Nội dung thì tùy ý cậu.
Eina: Mình hiểu rồi!
3
Vào ngày hôm sau, tôi mở điện thoại mình lên và thấy một tin nhắn đang chờ từ Eina cùng với một tệp văn bản đính kèm.
Tôi đoán rằng nó có lẽ là một cốt truyện hoặc một bối cảnh chung của câu chuyện, nhưng sau khi mở lên và xem thử nội dung tôi đã vô cùng kinh ngạc.
Đó là một bản thảo.
Tôi bất chợt lẩm bẩm vì cảm thấy sốc.
“Oi, thật đấy à?”
Có khoảng 5000 từ, hoàn hảo cho một câu chuyện ngắn.
Shuu: Cảm ơn cậu về bản thảo nhé! Thật đáng kinh ngạc, cậu viết nó cả đêm hôm qua đấy à?
Tôi nhắn tin cho Eina trong lúc vẫn còn đang mặc bộ pyjama trên người, ngay lập tức, tin nhắn trả lời của cô ấy được gửi đến.
Eina: Mình đã thức cả đêm để viết đấy.
Shuu: Trước đây cậu chưa từng viết lách gì mà đúng không? Ngạc nhiên thật đó.
Eina: Ehehe.
Shuu: Tôi sẽ đọc nó càng nhanh càng tốt và sẽ nói cho cậu biết cảm nhận của mình. Tôi sẽ kiểm tra lỗi chính tả và xem thử còn thiếu sót gì không, tôi cũng sẽ xem qua cốt truyện và nội dung luôn.
Eina: Cứ tự nhiên!
Trên đường tới trường, tôi tự hỏi không biết cô ấy là ai?
Có thể viết nhiều đến thế chỉ trong một đêm…
Tôi đã nghĩ là cô ấy đang học sơ trung hoặc cao trung, nhưng có lẽ cô ấy là sinh viên đại học chăng?
Cũng có thể cô ấy đã đi làm rồi? Chắc là tôi sẽ hỏi sau vậy…
Trong lúc tới phòng sinh hoạt của câu lạc bộ như thường lệ, tôi bắt đầu đọc bản thảo của Eina trên điện thoại mình.
Đó là tiểu thuyết nhắm đến đối tượng là thanh thiếu niên.
Sơ lược đại khái là thế này:
Một nữ sinh trung học đã gặp hồn ma của một cô gái trên sân thượng ngôi trường mình đang học. Hồn ma cô gái đã chết trong một vụ tai nạn giao thông và muốn mượn cơ thể của nhân vật chính chỉ trong một ngày, bởi vì có một người mà cô ấy muốn gặp để bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng cái người đó lại là chàng trai mà nhân vật chính thầm thương trộm nhớ…
Nhân vật chính đã được trải ngiệm một chuyện giống như đưa linh hồn ra ngoài cơ thể của mình, linh hồn của cô ấy lơ lửng trong không khí và đi theo hồn ma của cô gái trong cơ thể mình và chàng trai kia trong suốt buổi hẹn hò của họ. Nhìn thấy họ hạnh phúc bên nhau, cô ấy quyết định để bản thân mình biến mất và giúp tình yêu của hai người họ được trọn vẹn.
Đây là một câu chuyện khá buồn, nhưng nó được viết kỹ lưỡng tới mức làm tôi cảm động.
Cái này còn tốt hơn cả mong đợi của tôi nữa.
“Được rồi, khúc này có hơi khó hiểu nên mình sẽ giúp cô ấy sửa lại…Mình cũng muốn biết nhiều hơn về những động lực của cô ấy khi viết cái này, có vài đoạn mình không thể hiểu được cô ấy muốn nói gì…”
Tôi ghi nhớ những điều mình vừa lẩm nhẩm vào trong đầu.
Có lẽ tôi nói vậy là vì đây là tác phẩm đầu tay của cô ấy, nhưng tôi nghĩ rằng tác phẩm này được viết rất tốt. Còn lý do mà tôi muốn lưu ý vài đoạn để cải thiện chất lượng tác phẩm này, là vì tôi chắc rằng nó còn có thể trở nên tuyệt vời hơn nữa.
Có hơi khó để viết hết bản thảo chỉ trong một lần, tất cả những ai đã từng viết lách đều nói thế cả. Chẳng hạn như là, cho dù tác giả có cảm thấy những điều mình viết là bình thường, nhưng cũng không có gì lạ khi những điều đó lại khiến người khác cảm thấy khó hiểu và đó có thể là những sai lầm không ngờ đến trong cách diễn đạt. Để một người khác xem qua sẽ giúp việc trau chuốt tác phẩm trở nên hiệu quả.
Nhưng đồng thời, việc đó cũng cần phải được nói một cách tế nhị. Khi những tác giả nộp lên bản thảo của họ, họ đã dồn hết tâm huyết của mình vào đó nên việc bị người khác chỉ ra những chỗ sai sót cần phải sửa lại không phải là cảm giác dễ chịu gì. Ngoài ra, tôi còn không phải là một biên tập viên chuyên nghiệp, tôi chỉ đơn giản là một người thích đọc tiểu thuyết và là một thành viên của câu lạc bộ văn học ở trường, nên ngay cả bản thân tôi cũng có thể mắc sai lầm.
Liệu tôi có thể nêu lên ý kiến của mình mà không làm mất lòng người viết ra nó không, và nói cô ấy kiểm tra kỹ lưỡng lại những chỗ đó…
Cho đến giờ, tôi luôn nói thẳng chuyện đó với những thành viên khác trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, nhưng…đối với Erina, chúng tôi lại không thể gặp nhau.
Tôi vẫn chưa chắc liệu cô ấy có là một phần của kế hoạch lừa đảo nào không, tôi thậm chí còn không biết tuổi của cô ấy hay biết được việc cô ấy có thật sự là con gái hay không. Chưa kể đến việc cô ấy có thể là một ai đó nguy hiểm. Bên cạnh đó, tôi cũng không biết cô ấy sống ở đâu. Tôi đang sống ở Chiba, nếu như cô ấy sống ở Hokkaido hay Oinawa thì chúng tôi không thể dễ dàng gặp nhau được.
“…”
Với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi nhìn vào bản thảo trên điện thoại mình một lần nữa.
Tôi đứng đây và nghĩ rằng chúng tôi sẽ không thể gặp được nhau, nhưng đồng thời, từ tận đáy lòng mình, tôi thật sự muốn gặp cô ấy.
Tôi chỉ muốn gặp mặt và nói chuyện với cái người đã viết nên một thứ tuyệt vời thế này.
