Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 2: Hợp đồng lớn




Trong văn phòng lớn, tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím máy tính. Người đàn ông trong bộ âu phục màu đen, gương mặt lãnh khốc, nhìn vào khiến người khác có phần e dè.

“cốc cốc cốc”

“Vào đi”

Trác Thành đầu cũng không ngẩng, chỉ chuyên tâm xem tài liệu công việc.

“Lão đại, cổ phiếu của tập đoàn dược phẩm Tín Đạt đã giảm một nữa rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tín Đạt là tập đoàn dược phẩm lớn của thành phố, Trác Thành đã không ít lần nhắm đến chỉ là chưa có cơ hội ra tay. Dạo gần đây con trai của chủ tịch bên đó không ít lần gây họa khiến cổ phiếu lên xuống thất thường, đây là cơ hội tốt.

“Mua vào đi”

Trác Thành dừng việc đang làm trong tay lại, nhận lấy sấp tài liệu từ tay của Dung Vĩnh nhìn qua một lượt, hài lòng gật gật đầu. Dung Vĩnh là một cánh tay đắc lực của anh, việc giao cho cậu ta anh chưa từng phải lo lắng.

“Vậy em sẽ cho người hành động, nghe nói dạo gần đây phía Bắc đang xảy ra chuyện. Việc làm ăn của chúng ta bên đó ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, anh có cần em cho người sang đó xem một chút không”

Tập đoàn Trác La hoạt động trong rất nhiều lĩnh vực, từ đầu tư đến sản xuất đều có phần. Đương nhiên bọn họ cũng không phải thánh thiện gì, trong làm ăn cũng phải có tiến có lùi, chính đạo hắc đạo bọn họ đều có phần trong đó.

Phía Bắc là địa bàn của ông trùm Hoắc Thiên Lôi, anh là người làm ăn phải hiểu lễ nghĩa có trước có sau, từ lâu đã sớm tạo mối quan hệ với ông ta, cho nên khi phía bắc xảy ra chuyện thì việc làm ăn của anh cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

“Không sao đâu, việc này cứ để anh xử lý” Trác Thành nghĩ nghĩ, lại dặn dò thêm.

“À đúng rồi Dung Vĩnh, cậu đã tìm nhà thiết kế cho anh chưa?”



“Tìm rồi, bảo đảm là anh vừa ý”

Ngôi nhà ở ngoại ô là vùng đất tổ tiên nhà anh để lại, khi cha mẹ anh còn sống vì chữa bệnh cho anh mà phải bán đi, anh đã giúp họ hoàn thành tâm nguyện mà mua lại nó. Bây giờ anh muốn xây một căn nhà theo ý muốn của họ, nơi suối vàng chắc chắn họ rất hạnh phúc. Đối với chuyện này anh vô cùng cẩn trọng, mỗi khâu đều đích thân kiểm tra một lượt.

“Được vậy ngày mai anh sẽ đích thân đến kiểm tra thi công. Cậu ra làm việc đi”

***

“Nguyên Hạ”

Giám đốc đi ngang qua hành lang phòng làm việc, gọi với theo Nguyên Hạ đang đi phía trước.

“Giám đốc, anh tìm em có việc sao?”

“Hôm nay em đến công trường biệt thự ngoại ô xem thử đi, xem xem có vấn đề gì thì xử lý kịp thời”

Công trình dù chỉ mới đưa vào thi công nhưng chủ lần này là người cực kỳ cẩn thận và có máu mặt lại không tiếc tiền đổ vào đây. Bọn họ nhất định phải để tâm tránh xảy ra sai xót.

“Được, dù sao hôm nay em cũng ra ngoài sẵn tiện ghé qua xem một chút”

“Cực cho em rồi, con gái mà đi công trình thì khó kiếm được người yêu lắm đó”

Giám đốc chọc ghẹo, anh ta rất tán thưởng năng lực của Nguyên Hạ, cô luôn giải quyết mọi thứ đâu ra đó cũng không thích tranh giành cạnh tranh chỉ tập trung hoàn thành tốt công việc, điểm này là điểm anh ta thích nhất.



“Không sao, em đã nguyện dùng tấm thân này cống hiến cho công ty rồi”

Nguyên Hạ không thèm so đo với anh ta, chỉ cười cười hùa theo đùa đùa. Bọn họ nói chuyện một lúc, thì ai làm việc nấy.

Xe rất nhanh đến ngoại ô, cô ôm đống bản vẽ chật vật đem xuống xe. Cô cảm ơn tài xế một tiếng, rồi lần theo định vị mà đến địa điểm đang thi công. Sau khi kiểm tra một vòng cô đánh dấu những phần chưa được ưng ý ra, ngồi ngay chiếc ghế gần đó chỉnh chỉnh sửa sửa.

Trác Thành bước xuống xe, nhìn quanh một chút mới hài lòng rời đi, đến phía trước liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi chăm chú làm việc. Dưới tán cây phượng vĩ to, cô nhìn nhỏ nhắn chẳng khác nào một cô gái tí hon. Gió thổi qua, khiến giấy vẽ trên bàn lào xào bay lên, cô đưa tay giữ lấy dùng hộp bút đặt ngang lên đống giấy đó.

“Đó là ai?”

Dung Vĩnh nhìn theo hướng Trác Thành, liền thấy một cô gái nước da trắng trẻo, gương mặt nhỏ nhắn trông vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều một cô gái xinh đẹp như thế lại ăn mặc hơi bụi bặm, quần jean và áo thun đơn giản, bên ngoài áo khoác da nâu.

“Đấy chẳng phải là kiến trúc sư sao?”

“Là con gái?” Trác Thành nhướng mày, thích thú hỏi.

“Đúng vậy đại ca”

Trác Thành bất tri bất giác đến gần, cúi đầu nhìn một chút vào bản vẽ cô để trên mặt bàn. Nguyên Hạ đang tập trung, bóng râm trên đầu, ngẩng lên mới thấy một người đàn ông đang nhìn.

“Tôi giới thiệu một chút, đây là Trác tổng, là chủ của căn biệt thự này”

“Chào anh, tôi là Nguyên Hạ kiến trúc sư chịu trách nhiệm thiết kế biệt thự cho anh”

Cô mỉm cười, nụ cười thoải mái. Trác Thành giơ tay ra cùng cô bắt tay, đôi tay cô mềm mại ấm áp cầm vào có chút dễ chịu. Mùi hương thanh mát từ người cô tỏa ra, anh từng ngửi ra không ít mùi nước hoa chỉ là chưa từng ngửi qua mùi hương nào như thế, tham lam hít vào một hơi.