Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 307: Thiếu




 Khi Tiêu Lăng Phong đi tới công ty thì cà phê mà Lãnh Liệt chuẩn bị đã lạnh thấu, hiển nhiên Lãnh Liệt đã đợi anh khá lâu.

     "Thế nào?" Nhìn thẳng vào đôi mắt quầng thâm của Lãnh Liệt, Tiêu Lăng Phong không có nửa phần áy náy lẫn cảm kích, cười hỏi.

     "Hôm nay tôi không có thời gian để nói đùa với anh!" Lãnh Liệt nghiêm túc nói.

     "Chuyện gì mà nghiêm trọng như thế? Thế nào cô nhóc Ti Khiết kia lại giận dỗi với anh rồi hả!" Tiêu Lăng Phong nhấp một hớp cà phê, sau đó cái miệng chép chép, nói: "Chốc nữa nói với Diệu Tinh một chút, cô sẽ giúp đỡ cho anh..."

     "Ngày hôm nay tôi tới bệnh viện thì nhìn thấy Đường Nhã Đình ở đó!"

     "Cái gì?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

     " Ngày hôm nay khi tôi đi đến bệnh viện thì nhìn thấy một người, mặc dù chỉ là liếc mắt nhìn từ xa xa, @MeBau*[email protected]@ nhưng mà tôi có thể xác định, người đó chính là Đường Nhã Đình." Lãnh Liệt nói lập lại.

     "Tôi biết là cô ta!" Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái: "Ngày hôm đó khi ở trong sân, tôi nhìn thấy cô ta nhập viện rồi. Bằng không tôi cũng sẽ không vội vội vàng vàng xin xuất viện luôn. Hiện bây giờ thì thế nào rồi?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

     "Ở cửa ra vào cũng có cảnh sát, cho nên tôi cũng không có cách nào để đến gần được. Bất quá nghe người ở bệnh viện nói là cô ta bị đánh trọng thương. Não bị chấn động, xương sườn bị gảy."

     Miệng của Tiêu Lăng Phong mấp máy, người nào mà ra tay độc ác như vậy chứ? Hai bả vai Tiêu Lăng Phong run lẩy bẩy."Cô ta đánh nhau?"

     "Đúng vậy!" Lãnh Liệt gật đầu. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn "Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này nhất định không chỉ đơn giản như vậy!"

     "Lý do là gì?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

     "Bởi vì người phụ nữ này hiện giờ đang ở bên ngoài, cho nên hao người thời thời khắc khắc cần cẩn thận. Có lẽ về sự ác độc thì người phụ nữ này không thể so với ác độc mà Dương Nhược Thi đã từng làm. Nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, người phụ nữ này cũng đã phát điên lên rồi. Con người cô ta vốn đã  cực đoan, lại xảy ra chuyện con cái bị tách ra khỏi bên người mình nữa, cho nên tôi nói chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút."

     "Tôi thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh Diệu Tinh, sẽ không có việc gì đâu! " Tiêu Lăng Phong cười vỗ vỗ bả vai Lãnh Liệt. "Cám ơn anh nhé!"

     "Hiện tại Diệu Tinh đang ở nơi nào?" Lãnh Liệt phản đối rõ ràng cái kiểu nói phủ quyết thời thời khắc khắc kia của Tiêu Lăng Phong.

     "Mộ Sở tìm cô ấy, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. hai người đang uống cà phê với nhau."

     "Anh ngược lại có vẻ rất tự tin nhỉ! Ngộ nhỡ A Sở bắt cóc Diệu Tinh bỏ chạy thì sao, tôi muốn nhìn xem anh sẽ khó như thế nào!" Lãnh Liệt nói chế nhạo. Nói đến Mộ Sở, đã thật lâu rồi bọn họ cũng không có gặp nhau mà hàn huyên một chút,

     "Diệu Tinh sẽ không như vậy!" Tiêu Lăng Phong nói vẻ xem thường: "Haiz? Thế nào mà tôi lại có cảm giác giống như từng người một đều không mong đợi tôi được tốt đẹp ấy nhỉ! Anh đã vậy, mà cả bà xã anh cũng thế! "

     "Anh sống không tốt thì trong lòng tôi mới cảm thấy thăng bằng." Lãnh Liệt cười nói: "Tại sao tôi lại phải chịu sự nghiền ép của anh, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn phải chịu sự hành hạ về tinh thần của anh như vậy chứ?"

     "Anh đó, cái tên này...! Ôi chao!" Lãnh Liệt ngăn chặn lại ngón tay của Tiêu Lăng Phong: "Phản đối, hiện tại tôi không đấu lại anh. Chờ đến khi anh sinh ra con trai rồi, đến lúc ấy tôi sẽ ức hiếp con trai của anh là được. Cho nên, anh xem mà làm đi!" Lãnh Liệt nói xong, thoải mái ngồi xuống.

     "Này, anh tới tìm tôi cũng chỉ vì chuyện này đấy à?" Tiêu Lăng Phong hỏi đầy  bất mãn.

     "Chuyện này không nghiêm trọng hay sao?" Lãnh Liệt hỏi: "Người phụ nữ mà nổi cơn điên khùng, thì cái gì cũng có thể làm ra được, tựa như không thể kiềm chế được! Anh vẫn không quên đó chứ!"

