"Sinh nhật này em thích gì anh tặng em nhé?" Làm tình xong, hắn lập tức đứng dậy đi tắm như mọi lần. Tôi nằm trên giường dõi mắt trông theo bóng lưng hắn, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ thứ chưa bao giờ thuộc về mình kia.
Mười năm trước, tôi dùng một tờ hợp đồng buộc hắn phải đến bên tôi, ở cạnh tôi và rồi trở thành người của tôi. Thoáng chốc trôi qua, thời hạn mười năm cũng sắp kết thúc, còn hắn thì nhanh chóng muốn thoát khỏi gông xiềng này.
"..."
Ha ha, hắn vẫn luôn lặng im không nói lời nào, chín lần sinh nhật trước đều là thế, có lẽ lần thứ mười này cũng sẽ vậy thôi.
Hắn tắm xong rồi bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể trần chuồng. Cơ thể mà tôi đã sở hữu suốt mười năm nay, tôi nắm rõ mỗi một tấc da thịt, mỗi một khối cơ bắp đó trong lòng bàn tay, chỉ có trái tim ấy là tôi vĩnh viễn không thể nào chạm đến được.
"Tại sao em không đòi anh cái gì vậy? Năm nào anh hỏi em thì em cũng lặng thinh. Hết năm nay là hợp đồng hết hạn rồi, em sắp được giải thoát rồi, tại sao em không yêu cầu em thứ gì hết? Cái gì cũng được mà, anh sẵn lòng trao cho em mà."
"Tôi không muốn cầu xin anh cái gì cả, bởi vì tôi không muốn mắc nợ anh, dù đó có là tiền tài hay nhân tình, tôi cũng không muốn nợ."
"Em hận anh đến thế ư?"
"Trên thế giới này người tôi hận nhất chính là anh!"
"Ha ha..."
"Nhưng mà anh yêu em, trên thế giới này anh chỉ yêu mỗi em, em có biết không?"
"Thật ghê tởm! Ai lại muốn đâm vào mông của một thằng đàn ông chứ, chỉ có loại biến thái như anh mới thích!"
"Đúng vậy, anh biến thái, ha ha... Nhưng chẳng phải em vì thiếu tiền của biến thái nên mới phải làm tình với tên biến thái đó, còn phải ở cạnh biến thái sao. Mà nhanh thôi, hợp đồng này sắp kết thúc rồi, qua vài ngày nữa là em có thể thoát khỏi cái gã biến thái này rồi!"
Tôi chỉ có thể mỉa mai bản thân mình như vậy, dùng hết thủ đoạn để hắn ở với tôi mười năm. Thời gian sao mà ngắn ngủi quá, thế nhưng... thế nhưng, ha ha...
Hắn không nói chuyện, có lẽ do hắn không biết phải cãi lại thế nào. Đối với hắn, ngay cả thành ngữ hắn cũng keo kiệt nói với tôi!
"Anh sẽ chuẩn bị cho em một món quà, hôm sinh nhật anh sẽ tặng em!"
Nhớ trước kia tôi đã từng hỏi hắn rằng, tôi phải lấy gì trao đổi để hắn đồng ý ở bên tôi mãi mãi. Hắn trả lời tôi đó là toàn bộ doanh nghiệp của Mạc thị. Nếu tôi thật sự dâng Mạc thị lên cho hắn thì liệu hắn có bên tôi trọn đời không?
Dạ dày bất ngờ co thắt, đau quá, cả người rét run. Tôi cắn chặt răng bước xuống giường, lảo đảo chạy ào vào phòng tắm. Cổ họng trào dâng cảm giác buồn nôn, sau đó phun ra một ngụm máu lớn, cả người lạnh toát ngước nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương.
Ngón tay gầy guộc chạm nhẹ lên mặt kiếng, vết máu dữ tợn trên môi đối lập với khuôn mặt tái nhợt của tôi. Tôi chậm rãi nhếch khóe môi lên và nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cứ cho là hắn tình nguyện trao cả đời của mình cho tôi, nhưng tiếc là tôi không thể nhận nữa rồi. Sự sống của tôi rất nhanh sẽ chấm dứt, nhân lúc tôi còn có thể tặng quà cho hắn, tôi muốn tận mắt nhìn hắn rời đi, tôi sẽ để hắn đi!
Thẩm Văn Vũ ngồi lên chiếc Mercedes-Benz, đây là xe mà Mạc Lam Tuyên phái tới đón hắn. Hôm nay là sinh nhật của hắn, Mạc Lam Tuyên nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn, thậm chí còn chuẩn bị quà tặng hắn.
Rốt cuộc hắn là gì của Mạc Lam Tuyên?
