Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 184: Nàng ấy, không thể xảy ra chuyện!




20 ngày trôi qua, thương thế của Ninh Phàm tốt bảy tám thành, thức hải bị tổn thương cũng khôi phục chút ít.



Không còn biện pháp nào, thức hải lần này coi như bị trọng thương mà trước đó chưa từng có, khôi phục phải hao phí thời gian vượt xa so với thương thế của thân thể, ít nhất cũng cần mấy năm mới khôi phục được.



Xem ra chỉ có tiến vào trong Di Thế cung, từ từ khôi phục.



Trần Tú thật bất ngờ, vô cùng bất ngờ.



Ninh Phàm thật sự thả hắn, trừ chưa giải niệm cấm...



- Chu đạo hữu... ngươi... ngươi thật nguyện ý để ta rời khỏi sao?



- Không sai, nghe nói Trần đạo hữu là một gã tam chuyển điên phong luyện đan sư, lần này đi Trung Châu, tham gia đan hội vốn là vì đột phá luyện đan thuật bình cảnh. Bọn ta đều là luyện đan sư, đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau...



Ninh Phàm nói cứng, nhưng thực chất chỉ là lời nói lếu láo phỉnh phờ.



- A! Đúng vậy! Chu đạo hữu là tứ chuyển luyện đan sư! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Chu đạo hữu ân cứu mạng, tình phóng sinh, Trần Tú khó quên, khó quên!



Trần Tú cơ hồ cảm kích rơi nước mắt, rời khỏi Y Đậu trong nụ cười của Ninh Phàm.



Chẳng qua là vừa ra Y Đậu, hắn lập tức sắc mặt lạnh lẽo, lần nữa khôi phục phong độ của nguyên anh lão tổ!



Ánh mắt của hắn tìm kiếm trong kim đan tu sĩ ngoài thành, khi tìm được một tên kim đan điên phong tu sĩ, lộ ra uy nghiêm cười lạnh.



- Chọn hắn đi!



Nửa ngày sau, nguyên anh của Trần Tú đoạt xá kim đan điên phong tu sĩ xui xẻo, coi như là hoàn toàn sống lại.



Tu vi khôi phục nguyên anh, còn cần chút ngày giờ, nhưng hắn ngược lại không gấp, lấy thân phận tu sĩ kia ngụy trang mình, rời khỏi Doanh quốc, tiến về Trung Châu...



Chuyện của Trần Tú, Ninh Phàm không xen vào nữa. Có lẽ năm khác Ninh Phàm cũng sẽ đi Trung Châu, tham gia đan hội, cũng sẽ cùng Trần Tú sẽ gặp lại, bất quá khi đó, thực lực của hắn vượt xa Trần Tú tưởng tượng.



Từng chiếc từng chiếc Độn Thiên chu lục tục về hàng.



Ba người Ninh Phàm đứng ở bờ biển, gió biển tê dại, nhìn thuyền đến thuyền đi.



Trên tay của hắn, cầm một phần Vô Tận hải hải đồ ngọc giản. Hải đồ này bao hàm mấy ngàn vạn dặm hải vực, nhưng chỉ bao quát hải vực chiếm một phần mười ngoại hải của Vô Tận hải...



Mà nội hải lại bát ngát bao la rộng gấp trăm lần so với ngoại hải!



Vô Tận hải rất lớn, ngoại đảo còn được đi, chứ các vùng thuộc nội hải là chỗ vô cùng hung hiểm, chính là nguyên anh hóa thần cũng không dám khinh thường. Vô Tận hải ngoại hải, trong mấy ngàn huyền không đảo, có ‘Thập tông tam đảo‘ là nơi mạnh nhất.



Mà nội hải, tục truyền nói tổng cộng có một trăm lẻ ba ngàn đảo tự, thậm chí có không ít thượng cổ bộ lạc sinh sôi ở chỗ này, cũng có không ít thượng cổ yêu thú kéo dài nơi đây.



Mục đích của Ân Tố Thu là Bích Dao tông một trong mười tông, một tông môn từ đầu tới cuối chỉ dành cho nữ tu. Hảo hữu khi còn bé của nàng ở chỗ này đảm nhiệm tông chủ. Mà tin đồn Bích Dao tông ở Bích Dao tiên đảo, tông chủ trấn giữ mấy đời trước của tông này đã sớm là hóa thần tu sĩ...



Mục đích của Ninh Phàm cùng Cảnh Chước cũng là Bồng Lai tiên đảo, là một trong “Tam đảo”, là chỗ trong Di Thế cung.



