Xe dừng lại trước nhà thờ cũng đã gần nửa đêm, không có khả năng ở đây lại xuất hiện người.
Rất nhiều năm về trước cũng vào khoảng thời gian này, hắn và Mạc Lam Tuyên đã đến đây. Tối hôm ấy, hắn ở trước mặt thượng đế làm tình cùng anh, dục vọng lan tràn, giao hợp dâm đãng, Mạc Lam Tuyên buộc hắn phải ở trước mặt thượng đế lộ ra vẻ khuất phục của mình!
Sau khi rời khỏi nhà hàng rồi ngồi lên xe, ban đầu hắn định trở về nhưng vừa lên đường thì Mạc Lam Tuyên nói muốn đến chỗ này.
Hắn không có quyền từ chối bởi vì hắn chỉ là con chó mà Mạc Lam Tuyên nuôi. Chủ nhân bảo hắn chạy về phía Đông thì hắn tuyệt đối không dám chạy sang hướng Tây. Nhà thờ vốn là nơi hắn trốn đến xả hơi, nhưng vào chính cái đêm hôm ấy, rốt cuộc hắn đã không còn mặt mũi nào để nhìn thượng đế nữa.
"Tôi đã làm gì sai ư?" Thẩm Văn Vũ lạnh nhạt hỏi.
Mạc Lam Tuyên ngồi vị trí phó lái, cơ thể thon gầy dựa hẳn vào lưng ghế, gương mặt nhợt nhạt như thể không còn giọt máu.
"Không đâu." Anh biết tại sao Thẩm Văn Vũ lại hỏi như vậy, bởi vì tối đó anh thật sự đã trừng phạt Thẩm Văn Vũ. Anh cường bạo hắn ngay trước mặt thượng đế, phá hủy đi nơi trú ẩn nhỏ bé cuối cùng của hắn.
Cầm gói thuốc lá trên tay, anh lấy ra một điếu, đưa vào trong miệng rồi châm lửa. Anh rít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhả ra một làn khói trắng. Khoang miệng của anh được lấp đầy bởi hương vị thuốc lá đắng chát, cũng như nỗi cay đắng đang chiếm trọn cả con tim này. Mười năm qua tất cả những gì anh có chỉ là những tháng ngày đau đớn.
Hơn ba nghìn ngày, anh chỉ cầu xin một thứ, anh chỉ cần một chút, nhưng ngay cả một chút thôi anh cũng không giữ lấy được. Bây giờ, thời gian đã đến, anh đâu còn cách nào khác ngoài mỉm cười buông tay...
Mạc Lam Tuyên hít thở thật sâu, sau đó cong khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Hôm nay là sinh nhật em, anh muốn tặng em một món quà. Cảm ơn thượng đế vì đã mang em đến bên anh!"
"Anh im đi!" Nghe thấy hai chữ kia, Thẩm Văn Vũ lập tức nổi điên lên. Hắn quát tháo bảo Mạc Lam Tuyên im lặng, hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh không có tư cách để gọi thẳng tên Thượng đế. Anh phải xuống địa ngục!"
"Thật ư?" Mạc Lam Tuyên nhắm mắt, vài giây sau lại mở ra: "Kiếp sau... anh hy vọng mình được gặp em lần nữa... Nhưng em chắc chắn sẽ lên thiên đường, lỡ không may anh xuống địa ngục, vậy thì hai ta không có duyên gặp lại rồi."
"Hừ, loại người như anh làm gì có kiếp sau!"
"Loại người như anh... Haha..." Đôi vai gầy gò khẽ run lên vì nghẹn ngào, sau một lúc lâu: "Xuống thôi, chúng ta đi dạo một chút."
Sau khi bước xuống xe, Mạc Lam Tuyên lập tức đi về phía nhà thờ, Thẩm Văn Vũ vẫn duy trì một khoảng cách đi phía sau. Trước giờ đều như vậy, bọn họ tưởng chừng như gần ngay trước mắt nhưng lại cách xa tận chân trời, một cảm giác như gần như xa, như thể có một bức tường vô hình nào đó đang chắn ngang giữa hai người họ.
Mạc Lam Tuyên đẩy cánh cửa khép hờ rồi bước từng bước vào trong, Thẩm Văn Vũ chầm chậm đi ở phía sau. Hắn hơi chần chờ, kể từ hôm đó, hắn chưa từng bước vào nhà thờ thêm một lần nào nữa.
Người trước mặt đi tới cạnh cửa, hai tay đặt lên trên rồi đẩy thật mạnh; bên trong là một mảnh đen kịt, chỉ có thể nương theo ánh sáng của giếng trời để soi sáng vị trí của Chúa.
Mạc Lam Tuyên đi thẳng đến dãy ghế đầu tiên, anh ngồi xuống, nhìn lên Chúa trời cao cao, mấy phút sau, Thẩm Văn Vũ mới đi đến bên cạnh, dừng bước.
"Nếu bây giờ anh sám hối thì anh còn có thể lên thiên đường không? "
"Không bao giờ, anh chỉ xuống địa ngục."
