Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 183-2: Doanh quốc, Y Đậu (2)




Chương 183: Doanh quốc, Y Đậu. (2)



- Chư vị đạo hữu, người bị thương nặng, nếu ở Y Đậu thành “Tu tuyền” của ta điều dưỡng, cũng nhanh chóng khôi phục, cũng được, nếu là Nguyên anh đạo hữu, liền phá lệ vào thành đi.



- Ách... Thương thế ngược lại là chuyện nhỏ, có thể có “Độn Thiên chu” lập tức lái về phía Vô Tận hải không?



- Cái gì?! Đạo hữu hôm nay trọng thương, liền phải lập tức đi Vô Tận hải! Chớ nói giờ phút này vừa vặn không có thuyền, chính là có lão thân cũng tuyệt đối không thể đảm nhiệm đạo hữu người mang vết thương, đi Vô Tận hải chịu chết. Đi Vô Tận hải, một tia thương thế đều không thể có, đạo hữu chẳng lẽ không biết...



Ba vị nữ tu một mặt dẫn đường vào thành, một mặt giảng giải nội tình của Doanh quốc với Ninh Phàm.



Độn Thiên chu, một tháng một ban, một ban mười thuyền, một ban này mới vừa lái đi không lâu, chưa về hàng, dự trù còn có 20 thiên phương về hàng.



Về phần không thể bị thương, chỉ là ngoại thương, tức tu sĩ không thể tan phát một tia huyết khí, nếu không sắp có hung hiểm cực lớn.



Độn Thiên chu sở dĩ giữ tốc cực nhanh, được đặt tên là Độn Thiên thực ra là độn hải, mượn sóng biển nguyệt doanh lực, oai của thủy độn cổ trận ở trong nước độn tốc cơ hồ có thể so với Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ toàn lực phi độn.



Mà trong Vô Tận hải, có sinh một loại là Huyết Yêu tộc ‘Giao nhân tộc’.



Giao tức Sa Ngư, yêu tộc này là yêu tộc do Cổ Sa tộc cùng nhân tộc hỗn huyết mà thành, sống trong biển, lại cũng không rời khỏi đại dương. Hai mắt thoái hóa, nhưng khứu giác bén nhạy, từng tên không cách nào tu luyện, nhưng sinh ra thì có giảo lực kinh khủng xé nát Kim đan tu sĩ. Một khi trong biển truyền tới vị máu, cho dù yếu đi chăng nữa, cũng sẽ lập tức có vô số giao nhân trạng thái như điên cuồng tới vây công.



Người bị thương ngồi Độn Thiên chu là cực kỳ nguy hiểm, cho dù là nội thương.



Nhưng người nào có thể bảo đảm trong đường đi sẽ không ho khan ra máu tươi, dẫn tới giao nhân?



Có nguyên nhân này, Ninh Phàm ngược lại cũng chỉ có ở lại Y Đậu thành chờ đợi một hai.



20 ngày mà thôi, hắn cũng đã chờ rồi.



Ở Y Đậu lấy Tu tuyền chữa thương, cũng là lựa chọn tốt.



...



Trần Tú như cũ buồn khổ, hắn cùng Cảnh Chước ngâm trong một con suối, hắn bị Cảnh Chước trông coi.



Ninh Phàm không để cho hắn chạy, nhưng cũng không giết hắn, thái độ ra sao cũng được, lời này làm cho Trần Tú vừa buồn bực lại khổ sở hơn.



Tự dưng có được một cái Nguyên anh của tu sĩ, đổi thành Trần Tú, cũng sẽ không dễ dàng thả người... Tu sĩ Nguyên anh làm pháp bảo tế luyện tài liệu, có thể khiến cho pháp bảo càng sắc bén. Làm gia vị để luyện đan, có thể khiến cho phẩm chất đan dược cao hơn, nếu luyện thi, luyện hồn, đoạt xác ma tu, thì còn có nhiều diệu dụng. Đưa cho yêu tu, chính là vật đại bổ, ăn vào một cái...



Mình được Ninh Phàm cứu, nhưng hắn không thả mình rời khỏi, tiền đồ của mình một mảnh u tối...



- Trần đạo hữu không cần mất mác như vậy. Chu đạo hữu sẽ thả ngươi...





Cảnh Chước ngâm trong Tu tuyền, trong hơi nóng cuồn cuộn cười nói.