Trong gió biển, Ninh Phàm thu hải đồ ngọc giản, quay đầu nhìn Ân Tố Thu.



- Nơi đây từ biệt, không biết còn có ngày gặp nhau...



- Đương nhiên sẽ không gặp... Như vậy cũng tốt...!



Sắc mặt của Ân Tố Thu trong trẻo lạnh lùng, thật giống như biệt ly đối với nàng nhỏ nhặt không đáng kể.



- Như vậy a, vậy thật là đáng tiếc... Mấy ngày gần đây nhất, Chu mỗ mỗi ngày ngủ say sưa, loáng thoáng mơ thấy mình, nằm ở nơi một nơi mềm mại, nếu biệt ly, sợ rằng không có loại đãi ngộ này...



Ninh Phàm lắc đầu làm trạng thái đáng tiếc.



Lập tức, Ân Tố Thu mặt đẹp ửng hồng, ấp úng:



- Ta không biết ngươi đang nói gì...



- Vậy sao, đại khái là ta đang nằm mơ chứ...



Ninh Phàm cười ha ha một tiếng, rốt cuộc hòa hoãn bầu không khí.



Chiếc thuyền dài thứ bảy hiện ra từ trong biển, nước biển đầm đìa rơi xuống.



Chiều dài của chiếc thuyền này ước chừng ngàn thước, nhưng chở mấy trăm người, thuyền vừa ra biển về hàng, lập tức có Doanh quốc nữ tu thu tiền, tiếp khách ngồi thuyền.





- Đạo hữu đi Bích Dao tiên đảo, sau khi nộp 3 vạn tiên ngọc thì lên thuyền!



- Lại là 3 vạn... Ta đoạn đường này tốn ngươi không ít tiền...



Ân Tố Thu thẹn nói.



- Chính là 3 vạn tiên ngọc, so với trăm vạn tiên ngọc Vân Cuồng mua nụ cười còn thiếu 97 vạn. Tiên tử mỗi ngày đối với ta nở nụ cười đối đãi, thiên kim không đổi, là ta thiếu tiên tử không ít tiền a. Cái trữ vật đại này cầm lên, trong đó có chút tiên ngọc, nàng cầm dùng đi...



Tố Thu nhận lấy trữ vật đại, thần niệm dò xét, mặt đẹp thất sắc, nhưng trong lòng, cũng ấm áp dương dương tự đắc.



- Năm trăm ngàn tiên ngọc... Có phải quá nhiều hay không...?



- Không nhiều, bất quá là đem gia sản của Trần Tú chia cho nàng phân nửa mà thôi. Nàng cũng nhanh kết anh rồi, vào Bích Dao tông, chớ không đành tiêu tiền. Về phần Tống quốc nữ tu, ta không đưa cho nàng, nhiều người như vậy, nếu theo nàng ngồi Độn Thiên chu, ước chừng phải hao tổn mấy trăm vạn tiên ngọc của ta...



- Ngươi đúng là vẫn còn muốn thu các nàng làm đỉnh lô sao...?



Tố Thu cúi đầu, hơi cảm thấy mất mác.



- Ta đã đáp ứng qua nàng không sắc bổ các nàng ấy thì sẽ không... Lần đi Vô Tận hải, trên đường đi sẽ không thiếu đỉnh lô. Bọn họ là đệ tử của nàng, ngày khác ta sẽ đi Bích Dao tiên đảo xem nàng, cũng đem đệ tử của nàng đưa về chỗ nàng ngồi, trước lần nữa nàng lại hết lòng tu luyện là được.



Ô!



Tiếng kèn lệnh của Độn Thiên chu đã vang lên, đang thúc giục tu sĩ lên thuyền.



Ân Tố Thu thu hồi trữ vật đại, không nhiều lời nữa, ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt Ninh Phàm, dửng dưng một tiếng.



- Ta tin tưởng ngươi...



Nàng xoay người, phi thân nhảy một cái lên thuyền...



Tiếng kèn lệnh, rốt cuộc Độn Thiên chu kia sau đường đi trở về ngắn ngủi, lần nữa lái vào biển sâu...



Ninh Phàm yên lặng không nói, Cảnh Chước thì an ủi.