"Văn Vũ, nếu như anh chết, em có khóc thương vì anh không?"
"Không bao giờ!"
Hắn quả quyết trả lời, người hỏi rũ mi mắt xuống không còn lên tiếng nữa, một lát sau mới mở miệng nói.
"Quả nhiên là không thể mà nhưng như vậy cũng được, nếu em vì anh mà khóc thì anh nhất định sẽ không đi được, nói rồi đấy, em không được khóc thương cho anh đâu, nhớ kỹ đấy!"
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Thẩm Văn Vũ cảm thấy được sự bất thường, hắn cảnh giác hỏi.
Mạc Lam Tuyên cười nhạt: "Văn Vũ, ngồi xuống tâm sự với anh đi! Giống như bạn bè vậy, có được không?"
Anh ngửa mặt lên, yêu cầu người đàn ông trước mặt mình.
Người đàn ông nhíu mày lại, từ chối anh: "Không bao giờ, tôi với anh vĩnh viễn không thể là bạn bè, từ khi hợp đồng bắt đầu thì tôi chỉ là con chó anh nuôi, chủ nhân, anh quên rồi sao?"
Nhìn thẳng vào con ngươi lộ ra vẻ bi thương: "Anh chưa từng xem em là chó." Cúi đầu, trong tim đắng chát một trận, nếu như hắn nghĩ vậy thì bản thân giải thích thế nào cũng không có ý nghĩa, rũ mắt xuống, lấy trong túi ra một phong thư đưa cho Thẩm Văn Vũ: "Cầm đi, quà sinh nhật của em."
Nhìn phong thư, Thẩm Văn Vũ vẫn chưa nhận lấy, hắn bình tĩnh nhìn một chút sau đó kiên quyết từ chối: "Tôi không cần!"
Anh, cười khổ, đôi mắt óng ánh nước: "Đây là... là thứ mà em muốn có nhất, cất đi, sẽ không để em nợ tình của anh đâu, yên tâm!"
Nhưng mà, dù anh nói như vậy thì Thẩm Văn Vũ cũng không nhận lấy phong thư đó. Anh thở dài một cái sau đó đứng dậy, bỏ phong thư vào túi hắn rồi xoay người ra ngoài.
Bước chân chậm rãi nhưng cơ thể rất đau... đau lòng, dạ dày cũng đau, nước mắt chảy xuống, đây là chuyện cuối cùng mà anh có thể làm. Sau tất cả, anh không cách nào chạm đến trái tim của Thẩm Văn Vũ, ngay cả một chút tình yêu cũng không có, ha ha... giờ phút này anh chỉ biết cười, cười bản thân đáng buồn lại vừa đáng thương!
Thẩm Văn Vũ lấy phong thư, bốn chữ "chúc mừng sinh nhật" đơn giản được viết bằng kiểu chữ xinh đẹp. Mạc Lam Tuyên nói đây là thứ hắn cần. Hắn mở bao thư ra, bên trong đặt một tờ giấy, lật tờ giấy ra, ánh mắt Thẩm Văn Vũ trừng lớn.
Hợp đồng, đây là hợp đồng bán mình mười năm của hắn, Mạc Lam Tuyên đem hợp đồng này làm quà sinh nhật cho hắn, cũng có nghĩa là hợp đồng này kết thúc sớm! Từ nay về sau, hắn sẽ không còn thuộc về Mạc Lam Tuyên, hắn đã có thể rời đi rồi!
Tại sao? Tại sao anh ta lại làm thế?
Nắm chặt tờ giấy, Thẩm Văn Vũ xoay người, rất nhanh đã tới bên cạnh anh, hỏi: "Tại sao?"
Mạc Lam Tuyên nâng khóe môi nhưng lại không trả lời vấn đề của hắn, chỉ cười tạm biệt. Anh dừng ở trên cầu thang: "Hẹn gặp lại, bây giờ em có thể đi rồi, có thể mang theo những gì em muốn, còn dư lại anh sẽ xử lý sau."
Thẩm Văn Vũ nhìn chằm chằm mặt của anh, hắn cũng muốn hỏi lý do nhưng ngẫm nghĩ lại thì lý do vốn không có gì quan trọng, quan trọng là... hợp đồng này đã ngưng hẳn, cuối cùng thì hắn cũng có thể rời đi, chuyện mà hắn ngày đêm hy vọng không phải là đây sao? Nuốt xuống điều muốn hỏi, thay vào đó là hai chữ: "Cảm ơn."
Mạc Lam Tuyên nở nụ cười: "Em về trước đi, lát nữa có người tới đón anh rồi." Anh thu hồi nụ cười, nhất định phải ngắm nghía Thẩm Văn Vũ. Anh phải nhớ thật kỹ hắn, bởi vì từ nay về sau anh chỉ có thể dựa vào ký ức mà nhớ đến người này thôi. Một lát sau, anh nhắm mắt lại...
"Tạm biệt!"