Nói dễ nghe thì là trợ lý đặc biệt, nói thẳng ra thì là người đàn ông được Mạc Lam Tuyên bao dưỡng. Là nam sủng ký hợp đồng mười năm!
"Thưa cậu Thẩm, ông chủ mời cậu đến LS, anh ấy đã chuẩn bị quần áo cho cậu, xin mời cậu mau đi thay."
"Hừ..." Hắn bật cười, lấy bao thuốc lá ra rồi hút một điếu. Mùi thuốc là nồng nặc phủ kín toàn bộ không gian chật hẹp.
Giờ phải thay quần áo, mặc bộ đồ mà Mạc Lam Tuyên chọn, sau đó xịt nước hoa anh ta thích, từ đầu đến chân đều là sự phối hợp mà anh ta muốn. Mạc Lam Tuyên đúng là đã xem hắn như một con rối, một con búp bê Kenny chỉ thuộc về anh!
Mười năm trước, để cứu công ty của bố và bác Đinh, hắn đã đồng ý thực hiện trao đổi. Dùng một tờ hợp đồng bán thân để đổi lấy viện trợ từ phía doanh nghiệp Mạc thị, kết quả Mạc Lam Tuyên có được mười năm của hắn, mà công ty nhờ vào mười đô la Mỹ của anh nên xoay vốn được. Cuộc mua bán này quả nhiên xứng đáng!
Từ đó về sau, hắn ở cạnh Mạc Lam Tuyên, làm tình, ăn uống ngủ nghỉ với anh. Thậm chí đến thời điểm cố định sẽ cùng anh ra nước ngoài nghỉ phép, cuộc sống vô cùng thoải mái, không cần công tác, chỉ cần bên cạnh Mạc Lam Tuyên là được. Thật đúng là đốt đèn tìm cũng không có đâu chuyện tốt như vậy, song hắn lại ghét nó lắm.
Người hắn yêu là Đinh Vân Quân, nhưng vì đại cục, hắn buộc phải đi ôm một người đàn ông khác, cùng với anh ta quan hệ thân thể. Kể cả khi đêm nào hai người cũng làm tình, quấn quýt tay chân, mồ hôi hỗn tạp, mặc kệ làm tình nhiều đến mấy, hắn vẫn không thể động lòng với Mạc Lam Tuyên, thay vào đó chỉ có thù hận chồng chất!
"Thưa cậu?"
"... Tôi tới ngay, thay quần áo xong tôi sẽ qua tìm anh ta."
"Vâng."
Đi vào nhà hàng, Mạc Lam Tuyên đã đến từ sớm, anh ngồi ở chỗ chỉ định trước, tay chống đầu và nhắm mắt lại, khuôn mặt trông tái nhợt giả tạo. Làn da như trong suốt, tóc tai chỉnh tề, tây trang sạch sẽ, thoạt nhìn như một con búp bê không có sinh mệnh.
Thẩm Văn Vũ chậm rãi đi đến chỗ anh, mỗi bước đi từ tốn nhẹ nhàng. Những năm gần đây hắn đã sớm quen với từng hành động một của Mạc Lam Tuyên. Gương mặt như dao khắc đã in hằn thật sâu vào trong lòng hắn, thậm chí mùi hương, hơi ấm, từng tiếng rên rỉ thở dốc, phản ứng khi cao trào, không có gì mà hắn không biết.
Như vậy có thể gọi là yêu không? Nếu như không thể, tại sao lại gọi nó là "ân ái"? Thẩm Văn Vũ bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ này. Hắn ở bên cạnh Mạc Lam Tuyên không phải vì thưởng thức tài năng của anh, mọi người thường nói bi thương sẽ quên lãng theo năm tháng, còn nói bên nhau lâu sẽ bén lửa nên duyên, vậy hắn và Mạc Lam Tuyên đến tột cùng thuộc loại nào đây?
Có lẽ... chỉ là có lẽ... Bởi vì lòng thù hằn của hắn đối với Mạc Lam Tuyên quá sâu nên mới không cách nào nảy sinh tình cảm được, huống chi là yêu.
Giày da sáng bóng dừng ở trước bàn, Mạc Lam Tuyên vẫn nhắm mắt duy trì động tác cũ, cảm giác dáng vẻ của anh không hề tỉnh táo.
"Tôi tới rồi!" Âm thanh cứng nhắc lạnh băng vang lên, ngay cả ánh mắt hắn nhìn Mạc Lam Tuyên cũng lạnh lẽo. Hắn đối với Mạc Lam Tuyên ngoại trừ lạnh cũng chỉ có lạnh, tuy nhiên những lúc nóng nhất cũng chỉ dành cho Mạc Lam Tuyên.
Anh mở mắt, từ từ ngẩng mặt lên, nhìn về phía Thẩm Văn Vũ rồi nở một nụ cười: "Em mặc bộ quần áo này trông đẹp lắm. Em thích không?"
