Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 3: Vũ hội




Trác Thành lên xe liền hơi có phần không tập trung, tài liệu trên tay bị chủ nhân lơ đãng quên mất tự khi nào không hay, nhìn anh như đang suy ngẫm gì đó.

“Đại ca có chuyện gì khó xử sao?”

Dung Vĩnh thấy anh trầm ngâm, liền lên tiếng hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là thấy hơi thú vị”

Anh vuốt phẳng mép áo âu phục, hờ hững cởi bỏ một nút áo, để lộ ra nước da màu bánh mật. Người đàn ông này tuy giàu có và có vẻ ngoài xuất chúng nhưng lại rất khó nắm bắt. Dung Vĩnh đã theo anh bao năm gặp biết bao sóng gió cũng chưa thấy anh đối với chuyện gì mà sợ hãi.

“Ý anh là cô gái kia sao?”

Trác Thành không nói chỉ yên lặng nhìn ra cửa xe, qua làn kính mỏng là mưa phùn ẩm ướt, người người chật vật che ô chắn mưa. Cửa hiệu xung quanh cũng căng rèm, trái với vẻ ung dung tự tại của người bên trong xe, bên ngoài lại là một khung cảnh tất bật.

Mười năm trước, Trác Thành chỉ là một tên nhóc thân mang đầy bệnh, yếu ớt xanh xao. Ai có ngờ được chỉ sau mười năm, đứa chỉ bị người khác khinh miệt sỉ nhục năm nào đã là bá chủ kinh tế có khả năng thao túng đại cục kia chứ.

Dung Vĩnh biết anh không muốn nói nên cũng không cố tìm hiểu, lăn lộn bao năm anh hiểu tò mò là nguyên nhân của mọi rắc rối. Xe rất nhanh đã đến Tập Đoàn Trác La, trước cổng lớn là một đội bảo vệ ăn mặc nghiêm túc. Khi chiếc xe màu đen vừa dừng lại, đã có người cung kính tiến lên mở cửa.

“Chủ tịch”

Đôi giày da không chút bám bụi, vừa nhìn vào đã biết chủ nhân của nó không phải là một nhân vật tầm thường, vì nhãn hiệu xa xỉ và chất liệu hiếm có. Người bảo vệ kính cẩn cúi đầu trước người đàn ông, uy nghiêm của vị chủ tịch này ai mà không biết, cho nên anh ta vốn chẳng dám làm càn mà ngẩng đầu đánh giá.

Trác Thành đi vào thang máy dành riêng cho mình, nhấn tầng 70, trước lúc đi thì quẳng cho Dung Vĩnh một câu.

“Điều tra một chút về cô gái lúc nãy đi”

***



Vũ hội ở thành phố Dạ, sặc sỡ và xa hoa. Các quý phu nhân cùng tiểu thư giàu có khoác lên mình những lễ phục được thiết kế riêng, các quý ông là những bộ comple quý phái, lịch lãm. Vũ hội này nhìn qua chẳng khác nào một buổi tiệc hoàng gia.

Nguyên Hạ có phần nhạt nhòa hơn những người phụ nữ ở đây, không phải vì cô không xinh đẹp mà là vì trang phục của cô khá đơn điệu. Cô chọn cho mình một bộ lễ phục đen khoét eo, phía trên vai áo được đắp vải ren, tuy xinh đẹp nhưng thiếu đi sự xa xỉ.

“Nguyên Hạ, uống một ly”

Giám đốc đưa cho cô một ly champagne, lên tiếng kéo cô về thực tại.

“Cảm ơn giám đốc”

Cô mỉm cười lấy lệ, đón lấy ly rượu trên tay người đàn ông. Lắc lắc một chút, chất rượu màu đỏ sóng sánh va vào thành ly, nhìn có chút vui mắt.

“Anh biết em không thích mấy buổi tiệc kiểu này, nhưng mà em cũng đừng ủ rủ như thế dù gì đây cũng là cơ hội tốt để mở rộng mối quan hệ. Huống hồ có anh ở đây, em không cần lo lắng”

Nói rồi anh ta đưa tay lên vai cô, như có như không nhẹ vuốt ve một cái.

Nguyên Hạ nhíu mày, khéo léo tránh khỏi bàn tay anh ta.

“Không có gì, chỉ là những trường hợp như thế này anh nên để Trần Đình đi sẽ thích hợp hơn. Cô ấy có kinh nghiệm tham gia mấy buổi tiệc kiểu này cũng sẽ không làm anh mất mặt”

Cô uyển chuyển tìm cớ, vốn những buổi tiệc này cô luôn hạn chế tham gia, một phần là không thích một phần là để tránh những phiền phức không đáng có.

“Nói gì vậy chứ, Trần Đình cô ấy...”

Lời còn chưa dứt, một tiếng gọi từ phía sau đã cắt ngang câu nói của anh ta.

“Hạ Hạ”



Nguyên Hạ quay đầu, nhìn thấy chàng trai với má lúng đồng tiền đang cười tươi đến gần cô.

“Anh Minh Hạo”

“Anh không biết là em cũng tham gia bữa tiệc này, nếu không đã đến đón em rồi”

“Không sao, nếu không đến đón được thì lát đưa em về vậy” Nguyên Hạ cúi thấp đầu, cười tươi nói ra suy nghĩ.

Giám đốc Tần nãy giờ ở bên cạnh nghe cô nói vậy liền nhíu mày, anh ta đảo mắt đánh giá người tên là Minh Hạo này. Người này dáng người cao ráo, gương mặt điển trai, trang phục trên người không phải là loại rẻ tiền, xem ra cũng là một công tử có gia thế. Sao Nguyên Hạ lại quen được hạng người này được.

“Được thôi, vậy lát nữa khi nào muốn về thì nhắn cho anh”

Minh Hạo cười lớn, vui vẻ đáp ứng, trước giờ anh vốn cũng chưa từng từ chối yêu cầu gì của cô. Nói đoạn anh quay sang giám đốc Tần tỏ ý chào hỏi, lại quay sang Nguyên Hạ đang nhâm nhi ly rượu, trầm giọng lên tiếng.

“Em không giới thiệu sao?”

Nguyên Hạ lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của giám đốc Tần, cô hướng Minh Hạo ngại ngùng cười cười, mới giới thiệu hai người với nhau.

“Đây là giám đốc của công ty bọn em, tên là Tần Lãnh. Còn đây là anh Trác Minh Hạo, bạn của em”

“Giám đốc Tần” Minh Hạo giơ ly rượu hướng về phía anh ta, lịch sự chào hỏi.

“Chào anh Trác, hân hạnh được quen biết” Giám đốc Tần cũng cụng ly đáp lại.

“Nguyên Hạ vậy anh đi trước, lát nữa nhớ gọi điện cho anh”

“Dạ được”