“Nah, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
Tôi tự thì thầm với bản thân mình, và xua đi cái ước muốn được gặp cô ấy. Nếu suy nghĩ kĩ lại thì không đời nào hai chúng tôi có thể gặp nhau được. Nhưng nếu không làm thế, làm sao tôi nói lên cảm nhận của mình được đây…
Tôi sẽ cố sửa lỗi trên cái tệp văn bản đó càng nhiều càng tốt.
Tôi lấy ra một cái máy tính xách tay của câu lạc bộ và kết nối điện thoại của tôi vào đó để gửi tệp văn bản sang.
“Hmm, cái này phải không nhỉ?”
Tôi không biết tại sao bỗng nhiên lại thấy có gì đó không thoải mái, nhưng tôi ngay lập tức nhận ra thời gian ghi trên tệp có hơi bất thường.
Thời gian được ghi trên tệp văn bản mà Eina đã gửi là xx/09/2013.
Bây giờ là năm 2018, có nghĩa là tệp văn bản đó đã được tạo ra chính xác cách đây 5 năm.
Có phải cô ta đã nói dối về việc thức suốt đêm và gửi một câu chuyện mà cô ta đã từng viết trước đây không?
Vậy ra cô ta thật sự đang cố gắng lừa tôi sao?
Nhưng cô ta được gì khi làm chuyện đó? Với lại, cô ấy đã hoàn thành công việc được giao một cách xuất sắc…
Hoặc có lẽ là thiết lập thời gian của cô ấy bị sai chăng? Nhưng tôi không biết liệu có ai lại mắc sai lầm cơ bản như thế chứ.
Tôi bắt đầu viết những dòng nhận xét lên tệp văn bản.
*
Sau khi trở về nhà và ăn tối xong, tôi gửi một tin nhắn cho Eina.
Shuu: Tôi đọc qua bản thảo rồi đó. Cậu viết tốt lắm.
Tin nhắn trả lời gửi đến chỉ ngay vài giây sau đó.
Eina: Thật sao?
Shuu: Ừ. Tôi đã cảm thấy rất buồn khi đọc qua nó, nhưng nó không mang lại cảm giác khó chịu. Tôi nghĩ đây là một tiểu thuyết rất hay.
Eina: Cậu ca ngợi mình nhiều quá rồi đó.
Có lẽ là cô ấy đang thấy mắc cỡ.
Shuu: Tôi cũng chỉ ra một vài lỗi chính tả và một vài chỗ không ổn, nhưng…
Eina: Ah, mình biết rồi.
Shuu: Tôi thêm những dòng nhận xét vào tệp rồi đó, cậu kiểm tra lại nhé?
Tôi đính kèm tệp văn bản vào tin nhắn và gửi qua cho Eina.
Eina: Mình nhận được rồi.
Shuu: Cậu mở được nó không?
Eina: Mình mở rồi. Ahhhhhhhh.
Shuu: Sao thế?
Eina: Mình xin lỗi! Mình thật sự xin lỗi!
Eina không ngừng xin lỗi liên tục.
Thôi xong. Có lẽ tôi đã chỉ ra quá nhiều lỗi rồi chăng. Tôi đã cố cẩn thận và hết sức tế nhị rồi, nhưng tôi đoán việc bị chỉ ra lỗi trong tác phẩm đầu tay của cô ấy sẽ gây ra ảnh hưởng nặng nề về tinh thần.
Shuu: Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Chuyện này là bình thường thôi mà.
Eina: Nhưng, nhưng…mình đã làm mất thời gian của cậu, và…
Không được rồi, chuyện này không thể giải quyết qua những dòng tin nhắn.
“Mình nên làm gì đây? ...Hmm?”
Tôi nhận thấy một biểu tượng trên màn hình điện thoại của mình. Cái ứng dụng này còn có chức năng gọi thoại miễn phí nữa. Theo phản xạ, tôi nhấn vào nút gọi thoại.
Tôi đưa điện thoại lên tai mình và lắng nghe âm thanh quay số.
Và rồi — âm thanh cuối cùng cũng được kết nối.
《Alô?》
Một giọng nữ thánh thót vang lên khiến cho tôi như ngừng thở. Giọng của cô ấy nghe thật êm dịu.
Giọng nói của cô ấy có âm cao hơn một chút so với cái giọng mà tôi đã tưởng tượng ra khi chúng tôi nhắn tin với nhau, và giọng của cô ấy cũng rất dễ nghe nữa.
“Chào cậu, tôi là Shuu. Um…Rất vui được gặp cậu.”
《Mình cũng rất vui vì được gặp cậu.》
Tôi có cảm giác như cô ấy gần tới mức mà tôi có thể nghe được cả hơi thở của cô ấy.
“…”
《…》
“Vậy.” 《Umm.》
Cả hai chúng tôi đều bắt đầu nói và ngừng lại cùng một lúc luôn.
《…Cậu nói trước đi.》
“Xin lỗi cậu nhé. Là về vụ bản thảo ấy.”
《V-vâng…》
Mặc dù chúng tôi đang nói qua điện thoại, nhưng tôi có thể cảm giác được rằng cô ấy đang căng thẳng. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi đang giận cô ấy sao?
Vì thế nên tôi sẽ nói nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Nó thật sự rất tuyệt vời đó.”
《Eh? Nhưng mà có quá nhiều lỗi…》
“Tìm ra lỗi thì mới giúp hoàn thiện tác phẩm được. Tôi chắc là nó còn có thể trở nên hoàn hảo hơn nữa. Xin lỗi, tôi có hơi nghiêm khắc trong việc tìm lỗi, nhưng tôi không hề muốn chê bai nó hay gì đâu.”
《Mình mới là người nên xin lỗi. Câu chuyện đó…có quá nhiều chỗ không ổn.》
“Đây là lần đầu tiên của cậu mà. Nếu như cậu không muốn sửa đổi nội dung thì cứ kiểm tra lại lỗi chính tả và in nó ra cũng được. Tôi thấy nó cũng không ảnh hưởng lắm đâu.”
《Không được! Cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tìm những chỗ không ổn mà, mình sẽ cố gắng hết sức để sửa lại nó.》
Giọng của cô ấy trở nên năng động hơn lúc trước, tôi thấy thật nhẹ nhõm. Thật sự thì việc nói chuyện trực tiếp rất quan trọng đấy.
《Umm, vậy thì, mình có thể hỏi cậu vài câu được không?》
“Tất nhiên là được!”
《Ý của cậu là gì ở nhận xét đầu tiên thế...khi mà cậu nói rằng cần phải mô tả rõ hơn về nội tâm của nhân vật chính…?》
“Ah, là chỗ đó sao. Tôi nghĩ là cậu nên nói rõ hơn lý do vì sao mà cô ta lại cho hồn ma mượn thân thể của mình. Nếu thế thì người đọc sẽ dễ đồng cảm với nhân vật chính hơn, đúng không?”
