Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 145-1: Bình an (1)




Đông Việt. Bình Vân sơn. Có một cái thôn ngăn cách với đời, được đặt tên là Bình An thôn.



Bình Vân sơn này linh khí rất ít ỏi, căn bản không thích hợp tu luyện, hơn nữa lại có diện tích ngàn dặm, không có nửa cái tu chân gia tộc, tu thành, tông môn.



Có chăng chỉ là mấy cái thành trấn của người phàm.



Trong ngày thường, ngay cả bóng dáng của một tu sĩ cũng không nhìn thấy. Ở Việt Quốc là hạ cấp tu chân quốc như vậy, có thể có một thiên đường phàm trần như thế này là vô cùng không dễ dàng.



Hơn một năm trước, Bình An thôn có một hắc y thiếu niên tới, từ đó ở lại chỗ này.



Hơn một năm sau, vị thiếu niên tên là Ninh Cô này, đã thành một tiểu hỏa tử trưởng thành, ở chỗ này trải qua cuộc sống bình đạm.



Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Hắn săn thú mà sống, tài nghê săn bắn của hắn ở trong Bình An thôn này cho dù là một ít thợ săn từ đời này sang đời khác chuyên sống về nghề này so ra cũng kém hơn. Đã từng có một con hổ tinh đi lầm vào Bình An thôn. Con hổ tinh này không biết là có cơ duyên gì, lại tu luyện ra một tia yêu khí, khí lực phi phàm, hung tính lộ ra, thường thường ban ngày vào thôn, ăn sống heo trâu, thậm chí, cắn chết luôn cả thôn dân. Mấy thợ săn trong thôn hè nhau săn bắt con hổ này đều chết thảm cả. Thậm chí có không ít thôn dân nhiều đời ở nơi này bắt đầu suy nghĩ xem có nên rời khỏi thôn này hay không.



Ngay vào lúc này, con hổ tinh vô pháp vô thiên kia bị Ninh Cô hình dáng không đặc biệt gì dùng một mũi tên bắn chết.



Hổ tinh da dầy, lại có yêu lực hộ thân, cung tên người phàm lại đơn sơ, há có thể làm nó bị thương? Nhưng Ninh Cô cứng rắn dùng một mũi tên bắn xuyên tử giữa trán, xuyên cốt đến cuối đuôi, bắn chết con hổ này... Cung lực của cú bắn này quả thực quá mức kinh người!



Thôn dân được cứu rồi, còn danh tiếng của Ninh Cô cũng vang dội ở trong thôn nhỏ, thậm chí, dẫn đến con gái của thôn trưởng đối với hắn thầm động trái tim.



Đáng tiếc, Ninh Cô không thích săn bắn. Hắn săn thú chỉ là vì muốn lấy được nhất định thức ăn mà thôi. Hắn không thích thấy máu, không muốn sát sinh, dường như là có âm ảnh. Điều hắn thích nhất, là trồng hoa sơn trà, từng cây từng cây nở rộ ở dưới hàng rào trúc, mọc rể nảy mầm, mang đến cho hắn sự tư niệm.



Một năm này, hắn vẫn không nhớ nổi Ninh Phàm... Hắn nhớ, chỉ là gởi gắm vào cùng hoa sơn trà mà thôi.



Trong sân vườn, hắn nhìn từng cây sơn trà lay động trong gió, ánh mắt lạnh lùng của hắn dần dần hòa hoãn.



Sơn trà, bị sơn dân gọi là Hải Thạch lưu, Ninh Cô trồng loại sơn trà có linh khí động lòng người. Có sơn dân tốt bụng, giúp Ninh Cô đem sơn trà dư thừa, đem bán ra thành lớn ngoài núi. Dần dần, Ninh Cô dựa vào làm vườn, bán hoa, có tiền bạc thu vào, rốt cuộc không cần săn thú nữa.



Có thể không giết, tốt không còn gì bằng...



Gió thu nổi lên, Ninh Cô mặc quần áo đen có chút mỏng manh. Ngoài hàng rào, giọng nói mang giọng quê của một cô gái nhẹ nhàng truyền tới:



- Ninh Cô, trời lạnh, cha bảo em đem áo da chó sói tới, mang cho huynh mặc!



Ngoài hàng rào tre, một cô gái sơn dân ăn mặc giản dị, đẩy cái cửa bằng củi, tay bưng một món áo khoác da chó sói màu bạc thật dầy.



Cái cừu bào này, lông chó sói rất tinh khiết, không một cái lông tạp, nếu bán tới thành lớn, có thể bán số tiền không nhỏ. Nhưng nó lại bị cô gái này, mượn danh nghĩa

của cha, tặng cho Ninh Cô.



