Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 145-2: Bình an (2)




Thôn trưởng có thái độ cung kính, cô gái tự nhiên có thể nhìn ra. Nàng chợt cảm thấy vạn phần kinh ngạc, chẳng lẽ thanh niên tầm thường trước mắt này, rốt cuộc là một đại nhân vật, như vậy, mới có thể làm cho cha cũng là người rất biết việc đời, sợ như vậy sao?



Nhưng cô gái nhìn chung quanh, cũng không nhìn ra, thanh niên trước mắt có gì khác biệt so với người khác. Xem ra, có vẻ như người này thân thể hư nhược hết sức, tựa hồ còn không khỏe khoắn bằng mình...



- Thôn trưởng không cần khách khí... Mới vừa rồi các hạ giáo huấn trách lệnh ái, mỗi một câu ta đều nghe được... Ta là huynh trưởng của Ninh Cô, nếu như cái lang cừu đó đã tặng cho Cô đệ ta, tự nhiên không có khả năng lấy lại. Còn ta, cũng không có tiền bạc gì để đền bù chút đỉnh đối với cái ao da chó sói đó...



Thanh niên lời nói mang vẻ cười cười, nhưng mà cái cười đó rơi vào trong mắt thôn trưởng, không ngờ lại khiến ông ta mồ hôi đầm đìa, nụ cười đó càng thịnh hơn nữa.



Hay cho tên này, thì ra là thanh niên này, là ca ca của Ninh Cô, xem ra, so với Ninh Cô còn lợi hại hơn gấp mấy lần a.



Ninh Cô kia, một mũi tên có thể bắn chết hổ tinh, đã là cực kỳ lợi hại rồi. Cái này còn hay hơn, anh của Ninh Cô còn là một người lợi hại hơn nữa...



Hơn nữa trên người thanh niên này, khí tức mang vẻ huyết tinh như có như không, khiến cho thôn trưởng âm thầm kêu khổ không ngừng.



Thanh niên này, hơn phân nửa thật sự là một ma đầu giết người như ngóe rồi... Bất kể là tiên hay là phàm, đều không phải là thứ mà mình chọc nổi.



Lang cừu... Nếu sớm biết Ninh Cô có một người anh thuộc thứ dữ như vậy, thôn trưởng vạn vạn sẽ không trách cứ con gái, lại không dám dâng lên nửa phần ý tứ đòi lại lang cừu.



Còn về chuyện mình dạy dỗ con gái, bị thanh niên ngăn lại... Thôn trưởng càng không dám trách cứ thanh niên xen vào việc của người khác.



Ông ta thân là thôn trưởng, rốt cuộc cũng biết được làm như thế nào để khéo léo đưa đẩy. Đối với các thôn dân chất phác, ông ta có thể tác uy tác phúc, nhưng trước mặt thanh niên này, nếu dám buông ra nửa câu ngoan cường, có thể sẽ rước lấy vô tận phiền toái!



- Ha ha, thì ra tiểu huynh đệ là anh của Ninh Cô, tốt, tốt...



Thôn trưởng cười ruồi, nhưng ngay cả chính ông ta cũng không biết, mình ca ngợi đây là rốt cuộc có gì ý nghĩa, tốt ở chỗ nào.



Ngược lại thì cô gái mắt sáng long lanh, nhìn thanh niên với ánh mắt nhất thời nhu hòa hẳn đi.



Thì ra người này là anh của Ninh Cô a, Ninh Cô cái tên đầu gỗ thúi đó, lấy lòng làm sao cũng không thèm, nhưng anh của hắn ngược lại thật hiền hòa làm sao...



Nếu như đã là anh của Ninh Cô, mình tự nhiên phải khách khí một chút.



- Ninh đại ca, huynh có còn ở lại hàn xá nghỉ ngơi chút hay không, muội đi nấu nước pha trà cho huynh...



Thiếu nữ nhiệt tình, khiến cho thôn trưởng có khổ mà không nói ra được.



Người trước mắt là, là một sát tinh a! Có mời cũng mời không đi, ngươi còn lưu hắn!



Đồ con gái đần, con gái ngu xuẩn, con gái ngu!



Dường như nhìn ra thôn trưởng sợ hãi, thanh niên khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái, cự tuyệt hảo ý của cô gái.



- Không cần phiền toái, ta không khát... Lệnh ái, gọi là An Nhiên sao?



Thanh niên ánh mắt chợt lóe, như có quyết định.



- Đúng a, danh tự này là do mẹ nó đặt, không học thức, đặt không hay, không hay...



Thôn trưởng cười khổ đáp.





- Không, danh tự này, rất tốt.



- Đúng, danh tự này xem ra không tốt, nhưng thật ra thì rất tốt, rất tốt...



Thôn trưởng cũng không biết mình đang nói gì, tóm lại, thanh niên nói gì đều đúng.



- An Nhiên - bình yên, với Ninh Cô, rất xứng đôi có phải hay không...



Thanh niên dường như đang tự nói.