Hắn không nói gì, chỉ kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Thay vào đó hắn lại cầm ly nước lên uống một hơi cạn đáy: "Tôi thích hay không không quan trọng, chỉ cần anh thích thì dù tôi có không thích cũng phải mặc vào." Trong lời nói còn mang theo chút mỉa mai, là hắn cố ý nói như vậy. Mạc Lam Tuyên không phải kẻ ngốc, hắn cố tình để anh nghe hiểu.
Đôi môi đang nhếch lên khẽ cứng đờ, anh hơi sững sờ, sau lại cười cho qua: "Trước tiên cứ ăn đi đã!"
"Đầu bếp chính đề cử." Thẩm Văn Vũ không nhìn menu mà dứt khoát gọi món đề cử trong ngày. Sau đó, hắn thả lỏng cơ thể rồi tựa vào ghế.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, em không xem thử chút à?"
Hắn liếc mắt, cười lạnh: "Ngon thì làm sao, nhìn thấy anh đồ ngon cũng khó mà nuốt trôi."
Không khí xung quanh lập tức đông cứng lại. Lần này, Mạc Lam Tuyên không cười nổi nữa, nụ cười dần biến mất trên môi. Anh cúi đầu thở dốc mấy hơi rồi nói: "Cho tôi giống vậy đi."
"Vâng." Bồi bàn gật đầu rồi lui xuống.
Im lặng vẫn tiếp tục, Mạc Lam Tuyên thì cúi đầu, còn Thẩm Văn Vũ đang nhìn vào hư không.
Là hắn cố ý dùng thái độ này đối xử với Mạc Lam Tuyên, bởi vì hắn mới là người chịu thiệt, thế nhưng nội tâm lại chống cự. Đúng vậy, mười năm nay hắn vẫn chống đối Mạc Lam Tuyên, mặc kệ Mạc Lam Tuyên có tốt với hắn đến mức nào, trong lòng hắn cũng không thể nào tiếp nhận được. Nói cách khác, không chấp nhận anh – chính là giữ lấy một chút lòng tự trọng duy nhất còn sót lại!
Mười năm qua, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, tuyệt đối không được quên Đinh Vân Quân, không được quên Mạc Lam Tuyên đã dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nào buộc hắn khuất phục. Tất cả những thứ này chính là cái giá đắt đỏ mà Mạc Lam Tuyên đáng phải trả!
"Xin lỗi, cho anh ra ngoài một chút."
Mạc Lam Tuyên vội vàng đứng dậy, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh. Qua một lúc lâu đến khi súp đã được bưng lên thì anh mới quay về.
Lần nữa ngồi xuống, trên mặt của anh lại tiếp tục phủ lên một nụ cười.
"Em thích quà như nào vậy?" Anh vừa trải khăn ăn vừa hỏi Thẩm Văn Vũ.
"Tôi không cần thứ gì cả." Sau đó hắn đặt thìa vào bát súp màu trắng, múc rồi uống, động tác liên tục không ngắt quãng.
"Lần này, anh chắc chắn em sẽ thích món quà mà anh chuẩn bị cho em, đúng mười giờ đêm anh liền tặng em. Thời gian dài thật, không ngờ cũng đã mười năm trôi qua rồi. Cảm ơn em vì đã ở bên anh lâu như vậy."
Thẩm Văn Vũ rũ mắt xuống, vài giây sau mới ngước mắt lên trả lời: "Anh biết thừa tôi không cam lòng. Tôi ở bên anh chẳng qua do hợp đồng mà thôi, chứ tôi tuyệt đối không thể yêu anh, anh hiểu không?"
Trong lòng anh chợt rét buốt. Mặc dù đây là hiện thực mà anh đã biết từ lâu, nhưng khi chính tai nghe thấy anh không khỏi cảm thấy đau lòng. Anh cắn cắn môi, viền mắt rươm rướm nước mắt: "Sao anh quên được chứ. Ăn cái gì đi, hôm nay là sinh nhật em, chúng ta phải trải qua thật vui vẻ."
"Tùy anh." Thẩm Văn Vũ thuận miệng đáp một câu, sau đó dứt khoát dùng bữa mà không hề nói thêm với Mạc Lam Tuyên câu nào.
Tuy lần này chỉ cách một cái bàn nhưng Mạc Lam Tuyên biết, khoảng cách giữa mình và Thẩm Văn Vũ xa vời vợi, anh có dùng cả đời cũng không thể tiến lại gần. Mạc Lam Tuyên đem lòng yêu thương Thẩm Văn Vũ tha thiết, nhưng đổi lại chính là lòng hận thù của hắn mà thôi. Có lẽ nên nói... anh yêu Thẩm Văn Vũ bao nhiêu, Thẩm Văn Vũ hận anh bấy nhiêu!