《Mình hiểu rồi! Vậy thì, ở trang kế tiếp—》
Và cuộc nói chuyện của chúng tôi diễn ra trôi chảy cho tới khi kết thúc.
“Được không? Cậu còn bất kỳ câu hỏi nào không?”
《Được rồi!》
“Tôi cũng có thể mắc sai lầm, nên đừng ngại mà cứ chỉ ra nhé.”
《Mình không nghĩ là cậu sai đâu!》
Và hai chúng tôi tiếp tục thảo luận với nhau về bản thảo của cô ấy thêm vài lần nữa trong suốt khoảng thời gian cuối tuần, và cuối cùng tiểu thuyết của Eina cũng được hoàn thiện.
4
“Shuu-kun, cái bản thảo này là sao thế?” Ruka-senpai lên tiếng hỏi sau khi đọc xong bản thảo đã được in ra.
Hôm nay là thứ hai, và chúng tôi đang ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
Chị ấy là năm ba ở câu lạc bộ văn học này. Chị ấy là một cô gái có mái tóc bồng bềnh, lượn sóng và còn có một nụ cười duyên dáng. Chị ấy lúc nào cũng bình tĩnh và nói năng nhẹ nhàng nên ở bên cạnh chị ấy cũng khá yên bình.
“Một người quen đã viết nó cho em.” Tôi trả lời và nhận một ánh mắt ngờ vực từ Ruka-senpai.
“Người quen? Ai thếếế?”
“Đây là bí mật. Người đó không muốn tiết lộ danh tính của mình.”
“Mgh.”
Ruka-senpai thật sự muốn biết tác giả là ai, nhưng tôi khó mà nói được là ‘Em nhận được bản thảo này từ một người nào đó mà em vô tình gặp trên ứng dụng trò chuyện’. Tôi không muốn phải khiến chị ấy lo lắng là tôi có thể đang bị lừa gạt.
“Chuyện này có hơi đột ngột, nhưng chị có thể giúp em thiết kế bìa và vẽ minh họa cho bản thảo này không?”
Ruka-senpai cũng không hề viết một tác phẩm nào. Thay vào đó chị ấy lại vẽ minh họa, và thiết kế bìa. Hiển nhiên là chị ấy thích những cuốn sách, nhưng chị ấy cũng không phải là kiểu người thích việc viết lách, chị ấy muốn thiết kế ra những cuốn sách thật sự cơ. Tôi đã nhờ đúng người đúng việc rồi.
Có hai thành viên năm ba khác tập trung vào việc viết lách là chính. Tình cờ là họ cũng đã rút khỏi câu lạc bộ để tập trung vào việc thi cử.
“Được rồi, thứ sáu được không?”
Ruka-senpai mỉm cười và gật đầu với tôi.
“Được ạ. Cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp em cho dù đang bận bù đầu với việc học.”
“Đừng lo. Chị cũng thấy buồn nếu như chúng ta mất phòng sinh hoạt mà, nên chị muốn giúp đỡ em hết mình.”
Tôi thấy cảm động vì lòng tốt của chị ấy.
Phần bìa và hình minh họa đã được phác thảo xong. Tôi sẽ nhận nó vào ngày thứ sáu và đi in vào ngày thứ bảy, sau đó sẽ phát hành cuốn sách vào thứ hai tuần sau.
Mặc dù tôi sẽ cần phải hỏi hội học sinh để mượn máy in trong văn phòng của họ. Tôi cảm thấy có hơi ngại. Hội trưởng Minekawa chắc chắn sẽ ở đó, và tôi thật sự không muốn đụng mặt cô ta chút nào.
Nhưng tôi cần phải tới đó, nên tôi nói lời tạm biệt với Ruka-senpai và đi đến văn phòng của hội học sinh.
“Tôi xin phép vào nhé.”
Tôi gõ cửa và bước vào phòng. Những thành viên của hội học sinh đều đang làm việc trên bàn của họ. Mọi người đều có vẻ bận rộn, nên cũng không ai bước ra tiếp tôi.
Tôi cũng không vội gì, nên tôi đứng đợi một cách thoải mái ở ngay cửa.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ tới nói chuyện với câu lạc bộ bóng chày và…”
Hội trưởng đang làm việc ở bàn trong cùng. Tôi bất giác đưa mắt hướng vào nơi đó.
Cô ta có vẻ như đang giải quyết vài chuyện liên quan tới mấy câu lạc bộ thể thao.
Hội trưởng có một nụ cười đẹp như tranh vẽ và nhìn giống như một trong những vị thánh trên những bức tranh phương Tây.
Cô ta thật sự rất ăn ảnh mà.
“Câu lạc bộ văn học?”
Hội trưởng đã nhận ra tôi đang ở đây và hướng ánh mắt về phía tôi, đôi lông mày của cô ấy nhăn lại.
Cô ta lúc nào cũng trông như nổi giận khi nhìn thấy tôi.
Tôi nở một nụ cười đầy căng thẳng.
“Cậu cần gì sao? Hiện giờ chúng tôi đang bận lắm.”
Hội trưởng vừa nói vừa đứng lên và bước về phía tôi.
“Tôi muốn mượn máy in vào ngày thứ bảy, vẫn chưa ai đặt chỗ chứ?”
“Vẫn còn trống chỗ.”
Cô ấy xoay gót chân lại và lấy ra một cuốn sổ từ trên kệ.
“Điền lớp và tên của cậu vào đây, và thời gian mà cậu sẽ sử dụng nó.”
Tôi điền vào theo lời cô ấy.
“Mà cậu định in cái gì thế?”
“Một cuốn sách để chào đón những học sinh mới.”
“Cậu viết được thứ gì à?”
“Không.”
Nhân lúc đang nói chuyện với cô ấy, tôi quyết định hỏi về vụ phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
“Này hội trưởng. Nếu như chúng tôi thật sự làm gì đó, thì chúng tôi sẽ không bị đuổi khỏi phòng sinh hoạt của mình, đúng không?”
“Tôi không thể tự mình quyết định được, nhưng nếu cậu tiếp tục phát hành thêm vài cuốn sách nữa, tôi sẽ cân nhắc việc đó.”
“Tôi hứa mà, chúng tôi sẽ tiếp tục phát hành thêm sách.”
“Được rồi. Tôi sẽ trình việc đó lên cuộc họp ngày mai. Nhưng với một điều kiện nữa.”
“Một điều kiện?”
“Cho tôi một bản của cuốn sách đó.”
“Chúng tôi sẽ phát nó miễn phí mà?”
Câu lạc bộ văn học chúng tôi lúc nào cũng để những cuốn sách trong một cái hộp ở mỗi tầng cùng một tấm bảng thông báo được đặt trên hộp với dòng chữ ‘Xin hãy lấy một cuốn’.