- Ha ha, đạo hữu chớ nên ràng buộc, Độn Thiên chu đan điểm ngược hướng, có hóa cấp che giấu ở trận, trận này lấy Vô Tận hải đặc biệt linh quáng “Hải lầu thạch” bày ra, đối với cảm giác che giấu có thần hiệu đặc thù, tạt qua hải vực, không lọt một tia khí tức, duy nhất phải chú ý là Giao nhân huyết. Chỉ cần không có máu, thì không có bất kỳ nguy hiểm nào, một đường thẳng tới Bích Dao tiên đảo, Tố Thu tiên tử không việc gì. Đợi ngày sau đạo hữu cảnh giới cao hơn, đi Bích Dao tiên đảo vì Tố Thu tiên tử dương dương mặt mũi, hẳn là chuyện vui đúng không?



- Đa tạ Cảnh đạo hữu lương ngôn khuyên giải... Ừ, chỉ cần nàng một đường an toàn là được, ta coi như không mang lo lắng rồi.



Chiếc Độn Thiên chu thứ tám lần lượt hiện ra mặt biển.



Chiếc thứ mười mới là chiếc thuyền đi thông Bồng Lai tiên đảo.



Ninh Phàm cùng Cảnh Chước hai người nộp tiên ngọc rồi lên thuyền, trong tiếng kèn lệnh, chìm vào mặt biển.



Trong biển sâu, Độn Thiên chu thật giống như một đạo thủy tiến, xông thẳng Bồng Lai tiên đảo ngoài ba ngàn bảy trăm vạn dặm.



Độn tốc này cực nhanh, cơ hồ là gấp trăm lần Thất Mai lâu, sợ là không cần mấy tháng, thì có thể bước ngang qua ba ngàn bảy trăm vạn dặm, đến Bồng Lai tiên đảo!



Trong biển cô lữ, Ninh Phàm từ đầu đến cuối yên lặng, đứng ở mũi thuyền Độn Thiên chu, dưới trận quang che giấu nhìn sinh linh trong biển.



Một tháng, hai tháng... Không có tiếng tiêu quen thuộc bên tai, thật có chút không quen.



Cũng may là Độn Thiên chu của Ninh Phàm cùng Ân Tố Thu ở phía trước nửa đoạn lộ trình là cùng một hàng tuyến.



Hắn ngắm thấy phía trước xa xa, có một thủy tiến tạt qua, vào thân thuyền. Bởi vì hải lầu thạch che giấu, chính Ninh Phàm cũng không nhìn thấy thuyền của Tố Thu. Còn Ân Tố Thu, hơn phân nửa cũng không nhìn thấy thuyền của Ninh Phàm sau lưng.



Nhưng Ninh Phàm đang nhìn chăm chú phía trước, hắn mơ hồ cảm giác, Ân Tố Thu cũng đứng ở đuôi thuyền nhìn xa tới mình.



Trong lòng của hắn chìm liễm như biển, trong biển sâu mênh mông nơi này, bên trong Vô Tận hải vực, lực của tu sĩ thật là nhỏ bé đến nhỏ nhặt không đáng kể.



Thỉnh thoảng có hải thú còn lớn hơn so với núi, cùng Độn Thiên chu sát vai mà qua, truyền ra uy hiếp mênh mông có thể so với nguyên anh lão quái, khiến cho từng người người khách thuyền sắc mặt kịch biến. Đối với lần này, Ninh Phàm lại làm như không thấy. Mà những hải thú kia cũng bởi vì trận pháp che giấu, thật giống như hoàn toàn cảm giác không ra khí tức của Độn Thiên chu nên cũng không công kích.



Hải lầu thạch, khoáng thạch này thật huyền diệu...



Tháng thứ ba, hai thuyền lái vào “Hắc tiều hải vực”, cũng ở chỗ này chia đường mà đi.



Hai đạo thủy tiến che giấu, tẻ đường chia tay, đi theo tiền trình của từng đạo.



Ba ngày trôi qua, hết thảy vẫn gió êm sóng lặng.




Nhưng vào ngày thứ ba, trên Độn Thiên chu bỗng nhiên một mảnh hốt hoảng!



Ninh Phàm đứng ở mũi thuyền, khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia dự cảm xấu.



- Cảnh đạo hữu, phát sinh chuyện gì rồi?



- Không biết, tựa hồ là một chiếc Độn Thiên chu, hướng bổn thuyền truyền đến truyền âm cầu cứu.



- Một chiếc đó sao?



Ánh mắt của Ninh Phàm rét một cái.



- Đạo hữu yên tâm, nhất định không phải là một chiếc của Tố Thu tiên tử...