     Tiêu Lăng Phong giận đến trợn trắng mắt. Anh đương nhiên là vẫn không quên rồi. Nghĩ tới đây. Tiêu Lăng Phong đột nhiên cảm thấy lời của Lãnh Liệt nói rất đúng, mọi chuyện vẫn nên cần cẩn thận thì tốt hơn, dù sao... suy nghĩ của Đường Nhã Đình đã gần như vặn vẹo.

     "Tốt lắm, tôi biết rồi." Tiêu Lăng Phong thu hồi lại nụ cười giỡn: "Trong khoảng thời gian này trước hết anh phải chịu khổ cực một chút, chờ chuyện bên này trở lại bình thường, thì lúc ấy, Liệt, anh hãy quay trở về đến đây đi!"

     "Quay trở lại nơi này để mà làm lao động cho anh ấy hả? Hứ!" Hiển nhiên không chút cảm kích, Lãnh Liệt cười lạnh một tiếng, nói: "Được rồi, được rồi, vội vàng đi làm việc đi, chờ sau buổi hôn lễ của anh, tôi muốn mau chóng rời khỏi nơi này!"

     Tiêu Lăng Phong cười cười bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, vậy cậu trước hãy làm việc đi, tôi đi lo chuyện kết hôn, thuận tiện hưởng tuần trăng mật." Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy.

     "Này, Tiêu Lăng Phong, anh..." Lãnh Liệt bất mãn kêu to vì bị ngăn trở ở cái địa phương này.

     Phòng cà phê.

     Sau giờ ngọ ánh mặt trời phá lệ ấm áp, tựa như sau hết thảy mọi chuyện đều trở nên bình yên trở lại, ánh mặt trời cũng thật là ấm áp. Diệu Tinh nghe tiếng nhạc êm ái. Hai người không còn có quá nhiều chuyện để nói với nhau. Nhưng mà Mộ Sở lại phá lệ hưởng thụ, cũng phá lệ quý trọng buổi chiều này.

     "Tại sao, ta lại bị ông nội bắt lựa chọn một người kia chứ!" Mộ Sở nhẹ giọng lẩm bẩm. Cũng tại sao, người mà Diệu Tinh lựa chọn kia lại không phải là anh kia chứ.

     "A Sở, anh làm sao vậy" lúc này nghe thấy Mộ Sở lẩm bẩm, Diệu Tinh nhẹ giọng hỏi.

     "Hả?" Mộ Sở cười khan: "Không có sao, không có sao!"

     "Thật ra thì... Số mạng vốn rất không công bình gì đó, mặc dù không thể nào lựa chọn, nhưng mà chúng ta có thể thử thay đổi." Diệu Tinh nhẹ nhàng nói. Cô đã đoán ra lời nói vừa rồi của Mộ Sở là có ý gì. Vừa sinh ra  đã liền bị ông nội mang đi, trừ ông nội của anh ra, không còn có ai biết nhà họ Mộ còn có một đứa nhỏ khác. Vốn dĩ anh cũng nên có cuộc sống bình thản, hạnh phúc, nên giống như Mộ Thần, sống cuộc sống đơn giản, vui vẻ. Thế nhưng mà, anh lại phải lớn lên ở trong một hoàn cảnh như vậy...

     "Có lẽ... Hết thảy cũng đều là số mệnh cả thôi!" Khẽ than. Nếu như số mạng thật sự có thể thay đổi dễ dàng như thế, như vậy cuộc sống của mọi người không giống như cái bộ dáng hiện tại bây giờ.

     Ở bên ngoài cửa sổ, có một cô gái mảnh mai đã đứng ở chỗ đó thật lâu, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người ở bên trong. Nước mắt của cô ướt nhẹp váy áo, móng tay cắm thật sâu vào trong da.

     "A Sở, anh thật sự là không công bằng." Giọng nói của Dương Nhược Thi có chút phát run. Cả buổi chiều, Mộ Sở cũng vẫn một mực cười như vậy. Nụ cười của anh thật dịu dàng, ánh mắt của anh tràn đầy sự cưng chiều, đủ để cho người ta phải chết chìm ở trong đó. Chẳng qua là... nụ cười như vậy, cho tới tận bây giờ đều không phải là dành cho cô, Dương Nhược Thi này. Nếu như không phải là cô đúng dịp đi ngang qua nơi này, sợ rằng đời này cũng sẽ không thể nhìn thấy... Trong mắt của anh chỉ có Diệu Tinh, mà ngoài cửa sổ, khoảng cách giữa anh với cô không quá ba thước, thế nhưng anh lại thủy chung cũng không hề phát hiện ra. Nghĩ đến đây Dương Nhược Thi không nhịn được liền cất bước chân, đi vào trong phòng cà phê.

     Năm năm, vốn nên là lạnh nhạt, nhưng mà... Thật sự, khi nhìn thấy Mộ Sở lại dành sự sủng ái của mình cho Diệu Tinh, đối với việc anh chẳng thèm ngó tới người khác như vậy, cô vẫn lại nghĩ tới vì những gì chính mình bỏ ra suốt năm năm qua lại cảm thấy uất ức và không đáng giá. Lúc đầu cô muốn tìm cách làm cho rõ ràng, tình yêu của mình lẫn những gì mình đã bỏ ra, đến tột cùng được coi là cái gì. Những gì cô đã làm đối với anh, thế nhưng đến cuối cùng thế nào lại tồn tại chỉ có một mình cô...