“Mang một cuốn tới đây cho tôi.”
“Tại sao?”
“Chỉ làm chừng đó cũng chẳng tốn sức mấy, đúng không? Một khi tôi đã quyết định chuyện gì thì sẽ làm cho tới cùng.”
Tôi nghĩ rằng việc cô ta bắt tôi mang tới một cuốn sách là để tạo thêm áp lực cho chúng tôi, nhưng nếu như cái điều kiện đi kèm đó giúp chúng tôi bảo vệ được phòng sinh hoạt câu lạc bộ của mình thì tôi sẽ chấp nhận ngay lập tức.
Sau khi xong việc, hội trưởng quay trở lại bàn làm việc của mình mà còn không hề nói một lời ‘tạm biệt’ nào, vì thế nên tôi cũng không thể cảm ơn cô ta.
Cô ta lúc nào cũng thẳng tính như vậy. Tôi biết hội trưởng là một người thực dụng, nhưng ít ra thì cô ta vẫn nở một nụ cười với người khác trong lúc giải quyết công việc, chỉ riêng mỗi mình tôi là cô ta luôn tỏ ra khó chịu.
“Chắc là cô ta thật sự ghét mình rồi…”
Tôi lẩm nhẩm trong lúc bước đi trên hành lang. Bỗng nhiên tôi nhớ lại lần đầu tiên mà mình gặp hội trưởng.
Đó là ngày đầu tiên khi tôi đến ngôi trường này. Tôi tự nhận mình là một thằng mọt sách, cảm thấy tò mò về những cuốn sách ở ngôi trường mà mình đang theo học, tôi đã đến thư viện vào cuối ngày. Tôi thích những phòng đọc sách và thư viện, mấy chỗ đó tạo cho tôi một cảm giác thoải mái vì xung quanh lúc nào cũng tràn ngập sách. Mùi ẩm mốc của những cuốn sách cũ tạo ra một cảm giác như được bao phủ trong sách nên chúng có một nét hấp dẫn riêng khác với những hiệu sách.
Tôi nhìn dọc theo những giá sách được xếp từ trong góc ra ngoài.
“Oh!”
Tôi tìm ra được một trong những cuốn sách thể loại khoa học viễn tưởng ưa thích của mình và lập tức vươn tay lên để lấy mà không suy nghĩ.
Nó là một cuốn sách khoa học viễn tưởng viết về thời gian, có tên là Cánh cửa bước vào mùa Hè.
Có một bàn tay khác cũng đang vươn tới cuốn sách đó nên tôi dừng lại.
“Lấy đi.”
Tôi rút tay mình lại.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ, tôi đã từng đọc nó trước đây…rồi.”
Tôi nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó và không thể thốt nên lời.
Cô ấy đẹp tới mức khiến tôi phải cứng họng.
Đó đã từng là hội trưởng ác quỷ, Minekawa Yukino.
“Cậu là Yagi Shuu-kun ở lớp A phải không?”
“Đúng vậy.” Nghe thấy cô ấy gọi tên mình, tôi bối rối đáp lời lại.
Tại sao cô ấy lại biết tên tôi chứ? Tôi chỉ vừa mới nhập học vào ngôi trường này thôi mà…
“Tôi là Minekawa Yukino ở lớp B. Rất vui được gặp cậu.”
“V-vâng, rất vui được gặp cậu.”
“Cậu có…thích sách không?”
“Có chứ, còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng vậy.”
“Vậy cậu ở trong câu lạc bộ văn học phải không?”
“Tôi vẫn chưa gia nhập câu lạc bộ nào. Có quá nhiều thứ mà tôi muốn làm…”
“Vậy sao. Tôi sẽ gia nhập câu lạc bộ văn học, nên nếu có thể thì cậu hãy tới đó nhé.”
“…Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
Tôi vẫn chưa quên cái nụ cười dịu dàng đó. Rốt cuộc cô ấy không hề gia nhập câu lạc bộ văn học và tôi cũng gần như mất liên lạc với cô ta. Có thể xem như cái ngày trong năm học đầu tiên đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng mà chúng tôi thật sự nói chuyện với nhau.
Sau đó, chúng tôi gặp lại nhau trong cùng một lớp khi lên năm hai, và cô ấy dường như đối xử với tôi có hơi hà khắc. Chúng tôi ít khi nói chuyện với nhau, nên tôi cũng không biết tại sao cô ta lại đột nhiên ghét tôi như thế. Cuộc sống đúng là đầy những bí ẩn mà.
5
Tôi in ra khoảng một trăm bản.
Mặc dù chúng sẽ được phát miễn phí, nhưng số lượng những học sinh thích đọc sách cũng không nhiều, nên nhiêu đây cũng là quá đủ. Nhưng khi phải tự mình in từng cuốn sách một thế này thì mới thấy được số lượng những cuốn sách cũng khá lớn.
Hôm nay là thứ bảy và tôi có thể nghe được tiếng của những thành viên từ câu lạc bộ thể thao đang hoạt động ở bên ngoài.
Sau khi in xong, tôi mang một chồng giấy vốn là những trang truyện được in lẻ tẻ đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ và đóng lại thành từng cuốn sách một.
Công việc này khá đơn giản. Tôi gấp đôi những tờ giấy B4, xếp chúng lên chồng lên nhau rồi kẹp lại. Vì tôi có hơi thiếu ngủ nên việc mang chồng giấy này tới phòng sinh hoạt cũng khá mệt mỏi.
Ruka-senpai đã gửi hình minh họa vào sáng thứ sáu và tôi cũng đã đánh máy lại toàn bộ câu chuyện từ sau khi tan trường cho tới tận sáng nay. Mặc dù đã hoàn thành việc đánh máy lại hết nhưng cũng phải tới tận sáng mới xong được.
Tôi ngủ một chút rồi đến phòng in của trường, và bắt đầu in cho đến giữa trưa.
Tôi ăn bữa trưa mang theo vốn được mua trước đó ở một cửa hàng tạp hóa rồi bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.
Tôi lặng lẽ gấp từng trang giấy một trong lúc nghe nhạc từ điện thoại của mình.
Những loại máy in thế hệ mới nhất sẽ đọc dữ liệu và tự động đóng những trang giấy được in ra thành một cuốn sách hoàn chỉnh, nhưng trường của tôi không thể mua được một thứ đắt tiền như vậy. Vì thế nên chúng tôi phải làm việc đó bằng tay…nhưng hiện giờ tôi là thành viên duy nhất đang ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
“Mình phải làm thôi.”
Tôi tự nói với lòng mình để tiếp thêm động lực cho bản thân, giờ tôi không khác gì một người anh hùng đang đối mặt với bi kịch.
Cảm giác này cũng giống như sự phấn khích khi thức khuya vậy.