Mà thôn trưởng vừa nghe lời ấy, lập tức giống như ngũ lôi oanh đỉnh, ngây ngẩn cả người.



Xong rồi, thanh niên ma đầu này là tới cầu hôn sao? Hay là chuẩn bị trực tiếp đoạt khuê nữ của mình, cho em trai hắn làm vợ?!



Không tốt! Khuê nữ của mình đem đi làm vợ cho em trai ma đầu, há chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm?




Ông ta mặc dù sống rất thế lợi, thích ra vẻ, hẹp hòi, nhưng đối với con gái, cũng thật lòng quan tâm, tự nhiên không muốn đem con gái đẩy vào hố lửa.



Mà ở trước mặt thanh niên, muốn nói nửa chữ không, ông ta vô luận như thế nào cũng không lấy được dũng khí nói lên được.



Vào lúc quan trọng này, ngược lại cô gái buông bỏ củi đốt xuống, vào phòng, mắt sáng long lanh lập lòe lập lòe.



- Ninh đại ca, huynh thật cảm thấy muội cùng Ninh Cô xứng đôi sao?



Nàng tự nhiên nghe ra, trong lời nói của thanh niên có ý nghĩa khác.



- Ừ, rất xứng đôi, nếu để cho cô làm vợ Ninh Cô, cô có bằng lòng hay không...?



Thanh niên cười hỏi.



- Ta nguyện ý!



Cô gái vui vẻ nói, nhưng lập tức, sâu kín than thở:



- Nhưng hắn không muốn...



- Không, Ninh Cô thực tế cũng thích muội... Lấy sự hiểu biết của ta đối với hắn, nếu không thích, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt. Hắn chẳng qua là không hiểu, phải làm như thế nào mới khiến muội vui vẻ. Từ nhỏ hắn đã không biết nói chuyện, không biết làm cho người ta thích, luôn gây rắc rối...



Trong mắt thanh niên thoáng qua vẻ truy ức.



Rồi sau đó, hắn vỗ vào trữ vật đại, một cái trâm cài tóc bằng thủy tinh, một bình thuốc Phỉ Thúy được lấy ra.



Túi trữ vật, thôn trưởng, căn bản chưa từng nhìn thấy, khi thấy thanh niên như làm ảo thuật lấy ra hai món vật phẩm, lập tức mặt đầy kinh hãi!



Thanh niên này quả thật là một vị tiên nhân! Trừ tiên nhân, ai còn có thể bỗng dưng vô cớ lấy ra bảo bối!



Trâm cài tóc bằng thủy tinh kia, lung linh trong suốt, thôn trưởng cả đời cũng chưa thấy qua đồ trang sức quý giá như vậy.




Mà bình thuốc kia, bay ra một mùi thơm, thôn trưởng ngửi một cái, lập tức tinh thần đại chấn, làm gì không đoán được, trong đó ắt phải chứa tiên đan! Thậm chí, chỉ cần cái bình ngọc chứa tiên đan kia, đặt ở phàm trần, cũng có thể bán được hơn mấy ngàn lượng văn ngân!



Bảo bối, tất cả đều là bảo bối!



- Ngọc trâm này, đưa cho cô, cô mang nó, cả cuộc đời này sẽ bình yên vô sự.



Đan dược này, được đặt tên là ‘Phúc lộc đan’, người phàm dùng vào một viên, có thể kéo dài tuổi thọ mười năm, vô bệnh vô tai... Đưa cho cô, cô thích cho ai phục dùng thì cứ đưa cho người đó... Cô cũng không cần lo lắng có người cướp đi những bảo bối này, ai dám cướp, tất chết không nghi ngờ!



Thanh niên ánh mắt chợt lóe, kiếm khí động một cái, mấy đạo kiếm niệm chợt lóe lên, nhập vào trong thủy tinh trâm.



- Những lễ vật này, có thể coi như hồi báo một phen tâm ý của cô đối với Ninh Cô... Ta sẽ ly khai một đoạn thời gian, làm phiền cô chiếu cố Ninh Cô cho thật tốt...



- Yên tâm, muội nhất định chiếu cố thật tốt hắn... Cho dù, hắn không thích muội...



Cô gái ánh mắt kiên quyết nói.



- Như vậy, thì hay lắm.



Thanh niên khẽ mỉm cười, tựa hồ đối với câu trả lời của cô gái cực kỳ hài lòng, ánh mắt như có cảm giác nhìn ra ngoài nhà, như có cảm ngộ.



Sau đó hắn đối với thiếu nữ không khỏi cười một tiếng:



- Cô xem kia, hắn đã tới, hắn quả nhiên quan tâm đến cô.



Chợt, quanh thân thanh niên hắc mang chợt lóe, thiên địa nguyên khí chấn động, lại vô căn cứ biến mất với trước mắt hai người!



Mà cô gái, rốt cuộc trợn mắt hốc mồm. Hóa ra đại ca của Ninh Cô, không phải người phàm, mà là thần tiên sao?