Bớt đi lời tạm biệt thì sẽ không còn gặp lại nữa, thời gian của Mạc Lam Tuyên đã sắp hết, có thể tận mắt nhìn Thẩm Văn Vũ rời đi cũng coi như là một kết thúc!
"..." Thẩm Văn Vũ hé miệng nhưng lại không phát ra tiếng nào, hắn muốn nói cái gì? Ha ha... Quá khứ đã quen nói mấy lời châm chọc, bây giờ còn có thể nói mấy câu tình nồng giả dối gì đây? Mạc Lam Tuyên nói đúng, đây là món quà mà hắn mong muốn nhất, hắn chắc chắn sẽ nhận lấy nó!
"Tôi... đi trước."
Mạc Lam Tuyên gật gật đầu: "Hứa với anh, đừng quay đầu lại, đừng khiến anh hối hận!" Đi đi, rời xa khỏi tầm mắt, nếu đã không thể có em thì chí ít hãy để tôi tự nguyện buông tay em, để em tránh xa sinh mệnh của tôi!
"Được thôi!"
Hắn đi qua Mạc Lam Tuyên, không hề quay đầu lại, thẳng một đường tới xe.
Mạc Lam Tuyên dùng nước mắt tiễn hắn đi, đột nhiên, dạ dày co rút một trận, cổ họng muốn nôn, một ngụm máu ngọt trào lên, anh dùng tay che miệng nhưng màu đỏ vẫn theo khẽ tay tràn ra.
Mạc Lam Tuyên một tay ôm lấy bụng một tay che miệng, mồ hôi chảy ròng ròng, đau đớn quá rõ ràng khiến anh không cách nào đứng vững. Hai chân mềm nhũn, đầu gối ngã khuỵu, tầm nhìn bị nước mắt che kín, bóng dáng con người đó thì lại chạy càng lúc càng xa, cũng càng lúc không thể nào thấy rõ.
Đừng quay đầu lại, tuyệt đối không được quay đầu, em đồng ý anh rồi mà!
Anh không muốn Thẩm Văn Vũ nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, anh muốn mình trong mắt hắn vĩnh viễn là một người tao nhã xinh đẹp. Anh muốn Thẩm Văn Vũ phải nhớ kỹ một anh hoàn hảo chứ không phải cái người sắp chết như thế này!
Thẩm Văn Vũ lên xe, khởi động, một lúc sau chiếc xe lăn bánh.
Khoảng cách mỗi lúc một xa, cuối cùng bóng xe cũng biến mất khỏi tầm mắt, Mạc Lam Tuyên nở nụ cười, một trận buồn nôn rồi lại nôn ra càng nhiều máu, anh nắm lấy cây cột bên cạnh, ngồi liệt trên mặt đất.
Như vậy, là đủ rồi...
Buông tay ra, máu nhuộm đỏ cả áo, chỉ thấy một màn thật thê thảm chật vật, thế nhưng khóe môi vấy máu lại mang theo ý cười.
Khép hờ đôi mắt, trong đầu dần nhớ lại quá khứ xa xưa đã qua, quá khứ đó vẫn tươi đẹp như vậy, dù là nước mắt hay đau khổ khắc sâu, đau đớn nặng trĩu, tất cả đều là Thẩm Văn Vũ cho anh. Đáng thương cho Mạc Lam Tuyên, ngay cả là vậy vẫn vui vẻ chịu đựng, hỏi có đáng buồn không? Không, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, là thứ đáng hận của anh đổi lấy những thứ đáng buồn này!
Dạ dày vẫn còn đau, căn bệnh bất trị này chính là báo ứng, anh đã dùng thủ đoạn ti tiện bức bách Thẩm Văn Vũ cúi đầu nhưng không cách nào khiến hắn giao trái tim ra, cũng không cách nào buộc hắn cho anh thứ tình yêu mà anh muốn.
"Khụ khụ... khụ khụ..."
Bây giờ sám hối cũng đã muộn, thần linh sẽ cho anh cơ hội sao? Có lẽ không, bởi vì thời gian của anh bây giờ không còn nhiều nữa, đây nhất định là trừng phạt!
Nghe được âm thanh động cơ, Mạc Lam Tuyên mở to mắt. Chiếc xe kia dừng lại, một người bước xuống.
Lam Tâm tới rồi đúng không? Anh không thấy rõ, chỉ lờ mờ trông thấy người kia đang đi về phía mình.
Mạc Lam Tâm từng bước đi tới, anh hai trai gọi điện làm cô bất an vô cùng, tại sao lại muốn cô đi đón? Vậy còn Thẩm Văn Vũ đâu? Không phải lúc nào Thẩm Văn Vũ cũng bên cạnh anh trai sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi đỗ xe theo đúng thời gian và địa điểm chỉ định, sống lưng bỗng cảm thấy lạnh toát. Cô hoảng loạn xuống xe chạy về phía nhà thờ. Bước chân loạng choạng vì trái tim siết chặt, cô sợ lắm!