Anh máy móc nuốt đồ ăn, thức ăn trôi vào dạ dày đã sớm mất đi mỹ vị vốn có của nó. Không phải vì nó khó ăn, mà đối với anh ăn ngon hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Sau khi súp được dọn xuống thì salad được bưng lên, theo sau là rượu vang và món chính, cuối cùng là tráng miệng. Hai người ăn rất im lặng, đây đúng là một bữa tối yên tĩnh. Lúc nào cũng thế, Thẩm Văn Vũ không muốn nói chuyện với anh, ngoại trừ những lúc bắt buộc phải trả lời thì hai người họ dường như chẳng nói với nhau mấy.
Sau khi tất cả đồ ăn được dọn xuống hết, cả hai lần lượt rời khỏi nhà hàng. Mạc Lam Tuyên dùng đuôi mắt len lén liếc Thẩm Văn Vũ đang đi sau mình hai bước, gương mặt thẫn thờ. Anh cúi đầu than nhẹ, rốt cuộc thì bọn họ cũng không có gì thay đổi!
"Lầu hai mươi hai." Cả hai bước vào thang máy rồi đứng nép sang một bên, người phục vụ bèn nhấn nút hai mươi hai. Thang máy nhanh chóng đi lên, cách mặt đất càng xa thì lực hút của trái đất càng ít, cơ thể như lơ lửng trên không trung, trái tim càng treo cao hơn.
"Đã đến lầu hai mươi hai." Mạc Lam Tuyên đi ra đầu tiên, đầu ngón tay đùa giỡn với tấm thẻ khóa trong túi, mũi nhọn đâm vào da thịt khiến bản thân cảm thấy nhoi nhói.
Bước chân lập tức dừng lại phía trước con số "2212", là căn phòng nơi họ đã tới vô số lần. Chỉ cần đặt phòng ở khách sạn thì nó nhất định sẽ là "2212". Anh cắm thẻ vào, "tinh" một tiếng, cửa phòng lập tức mở ra, hai người tiến vào căn phòng quen thuộc.
Mạc Lam Tuyên cởi áo vest ra, tiện tay vất nó lên ghế sofa. Sau đó anh trực tiếp đi tới cửa sổ sát sàn rồi nhìn xuống, dưới đường thấp thoáng ánh đèn le lói, những ngôi sao nhân tạo đang xuôi theo làn nước trên dòng sông đen kịt.
Vẫn hệt như trước, Thẩm Văn Vũ đi vào phòng tắm xối nước, sau khi xong việc hắn lại đi vào đó một lần nữa, giống như muốn rửa sạch toàn bộ vết tích của Mạc Lam Tuyên.
Quay đầu lại nhìn bóng dáng ai kia trong tấm thủy tinh trong suốt, Mạc Lam Tuyên nhẹ nhàng thở hắt một tiếng. Anh vươn tay kéo caravat, tháo bỏ ràng buộc, thong thả cởi từng cái nút, sau đó gỡ bỏ hết quần áo, trần truồng đi vào phòng tắm.
Hơi nước tràn ngập không gian. Anh quay lưng lại rồi xả nước, nước nóng bao phủ từ trên xuống dưới khiến làn da màu trà ửng hồng.
Hốc mắt bỗng nóng lên, nước mắt như muốn tuôn trào. Đây là cơ thể mà anh quyến luyến và ôm ấp được mười năm rồi, nhưng trái tim bên trong lồng ngực ấy, đã mười năm rồi mà anh vẫn không thể nào chiếm lấy. Sinh mệnh sắp cạn, dù không muốn buông thì anh vẫn phải buông thôi, bởi vì... anh không gượng nổi nữa rồi...
Lau đi lệ vương trên mi, anh ôm lấy cổ Thẩm Văn Vũ, ngã vào người hắn: "Anh muốn làm ở đây..." Hắn thoáng chần chờ, sau đó xoay người, nhíu chân mày, cầm lấy vai Mạc Lam Tuyên cố sức kéo một cái rồi đặt anh lên tường. Hắn banh nơi đó ra, nhét hai ngón tay vào trong. Không có âu yếm, một phát đã đưa hai đầu ngón tay vào, dùng sức nới rộng chỗ đó rồi đâm vào thật sâu, thành ruột nhạy cảm lập tức nuốt lấy đầu ngón tay hắn.
"A ưm...!" Cơ thể gầy gò nằm sấp khẽ run lên, lồng ngực phập phồng vì đè nén, cơ thể vốn ốm yếu cũng tự khắc nhiễm sắc hồng kích tình.