Cô gái này, là con gái thôn trưởng, được đặt tên là An Nhiên. Nàng dung mạo cũng không phải là tuyệt đẹp, nhưng giản dị sạch sẻ, khiến cho người ta sau khi nhìn, rất khó quên dung nhan của nàng.



Cô gái này, thích Ninh Cô, rất lâu rất lâu rồi...



Cái áo khoác da chó sói này, là chính nàng mạo hiểm vào thâm sơn, săn bắn mà có, và cũng do nàng từng châm từng đường, may chế thành quần áo.



Áo khoác da chó sói này, gọi là lang cừu, và cũng là hài âm, cất giấu một chút tâm tư u mê của cô gái... Lang cừu, lang cầu, cả khoản y sam này, chỉ cầu lang quân một cái nhìn, lang quân chàng có biết...



- Cô tại sao lại tới?



Ninh Cô khẽ cau mày, hắn không dám động đến tu vi, nhưng Ích mạch tầng mười tu vi, rốt cuộc vẫn còn tồn tại. Hắn tự nhiên không có thể như người phàm vậy, sợ trời

giá rét đất đông.



Cái lang cừu này, hắn không cần!



- Hừ, thiếu niên còn nhỏ tuổi, tính khí thật là lớn, ta hảo tâm hảo ý làm y phục cho ngươi...



Cô gái như có điều ủy khuất.



- Ta không cần sự hảo tâm của ngươi!



Ninh Cô tính khí rất quật cường.



- Ngươi ngươi ngươi! Ngươi không phải là Xạ Thuật lợi hại một chút sao... Ta muốn cùng ngươi tỷ thí!



Nữ nhân chẳng thèm quản gì nữa, đem áo chó sói vứt lên trên bàn gỗ trong sân, đồng thời tháo điêu cung sau lưng xuống.



- Ngươi không sánh bằng ta!



Ninh Cô cũng nổi tính khí, tháo trường cung trên vách tường xuống.



Và thế là, sơn dân đi ngang qua bên ngoài hàng rào tre, đua nhau cười nói đứng lại.



- Ai nha, Ninh Cô lại cùng An Nhiên cải vả rồi... Tình cảm của bọn họ thật tốt!



- Bất quá An Nhiên chút nữa khẳng định lại sẽ tức mà khóc thôi... Xạ thuật của nàng luôn không sánh bằng Ninh Cô.



Từng lời ong tiếng ve của sơn dân vẫn không làm nhúc nhích được tâm tư của Ninh Cô chút nào, nhưng lại khiến cho cô gái âm thầm xấu hổ và trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.




Trong sân, có một khối nham thạch, trên đó có không ít lổ hổng.



Cô gái giương cung lắp tên, một mũi tên bắn trúng chính giữa đỉnh của tảng đá xanh, mũi tên canh cắm ngập vào đá nửa tấc có thừa.



Cô gái này Xạ Thuật không những tinh chuẩn, mà khí lực tựa hồ cũng không kém.



Nhưng nàng còn chưa kịp đắc ý, Ninh Cô lãnh đạm lắp tên, một mũi tên đem mũi tên của cô gái chia ra làm hai nửa, dư thế còn không giảm, toàn bộ mũi tên cắm ngập hết vào trong đá!



Ngoài hàng rào tre, nhất thời truyền tới một loạt tiếng khen ngợi, còn cô gái thì oa một tiếng, bật khóc chạy khỏi đó.



- Ninh Cô, ngươi khi dễ người, khi dễ người! Ta cũng tốt với ngươi nữa!



Còn Ninh Cô thì nhàn nhạt thu cung tên, thật giống như khúc gỗ vậy, cũng không đuổi cô gái kia.



...



Trên đỉnh Bình Vân sơn, giữa mây mù, một bạch y hắc sưởng thanh niên, đứng ở trong mây trong gió, thần niệm vừa thu lại, chuyện xảy ra ở Bình An thôn, hắn đều đã chứng kiến hết.



Ninh Cô trải qua cuộc sống rất tốt, hơn nữa khí sắc bởi vì có hơn một năm tu dưỡng, tựa hồ khôi phục cực kỳ không tệ.



Điều khiến Ninh Phàm cao hứng nhất chính là tiểu tử ngốc này lại còn có nữ nhân yêu mến nữa.



Bất quá duy nhất khiến Ninh Phàm để ý, là Ninh Cô tiểu tử này, thật giống như đầu gỗ vậy, chẳng những không biết dỗ ngọt cô gái, ngược lại còn có lời nói và hành động khiến cho cô gái này chán ghét... Nhưng cũng may là cô bé kia đến hôm nay vẫn không chê Ninh Cô, thật là khó mà có được...