Càng đến gần thì nhịp tim càng nhanh. Phía trước tối mù, anh trai cô đến đây làm gì?
Khi Mạc Lam Tâm đến trước nhà thờ, cạnh cây cột có một bóng dáng, mặc dù trời âm u nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là ai, cũng thấy được quần áo anh cũng lộn xộn, hốc mắt nóng lên, lệ vây mắt.
"Anh!" Vội vàng chạy về phía trước, hoảng loạn nâng thân hình Mạc Lam Tuyên: "Anh hai, anh làm sao vậy? Anh hai, anh tỉnh lại, anh tỉnh lại đi!"
Đôi mắt nhắm lại rồi sau đó chậm rãi mở ra, thấy được khuôn mặt của cô, anh mỉm cười: "Lam Tâm, em đến rồi..."
"Anh làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này?"
Mạc Lam Tuyên thở dốc rồi lại ho hai tiếng: "Khụ khụ... Anh không sao, đưa anh về nhà đi!"
"Không được, em đưa anh đến bệnh viện!"
"Không cần, anh không sao, đưa anh về nhà, nhanh lên khụ khụ, khụ...!"
"Anh!"
"Đi thôi!" Đỡ cây cột, Mạc Lam Tuyên chầm chậm đứng lên, anh cầm lấy tay Lam Tâm rồi đi về phía xe cô.
Bước chân lảo đảo, mấy lần Mạc Lam Tuyên thiếu chút nữa ngã xuống nhưng anh vẫn nhịn lại, anh không thể ngã được, ít nhất là không phải bây giờ, anh còn có chuyện chưa làm xong thì sao có thể ngã!
Mạc Lam Tâm khóc, cô cầm lấy tay người anh của mình, một đoạn đường ngắn mà đi thật lâu, trên mặt nước mắt cũng kiềm không được, hương vị đau khổ tràn vào miệng, mùi vị thật khó chịu!
Chỉ vài phút đồng hồ lại giống như qua một năm, khi Mạc Lam Tuyên ngồi vào xe thì nước mắt trên mặt cô cũng hết, bắt đầu qua xe rồi nhanh chóng phát động cơ, tay lái vừa chuyển, rời khỏi nơi này.
Mạc Lam Tuyên dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Hai tay đặt trên đầu gối, khóe môi dính máu, tay và quần áo cũng dính đầy. Đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy, thoạt nhìn giống như anh sẽ ngủ mãi như thế.
Mạc Lam Tâm vừa lái xe vừa kìm nén nước mắt, thỉnh thoảng cô quay đầu qua nhìn, lại không biết làm thế nào cho phải, vì sao lại như vậy, tại sao anh cô lại có thể như vậy!
"Anh, em đưa anh đến bệnh viện, anh cố gắng chút."
Hàng mi dài khẽ động rồi chậm rãi mở ra, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, yếu ớt nói: "Đưa anh về nhà là được rồi, không cần tới bệnh viện đâu." Giơ tay lên nắm lấy tay Mạc Lam Tâm.
Mạc Lam Tâm giẫm phanh xe một cái: "Anh như thế này còn không cho em đưa đến bệnh viện sao, anh nghĩ gì vậy, tại sao anh lại ngã ở đó, tại sao anh gọi cho em, tại..." Bỗng nhiên cô nghĩ tới cái người đã biến mất: "Thẩm Văn Vũ đâu? Hắn không ở chung với anh sao? Tại sao hắn không ở đó!"
"Lam Tâm..." Anh để Thẩm Văn Vũ đi rồi, cho nên hắn sẽ không ở đó, cũng không cần phải che đậy làm gì.
"Hắn ta đâu?" Mạc Lam Tâm cầm di động, nhanh chóng bấm số tìm Thẩm Văn Vũ.
Mạc Lam Tuyên than nhẹ một tiếng, không báo trước cướp đi di động Lam Tâm: "Lam Tâm!"
Điện thoại bị lấy đi, Mạc Lam Tâm trừng lớn mắt nhìn anh trai của mình: "Anh!"
Ngược lại người đàn ông bị trừng chỉ cười: "Ha ha... đừng tức giận, anh thật sự không sao. Xin em đó đưa anh về nhà đi." Len lén tắt nguồn điện thoại, hơn nữa còn để nó ở một bên.
"Anh, tại sao Thẩm Văn Vũ không ở đó?"
Hạ mi, im lặng một lúc: "... Em ấy đi rồi."
Vừa nghe xong, Mạc Lam Tâm bèn nổi giận: "Hắn dám để anh ở lại đó, tại sao hắn có thể như vậy...?"
"Không phải..."
Mạc Lam Tuyên lớn tiếng cắt ngang lời cô, nâng mày, yếu ớt mở miệng: "Là anh bảo em ấy đi, em ấy không bỏ rơi anh. Em đừng trách người ta, chính anh nói muốn ở lại."
Nước mắt vây quanh hốc mắt, trượt xuống hai má, chua xót vô cùng.