Thẩm Văn Vũ cực kỳ chán ghét điệu bộ này, ngay cả một chút âu yếm hắn cũng không muốn làm. Ngón tay ma sát vài cái rồi rút ra khỏi miệng nhỏ, hắn nhắm phần dưới cực đại của mình ngay lỗ hậu, đẩy một phát, phần đỉnh to lớn lập tức chen vào trong thân thể Mạc Lam Tuyên.
"A..."
Theo mỗi động tác của hắn, cả người Mạc Lam Tuyên liền va vào vách tường. Hai chân anh mở thật to, nơi riêng tư thầm kín nhất đang chịu đựng hung khí của người đàn ông tấn công. Động tác thô bạo làm anh bị thương, bỗng một vệt màu đỏ chảy xuống từ nơi bị rách.
"Hộc... hộc... a..."
"Tôi muốn động!" Cánh tay hắn luồn qua nách Mạc Lam Tuyên rồi ôm ngược bờ vai của anh, Thẩm Văn Vũ xoay thắt lưng đâm vào cho đến khi toàn bộ phân thân của hắn hoàn toàn nằm trong thân thể anh. Thành ruột chật hẹp mãnh liệt co rút, vững vàng hút lấy phân thân của hắn.
"Anh, anh yêu em!" Mạc Lam Tuyên thỏ thẻ. Mỗi một lần cao trào anh đều bày tỏ hết tình cảm của mình cho Thẩm Văn Vũ nghe, nhưng thứ anh nhận được vẫn luôn là câu trả lời tàn nhẫn.
"Tôi hận anh, tôi sẽ không yêu anh!" Rõ ràng chỉ là lời thầm thì bên tai, ngay cả hy vọng mong manh Hắn Thẩm Văn Vũ cũng không tặng Hắn được. Hắn muốn Mạc Lam Tuyên đau khổ, mà có lẽ đây chính là phương pháp hiệu quả nhất, bởi vì nơi ấm áp đang bao lấy hắn bất chợt co rút mãnh liệt.
"..." Anh cắn chặt răng, tim của Mạc Lam Tuyên lạnh toát, mặc kệ cho thân thể này có bao nhiêu nóng bỏng thì tâm cũng đã nguội lạnh. Mạc Lam Tuyên nắm chặt hai tay để trên tường, không có tình yêu thì chuyện này cũng chỉ là đau đớn dằn vặt, nhưng kể cả có đau đớn dằn vặt Hắn cũng vui vẻ chịu đựng, đơn giản bởi vì Hắn đã yêu say đắm người đàn ông đang làm nhục anh!
"Đau lòng sao?" Thẩm Văn Vũ thỏ thẻ bên tai Mạc Lam Tuyên: "Ha ha... Người như anh không có tư cách để đau lòng!"
"Nhanh, nhanh lên, dùng sức đâm anh đi!" Xin hãy để anh hôn mê! Khiến mọi cảm xúc của anh tê liệt, để anh không phải chịu đựng những cảm xúc này nữa. Chỉ như vậy, Mạc Lam Tuyên mới dám ảo tưởng rằng người đàn ông này cũng có chút tình cảm với anh!
"Hừ... Hèn hạ!" Mắng một câu xong, Thẩm Văn Vũ bèn nắm lấy hông Mạc Lam Tuyên bắt đầu dùng sức thâm nhập. Hắn thô bạo đẩy vào rồi lại từ từ rút ra, sau đó lại tiếp tục đẩy hết vào trong một lần cho đến khi chạm tới đáy sâu nhất, như thể muốn đâm thủng cơ thể Mạc Lam Tuyên.
Vết nứt giữa đùi mỗi lúc một khuếch trương, máu đỏ chảy ròng ròng trên đùi Mạc Lam Tuyên. Chất lỏng màu đỏ thay cho bôi trơn khiến Thẩm Văn Vũ di chuyển càng nhanh và dễ dàng hơn, cũng làm cho Mạc Lam Tuyên đau đớn hơn.
Xúc cảm của Mạc Lam Tuyên trở nên tê dại, nửa người dưới đã mất cảm giác. Bây giờ hắn chỉ biết mỗi lần người đàn ông phía sau đẩy tới, phân thân của hắn hoàn toàn không hề cương lên, từ đầu đến cuối vẫn thủy chung buông thõng. Thẩm Văn Vũ chưa bao giờ chủ động mân mê anh, việc hắn làm chỉ có mở hai đùi anh ra và đẩy, đến khi hắn phát tiết xong thì lập tức tiến vào phòng tắm. Còn về phần Mạc Lam Tuyên có sung sướng hay không hắn không thèm quan tâm.
Anh biết mình đang sống một cuộc đời thật đáng thương, cứ khúm núm lấy lòng một người đàn ông mà người đó thì hoàn toàn không cảm kích. Đáng lẽ anh chính là hung thủ, mà Thẩm Văn Vũ cũng cho rằng mình là nạn nhân, nhưng thực tế nào phải như vậy!