Cảnh Chước vừa dứt lời, cả tòa Độn Thiên chu đột nhiên truyền tới tiếng truyền âm hoảng lên của tu sĩ giữ thuyền.



- Chư vị đạo hữu, đại sự không tốt! Độn Thiên chu thứ sáu truyền tới báo động, nói là bên trong hải vực phát hiện chuyện giao nhân thành đoàn tập kích thuyền! Cũng không phải là huyết khí cảm giác mà là có nguyên anh ma tu lấy bí pháp thao túng giao nhân!



Lời vừa nói ra, trên Độn Thiên chu một mảnh đại loạn.



- Cái, cái gì?! Nguyên anh ma tu thao túng giao nhân công kích Độn Thiên chu ư?



- Bọn chúng lai lịch ra sao, vì sao công kích Độn Thiên chu?



- Giao nhân linh trí thấp hèn, căn bản không thể nào giống tầm thường yêu thú tự nuôi như vậy. Ma tu gì mà ngay cả giao nhân cũng có thể khống chế!



Trên thuyền một mảnh đại loạn, nhưng Ninh Phàm, lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



May mà bị công kích cầu cứu là Độn Thiên chu thứ sáu.



Hàng tuyến của Độn Thiên chu thứ sáu cùng thứ bảy, thứ mười cách nhau khá xa, chính là cứu viện chiếc thuyền này cũng sợ là không kịp.



Vả lại dù đuổi kịp, tu sĩ của thuyền này làm sao nguyện ý đi cứu người không quen biết...



- Hừ! Bọn ta đã trả tiền, bị công kích cũng không phải là Độn Thiên chu của bọn ta, vì sao phải đi cứu người?



Có thể trả nổi 3 vạn tiên ngọc, phần lớn là kim đan cao thủ, mấy trăm người hợp lực, chính là nguyên anh ma tu chắc cũng sẽ sợ hãi.



Nhưng mà những người này, đều không quen biết, há có thể lục lực tác chiến, càng không thể nào là cứu thuyền xa lạ, đi giao phong cùng nguyên anh lão quái và giao nhân.



Dưới sự thúc giục của chúng tu sĩ, tu sĩ giữ thuyền thở phào nhẹ nhõm. Thực tế hắn cũng không dám đi cứu viện Độn Thiên chu bị công.



Ninh Phàm nhắm mắt, vẻ mặt lạnh lùng.



Độn Thiên chu thứ sáu bị tập kích, đối với hắn mà nói, không chút nào dao động, không liên quan hắn.




Nhưng bỗng nhiên hắn giương đôi mắt, khó tin!



Lại thấy truyền âm của tu sĩ giữ thuyền lần nữa trong thuyền vang lên.



- Không, không tốt... Độn Thiên chu thứ sáu bị gần mười ngàn giao nhân đánh tan, không ai sống sót... Độn Thiên chu thứ bảy cũng truyền tới tin tức cầu viện!



Giờ khắc này, vô số tu sĩ trong thuyền đua nhau hoảng sợ thất sắc!



Một tên giao nhân đủ để cắn nát kim đan tu sĩ, gần mười ngàn giao nhân... Nhiều giao nhân như vậy bị khống chế, chuyện này tuyệt đối không tầm thường!



- Sự an nguy của chúng ta là nhất, không thể cứu viện chiếc thuyền thứ bảy!



- Ngươi nếu dám thay đổi hàng hướng, lão tử liền giết ngươi!



- Không thể giết người! Một khi tản ra huyết khí, sẽ bị giao nhân công kích!



Trên thuyền hốt hoảng, mà Ninh Phàm trong lòng cũng loạn.



Độn Thiên chu thứ bảy cũng là thuyền của Ân Tố Thu!



- Ninh đạo hữu, chuyện này nên như thế nào...?



Cảnh Chước mặt trầm như nước. Chiếc thuyền thứ bảy bị tập kích, Ân Tố Thu tất nguy, trong biển sâu, vạn giao đánh tới, còn có nguyên anh ma tu áp trận. Chớ nói mình chỉ có tu sĩ ở một thuền này, đối địch không lại đối phương, cho dù là có thể cứu, lấy khoảng cách hai thuyền chia nhau đã mấy ngày, cách xa ít nhất ba mươi vạn dặm, muốn cứu cũng không còn kịp rồi...




Thiên ý trêu người, không ai bằng điều này... Tựa như phu nhân Vân Hoa của mình, cuối cùng chỉ thành luyện thi.