Quay đầu, nhìn về phía ngoài một mảnh đen đặc: "Anh sắp không được rồi, anh muốn nhìn thấy cậu ấy, anh muốn tự mình để cậu ấy rời đi, đây là chuyện cuối cùng mà anh có thể làm."
"Anh hai, anh ngốc quá, Thẩm Văn Vũ căn bản không cảm kích anh, anh làm cho hắn nhiều như vậy, hắn vốn không để trong lòng đâu!" Tim Mạc Lam Tâm phát run, cô đau lòng hơn bất kỳ ai khác khi nhìn thấy anh của mình như vậy!
"Anh không cần em ấy cảm kích, anh chỉ cần em ấy yêu anh..."
"Hắn ta vốn không hề yêu anh, người hắn yêu không phải anh, dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng vô ích!"
"Anh biết mà, anh biết hết, anh cố hết sức rồi nhưng kết quả vẫn là thất bại, mà thôi quên đi, cứ quên đi." Anh nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt giàn giụa.
Từ cửa sổ phản chiếu lại, Mạc Lam Tâm thấy nước mắt của anh mình, cô nghiêng người ôm lấy anh cô: "Anh..." Cô nhịn không được rơi nước mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn tột cùng...
Két!
Thẩm Văn Vũ đạp phanh, nắm chặt tay lái, bất động rất lâu.
Hai hàng lông mày rậm trên gương mặt nhíu chặt, biểu cảm nghiêm trọng. Hắn biết bản thân lại trở về nhà thờ, rõ ràng đã định rời xa nơi đây nhưng chỉ nửa đường thì lại muốn quay về, người kia... hắn không thể buông!
Đánh mạnh vào đùi mình, hắn mở cửa xe rồi bước nhanh về phía nhà thờ, chờ hắn đi tới cửa thì đã không còn thấy người kia đâu.
Mạc Lam Tuyên không ở đó, vừa rồi anh vẫn ở bên cạnh... lại đến gần vài bước, trên bậc thang trống không, tầm mắt vừa chuyển, lập tức chú ý đến vết máu trên cây cột, tập trung nhìn thì hắn mới phát hiện không chỉ là cây cột mà ngay cả trên bậc thang cũng dính máu.
Hô hấp cứng lại, tim đập nhanh, hắn cúi sát vào xem, vết máu là dấu tay, vừa chuyển đầu, cây cột, trên mặt đất cũng đều có, khi hắn rời đi, Mạc Lam Tuyên đã xảy ra chuyện gì, tại sao nơi này lại có vết máu?
Thái dương Thẩm Văn Vũ co rút đau đớn, nắm chặt tay, phát ra tiếng hừ hừ, trong lòng hắn hơi loạn, buổi tối hôm nay, tất cả mọi thứ đều không hề bình thường.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, món quà mà Mạc Lam Tuyên tặng hắn là bản hợp đồng mười năm trước. Thời hạn mười năm của hợp đồng không còn bao nhiêu, mặc dù không giây phút nào hắn đều mong muốn rời đi thật nhanh nhưng đến khi Mạc Lam Tuyên để hắn rời đi thật, hắn lại quay trở về.
Đồng ý với anh, đừng quay đầu lại, đừng để anh hối hận!
Tại sao anh ta lại nói câu kia? Anh ta muốn làm gì? Tại sao ở đây lại có vết máu? Mạc Lam Tuyên...!
Không thể nào, Mạc Lam Tuyên không thể nào tự sát được, đế vương cường thế, hô phong hoán vũ, muốn cái gì có cái đó thì không thể có lý do tự sát, vậy vết máu này giải thích sao đây?
Trong đầu hắn liều mạng nghĩ, nghĩ hôm nay Mạc Lam Tuyên kỳ quái chỗ nào, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hề có ấn tượng. Hắn không biết lúc nói chuyện với mình vẻ mặt của Mạc Lam Tuyên như thế nào. Rõ ràng mấy giờ trước bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, làm tình, hai người đã thân thiết như vậy, tại sao hắn không thể nào nhớ?!
Hắn nôn nóng nghĩ đến phát điên, đột nhiên, hắn hiểu được.
Đã từ rất lâu rồi, không biết là khi nào, hắn đã không hề nhìn mặt Mạc Lam Tuyên, đúng vậy, bọn họ cùng ở với nhau đã lâu nhưng hắn không muốn nhìn hay nghe. Dù Mạc Lam Tuyên cho hắn cái gì hắn đều từ chối. Dù Mạc Lam Tuyên nói gì, hắn cũng không bằng lòng nghe. Trong ký ức, hắn hoàn toàn từ chối Mạc Lam Tuyên.
Làm sao hắn có thể nhớ chứ, ngay cả tìm hiểu hắn còn không muốn!
Thẩm Văn Vũ bật cười đứng lên, cười đến mức cả người run rẩy, thật lâu không thể tự kiềm chế.
Mười năm trước, vì đổi lấy sự hỗ trợ từ Mạc Lam Tuyên mà Thẩm Văn Vũ mới đồng ý trao đổi, ký vào bản hợp đồng. Rồi cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn đưa mười năm của mình cho Mạc Lam Tuyên.