Sau một lúc ác độc đâm rút, Thẩm Văn Vũ bắn toàn bộ tinh dịch vào trong cơ thể Mạc Lam Tuyên rồi chóng rút phân thân xoay người muốn tắm. Mạc Lam Tuyên trượt người xuống sàn, nắm lấy mắt cá chân của hắn, nói: "Chờ, chờ một chút!" Anh ngẩng đầu nhìn con người tàn nhẫn này, chẳng qua Mạc Lam Tuyên chỉ muốn một buổi tối đáng nhớ thôi.
"Làm gì?"
Cổ họng khô rát đau đớn, anh phải nhịn cơn đau mới có thể nói ra yêu cầu của mình.
"Anh vẫn muốn tiếp tục, chúng ta làm lần nữa đi!"
Thẩm Văn Vũ bèn nheo đôi mắt nhỏ, ánh mắt chứa đựng sự khinh thường không chút nào che dấu. Hắn nắm tay anh rồi kéo anh đi về phía giường. Di chuyển xóc nảy khiến nơi riêng tư của Mạc Lam Tuyên đau đớn, chưa đến nơi đã bị ném thẳng lên giường. Anh nằm ngửa trên giường lớn, hai chân bị mở rộng ra.
Thẩm Văn Vũ hừ nhẹ, không nói một tiếng nào lập tức lên giường, cơ thể chen vào giữa hai chân Mạc Lam Tuyên. Sau đó hắn cưỡng ép nâng chân anh lên, ngay tức khắc đẩy thứ đó vào trong người anh, thứ to lớn đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
Mạc Lam Tuyên cắn răng chịu đựng, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Rất đau, cơn đau này không cách nào hình dung được. Anh yêu Thẩm Văn Vũ đến tận bây giờ nhưng nhận lại chỉ toàn đau đớn... Tim đau, thân thể đau... Đau không nói nên lời, đau nhưng không dám buông ra!
Bàn tay run rẩy nắm chặt ga giường, nửa người trên không trung bị chiếm lấy đã sớm mất cảm giác, tứ chi lay động, nơi giao hợp phát ra những âm thanh dâm mỹ, tiếng nước chảy nhóp nhép và tiếng va chạm của da thịt. Người đàn ông này ôm anh, nhưng lại không nghĩ cho anh! Vì vậy Thẩm Văn Vũ chưa bao giờ quan tâm anh đang cảm thấy thế nào. Đôi mắt đẫm lệ nhìn nhau, phí hoài mười năm để nuôi hy vọng về một người luôn khinh thường mình, đến cuối cùng thì bản thân anh nhận được gì đây?
Ha ha... Chỉ có đau khổ vô tận mà thôi!
"Nhanh lên, mạnh, mạnh hơn nữa... mạnh một chút!" Cảm giác mê man, anh liều mạng đòi hỏi, cơ thể gào thét kháng cự nhưng miệng vẫn cố chấp yêu cầu!
Nếu chỉ nhận lấy toàn đắng cay vậy cứ để cho hắn nếm đủ đi! Dù gì, cả cuộc đời hắn chỉ có vị đắng mà thôi!
"Đê tiện!" Hắn ra sức đè bắp đùi Mạc Lam Tuyên xuống, đè như muốn xé toạc vòng eo thanh mảnh của anh. Lửa giận trong lòng đối xứng với lửa giận thân dưới, hắn càng hận Mạc Lam Tuyên bao nhiêu thì dương v*t của hắn càng bành trướng hơn. Nó liên tục thô bạo đâm vào thân thể như muốn phá nát anh. Mùi máu tươi trộn lẫn trong không khí kích thích khứu giác Thẩm Văn Vũ, cảm giác ướt át càng kích động ham muốn tra tấn của hắn.
Lỗ hậu nhỏ hẹp nuốt lấy phân thân to lớn, thân thể không tự chủ co rút mãnh liệt để kháng cự ngoại vật thâm nhập. Vết thương bị xé rách bốc lên mùi máu tanh, theo từng đợt xỏ xuyên mà máu tràn ra càng lúc càng nhiều hơn. Máu từ bắp đùi chảy xuống, thấm ướt ga giường trắng thuần.
Mạc Lam Tuyên nheo mắt nhìn người đàn ông đang di chuyển phía trên, miệng anh thở dốc phả từng đợt hơi nóng. Cổ họng thật khô rát, đau đến không thể nào rên rỉ được. Ngực dồn dập lên xuống, trái tim đập mạnh bên trong. Qua đêm nay, sẽ không còn một đêm nóng bỏng nào như thế nữa!