Và rồi…
Vrr vrr
Điện thoại của tôi rung lên.
Eina: Chào, cậu thế nào rồi?
Shuu: Vẫn khỏe.
Eina: Hiện giờ cậu đang làm gì thế?
Shuu: Đóng sách.
Eina: Hôm nay câu lạc bộ của cậu có hoạt động à?
Shuu: Chỉ có mình tôi thôi.
Eina: Không ai giúp cậu sao!? Thật quá đáng!
Shuu: Mấy đàn anh năm ba nghỉ hết rồi, nên chỉ còn mình tôi duy trì hoạt động của câu lạc bộ thôi.
Eina: Vậy sao…Vậy cậu đang đóng sách một mình à? Bao nhiêu cuốn thế?
Shuu: Một trăm.
Eina: Waa, nhiều thế. Mình…không thể giúp được cậu, xin lỗi nhé.
Shuu: Không sao đâu. Chỉ mỗi việc có ai đó trò chuyện cùng cũng khiến tôi cảm thấy công việc này trở nên dễ dàng hơn.
Eina: Nếu như việc đó không gây rắc rối cho cậu thì mình sẽ gọi.
Tôi nhận được cuộc gọi từ cô ấy ngay sau khi đọc xong tin nhắn đó, rồi tôi đưa điện thoại lên gần miệng mình.
《Chào, Shuu-san?》
“Chào.”
《Hãy cố lên nhé. Mình đang cổ vũ cho cậu đấy.》
“Cảm ơn nhé.”
《…》
“…”
《Mình thật sự không thể nghĩ ra chuyện gì để nói cả.》
“Chúng ta vẫn chưa biết bất kỳ điều gì về nhau mà. Hãy giới thiệu bản thân hay gì đó đi. Cậu thích thể loại sách gì, Eina?”
《Hmm…Mình thích những thứ kỳ ảo một chút. Như là chuyện cổ tích chẳng hạn. Chuyện tình cảm lãng mạn nữa. Còn cậu?》
“Tôi thích gần như mọi thể loại, nhưng đặc biệt là khoa học viễn tưởng.”
《Cậu có thích món ăn nào không?》
Lần này Eina là người đặt câu hỏi.
“Ramen, katsudon, những món giống như thế.”
《Toàn là mấy món mà con trai hay ăn nhỉ.》
“Còn cậu thì sao, Eina?”
《Mình thích bất kỳ thứ gì ngọt! Bánh kem, bánh su kem, dorayaki, anmitsu…》
Tôi đoán việc liệt kê một loạt mấy món đồ ngọt đó đúng là chỉ có con gái mới làm thế.
《Câu hỏi tiếp theo nào! Cậu có bạn gái không?》
“Không có.”
《Vậy người cậu thích thì sao?》
Đột nhiên, khuôn mặt của hội trưởng hiện lên trong tâm trí tôi và ngay lập tức tôi nở một nụ cười gượng gạo.
Cô ta chắc chắn rất xinh đẹp, nhưng nằm ngoài tầm với của tôi. Tôi chỉ có thể nhìn cô ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ từ xa. Nếu tôi có cảm thấy điều gì về cô ta thì đó là việc tôi thật sự không hề muốn nói chuyện với cô ta chút nào.
Thật khó chịu khi phải nhìn cô ta hành động như thể cô ta ghét tôi khi chúng tôi nói chuyện mặt đối mặt với nhau.
“Tôi đoán là có một người khiến tôi phải ngưỡng mộ.”
《Eh, eh. Cô ấy là kiểu người thế nào.》
“Kiểu người thế nào à?...Hmm, tôi thật sự không biết. Tôi hầu như không biết bất kỳ thứ gì về cô ta cả.”
《Ah, vậy nó chỉ là yêu đơn phương...》
“Chắc vậy. Còn cậu thì sao? Cậu có bạn trai không?”
《Cậu thật sự nghĩ là mình có sao?》
Tôi nghĩ chắc là không rồi và đáp lại.
“Thế còn người cậu thích thì sao?”
《Ummm. Có một người mà mình ngưỡng mộ.》Có vẻ như cô ấy đang muốn tránh né câu hỏi, 《và, mình cũng đang yêu đơn phương, có lẽ vậy.》
Giọng của cô ấy nghe có vẻ cô đơn và nó làm tim tôi quặn lại. Một tình yêu đơn phương sao…chắc là khó khăn lắm đây.
“Nếu như cậu cần lời khuyên, có lẽ tôi sẽ giúp được?”
《Cảm ơn cậu. Bây giờ mình vẫn ổn, nhưng nếu như tới lúc đó thì hãy giúp mình nhé.》
Và chúng tôi cứ thế tiếp tục cuộc trò chuyện vòng vo của mình, thời gian dường như trôi đi một cách nhanh chóng trong lúc tôi nói chuyện với Eina và tới lúc tôi nhận ra mặt trời đã lặn, những cuốn sách cũng đã được đóng xong hết.
6
Hôm nay là thứ hai, những cuốn sách đang nằm ngay ngắn bên cạnh những cái bảng thông báo. Tôi đi thẳng tới văn phòng của hội học sinh sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Chỉ có mình hội trưởng đang ngồi làm việc ở trong phòng.
“Hội trưởng, tôi mang tới một cuốn cho cô như đã hứa đây.”
“Cảm ơn, và như đã hứa, chúng tôi sẽ không thu hồi phòng sinh hoạt câu lạc bộ của cậu nữa.”
“Vâng! Tôi vô cùng biết ơn cô.”
“Đổi lại, mặc dù câu lạc bộ đó có vẻ khá buồn chán nhưng cậu vẫn phải tiến hành những hoạt động đàng hoàng đấy nhé?”
“Tôi biết rồi.”
Tôi rời khỏi văn phòng hội học sinh trong tư thế chiến thắng.
*
Những cuốn sách chào đón học sinh mới, vài ngày sau đó đã tạo ra một quả bom lặng lẽ bùng nổ bên trong trường. Câu lạc bộ văn học của chúng tôi có truyền thống phát hành những cuốn sách dưới tên thật của mình, nhưng ‘Eina’ rõ ràng là một bút danh. Trên hết là, không có nhiều người đủ khả năng viết được những câu chuyện giống như của Eina.
Tất cả mọi người thắc mắc không biết ai là người đã viết ra nó, và dường như có nhiều người đọc hơn bình thường. Chẳng hạn như là, lúc tôi đang ngồi ăn trưa vào thứ tư, con át chủ bài của câu lạc bộ báo chí, Sakai Keisuke xuất hiện trước mặt tôi.
“Ai là Eina thế? Một thành viên mới ư? Bí danh của một ai đó năm trên sao? Hay đó là cậu?”