"Xin anh cho tôi vay chút tiền, tôi đang cần tiền xoay vốn."
"Cậu cần bao nhiêu?" Mạc Lam Tuyên không hỏi lý do, chỉ cần đó là Thẩm Văn Vũ yêu cầu thì anh sẽ đáp ứng.
Đặt bút trong tay xuống, Mạc Lam Tuyên tháo mắt kính, đôi môi xinh đẹp khẽ cong rồi nở một nụ cười vô cùng thản nhiên.
Khi đó anh hai mươi tám tuổi. Tám năm kế thừa gia nghiệp, dựa vào đầu óc và thủ đoạn để kinh doanh, anh mở rộng Mạc thị gấp ba lần. Năm anh hai mươi lăm tuổi, tại một buổi dự thầu anh đã gặp Thẩm Văn Vũ, từ đó như rơi vào đầm lầy tình yêu. Hắn ghét đồng tính, khi nhìn vào đôi mắt của Thẩm Văn Vũ thì anh mới biết.
Mạc Lam Tuyên của lúc trước chưa bao giờ rung động trước một ai, vậy mà khi gặp Thẩm Văn Vũ hai mươi tuổi anh lại biết yêu, bị cái phóng đãng tự nhiên của hắn mê hoặc. Khi đó, bên cạnh Thẩm Văn Vũ đã có Đinh Vân Quân, bên ngoài hắn tựa như một con báo đen, bên trong sự tao nhã là công kích chực chờ để cắn nát con mồi, nhưng mặt khác đối với Đinh Vân Quân, hắn thể hiện ra là một người vô cùng dịu dàng, dốc cả tấm lòng để che chở cho Đinh Vân Quân.
Mạc Lam Tuyên lại muốn một Thẩm Văn Vũ như vậy, bắt gặp đôi mắt sắc bén nhìn anh khiến lòng anh cảm thấy ấm áp, Mạc Lam Tuyên không hề che giấu sự nhiệt tình với Thẩm Văn Vũ nhưng phản ứng của hắn lại trực tiếp từ chối.
Theo đuổi ba năm, trái tim khao khát Thẩm Văn Vũ chẳng những không giảm mà còn tăng thêm. Trên thương trường anh có tầm nhìn độc đáo và tác phong mạnh mẽ, trong thời kỳ kinh tế suy thoái mà vẫn mở ra một lối đi, điều đó đã làm cho Mạc thị bành trướng không ngừng, lúc này, thần vận mệnh đã đưa cơ hội cho Mạc Lam Tuyên.
Anh biết Thẩm Văn Vũ sẽ tìm đến mình, bởi vì lúc bấy giờ công ty hai nhà hùn vốn Thẩm Đinh gặp vấn đề, bọn họ cần tài chính để có thể vượt qua khó khăn, khi đó, Mạc thị chính là người duy nhất có thể trợ giúp.
"Mười triệu đô." (10.000.000 USD)
Với con số này... Mạc Lam Tuyên cười, anh gật đầu: "Được thôi."
Anh đồng ý quá dứt khoát khiến Thẩm Văn Vũ cảm thấy không tin lắm: "Đủ rồi, anh vốn không muốn giúp tôi."
Mạc Lam Tuyên đuổi theo cầm lấy tay hắn: "Tôi sẽ giúp cậu, mười triệu đô đủ để cậu giúp bọn họ xoay sở không? Muốn nhiều hơn tôi cũng có thể đồng ý!"
Ánh mắt sắc bén như đao nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Vậy anh muốn gì?"
Mạc Lam Tuyên sửng sốt, buông tay ra, ngồi xuống, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Cậu ngồi xuống đi, tôi đồng ý với cậu, chắc chắn sẽ giúp cậu."
"Tôi sẽ không tin anh giúp tôi vô điều kiện, anh nói đi, cái gì tôi cũng làm"
Là vì Đinh Vân Quân nên hắn mới vì đạo nghĩa mà không chùn bước như vậy! Mạc Lam Tuyên nhìn hắn, trong lòng ghen tỵ với Đinh Vân Quân, có thể có được một người đàn ông yêu cô như vậy, cuộc đời này còn gì vui bằng!
Cụp mắt xuống, anh xoay cây bút trên bàn, suy nghĩ về những lời của Thẩm Văn Vũ.
Thẩm Văn Vũ lần nữa ngồi xuống, hắn đang đợi Mạc Lam Tuyên hưởng ứng, có mười triệu đô thì bố hắn và chú Đinh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, như vậy Đinh Vân Quân cũng không khổ sở nữa.
"... Cái gì cậu cũng đồng ý làm phải không?" Anh nâng mặt lên, nhìn Thẩm Văn Vũ hỏi.
"Đúng vậy, nói đi!"
