Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ

Chương 92




Bạch Lâm trong sự vui vẻ và có chút lo lắng bởi vì cậu không biết phải làm sao để kiếm được số tiền lớn hai trăm triệu kia để đưa cho han, để lấy những bức ảnh của Gia Mẫn khi quan hệ với một người đàn ông khác...

Sau một hồi cậu đã lấy điện thoại ra mà bắt đầu gọi cho Đào Dã: "Giờ đây mình cần sự giúp đỡ của anh ta. Bởi vì chỉ có anh ta mới có đủ tiền để mình lấy những tấm ảnh kia. Hơn hết anh ta yêu mình mà vậy nên chắc chắn anh ta sẽ giúp đỡ để mình quay trở về bên cạnh của anh ta..."

Thế là Bạch Lâm giờ đây đã điện Đào Dã, giờ đây nghe tiếng chuông điện thoại reo ngay lập tức Đào Dã đã cầm lấy điện thoại và đôi mắt mở to như hai ánh đèn đang phát sáng trong sự vui vẻ anh giờ đây đã bắt máy từ cuộc gọi kia:

"Alo là em hả Bạch Lâm từ chiều đến giờ anh gọi em không được. Làm anh nghĩ rằng em đã và đang giận về việc anh khiến anh bị đuổi khỏi nhà chứ!

Hơn hết anh xin lỗi em nha Bạch Lâm bởi vì anh không thể nào dữ em lại trong căn nhà này được và anh buộc lòng phải làm theo những gì cô ta yêu cậu...

Thế nên anh xin lỗi! Và giờ em sao rồi? Em ổn không? Em đã ăn uống gì chưa?"

Bạch Lâm thở dài cậu bắt đầu khóc lóc và kể cho Đào Dã nghe rằng: "Thật ra hiện tại em vẫn không ổn một chút nào hết. Khi em phải ngủ ở ngoài đường và bụng đói meo bởi vì không có gì ăn từ chiều đến giờ... Hơn hết trời đã khuya rồi mà em còn lang thang ngoài đường anh biết không? Ở đây lạnh lắm lạnh đến tận xương tủy hhuhhu..."

Nghe tiếng nức nở như đang khóc của Bạch Lâm cậu cảm thấy vô cùng đau lòng, giờ đây cậu ngay lập tức trấn an Bạch Lâm: "Thôi em đừng khóc nữa nín đi anh thương. Hơn hết sao không xin tiền anh chứ? Để bản thân giờ đây phải ra nông nỗi như này? Khi phải lang thang với chiếc bụng đói meo ở ngoài đường thế kia?

Còn giờ thì em đừng quá lo lắng để anh chuyển cho em 5 triệu để em thuê phòng trọ ở vài ngày nha?"

Bạch Lâm chốc lát hỏi Đào Dã rằng:



"Năm triệu sao? Như vậy là không đủ đâu? Và anh có thương em không? Hơn hết em có cách để chúng ta có thể quay lại và sống chung với nhau. Nhưng mà em cần đến 200 triệu lận. Mà anh biết đấy vì em nghèo nên không có được số tiền 200 triệu kia để đạt được điều mà mình muốn đó là thực hiện được cách để hái ta trở về bên cạnh nhau...

Vậy nên chỉ có cách đó anh nhất định phải đưa em 200 triệu thì em mới có thể có cách quay về với anh được..."

Đào Dã giờ đây bắt đầu do dự cậu thật sự rất yêu Bạch Lâm và có thể gửi cho Bạch Lâm từ 5 triệu đến 7 triệu để Bạch Lâm và có thể trang trải trong cuộc sống của mình... Nhưng mà còn số tiền hai trăm triệu kia thì cậu sợ rằng Bạch Lâm sẽ ôm nó và bỏ trốn. Hơn hết cậu cũng không có đủ khả năng để moi ra và đưa cho Bạch Lâm hai trăm triệu kia...

Cậu giờ chìm trong sự hoang mang mà suy nghĩ sau một hồi giờ đây cậu cũng có được quyết định của mình: "Thôi được rồi giờ đây anh sẽ gửi em trước 7 triệu để lo tiền nhà đồ để ở và ăn uống được chứ? Còn phần tiền để chúng ta trở lại bên nhau thì hiện tại anh vẫn chưa có đủ điều kiện để làm việc này nên em có thể chờ thêm vài ngày nữa được không?"

Bạch Lâm bấy giờ tỏ ra vẻ khó chịu cậu lên tiếng:

"Được nếu như anh thật sự thương em thì hãy đưa hai trăm triệu đó trước ba ngày để chúng ta được đoàn tụ bằng không thì chúng ta chia tay đi! Bởi vì anh không muốn em quay lại cuộc sống của anh nên mới không chịu đưa hai trăm triệu kia cho em..."

Đào Dã nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng lo lắng, cậu chốc lát đã thở dài trong sự mệt mỏi. Và nói với Bạch Lâm rằng: "Em đừng lo lắng rồi anh sẽ làm được gì những gì mà em nói mà! Hơn hết anh vô cùng yêu em và yêu em rất nhiều vậy nên anh sẽ làm được tất cả những gì mà em yêu cầu trong ba ngày nữa...

Còn giờ thì trời đã khuya rồi! Thôi em hãy tìm đi ăn cái gì đó và thuê phòng trọ ngủ để dữ gìn sức khỏe nghe rõ chưa? Và anh là anh thương em nhiều lắm đó!"

Thế là Đào Dã đã hôn qua chiếc điện thoại và tắt máy trong sự suy tư:"Hazz mình yêu em ấy thì mình cần phải tin em ấy chứ? Và mình nhất định sẽ thực hiện được những gì mà em ấy yêu cầu. Sau đó mình và em ấy sẽ được đoàn tụ và sống hạnh phúc bên nhau..."

Đào Dã giờ đây ôm chặt cái gối mà nằm xuống cậu hôn cái gối như một đứa trẻ mà nầm mắt lại trong sự hạnh phúc lên tiếng: "Bạch Lâm ơi! Anh ấy thương em rất nhiều và anh tin em cũng rất thương anh. Vậy nên anh sẽ làm tất cả vì em...Vợ yêu!"