Ngón tay vô lực lần mò lên cánh tay cường tráng của người đàn ông, từng chút từng chút đi lên. Anh muốn chạm vào gương mặt đó, mặc dù hàng lông mày kia anh đã ghim sâu vào trong trí nhớ, nhưng vào thời khắc cuối cùng này, Mạc Lam Tuyên vẫn muốn chạm vào hắn, anh muốn nhớ kỹ từng chi tiết. Ngay khi Mạc Lam Tuyên sắp chạm vào được, người đàn ông đó bèn nắm chặt cổ tay anh rồi mạnh bạo hất nó qua một bên. Rốt cuộc, mọi công sức cuối cùng của anh cũng hóa thành bọt biển, cánh tay bị đánh rơi cũng không thể nào nhấc lên được nữa.
Thẩm Văn Vũ lườm anh một cái, Mạc Lam Tuyên muốn làm gì? Làm tình cùng lắm chỉ là nhét thứ đồ chơi vào cơ thể, anh còn muốn gì nữa? Hừ, đê tiện đúng là đê tiện, làm bao lâu cũng không đủ với anh, được, nếu anh đã thích thế thì hôm nay hắn sẽ cho anh thỏa mãn!
Tốc độ cọ xát đột nhiên nhanh hơn, dương v*t to lớn đâm vào rồi rút ra sau đó lại đâm vào lần nữa, miệng nhỏ nuốt vào nhả ra hết lần này đến lần khác. Vết rách còn chưa kịp lành lại nứt toạc, máu đào nhỏ giọt chảy xuống, nơi giao hợp kia biến thành một khung cảnh thê thảm.
Từng giọt mồ hôi như hạt đậu từ trên trán hắn lăn xuống, Thẩm Văn Vũ nhìn Mạc Lam Tuyên nằm dưới thân mình. Anh lại cười, đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười yếu ớt, nụ cười đó không khỏi khiến hắn hơi nhoi nhói. Sau đó hắn lại cúi đầu tiếp tục động tác vừa nãy, cao trào lần này chậm chạp không đến khiến phân thân hắn căng cứng đau đớn. Tại sao đâm sâu hơn hay mạnh hơn vẫn không thể giúp hắn thỏa mãn giống như trước, tại sao vậy, rốt cuộc là tại sao?!
"Kinh tởm! Đừng nhìn tôi như vậy!" Hắn rời khỏi thân thể Mạc Lam Tuyên rồi lật người anh lại, để anh quay lưng với mình. Hắn kéo chân anh ra, sau đó vạch mông anh sang hai bên rồi đút thằng nhỏ mình vào và bắt đầu lay động từ phía sau.
Nửa người Mạc Lam Tuyên nằm trên giường, vùng eo trở xuống bị nhấc lên đâm vào. Nếu không nhờ Thẩm Văn Vũ giữ lấy anh thì có lẽ cả người anh đã sớm xụi lơ ở trên giường. Thẩm Văn Vũ thuận theo mong muốn của anh, không ngừng ôm lấy Mạc Lam Tuyên thúc từng cú vào thân thể, ở bên trong từng chút từng chút một phá hư anh, hủy hoại anh!
Những giọt lệ đắng như tâm sen cứ chảy xuống, tình yêu này thật mệt mỏi, vì hắn anh thành ra nông nỗi này. Sinh mệnh của anh đang chờ đợi hắn lấp đầy những thiếu khuyết, thế nhưng, đến cuối cùng nó cần bổ khuyết cái gì? Càng bù đắp càng đau đớn, càng nhiều nước mắt, càng nhiều thương tâm...
Ha ha... Mạc Lam Tuyên bật cười, cười ha ha mà âm thanh như đang khóc, thế nhưng Thẩm Văn Vũ vốn không nghe thấy.
Hắn sắp điên rồi! dương v*t căng phồng đến phát đau nhưng đẩy đưa mãi vẫn không thể bắn ra ngoài. Hắn không muốn Mạc Lam Tuyên nhìn hắn, vì vậy hắn mới xoay lưng anh lại, song hắn như cũ không đạt được khoái cảm! Phải xóa sạch cái nụ cười chết tiệt của anh! Đôi mắt chết tiệt của Mạc Lam Tuyên! Tất cả đều tại anh... Tại anh cả! Mạc Lam Tuyên khốn nạn!
Hắn phẫn hận rút ra, xuống giường đi vào phòng tắm, tiếng nước ào ào ngăn cách hắn và anh.
Mạc Lam Tuyên bị ném trên giường không cách nào nhúc nhích, nơi bắp đùi sắc trắng và đỏ lẫn lộn, cả người xanh xanh tím tím, trên giường máu đỏ thấm ướt ghê mắt kinh lòng. Tuy là thế, hắn vẫn không thấy, người đàn ông bên trong đó không hề phát hiện, hoặc có lẽ... hắn giả vờ như không thấy gì.