"Tôi muốn cậu theo tôi mười năm, ăn cơm cùng tôi làm tình cùng tôi, ở bên cạnh tôi, như vậy có thể chứ?" Mạc Lam Tuyên đưa ra điều kiện của mình, điều kiện này rất đơn giản, tuyên bố rõ anh muốn Thẩm Văn Vũ!
"Anh có ý gì?" Thẩm Văn Vũ híp mắt, lạnh lùng hỏi.
"Chính là ý vậy đó." Mạc Lam Tuyên giơ tay trái chống cằm, thoải mái nói chuyện: "Đã ba năm, cậu cũng biết tôi muốn cái gì, nếu điều kiện này không được thì tôi rút lại và cho cậu điều kiện thứ hai."
"Điều kiện thứ hai?"
"Đúng vậy." Tư thế nói đau khổ thì cũng không phải, nỏ của Thẩm Văn Vũ giương lên, khác hoàn toàn với vẻ đa sầu đa cảm của hắn, tạo thành một sự đối lập mãnh liệt.
Từ giọng điệu của anh, Thẩm Văn Vũ ngửi được mùi nguy hiểm, hắn không hỏi điều kiện thứ hai là gì, nhưng hắn cảm giác hắn sẽ không cần điều kiện thứ hai đó.
"Cậu không hỏi điều kiện khác là gì sao?"
"Tôi không tin anh có tâm như vậy."
Mạc Lam Tuyên đứng lên, xoay người đi đến cửa sổ rồi nhìn khung cảnh bên ngoài. Từ tầng bốn mươi nhìn xuống, con người và mọi thứ xung quanh thật nhỏ bé. Nhìn xem dù người đông đúc nhưng liệu có bao nhiêu người nắm giữ được vận mệnh trong tay?
"Từng động tác của tôi, trong mắt cậu đều là mưu mô bất hảo nhỉ!"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Anh không từ thủ đoạn làm không ít chuyện, chính bản thân anh cũng rõ ràng!"
"Nếu không từ thủ đoạn có thể đạt được thứ, vậy vì sao tôi vẫn không chiếm được cậu?" Bàn tay dán vào tấm kính thủy tinh, băng giá lạnh lẽo, nói xong, xoay người lại: "Điều kiện thay thế, tôi muốn kết hôn với Đinh Vân Quân."
Gần như ngay lúc đó, Thẩm Văn Vũ trừng mắt đập bàn lao tới nắm cổ áo Mạc Lam Tuyên: "Anh thích Vân Quân?"
"Không thích."
"Vậy tại sao lại muốn kết hôn với cô ấy?"
"Bởi vì cậu yêu cô ta chứ sao, nếu tôi cưới cô ta thì cậu không thể tránh né tôi rồi."
"Anh điên rồi, tôi không phải đồng tính luyến ái, cho dù anh thích tôi cũng vô dụng."
"Nhưng mà tôi yêu cậu, chuyện này cũng không còn cách nào khác." Mạc Lam Tuyên cười cười với hắn, cố tình làm ngơ với cơn giận của Thẩm Văn Vũ. Đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chăm chú hắn không rời.
Thẩm Văn Vũ choáng váng, hắn bị Mạc Lam Tuyên làm cho không cách nào đáp trả được, hắn phải từ chối mới đúng, nhưng đối mặt với anh, hắn lại không thể nói được, về phương diện khác hắn phải chọn một trong hai, hắn chỉ có thể thỏa hiệp!
Cho anh ta mười năm của mình? Hoặc là để Vân Quân cưới anh ta?
Điều kiện nào hắn cũng khó mà chọn, trong hiện thực hắn cần tiền từ Mạc Lam Tuyên, hắn phải chọn một mà thôi.
Mạc Lam Tuyên cho hắn một nan đề, mà nan đề này hắn không cách nào giải đáp thuận lợi.
Anh biết rất khó để lựa chọn cho nên mới không ép buộc Thẩm Văn Vũ. Hắn lẳng lặng chờ câu trả lời, mà thật ra, hắn biết Thẩm Văn Vũ sẽ chọn cái gì.
"Cho tôi ba ngày suy nghĩ."
Mạc Lam Tuyên ngồi xuống: "Được, ba ngày sau cậu đến đây trả lời cho tôi." Một lần nữa cầm lấy bút, mở hồ sơ ra phê duyệt.
"Mười hai giờ đêm, tôi sẽ cho anh đáp án."
"Cậu muốn nơi này hay nhà của tôi?
"Ngay tại nơi này."
"Tôi sẽ chờ." Khuôn mặt tuấn nhã lộ ra nụ cười: "Tôi đây không tiễn, ba ngày sau gặp lại."
"Ừ."
Mạc Lam Tuyên từ từ mở to mắt, là trần nhà quen thuộc, Mạc Lam Tâm không đưa anh đến bệnh viện, hẳn là cô đã mời bác sĩ về.
Ngồi dậy, tay trái đang truyền nước biển, "dịch nước biển" thường được gọi là dung dịch glucose, chỉ dùng để bổ sung dinh dưỡng, bắt đầu từ rất lâu trước kia, anh đã không ăn thứ này thứ nọ, cho nên loại dinh dưỡng này đã thành thói quen.