- Không thể nào... Chu đạo hữu người này tính cách lạnh lùng, giết người vô tình, không giết ta đã là hiếm thấy, làm sao sẽ thả ta chứ...?



Trần Tú rên rỉ than thở.



- Có một nữ tử sẽ vì ngươi cầu hắn tha thứ a...



Cảnh Chước cười ha ha một tiếng.



...



Ninh Phàm ngâm trong Tu tuyền, dựa vào thạch đài, cả người đều mỏi mệt.



Từ khi hắn chạy ra khỏi trong tay Hóa thần yêu tướng, hắn hao hết một thân pháp lực, thể lực, niệm lực, thương thế lại thê thảm không nỡ nhìn.



Nhưng mệt mỏi đó đang dần dần mất đi trong suối sương mù hòa hợp.



Mà thương thế cũng đã khôi phục với tốc độ rất không chậm.



Hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc Tu tuyền này quả thật là chí bảo dành cho tu luyện, chữa thương.



Như vậy, 20 ngày cũng đủ đem thương thế điều dưỡng bảy tám thành. Khi đó, mình có lẽ sẽ cùng Ân Tố Thu mỗi người một ngã...



- Có hơi chút không đành a...



Hắn lắc đầu cười khổ, tự có chút quá đa tình rồi.



Chung quanh Tu tuyền, có bày trận pháp, phòng người theo dõi. Phẩm chất Tu tuyền càng cao, trận cấm cũng càng cao. Vị trí tu tuyền chỗ Ninh Phàm là một trong ba nơi cao nhất của Y Đậu thành, chính là Nguyên anh tu sĩ cũng không cách nào theo dõi.



Vả lại cho dù theo dõi thì đã sao? Trong Y Đậu thành chỉ có nữ nhân, Ninh Phàm cũng không sợ bị thấy mình đang tắm.



Trong sương mù, cửa gỗ két một tiếng đẩy ra, là Ân Tố Thu trùm khăn tắm, mặt đỏ tới mang tai đi vào.



Nàng ở thành này, vẫn cùng Ninh Phàm giả trang làm đạo lữ, mà căn cứ vào phong tục của Doanh quốc, vợ chồng đều phải đồng thời tắm chung vậy.



Tuy có Ninh Phàm che chở, nàng cũng thoáng bị chút ảnh hưởng đến dưới huyết quang, cần dùng Tu tuyền chữa thương.



Hơn nữa trong lòng nàng mơ hồ còn muốn vì Trần Tú xin tha thứ một hai câu, cho nên không thể không chịu đựng vẻ thẹn thùng, tới cùng Ninh Phàm ngâm nước suối.




- Hả? Ta còn tưởng là ai, thì ra là đạo lữ của Chu mỗ tới?



Ninh Phàm cười trêu nói, mà Ân Tố Thu lập tức hai gò má phừng phừng, mặt đỏ như máu:



- Ngươi không thể đứng đắn một ít sao?! Ta đã rất khó chịu rồi! Tuy nhiên xem ra, tinh thần ngươi không tệ, xem ra cái Tu tuyền đối với ngươi chữa thương rất có trợ giúp đây, ta ngược lại thoáng yên tâm...



Yên tâm là yên tâm... Chẳng qua Ân Tố Thu đi tới bên suối, vô luận như thế nào kéo không xuống khăn tắm, vào tắm...



Nàng mắng thầm trong bụng, Doanh quốc này phong khí sao cởi mở như vậy, cho dù là đạo lữ, giữa vợ chồng cũng chưa chắc bỏ đi sự mắc cỡ đến mức cùng tắm chung chứ...



Cho dù là vợ chồng, chính là lúc vui vẻ cũng có cái yếm thoáng che mắc cở chứ...



- Ách, Ân đạo hữu nếu khó chịu, thì không cần gạt khăn tắm, trực tiếp vào suối đi. Cái Tu tuyền này linh khí dồi dào, không chỉ có đề thăng tu vi, còn có thể bồi bổ da thịt... Nếu trùm lên khăn tắm cũng khó chịu, thì dứt khoát Chu mỗ nhắm mắt, không nhìn được chưa...



- Không cần phiền phức như vậy!



Ân Tố Thu nhìn Ninh Phàm cố ý nhắm mắt, lại híp mắt nhìn lén, nàng rất là tức giận.