Mấy phút sau, tiếng nước vẫn chảy róc rách, cơ thể úp sấp của Mạc Lam Tuyên giật giật. Anh chậm rãi lết tới đầu giường, cầm lấy điện thoại rồi nhấn số. Bấm xong mười nút, chuông điện thoại vang lên.
"Mạc Lam Tâm nghe đây."
"Lam Tâm, là anh." Anh thở hổn hển nói ra bốn chữ, hiện tại ngay cả điện thoại anh cũng cầm không nổi.
"Anh hai, anh làm sao vậy?"
"Hai tiếng sau đến giáo đường đón anh."
"Anh hai, Thẩm Văn Vũ đâu? Anh sao vậy? Anh hai... Tútttt."
Lam Tuyên cúp điện thoại, sức lực còn sót lại cũng đã dùng hết. Cơ thể Hắn anh ngã, anh nằm sấp xuống giường rồi nhắm mắt lại. Hắn nghĩ, mình cần phải nghỉ ngơi một chút.
Lúc Thẩm Văn Vũ ra ngoài, tất nhiên là hắn có nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trên giường, nhưng hắn lại lựa chọn bỏ qua, quay đầu đi về phía cửa sổ sát đất rồi nhìn những tia sáng đằng xa.
Một lát sau, Mạc Lam Tuyên mở mắt, tiếng nước không còn, anh quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy bóng dáng Thẩm Văn Vũ đứng bên cửa sổ, anh chợt cảm thấy an tâm. Mạc Lam Tuyên từ từ chống người ngồi dậy, đặt hai chân xuống đất. Hắn muốn đứng lên nhưng hai chân lại không có lực, kết quả lập tức ngồi phịch xuống. Tiếng động rất lớn vậy mà ngay cả quay người xem xét Thẩm Văn Vũ cũng không làm, càng đừng mong rằng hắn sẽ đưa tay giúp đỡ.
Anh biết rõ Thẩm Văn Vũ sẽ không giúp đỡ mình nên Mạc Lam Tuyên cũng không mở miệng. Anh tự vịn vào giường để đứng lên rồi từ từ đi vào nhà tắm.
Mạc Lam Tuyên mất rất nhiều thời gian mới có thể vào trong. Anh bật công tắc, dòng nước ấm áp quen thuộc chảy xuống mái tóc rồi tràn xuống cơ thể mỏi mệt. Ý thức dần dần mờ mịt dưới hơi nước, Mạc Lam Tuyên dựa vào tường, quên mất rằng thời gian vẫn đang trôi.
Trong lúc Thẩm Văn Vũ hút thuốc, tên đó chắc hẳn đang tắm đi. Hắn biết bởi vì tiếng nước vẫn còn đang chảy. Giống như Mạc Lam Tuyên đang tìm kiếm hắn, hắn cũng vô thức xác nhận sự tồn tại của anh. Rõ ràng con tim hận Mạc Lam Tuyên khôn cùng nhưng cơ thể thì sao? Nếu như cơ thể và trái tim có thể tách biệt thành hai, như vậy, thù hận và thói quen có thể song song tồn tại.
Bỗng nhiên, hắn để ý thời gian trôi qua hơi lâu, tên kia còn muốn tắm đến bao giờ? Hắn dập tắt điếu thuốc lá, xoay người đi về phía phòng tắm. Khi đi qua chiếc giường hỗn loạn, hắn thuận tay lấy chăn phủ lên những vết tích ban nãy.
Hắn đẩy cửa tiến vào phòng tắm, tên kia đang úp người lên tường, nước không ngừng chảy xuống cơ thể anh nhưng Mạc Lam Tuyên lại hồn nhiên không hề hay biết. Thẩm Văn Vũ bước vào, khom lưng bế anh lên, áo choàng tắm trên người lại ướt, mà trọng lượng trên tay... với con người cao to như hắn thì thật là nhẹ.
Hắn đặt Mạc Lam Tuyên xuống giường xong liền đi vào phòng tắm tắt nước, sau đó cầm khăn lông khô giúp anh lau chùi thân thể, rồi rót nước đút anh từng miếng một. Không biết uống được bao nhiêu thì Mạc Lam Tuyên đã tỉnh.
"Anh..."
"Anh ngã trong phòng tắm." Hắn không nhiều lời, chỉ nói những gì cần nói: "Còn muốn uống nước nữa không?"
Mạc Lam Tuyên lắc đầu, dời mắt: "Không muốn... Chúng ta trở về đi!"
Thẩm Văn Vũ giật mình, hình như có gì đó khang khác so với quá khứ. Song, hắn cũng chẳng để tâm mấy bèn gật đầu đáp ứng.
"Được thôi."