Ân Tố Thu sợ là hẳn phải chết.



Thuyền của mình cũng nguy hiểm nặng nề...



Cảnh Chước không biết làm sao khuyên Ninh Phàm, lại thấy Ninh Phàm bỗng nhiên xoay người, nhảy một cái ra khỏi hải lâu trận quang!



Vào một khắc hắn hiện thân trong biển, lập tức đưa tới mấy con kim đan cự thú chú ý. Nhưng mà một khắc, Ninh Phàm trong mắt lạnh lùng như băng, kiếm niệm đảo qua, hải thú hóa thành bùn máu vẫn diệt!



- Cảnh Chước đạo hữu, ngươi tự đi Bồng Lai tiên đảo! Ta cứu người rồi tự sẽ đi đảo đó!



- Ninh đạo hữu! Ngươi chớ có làm chuyện điên rồ! Vô Tận hải vực hết sức hung hiểm, dựa vào lực của một mình ngươi...



- Dựa vào lực của một mình ta nàng cũng không thể xảy ra chuyện gì!



Giờ khắc này, Ninh Phàm tóc đen cuồng vũ, ánh mắt như băng, má trái xuất hiện yêu dị hắc văn.



Quanh thân bạo tán, hóa thành bóng đen, chợt tán chợt ngưng đã là ngoài ngàn dặm!



Đây là tốc độ thuấn di nhanh nhất của hắn! Một ngày, không, nửa ngày hắn vượt qua ba mươi vạn dặm cứu viện Ân Tố Thu!



Chẳng qua là mỗi một lần thuấn di, thức hải của Ninh Phàm chưa khôi phục liền lập tức thương thế sâu hơn một phần.



Chính là khỏe hẳn, thuấn di ba mươi vạn dặm cũng sẽ tạo thành thương thế không nhẹ đối với thức hải, hôm nay lại hết sức hung hiểm.



Nhưng một khắc này, không có bất kỳ chuyện gì có thể cản ngăn lại nhịp bước của hắn!



Hắn uống mạnh vào một bình Phần Huyết đan, lấy sát ý tê dại thương thế.



Trong mắt chỉ còn dư điên cuồng!



Nàng không thể xảy ra chuyện gì!



Bên hông truyền âm ngọc, truyền tới giọng khuyên can của Cảnh Chước.



- Ninh đạo hữu, trở lại đi... Tin tức mới nhất, Độn Thiên chu thứ bảy đã bị công phá đại trận, Ân đạo hữu hơn phân nửa đã bị...



“Bình!”



Ninh Phàm nắm chặc, bóp vỡ truyền âm ngọc, ánh mắt lạnh lùng, lại kiên định.



- Ta không tin nàng sẽ chết!



Ninh Phàm cả đời chưa bao giờ có một khắc điên cuồng như vậy!



Từng bước một, hắn đặt chân Vô Tận hải, mảnh hải vực nguy hiểm này được gọi là tu mộ phần lại hoàn toàn không cách nào trở ngại nhịp bước của hắn!



Số mạng nhiều ngang trái!



Hắn ở Ninh gia sống một cuộc đời bình thản, không ngờ lại bị đem bán vào Ma Tông của nước khác!



Hắn gặp ân sư, khiến cho hắn bình sanh lần đầu tiên cảm thấy sự ấm áp của tình thầy trò, sư trưởng, nhưng ân sư tu vi đang lúc khôi phục hoàn toàn, lại bị nghiệt đồ ám toán!



Hắn cứu Ninh Cô, nhưng Ninh Cô đã không cách nào đạp bước lên trên con đường tu tiên được nữa...



Hắn muốn phá kim đan, nhưng tâm ma không ngờ lại là Chỉ Hạc...



Hắn gặp Ân Tố Thu, cô gái này vô tình nhưng hữu ý, vào lúc đang dần có tình ý thì cũng là lúc hai người chia lìa, sau khi chia lìa càng làm cho cô gái này bị hạo kiếp!



Cô gái này từ đầu đến cuối đều không biểu lộ qua tâm ý, rất sợ tâm ý của mình, sẽ tăng thêm phiền não cho Ninh Phàm.



Hạnh phúc duy nhất của Cô gái này, bất quá là thừa dịp Ninh Phàm đang lúc ngủ say, mới có dũng khí ôm lấy hắn.



Nhưng thiên ý khiến cho cô gái này chết đi hay sao?



Thiên đạo! Số mạng!