Về phần cha của nàng, sau khi thanh niên rời khỏi, rốt cuộc thở phào một cái thật dài.



Mệt mỏi, quá mệt mỏi! Chỉ ở trước mặt thanh niên này một chút, thôn trưởng liền cảm giác mạng già của mình chỉ còn lại phân nửa vậy.




Mà hồi tưởng lại bảo bối thanh niên tặng cho, thôn trưởng nhất thời mắt lộ ra thần thái.



Trâm cài tóc thủy tinh, ông ta không hiểu, nhưng đan dược kia, nói không chừng quả thật theo như lời của thanh niên vậy, uống một viên là có thể gia tăng mười năm tuổi thọ!



Tuổi thọ, là thứ người phàm coi trọng nhất! Cho dù là nhân gian đế vương, cũng khó thoát khỏi cái chết!



Một viên đan dược, tăng thọ mười năm, bảo vật này là vô giá a!



Nhưng thu những lễ vật này, thôn trưởng trong lòng cũng rất có cảm thán, lễ vật này, quá mức quý trọng, nếu xem như hồi lễ đối với lang cừu, quá đủ, thậm chí cho dù xem như sính lễ của Ninh Cô cho An Nhiên, cũng đủ!



Thanh niên đưa lễ, căn bản không cho thôn trưởng con đường từ chối, mặc dù bản thân thôn trưởng cũng không muốn từ chối...



Xem ra, chuyện Ninh Cô cùng An Nhiên, ông ta không thể nhúng vào nữa... Để tự con gái của mình lo liệu vậy...



...




Cô gái trong tay nâng trâm cài tóc thủy tinh, bình thuốc, đang như phát ngẩn ra, ngoài cửa, lại truyền tới thanh âm quen thuộc của Ninh Cô, vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng lại có một tia ân cần.



Đột nhiên đẩy cửa, trực tiếp xông vào trong nhà, Ninh Cô cũng không thèm nhìn tới thôn trưởng, con mắt lạnh lùng, khi nhìn thấy An Nhiên bình yên vô sự lúc, mới hơi buông lỏng một chút.



- Ngươi không sao chứ?



Hắn thở phào nhẹ nhõm.



- Phốc... Ta có thể có chuyện gì? Chẳng lẽ, ngươi là đang quan tâm ta sao?



An Nhiên phốc một cái bật cười, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, mà Ninh Cô nhất thời sắc mặt trầm xuống, cơ hồ muốn phất tay áo bỏ đi.



Hắn không thích thấy thiếu nữ trong bộ dáng đắc ý như vậy, nhưng càng không nguyện nhìn thấy thiếu nữ xảy ra chuyện gì...



Vừa rồi khí tức của tu sĩ kia quá mức mạnh mẽ, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra...



Hắn đang muốn rời khỏi, ánh mắt lại dừng lại ở ngực của An Nhiên, nhìn thấy cái ngọc trâm, một cái bình thuốc.



Ngọc trâm ấy, không ngờ lại là một món thượng phẩm pháp bảo, ở trên đó có ẩn chứa mấy đạo thần niệm cực kỳ mạnh mẽ. Mỗi một đạo, cũng phảng phất có thể tùy tiện đánh chết Kim Đan lão quái vậy!



Mà bình thuốc kia, trong đó truyền ra đan hương, so với nhị chuyển đan dược còn nồng hơn... Tam chuyển! Thậm chí là có phẩm chất tam chuyển đỉnh phong!



Điều khiến cho Ninh Cô để ý, là trên cái trâm cài tóc và bình thuốc có khí tức quen thuộc.



- Đây là, đây là...



Khí tức này, khiến cho hắn cực kỳ quen thuộc, lại căn bản không thể nào nhớ lại, chỉ ở trong lòng, khuấy lên từng lớp từng lớp sóng lớn.



- Đây là đại ca của huynh đưa cho ta đấy...



Cô gái lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Cô thất sắc, càng đắc ý khoe khoang bảo bối trong lòng.



- Cho ta nhìn qua một chút?!



Ninh Cô vội vàng nói.



- Không cho, trừ phi, huynh bắt được ta!



Cô gái giảo hoạt nháy mắt mấy cái, chạy ra khỏi nhà, còn Ninh Cô thì đầu óc cứng nhắc, như một làn khói đuổi theo.



- Ngươi không cho ta nhìn, ta bắt được ngươi, tự nhiên có thể nhìn!



Thiếu niên và cô gái, ở trong sơn thôn truy đuổi nhau.



Mà một màn này, rơi vào trong mắt các lão nhân, đua nhau hóa thành từng nụ cười hiểu ý.



- Ninh Cô đứa nhỏ này, giống như con nhím trong núi a, cái gai của hắn, chỉ là thủ đoạn bảo vệ mình... Lòng của hắn, vẫn là thích bình đạm, thích trà hoa, thích An Nhiên đó... Nhưng mà một đôi tiểu tử này, hôm nay có phải là quá ồn ào không nhỉ?