Tránh đụng vào kim tiêm, anh ngồi xuống, lấy cuốn sách đầu giường rồi bắt đầu lật xem.
Bỗng nhiên, anh buông sách, nhớ đến chút chuyện, nơi này là chiếc giường mà trước kia anh đã từng nằm cùng với Thẩm Văn Vũ.
Bên phải là anh, bên trái là hắn, đại khái bởi vì phải truyền nước bên nên hiện tại anh phải nằm bên trái, một vị trí mà không hề thuộc về mình.
Thẩm Văn Vũ đi rồi, anh thật vui khi có thể tự mình tiễn hắn đi.
Nhớ rõ đã từng hỏi hắn rằng, phải dùng cái gì để đổi lấy cả đời của hắn, khi đó Thẩm Văn Vũ nói là "Mạc thị", nếu hắn đã nói thì mình cũng nên đổi mới phải, như thế hắn cũng có thể coi là "góa phụ" nhỉ, haha, bởi vì hai chữ mà Mạc Lam Tuyên cười rộ lên.
Lúc này, cửa mở ra, Mạc Lam Tâm đi vào, thấy anh đang ngồi trên giường lập tức chạy nhanh tới.
"Anh hai, anh đỡ hơn chưa?" Một chân quỳ gối trên giường, cô cúi xuống lấy tay sờ trán anh.
"Đỡ nhiều rồi, cảm ơn em, Lam Tâm."
"Đừng nói vậy, anh là anh trai em." Im lặng một lúc, Mạc Lam Tâm ngồi xuống bên phải giường: "Anh, tại sao anh lại thả Thẩm Văn Vũ? Rõ ràng anh yêu hắn ta lắm mà!"
Mạc Lam Tuyên nhìn em gái mình một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Anh không còn nhiều thời gian, giữ cậu ấy bên cạnh nữa làm gì? Em muốn người ta trở thành "góa phụ" à?"
"Anh!" Mạc Lam Tâm khiển trách: "Đừng nói như vậy, anh còn trẻ, sẽ không sao cả!"
Anh nở nụ cười, lắc đầu: "Tuổi còn trẻ gì nữa, anh đã ba mươi tám."
"Còn chưa tới sinh nhật, không tính!"
"Lam Tâm."
"Sao vậy anh?"
"Đừng oán hận Văn Vũ, đừng vì anh mà hận cậu ấy."
Đôi mắt Mạc Lam Tâm rơm rớm: "Đến bây giờ... anh còn bảo vệ hắn ta." Cắn cắn môi: "Mắt hắn mù phải không? Anh tốt với hắn như vậy mà một chút hắn cũng không thấy, hắn mù rồi phải không?"
Mạc Lam Tuyên muốn vươn tay lau nước mắt cho em gái nhưng lại quên tay còn đang truyền nước biển. "Aishh!" Kim khẽ động, Mạc Lam Tuyên bị đau nhíu mày.
"Anh hai, em gọi bác sĩ đến!" Mạc Lam Tâm thấy anh đau lập tức nhảy dựng, nhanh chóng muốn đi tìm bác sĩ nhưng bị anh giữ lại.
"Anh không sao, em bình tĩnh." Níu em gái, anh cố nhếch khóe môi: "Văn Vũ không phải người mù, chính là anh sai, từ đầu đến cuối đều do anh sai rồi."
"Nếu anh gọi như vậy là sai thì trên đời này không ai đúng!"
"Ha ha..." Nghe được lời của cô, Mạc Lam Tuyên cười rộ lên: "Lam Tâm, là anh sai, là sự thật không thể thay đổi. Mười năm trước... anh đã sai rồi."
"Anh..."
"Đồng ý với anh, đừng oán hận em ấy!"
"Không làm được!"
"Đừng lo cho anh, đồng ý với anh có được không?" Mạc Lam Tuyên cầm lấy tay em gái, anh không muốn người em gái mình yêu quý nhất xung đột với Thẩm Văn Vũ!
Cô thật sự không thể tha thứ cho Thẩm Văn Vũ, đời này không thể nào, nhưng đây là yêu cầu của anh cô, cô phải đồng ý dù lòng rất khó chịu.
Cắn chặt răng, gật gật đầu, cô đồng ý với Mạc Lam Tuyên: "... Vâng."
"Vậy là tốt rồi" Được cô đồng ý, Mạc Lam Tuyên nở nụ cười, anh nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại: "Anh muốn ngủ một chút, Lam Tâm em đi nghỉ ngơi đi!"
"Dạ."
Cô gật đầu, đối với yêu cầu của Mạc Lam Tuyên, cô chưa từng từ chối. Nhẹ nhàng vén tóc, tầm mắt rơi xuống, truyền dịch biến thành màu đỏ, cô nhanh chóng đi gọi bác sĩ tới.
Khi bác sĩ tiến vào giúp Mạc Lam Tuyên xử lý thì anh đã ngủ say, con người này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.