- An Nhiên, danh tự này rất tốt, so với Ninh Cô còn tốt hơn... Ngươi cần cuộc sống bình an, cuộc sống như vậy mới là thứ mà ngươi hướng tới, tu chân huyết ảnh, không thích hợp ngươi...




Ninh Phàm mắt lộ vẻ khó hiểu, độn quang chợt lóe, biến mất khỏi đỉnh núi.



...



Trong nhà thôn trưởng, An Nhiên một đường khóc chạy về nhà, về đến nhà lại còn bị cha khiển trách.



- Xú nha đầu, một cái lang cừu tốt như vậy, thế mà không không đi tặng cho người, ngươi có thể biết, áo khoác da chó sói này nếu đem đến Bình Thành bán, có thể bán được bao nhiêu bạc không?! Lòng Nữ nhân luôn hướng ra phía ngoài, thật là... Thật là tức chết lão tử! Đợi một hồi đem lang cừu về cho ta!



- Tặng thì đã tặng rồi, dù sao là do con săn được! Cha không được xen vào!



An Nhiên vặn lại một cái, mạnh miệng nói.




Cha của nàng, chính là thôn trưởng, ngày thường thôn dân đối với ông ta đều rất khách khí, nào có người dám mạnh miệng với ông ta, ngay cả An Nhiên, ngày thường cũng không dám chống đối cùng cha.



Hôm nay có lẽ tình thế cấp bách, nên nói sai cả lời, nên lập tức, cha của nàng tức giận khí bay lên ba trượng.



Ngày thường tính tình của ông ta rất nóng, dưới tình thế cấp bách như thế, không ngờ lại vung một cái tát hướng về cô gái.



Ra tay một cái, thôn trưởng lập tức hối hận, ông ta một thân khí lực sợ là có đến ngàn cân, có thể đánh hổ vật gấu, một chưởng này nếu tát lên trên mặt con gái, sợ là vóc người nhỏ thó của nàng khó mà chịu được.



Nhưng chưởng đánh ra, lực đã thành, muốn giữa đường thu hồi lại cũng không dễ.



Nhưng vào thời khắc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, chưởng lực đủ để đánh lui hổ báo kia không ngờ lại bị luồng gió nhẹ này nhẹ nhàng đỡ lấy, chưởng lực liền không còn tồn tại chút nào nữa.



Đồng thời, một tiếng lãnh đạm ở ngoài nhà vang lên, lập tức có một thanh niên bạch y hắc sưởng tiến vào cửa.



Thanh niên này bộ dáng gầy ốm, sắc mặt lại tái nhợt, hiển nhiên khí huyết đã bị mất khá nhiều, nhưng khi đối với ánh mắt của hắn, thôn trưởng đường đường là một đại hán người cao bảy thước, thế mà lập tức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa!



Ông ta cả đời săn thú, săn qua vô số hổ báo mãnh thú, thấy qua vô số dã thú trong mắt lộ hàn quang, nhưng chưa từng thấy qua dã thú gì có ánh mắt có thể so sánh với sự đáng sợ trong mắt của thanh niên này!



Ở dưới ánh mắt này, ông ta cả người run rẩy, không cách nào tự kềm chế.



Thanh niên này, nếu là người phàm, nhất định là cao thủ lấy một địch trăm. Còn nếu là tiên nhân, thì nhất định là... ma đầu giết người như núi!



Thôn trưởng không nhìn thấu hư thật của thanh niên, nhưng chỉ cần một cái ánh mắt này, liền đã biết, thanh niên này tuyệt đối không thể trêu chọc, quyết không thể được!



Đây là trực giác mà ông ta từ trong vô số sinh tử rèn luyện, tu luyện ra!



Cảm giác này, chỉ dâng lên trong lòng thôn trưởng, chưa hề xâm nhiễu cô gái ấy nửa phần.



Cô gái hồn nhiên không cảm giác gì, len lén mở mắt, kinh ngạc phát hiện, cha lại không đánh nàng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển hướng thanh niên ở cửa, trong lòng cổ quái.



Thanh niên này là ai, vì sao trực tiếp tiến vào nhà mình? Chẳng lẽ thanh niên không biết, cha nàng ghét nhất là người vô lễ, không thích nhất là thôn dân không biết chào hỏi, không mới mà cứ tiến vào trong nhà ông ta sao?



Khẽ mỉm cười, thanh niên thu uy áp, mà chuyện khiến cho cô gái kinh ngạc chợt diễn ra.



Cha không những không trách cứ thanh niên vô lễ, ngược lại, bình sanh lần đầu tiên thu vẻ mặt đầy sắc lạnh, nặn ra mấy phần nụ cười khó coi, cười xòa nói:



- Vị đại gia này, tới thôn của bọn ta, có phải là để nghỉ chân?