Saki còn không bận tâm đẩy kính của cậu ta lên khi nó bị trượt xuống trong lúc ném vào mặt tôi những câu hỏi tới tấp.
“Tôi không muốn nói với cậu.”
Với lại, cho dù tôi có muốn thì cũng không thể nói được, tôi hầu như còn chưa biết gì nhiều về cô ấy.
“Xin cậu đấy, chúng ta là bạn mà phải không? Sếp của tôi đã đe dọa và bắt tôi phải tới hỏi cho ra bằng được người đó là ai.”
Sakai quỳ xuống trên đầu gối của mình và cầu xin tôi. Nhìn cậu ta có hơi tội nghiệp nhưng nếu như tôi không biết gì thì làm sao có thể nói được.
“Xin lỗi, tôi không thể nói được.”
“Cậu thật nhẫn tâm.”
“Cậu phải hiểu cho hoàn cảnh của tôi chứ, và cả Eina cũng vậy.”
“Ahhhh, mình sẽ bị sút ra khỏi câu lạc bộ mất thôiiiiiiiii!”
Tôi đã phải rất vất vả mới làm cho Sakai bình tĩnh lại được sau khi cậu ta òa khóc nức nở, nhưng tôi thấy vui là tiểu thuyết của Eina lại được nhiều người biết đến như vậy.
Tôi muốn nói việc đó với Eina ngay lập tức. Tôi bảo Sakai trở về và gửi một tin nhắn cho Eina.
Shuu: Tất cả mọi người đều thích câu chuyện của cậu!
Tôi nhận được tin nhắn trả lời từ cô ấy lúc về đến nhà.
Eina: Thật sao!?
Tôi thường không nhận được tin nhắn từ Eina trong suốt khoảng thời gian ở trường, nên có lẽ cô ấy đã gửi tin nhắn trả lời sau khi về nhà. Có lẽ cô ấy đang học ở một ngôi trường cấm sử dụng điện thoại.
Shuu: Thật mà! Câu lạc bộ báo chí còn tới dò hỏi nữa cơ. Họ muốn biết ai là người đã viết ra câu chuyện đó! Mà tôi cũng đã lảng tránh được chuyện đó rồi.
Eina: Nó được đón nhận đến thế sao!!?
Tôi có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của cô ấy từ những dòng tin nhắn trên màn hình.
Ngay sau đó tôi bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng.
Shuu: Oh đúng rồi, tôi quên mất. Tôi nên làm gì với cuốn sách đã được hoàn thiện đây? Có muốn tôi gửi nó qua đường bưu điện cho cậu không?
Eina: Gửi qua đường bưu điện…chắc là sẽ có chút vấn đề đấy.
Shuu: Tôi đoán có lẽ là cậu không muốn đưa địa chỉ nhà của mình ra nhỉ.
Eina: Mình không phiền đâu…Nhưng gia đình mình có thể sẽ không thích việc một người mà họ không biết gửi tới một thứ gì đó…
Shuu: Vậy sao.
Eina: U-um…Liệu cậu…có thể…đưa nó cho mình trực tiếp được không?
Tim của tôi nhảy dựng lên ngay lúc nhìn thấy tin nhắn. Tôi sẽ được gặp Eina ở ngoài đời—
Eina: Ah! Mình xin lỗi! Mình còn chưa hỏi cậu sống ở đâu nữa.
Eina gửi tới một tin nhắn khác trong lúc tôi còn chưa biết sẽ đáp lại thế nào.
Eina: Mình sống ở Chiba, nên mình nghĩ rằng nếu như cậu sống ở vùng Kanto thì có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau được.
“Ehh!?”
Tôi bất giác thốt lên kinh ngạc. Eina cũng sống ở Chiba sao!?
Chuyện trùng hợp như thế này lại thật sự xảy ra sao?
Vì lý do nào đó mà tim của tôi đập thình thịch.
Eina: Shuu-san, cậu sống ở đâu thế?
Shuu: Tôi cũng sống ở Chiba luôn, tại thành phố C.
Sau khi xác định được Eina đang ở Chiba qua những dòng tin nhắn, tôi cũng nhanh chóng trả lời lại cô ấy.
Eina: Vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà ga C nhé?
Shuu: Được thôi.
Eina: Được rồi, cảm ơn cậu. Hẹn thứ bảy nhé!
7
Nhà ga đông nghẹt người, chắc có lẽ vì hôm nay là thứ bảy. Nơi này khá sạch sẽ và gọn gàng vì nó đã được tân trang lại cách đây 2 năm, và là nơi hoàn hảo cho việc quan sát mọi người.
Shuu: Tôi đến có hơi sớm một chút. Tôi đang đứng trước một cái cột. Và đang mặc áo khoác đen cùng với quần jean, độ tuổi của tôi khoảng tầm một thanh thiếu niên.
Eina: Mình cũng vậy. Cái cột…? Ummm, ở đâu cơ?
Shuu: Nằm ngay trước cổng bán vé ấy. Ở phía bên phải trên đường đi ra.
Eina: Bên phải…cậu có thể giơ tay mình lên không?
Tôi giơ tay mình lên theo lời cô ấy.
Shuu: Rồi đó.
Eina: Huh, cậu đâu rồi?
Shuu: Cậu đang mặc gì trên người?
Eina: Mình đang mặc một cái áo sơ mi đan dây ngắn tay, một cái quần lửng ống rộng, và một đôi dép có quai nữa. Mình có một mái tóc thẳng và độ tuổi cũng tầm khoảng thanh thiếu niên thôi.
Tôi nhìn xung quanh mình. Có khá nhiều những cô gái tầm tuổi thanh thiếu niên nhưng không một ai đang nhìn ngó xung quanh cả.
Shuu: Lạ thật đấy. Cậu không ở một nhà ga tư nhân đấy chứ?
Eina: Không~
Shuu: Tôi cũng đoán vậy. Vậy thì đi tới máy bán vé đi nào, tôi cũng sẽ tới đó luôn.
Eina: Được. Mình tới rồi này.
Cô ấy không hề có mặt ở đó.
Eina: Thật khó để tìm người trong lúc nhà ga còn đang được nâng cấp.
Tôi nhíu mày.
Shuu: Nâng cấp? Không phải việc đó đã xong rồi sao?
Eina: Eh? Người ta nói là phải mất thêm 3 năm nữa mới xong lận mà?
Shuu: …
Eina: …
Cô ấy có lẽ đang đùa với tôi, hoặc đang đứng ở một nhà ga nào khác có cùng tên.
Nhưng mà chỉ có duy nhất một nhà ga có tên là nhà ga C ở Chiba này thôi.
Và rồi tôi nhớ lại thời gian được ghi trên tệp văn bản của cô ấy, xx/09/2013. Giờ là 2018 nên thời điểm mà tệp văn bản đó được tạo ra là cách đây 5 năm về trước.