Nàng suy nghĩ một chút lúc mình chữa thương, liền bị Ninh Phàm nham nhở qua hai chân, cuộn vào nữ yêu ma trảo, lại bị hắn cơ hồ nhìn lần toàn thân, trùm khăn tắm là được, hắn cũng nhìn không được bao nhiêu...



Ân Tố Thu hơi cắn môi, rốt cuộc nàng hạ tâm, quyết ý bước xuống suối.



Chẳng qua là trùm khăn tắm, còn có chút không thoải mái. Khoảng cách giữa nàng cùng Ninh Phàm không sai biệt lắm chỉ một trượng, trong lòng có lời muốn nói.



- Làm sao muốn nói lại thôi, có phải xin ta thả Trần Tú hay không?




Ninh Phàm cười khổ, Ân Tố Thu này quá thích duy trì chính nghĩa rồi, mình nếu trước mặt đem Trần Tú luyện thành pháp bảo, phỏng chừng nàng sẽ nổi điên.



- Ừ... Trần đạo hữu là chính đạo Nguyên anh tu sĩ, đức hạnh đoan chính, nghe nói lúc hắn ở bổn quốc, từng...



Ân Tố Thu muốn nói ưu điểm của Trần Tú, nhưng Ninh Phàm lại nhíu mày, khoát khoát tay.



- Thả người thì thả người, nhưng ta không muốn nghe nàng khen những nam tử khác...



Hắn vốn không muốn giết Trần Tú, người này đối với hắn cũng coi là khách khí, càng đưa cho hắn cả đời tích góp, trong đó trừ pháp bảo đan dược, chỉ tiên ngọc đã có nhiều trăm vạn...



Thả thì thả đi...



Đầu hơi có chút hôn mê, Ninh Phàm mỏi mệt xông tới, liền như vậy dựa vào thạch đài, ngủ thiếp đi.




Chuyến đi qua bốn nước, một đường sát phạt, quả thật rất mệt mỏi...



Ân Tố Thu có chút tự trách, bởi vì quan hệ của mình, Ninh Phàm luôn làm chuyện trái lương tâm, luôn có phiền toái trên người.



Nàng quả thật muốn vì Trần Tú thuyết tình, nhưng càng nhiều hơn, cũng có là lời muốn nói với Ninh Phàm.



Nơi đây từ biệt, sợ rằng không có ngày gặp lại, 20 ngày này là thời gian ở chung nhau cuối cùng.



Lời chân chính muốn nói của nàng là không đành...



Nhưng khi tiếng hơi ngáy của Ninh Phàm truyền ra, Ân Tố Thu thở dài sâu kín.



Như vậy, ngược lại không có cơ hội nói lên rồi.



- Ngươi quá yêu cậy mạnh rồi... Lần đi Vô Tận hải, ngươi tu vi thăng tiến lên, cũng sẽ không cực khổ như vậy...



Ân Tố Thu trong sương mù lặng lẽ kéo gần lại khoảng cách với Ninh Phàm, gần hơn, gần hơn nữa, ngồi trong suối, cơ hồ cùng Ninh Phàm dán chung một chỗ.



Nàng nổi lên lá gan, nhấc lên cánh tay ngó sen, vòng qua cổ Ninh Phàm, ôm hắn ngủ say vào trong ngực, dán vào trên hai ngực mềm mại.



Trên mặt thẹn đến muốn chui xuống đất, nhưng tay lại không thể buông ra, nàng ôm rất chặc, rất chặc.



Ninh Phàm ngủ say, rất say, trong mờ mịt, chỉ cảm thấy mặt mình dán vào nơi một chỗ mơn mởn, thơm mùi sữa.



Chẳng qua là mí mắt quá nặng, không mở ra được.



Bóng đêm ở Y Đậu có chút phiền muộn, anh hoa bay lượn, rơi vào trong suối, bầu không khí cờ bay phất phới.



Đây là một địa phương cách biệt người, tu sĩ tiến vào Vô Tận hải, lúc ở chỗ này, mỗi người một ngã, đều chạy theo tiền đồ của từng người.



- Chỉ mong ngươi nhớ ta...



Thanh âm của Ân Tố Thu trong bóng đêm thấp không thể nghe nổi.



Nàng lặng lẽ, hôn vào trên môi Ninh Phàm, không lưu loát, vừa chạm vào liền lấy ra...



Chỉ mong ngươi nhớ ta...