Đào Dã đưa mắt nhìn chăm chăm Bạch Lâm đang khóc nức nở, bởi vì sự chia xa của hai người. Và rồi Bạch Lâm với bộ đồ rác nát tồi tàn cậu đã bước ra khỏi nhà mà lên tiếng:
"Là do anh không thương em anh không hề yêu em. Vậy nên anh mới không chịu đưa cho em số tiền 200 triệu kia. Nên giờ anh đã thuộc về cô ta. Còn em thì mãi mãi sẽ không thuộc về anh..."
Sau đó Bạch Lâm bắt đầu rời đi trong khi Đào Dã không ngừng chạy theo Bạch Lâm mà lên tiếng với chất giọng lo lắng hoảng loạn:
"Bạch Lâm không phải là anh không yêu em mà là anh không có đủ tiền để đưa em làm điều đó...
Vậy nên em đừng giận anh và dừng lại đi. Hai ta sẽ trở về nhà và anh hứa sẽ tìm cách để hai ta trở lại bên nhau..."
Bạch Lâm bậc khóc hét thật to:
"Anh nói láo! Anh nói láo! Anh đã không thể nào để hai ta quay lại với nhau chỉ vì sự ngăn cách của tiền bạc. Và giờ em đã không có nơi nào nương thân và anh đã có cô ta là vợ. Vậy mà em có thể mặt dày quay về sống chung với anh được à?
Và anh thôi đi như vậy là quá đủ rồi nếu có một ít tiền để gữi được tình yêu của hai ta mà anh cũng làm không được. Vậy thì sau này anh sẽ làm sao để lo cho tôi được. Vậy nên hai ta nên kết thúc là vừa..."
Thế là Bạch Lâm bắt đầu rời đi nhưng cậu chưa đi được bao xa thì đã có một chiếc xe từ phía sau chạy đến rồi ngay lập tức đâm vào người của cậu. Máu trên người cậu không ngừng chảy khắp nơi ánh mắt cậu đẫm lệ nhìn chăm chăm Đào Dã. Trong khi Đào Dã đã chạy đến và ôm chầm lấy Bạch Lâm vào lòng:
"Bạch Lâm... Bạch Lâm...Anh xin lỗi vì đã khiến em ra nông nổi này!"
Bạch Lâm nhìn Đào Dã với ánh mắt tức giận đầy đau thương cậu lên tiếng: "Anh biết không hả? Đào Dã? Tôi rất là yêu anh. Nhưng mà tôi lại rất câm hận và ghét anh. Bởi vì những gì mà bây giờ anh đã gây ra với tôi! Và tình yêu của anh cũng chỉ là dối trá...Tôi câm hận anh...Tôi ghét anh. Tôi thề rằng cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp thì tôi vẫn sẽ câm ghét và không bao giờ yêu anh..."
Sau câu nói kia Bạch Lâm đã nhắm mắt lại và tắt thở cậu đã chết. Còn Đào Dã thì nhìn chăm chăm cậu trong sự đau đớn đến tột cùng và ân hận cậu giờ đây hét lớn: "Không đừng mà đừng chết mà làm ơn hãy sống lại đi anh xin em đó vợ ơi... Huhuhu... Bạch Lâm"
Đào Dã giờ đây hét lớn tên Bạch Lâm và cũng bắt đầu tỉnh lại cậu thở hỗn hễn và người toát rất nhiều mồ hôi hột. Sau một hồi cậu cũng đã bừng tỉnh mà đưa tay lên lâu đi những giọt mồ hôi kia cậu thở dài:
"Hazz thì ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi! Nhưng mà tại sao mình lại cảm thấy giấc mơ kia lại chân thật như vậy? Không lẽ nào đó là một điềm báo gì sao?"
Hơn hết mình cảm thấy rất lo lắng về giấc mơ ấy. Vậy nên có lẽ mình nên giúp đỡ em ấy... Nếu không mọi chuyện đã xảy ra trong giấc mơ bỗng nhiên trở thành sự thật thì sao? Thế là cậu trong sự hoảng sợ giờ đây bắt đầu quyết định tìm được 200 triệu để giúp Bạch Lâm quay trở lại với mình...
Nhưng mà lại không biết moi số tiền kia từ đâu ra...
Nhưng rồi cậu lại nhớ rằng mẹ mình có rất nhiều tiền và chứa trong két sắt vậy nên cậu đã quyết định rằng mình sẽ vào két sắt của mẹ và ăn trộm tiền để giúp đỡ cho Bạch Lâm quay trở lại với mình...
Thế là Đào Dã đã bước xuống giường cậu đi ra bên ngoài, và rồi đã đến căn phòng chứa đựng két sắt chứa tiền kia. Cậu ngay lập tức lấy chìa khóa mở cửa và vào bên trong một cách vô cùng dễ dàng...
Vào bên trong đó cậu với cây đèn bin mờ ảo và bắt đầu tìm kiếm mọi thứ xung quanh sau một hồi cậu đã nhìn thấy được két sắt kia mà đã lấy đồ để mở nó ra...
Cậu dùng chìa khóa tiếp theo để mở cánh cửa két sắt ra. Sau đó rọi đèn bin vào và đưa tay lấy một cộc tiền ra đếm...
Sau một hồi đến xông cậu bậc cười:
"Số tiền này là 500 triệu và giờ mình lấy 200 triệu sau này sẽ trả lại chắc không sao đâu nhỉ? Dù gì thì mẹ cũng không cần đến..."
Thế là cậu đã lấy 200 triệu trong tủ. Sau đó đã khoá cửa tủ lại và bước ra bên ngoài. Cậu cũng khóa cửa lại mà rời đi trong sự vui vẻ:
"Giờ thì mình đã có tiền cho em ấy rồi! Hơn hết em ấy sẽ sớm quay lại với mình thôi!"
Và rồi Đào Dã đã leo lên giường ngủ trong sự vui vẻ:
"Mình mong đến ngày mai quá đi! Bởi vì ngày mai mình sẽ được gặp và đoàn tụ với em ấy rồi...
Sau đó mình sẽ đá con đàn bà khốn nạn kia khỏi đây ngay..."
Thế là Đào Dã bắt đầu đi ngủ và rồi cậu đã dần chìm vào trong giấc ngủ ngon lành của bản thân...