Việc nâng cấp nhà ga cũng đã hoàn thành cách đây 2 năm, nên thời gian cộng lại cũng tương ứng khi Eina nói rằng việc đó cần phải mất ‘thêm 3 năm’ nữa.
Shuu: Cậu có thể gửi cho tôi một bức ảnh chụp cảnh trước nhà ga không.
Eina: Được rồi.
Điện thoại của tôi kêu lên khi bức ảnh được gửi đến. Quang cảnh phía trước nhà ga đầy những rào chắn công trình, nên nó đang ở trong giai đoạn được nâng cấp.
Tôi bị lừa rồi.
Người ta có thể dễ dàng tạo ra một tình huống lừa đảo thế này. Chẳng hạn như là, nếu như gửi cho tôi những tin nhắn ban đầu với bối cảnh được dàn dựng là ‘một cô gái sống ở năm 2013’ thì sẽ khá đơn giản để tiếp tục chuyện đó.
Nhưng vì lý do nào đó, tôi không thể nghi ngờ Eina. Liệu cô ấy có thật sự là một người nào đó có thể nói dối như thế không?
Nên là—
Shuu: Eina, hiện tại đang là năm bao nhiêu?
Eina: Eh? Tại sao cậu lại hỏi thế?
Cô ấy trả lời với một câu hỏi quá hiển nhiên.
Shuu: Tôi sẽ giải thích sau, nói cho tôi biết đi?
Eina: Hiện tại là năm 2013…
Tôi đọc đi đọc lại con số ‘2013’ đó. Không thể sai được.
Có lẽ đây là một lời nói dối.
Nhưng tôi muốn tin cô ấy, vì thế…tôi đã nói một cách thành thật.
Shuu: Đừng ngạc nhiên nhé, nhưng hiện tại đối với tôi là năm 2018.
Trong một lúc, không có một tin nhắn đáp lại nào từ cô ấy.
Eina: Thật…Không thể nào tin được.
Shuu: Cả tôi cũng thế.
8
Tôi đi đến một công viên gần đó, ngồi xuống một cái ghế dài và gọi Eina. Việc nói chuyện qua tin nhắn trở nên khá phiền phức.
《Alô, Eina đây.》
Cô ấy lên tiếng ngay lập tức.
“Shuu đây. Hiện tại thật sự là năm 2013 đối với cậu sao? Cậu không gạt tôi đấy chứ?”
Tôi hỏi một cách thẳng thừng.
《Gạt cậu thì mình được lợi gì chứ?》
Giọng cô ấy có vẻ giận dỗi. Tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh một nữ sinh trung học đang phồng má lên với mình.
“Có thể cậu là một người bạn cùng lớp với tôi và cậu phải đem tôi ra làm trò đùa vì chịu hình phạt của một trò chơi nào đó.”
《Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Với lại, nếu thật sự đây là trò đùa thì mình đã hét lên ‘bị lừa rồi nhé’ và những người khác sẽ xuất hiện ngay lúc này, đúng không? Mình cũng đâu cần phải tiếp tục nói chuyện với cậu, đúng không?》 Đúng vậy nhỉ. 《Mình cũng đã nghĩ là có lẽ cậu đang lừa mình, nhưng mình không thể nghĩ ra được lý do nào mà cậu lại làm như thế, vì thế mình nghĩ là mình nên chấp nhận chuyện này là sự thật.》
“Liệu có khả thi để nói chuyện với ai đó sống trong quá khứ cách đây 5 năm không?”
《Cho dù có khả thi hay không thì ít nhất chúng ta cũng không thể gặp mặt và nói chuyện trực tiếp với nhau.》
Tôi lấy ra cuốn sách từ trong túi mình và nhìn vào nó.
Vậy thì tôi sẽ không thể nào đưa thứ này cho Eina được.
Thật đáng tiếc….Có lẽ tôi sẽ biến nó thành sách điện tử dưới định dạng PDF và gửi cho cô ấy chăng? Mặc dù không phải là đồ thật nhưng vẫn hơn là không có gì.
Trong lúc đang suy nghĩ những việc đó trong đầu mình, tôi bỗng nhận ra một chuyện.
“Không, chúng ta vẫn có thể gặp nhau được.”
《Eh, nhưng chúng ta đang sống ở hai thời điểm khác nhau mà?》
“Tôi có thể gặp cậu vào 5 năm sau. Đương nhiên là cậu phải đợi tới lúc đó, xin lỗi nhé.”
Nó không phải là 100 hay 200 năm gì, mà chỉ là 5 năm. Tất nhiên là trong 5 năm đó, một học sinh trung học giống như tôi sẽ trở thành người lớn, nên khoảng thời gian đó cũng khá dài, nhưng cũng không dài đến mức khiến chúng tôi phải từ bỏ việc gặp nhau. Chuyện này là hoàn toàn có thể, nhưng vì lý do nào đó mà Eina trở nên im lặng.
“Eina?”
Một lúc sau, Eina thầm thì lên tiếng.
《…Nếu như mình bảo cậu ngừng việc đó lại, liệu cậu có ghét mình không?》
“Eh, đương nhiên là không…”
《Xin lỗi cậu vì sự ích kỷ của mình nhé.》
Cô ấy có vẻ như đang thả trượt cái điện thoại xuống.
Tôi cảm thấy hoảng hốt trước sự thay đổi thái độ đột ngột từ vẻ vui tươi bình thường của cô ấy.
“Cậu không hề làm gì sai cả, tôi xin lỗi vì đã nói đến chuyện đó.”
《Không, mình mới là người sai. Mình thật sự muốn gặp cậu.》
Tim của tôi bỗng đập nhanh hơn khi nghe cô ấy nói như thế.
《Nhưng mình cảm thấy sợ. Sợ phải biết tương lai của bản thân mình. Ý mình là…》
Giọng của Eina hạ xuống, và cô ấy thì thầm.
《Lỡ như mình chết sau 5 năm nữa thì sao?》
Tôi cảm giác như những lời thì thầm đó của cô ấy đang đâm xuyên qua người mình.
Eina…chết sao?
“Cậu có…mắc bệnh gì không?”
《Eh? Không, mình không bị bệnh gì cả. Mình chỉ đang nói một cách giả định thôi. Nếu như mình chết thì cũng không sao. Có lẽ số phận của mình là phải gặp một chuyện khủng khiếp nào đó. Có rất nhiều chuyện còn tệ hơn cả cái chết mà.》
Cô ấy đã nói một cách giả định.
Eina không hề sai, mạng sống của một người có thể đột ngột kết thúc vào một ngày nào đó. Nhưng hầu hết mọi người đều đang sống với một cảm giác mơ hồ là họ sẽ vẫn còn ở đây vào ngày mai, ngày mốt…và cho tới 5 hay 10 năm sau.
