"Dương tiểu thư. Tôi thấy cô vẫn nên vào nằm viện đi thì hơn, cô cứ như thế này, tùy thời cũng sẽ gặp nguy hiểm đó."
"Dù sao tình hình cũng đã như vậy rồi, còn có thể tồi tệ hơn tới mức nào nữa." Dương Nhược Thi cười cười: "Ngài vẫn nên kê cho tôi thuốc là tốt rồi, tôi sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt."
"Nhưng mà..."
"Thật sự không có việc gì đâu." Dương Nhược Thi cười cười: "Đúng rồi, bệnh viện đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"À, có một tử tù nằm viện đã bỏ trộm thuốc ngủ cho người cảnh sát canh gác, sau đó lấy trộm súng rồi chạy ra ngoài." Bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa nói: "A, đúng rồi, cô đi ra ngoài cũng nên cẩn thận một chút. Thần kinh của người phụ nữ này có thể có chút vấn đề. Nghe nói cô ta còn nổ súng bắn bị thương ba ba của con cô ta."
Trong lòng bàn tay Dương Nhược Thi liền túa ra một lớp mồ hôi hột. Như vậy vừa mới rồi cô đã không nhìn lầm người rồi. Người phụ nữ kia chính là Đường Nhã Đình. Hạ Cẩm Trình đã xảy ra chuyện, @MeBau*[email protected]@ Tiêu Lăng Phong và Trình Diệu Tinh cũng sẽ xuất hiện. Dương Nhược Thi run rẩy lấy điện thoại di động ra.
"Tiêu Lăng Phong, tôi là Dương Nhược Thi." Giọng nói của Dương Nhược Thi đã run rẩy: "Đường Nhã Đình đang ở bệnh viện, tôi vừa mới nhìn thấy cô ta."
Điện thoại vẫn giữ chặt trong tay, Tiêu Lăng Phong cực kỳ sửng sốt đến ngây người. Đường Nhã Đình thế nhưng lại chạy về bệnh viện. Chẳng lẽ cô ta tới đây chính là vì Tiểu Triết. Tiêu Lăng Phong thầm mắng. Hiện tại cô ta chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn hai đứa trẻ, giờ đây anh lại để cho Diệu Tinh ở nơi này, không phải là rõ ràng là đã đặt Diệu Tinh ở ngay dưới mắt cô ta rồi hay sao?
********************
Đường Nhã Đình theo thang lầu từ từ đi lên. Mãi cho đến đến khu nghỉ ngơi của phòng bệnh VIP, cô ta mới dừng lại. Nhìn lên cánh cửa đang được đóng chặt ở trước mặt một chút, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Đường Nhã Đình đẩy cửa ra bước vào.
Trong hành lang rất an tĩnh, thậm chí cũng không có đến một người y tá đứng ở đây. Đường Nhã Đình bật cười. Thật không nghĩ tới sức ảnh hưởng của mình lại có thể lớn đến như thế này. Một mình cô ta mà làm cho toàn bộ trên dưới bệnh viện trở nên náo loạn như vậy, có phải cô ta nên cảm thấy mình có cảm giác rất thành tựu...
Đường Nhã Đình từ từ đi đến bên cạnh giường bệnh. Cô ta nghiêng cái đầu sang bên quan sát ông lão đang nằm trước mặt: "Chậc chậc chậc! Thật là thê thảm!"
Nghe thấy giọng nói, ông lão liền mở mắt. Nhìn thấy Đường Nhã Đình, rõ ràng là ông cụ ngẩn ra.
"A, ông cụ Mộ, ông biết tôi phải không?" Đường Nhã Đình hơi nhíu mi lại: "Đã sớm biết Mộ Sở lòng dạ độc ác, nhưng mà thật không nghĩ tới anh ta lại độc ác như vậy, đến ngay cả ông nội của mình mà cũng không chịu buông tha diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cô ta tiến lên sờ sờ vào thân thể gầy như que củi của ông lão: "Tôi đã giúp ông dạy dỗ anh ta rồi! Một đứa cháu nội bất hiếu chẳng ra gì như vậy, có giữ lại thì có ích lợi gì chứ?"
Ông lão hoảng sợ mở trừng tròng mắt. Rõ ràng là ông suy yếu, nhưng cho dù không thể tạo thành uy hiếp đối với bất kỳ người nào, nhưng ông vẫn có thể nhìn cảnh cáo: Không cho cô làm tổn thương tới cháu của tôi!
Ha ha... Đường Nhã Đình cười, "Các người thật đúng là ngoan độc giống nhau! Cho dù cũng đã thành như vậy nhưng lại vẫn không quên việc uy hiếp tôi. Ông cho rằng ông có tư cách gì đây?" Đường Nhã Đình nói xong, lấy từ trong vạt áo rộng rãi một khẩu súng: "Các người vẫn luôn luôn dùng nó để giết người đó sao! Hôm nay tôi cũng vậy, cũng muốn ông nếm thử một chút người thân của mình bị vật này hại chết thống khổ ra sao, muốn để cho cháu trai của ông nếm thử một chút tư vị bị bắn chết sẽ thế nào..." Đường Nhã Đình cười lên khanh khách: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Bất quá... Thống khổ như thế nào, mời các người vẫn nên xuống địa ngục mà thảo luận với nhau đi!" Đường Nhã Đình nói xong liền lấy từ trong túi áo ra một cái bình nhỏ. Bên trong đó là một chất lỏng màu vàng. Đường Nhã Đình từ từ mở nắp bình ra. Mùi xăng bốc lên thật gay mũi. Cô ta cười một tiếng, rồi sau đó vẩy xăng rơi xuống đất, lên trên ghế sa lon.