Con người có thể sống một cách bình thường vì họ không nghi ngờ gì chuyện đó. Nhưng Eina đã nói là cô ấy có thể sẽ chết.
Tại sao chứ?
Điều gì đã khiến cho cô ấy phải nói như vậy…?
《Mình chắc là nếu như có một chuyện gì đó kinh khủng xảy ra với bản thân mình trong tương lai, thì cậu sẽ che giấu việc đó. Nhưng mình có thể sẽ đoán ra được từ giọng điệu của cậu, và mình thấy sợ phải biết chuyện đó. Mình xin lỗi.》
Nhưng tôi cũng không hỏi tình hình hiện tại của cô ấy, hay tại sao cô ấy lại có ý nghĩ bi quan như vậy.
Cô ấy đã thật sự nghĩ đến việc tự tử khi chúng tôi lần đầu nói chuyện với nhau.
Chắc chắn là phải có liên quan gì đó.
Nhưng tôi cũng không thể hỏi được, giữa hai chúng tôi vẫn còn có quá nhiều khoảng cách, tôi không biết liệu mình có thể hỏi một câu hỏi thăm dò đối với người mà mình chưa từng thấy mặt trước đây không.
“Được rồi, vậy thì hãy tiếp tục nói chuyện nào, Eina.”
《Được! Tiếp thôi nào!》
Tôi cố hết sức để nói bằng một giọng vui vẻ, và chắc có lẽ vì thế mà giọng nói của Eina cũng trở nên hoạt bát lại một lần nữa.
Tôi thở dài một hơi.
9
Vào buổi tối, trong lúc tôi đang nằm ườn trên giường trong phòng mình, một tin nhắn được gửi đến từ Eina.
Eina: Mình có thể gọi cậu bây giờ được không?
Shuu: Được chứ.
Ngay lập tức có một cuộc gọi đến.
“Alô.”
《Chào, Shuu-san phải không? Eina đây, mình xin lỗi vì đã gọi muộn thế này nhé.》
Cô ấy không nói điều đó theo thói quen, đúng là chỉ có cô ấy mới nói chuyện như thế mà thôi.
“Đừng lo về chuyện đó. Ngày mai tôi được nghỉ mà. Vậy có chuyện gì không?”
《Mình đang nghĩ. Chúng ta nên đặt ra một số luật lệ vì mình đang sống ở thời điểm 5 năm trước trong quá khứ.》
“Luật lệ?”
Tôi nhíu mày.
《Đúng thế, luật lệ để tránh làm ảnh hưởng đến quá khứ. Mình nghĩ việc hạn chế làm thay đổi quá khứ hết mức có thể thì sẽ tốt hơn. Mấy tình huống này cũng xuất hiện khá nhiều trong khoa học viễn tưởng mà đúng không? 》
“Đúng vậy. Vậy thì việc nói chuyện với tôi như thế này cũng được tính luôn nhỉ?”
《Nên mình mới nói là hạn chế hết mức có thể đó. Một tác động nhỏ có lẽ sẽ không sao, nhưng một thay đổi lớn có thể sẽ làm cả vũ trụ nổ tung hay gì đó. 》
Tôi cũng đã từng nghe những chuyện như thế trước đây.
《Đầu tiên là, càng ít càng tốt, đừng nói với mình bất kỳ chuyện gì về tương lai. 》
Đó là điều khá cơ bản rồi mà.
Hmm? Đợi một chút nào.
“Nếu như tôi nói với cậu công ty nào làm ăn phát đạt, cậu có thể làm giàu bằng cách mua cổ phiếu, đúng không nhỉ? Và cậu có thể chia phần cho tôi sau…”
《Shuu-san! Đó là điều tệ nhất mà cậu có thể nói được đấy! 》
“Tôi đùa thôi mà.”
《Mgh! 》
Tôi bật cười, nhưng có vẻ như cô ấy đang phồng má giận dỗi ở phía bên kia điện thoại.
“Xin lỗi nhé.”
《Đây không phải là chuyện đáng để cười đâu. Chúng ta cần phải cẩn trọng với những thứ liên quan đến tiền bạc. Mình không hề thích việc cậu nói cho mình biết những sản phẩm nào sẽ bán chạy trong 5 năm tới đâu. 》
“Đã rõ.”
《Và…chúng ta cũng không nên nói quá nhiều những chuyện liên quan tới bản thân mình.》
“Tại sao?”
《Nếu như cậu biết những chuyện liên quan tới bản thân mình, thì bằng cách nào đó cậu có thể sẽ thay đổi được con người của mình trong tương lai, đúng chứ?》
“Đúng thế. Tôi sẽ hạn chế hỏi hết mức có thể.”
《Giờ nếu nghĩ lại thì, nãy giờ mình toàn bắt cậu phải thận trọng chuyện này chuyện nọ, xin lỗi nhé.》
“Cũng không tránh được chuyện đó, tôi là người ở tương lai mà.”
《Mình có thể nói với cậu những chuyện ở quá khứ, nên nếu như có bất kỳ thứ gì mà cậu muốn biết, cứ hỏi mình nhé.》
“Giống như là chuyện gì cơ?”
《Umm, chẳng hạn như là Chiba trông như thế nào cách đây 5 năm?》
“Tôi không nghĩ là nó thay đổi gì nhiều chỉ trong 5 năm đâu.”
《Đúng vậy nhỉ.》
Giọng cô ấy có vẻ như hơi chán nản.
“Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Tôi đang ở tương lai, nên cậu cũng không thể thay đổi được gì mà.”
《Cậu tốt bụng thật đấy, cảm ơ-》
Beeeep.
Đột nhiên, cuộc gọi bị ngắt.
“Eina?”
Tôi gọi lại cho cô ấy, nhưng không thể kết nối được.
Sau khoảng mười phút, cô ấy gọi lại cho tôi.
《Mình xin lỗi, Shuu-san.》
“Không sao đâu, chuyện gì xảy ra thế?”
《Điện thoại của mình có vẻ như không hoạt động tốt lắm…》
Giọng nói của cô ấy khá lúng túng, nếu như không có vấn đề gì với đường truyền, thì có lẽ là do điện thoại, nhưng Eina dường như không muốn nói đến chuyện đó nên tôi cũng không hỏi gì thêm.
《Vậy tối nay đến đây thôi nhé.》
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
Cuộc gọi lại đột ngột bị ngắt lần nữa.
Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Trong lúc suy nghĩ về chuyện đó, tôi nhận ra được một điều.
Tôi không muốn biết những chuyện liên quan tới quá khứ.
Quá khứ không quan trọng.
Tôi muốn biết nhiều hơn về Eina.