"Từ từ lĩnh hội sự hoảng sợ trước khi cái chết đang tới trước mặt đi! Tôi tin tưởng, khi phòng bệnh của ông bốc cháy, cháu nội của ông cũng sẽ không đến đâu!" Choang! Chiếc bình thủy tinh rơi xuống trên mặt đất. Đường Nhã Đình nhắm ánh mắt lại, khóe miệng hàm chứa nụ cười. Cô ta lắng nghe, hô hấp, tựa như cái âm thanh chát chúa kia đối với cô mà nói, tựa như là một khúc nhạc tuyệt vời, còn mùi vị của xăng chính là thứ nước hoa cao cấp...
Phòng bệnh bốc lên một ngọn lửa lớn: hỏa hoạn, thế nhưng hệ thống cảnh báo cháy trong phòng bệnh lại bị hỏng. Thế lửa đã bắt đầu lan tràn. Cũng không có người nào phát hiện ra, chỉ có tiếng kêu ú ớ đầy bất lực và hoảng sợ truyền tới...
******************
Tiêu Lăng Phong nắm chặt điện thoại trong tay, thật lâu mới từ trong cổ họng mới phát ra một tiếng ừ nhè nhẹ: "Tốt lắm, tôi biết rồi, cám ơn cô!" Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi xoay người đi tới bên người Diệu Tinh: "Diệu Tinh, để anh đưa em trở về nhà." Tiêu Lăng Phong nói xong, giọng nói rõ ràng không cho phép trái ý.
"Có phải là Đường Nhã Đình đã tới đây hay không?" Nhận ra Tiêu Lăng Phong có vẻ lo lắng, Diệu Tinh hỏi lại một câu.
Tiêu Lăng Phong cũng không hề phủ nhận, "Hiện tại em ở nơi này cũng không được an toàn." Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn nói, dù sao trong tay của Đường Nhã Đình còn có súng, mà mắt của Diệu Tinh lại không được thuận tiện.
"Nhưng mà Tiểu Triết..." Diệu Tinh không yên lòng đối với đứa nhỏ ở trong ngực mình. Cho tới lúc này cậu bé vẫn đang còn run rẩy. So với Alice của cô, Tiểu Triết còn nhỏ hơn đến mấy tháng, lại vừa mới nhìn thấy chuyện như vậy, làm sao cậu bé có thể tiếp thụ được.
"Tiểu Triết sẽ đi cùng với em, chờ bên này có tin tức mới, anh sẽ thông báo cho em ngay."
"Nhưng mà còn anh phải làm thế nào đây?" Diệu Tinh không yên tâm nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong. Đường Nhã Đình đang ở trong bệnh viện, cô ta lại hận thấu bọn họ, nếu như cô ta làm tổn thương tới Diệu Tinh thì..."Em không muốn lúc này phải rời khỏi anh, em nghĩ muốn được cùng với anh… "
"Diệu Tinh, nghe lời anh đi! Hiện tại, cảnh sát cũng đã biết chuyện này rồi. Em đi về nhà trước, mọi chuyện sẽ không kéo dài thật lâu đâu." Tiêu Lăng Phong nói bảo đảm, sau đó anh hôn lên môi của Diệu Tinh: "Hiện tại anh đã có bà xã và con gái rồi, cho nên lại càng phải làm càng tăng thêm sự quý trọng của mình."
"Anh nói những lời này thế nào mà nghe vào cứ thấy là lạ!" Diệu Tinh cau mày: "Em biết em lưu lại ở nơi này cũng chỉ làm cho anh phải chịu thêm sự phiền toái. Em sẽ nghe lời anh ngoan ngoãn trở về nhà, nhưng nếu như có chuyện gì bên này thì anh nhất định phải nói cho em biết, nhớ chưa?" Diệu Tinh nói dặn dò vẻ không yên lòng
"Bà xã ngu ngốc, thế nào mà em lại cảm thấy em là sự phiền toái của anh, chẳng qua là nơi này đang quá rối loạn. Anh chỉ sợ sẽ làm cho em bị thương." Tiêu Lăng Phong nói giải thích: "Để anh đưa em trở về nhà trước." Anh dìu Diệu Tinh đi, vừa kêu to an ủi Tiểu Triết.
"Tiểu Triết, chớ có làm loạn, nghe chưa?" Tiêu Lăng Phong liền quay sang giao hẹn với Tiểu Triết. Nhưng bọn họ vừa mới vừa đi tới cửa thang máy liền bị cảnh sát ngăn cản lại.
"Tổng giám đốc Tiêu, phòng bệnh ở lầu dưới bị hỏa hoạn rồi, thang máy cần phải cắt điện."
"Hỏa hoạn?" Tiêu Lăng Phong kêu lên kinh hãi. Đang yên đang lành làm sao mà bị hỏa hoạn được nhỉ?
"Là phòng bệnh của một ông lão. Nói ra chắc hai người cũng biết người này, đó là ông nội của Mộ Sở."
Lòng Diệu Tinh chợt trầm xuống, thật quá đáng sợ.