Ông ta lên tiếng hỏi cậu: "Cậu có việc gì cần giúp à? Vậy thì nói đi nếu giúp được thì tôi sẽ giúp."
Trần Mã trả lời: "Thật ra thì cô gái lúc trước mà tôi gọi cho ông đến điều trị ấy. Cô ấy giờ đây đã rơi vào tình trạng nguy kịch như ông đã nói rồi!
Vậy nên làm ơn ông hãy mau đến đây để giúp đỡ tôi trong việc cứu cô ấy bằng không thì cô ấy sẽ chết mất. Và tôi sẽ trả anh gấp đôi số tiền đó!"
Người đàn ông kia cười kinh bỉ:
"Hưa tôi nói rồi mà cô ta có chịu nghe đâu! Để giờ nhận lấy hậu quả mà bản thân ngây nên. Và đó là nghiệp mà cô ta phải gánh ấy.
Hơn hết tôi không hề rảnh một chút nào, thậm chí tôi rất giàu và không cần tiền của anh. Vậy nên tôi sẽ không đến đó để chữa trị cho kẻ đã xúc phạm tôi đâu. Thế nên cứ để cô ta ở đó mà chờ chết đi. Còn giờ thì tôi khá bận nên phải cút máy và đi làm việc của mình đây..."
Trần Mã nghe đến đây mà hoang mang tột cùng, cậu giờ suy nghĩ:
"Hiện tại mình không biết phải làm sao đây? Khi ông ấy đã giận về việc đó!"
Sau đó cậu bắt đầu rơi vào trầm tư sau một lát cậu đã suy nghĩ ra một điều rằng: "Giờ mình cần phải làm gì đó chứ không thể để cô ấy chờ chết ở đó được. Và mình cần phải đưa cô ấy đến đó và năn nỉ vị bác sĩ kia cứu giúp cho cô ấy... Bằng không thì hậu quả khôn lường..."
Sau đó anh đã đưa cô ra xe của mình rồi hai người trèo lên xe, anh bắt đầu khởi động xe để đưa cô đến nhà vị bác sĩ kia để năn nỉ ông ta cứu cô. Bọn họ giờ đây đã ra sân bay, sau đó đặt vé máy bay để bay qua mỹ, bọn họ ngồi trên chiếc máy bay kia trong vòng nửa tiếng đồng hồ thì bọn họ giờ đây cũng đã đến nơi mà mình cần đến đó là muốn mỹ...
Sau đó bọn họ đã thuê một xe taxi để chở mình và Gia Mẫn đến thành phố E ở Mỹ và bệnh viện E.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ giờ đây cũng đã tới nơi thì là trời tối rồi...
Trần Mã bước vào bên trong ánh mắt nhìn chăm chăm ông bác sĩ Lâm đang làm khẩu thuật cho các bệnh nhân. Sau hơn vài tiếng ông cũng đã làm xông. Giờ đây ông bước ra khỏi phòng làm việc mà mệt mỏi thở dài sau đó lấy một ly nước uống để giải khát...
Trần Mã nhìn vị bác sĩ Hạ Long kia mà ngay lập tức lên tiếng cầu xin:
"Bác sĩ à! Ông làm ơn đi mà. Làm ơn hãy giúp tôi đi bởi vì cô ấy đang trong tình trạng rất nguy hiểm, và nếu như không cứu cô ấy thì nhất định cô ấy sẽ chết nên tôi cầu xin ông đó! Làm ơn giúp tôi cứu cô ấy sống lại đi mà!"
Trước những lời nói và sự năng nỉ của cậu, ông ta đã dần bị thuyết phục nên quyết định sẽ giúp anh làm cho cô ấy bình phục trở lại. Ông lên tiếng: Ừ được rồi! Tôi sẽ giúp đỡ cô ấy. Bởi vì cậu vì hai tình bạn của hai chúng ta..."
Nói rồi Hạ Long đã đã bảo Trần Mã đưa Gia Mẫn lên giường bệnh với ông ta. Bọn họ giờ đây đưa cô lên giường bệnh ngay lập tức Hạ Long lên tiếng: "Hiện tại các vết thương của cô ấy đã nhiễm khuẩn khá nặng. Vậy nên cô ấy mới trở nên như vầy. Và thật may mắn khi đến đây kịp lúc không thì cô ấy chắc chắn sẽ chết nhanh thôi!"
Nói rồi ông bắt đầu điều trị cho cô, đầu tiên ông cho cô uống một liều thuốc gì đó, sau đó lấy một cái hủ dường như nó chính là một hủ thuốc ông bắt đầu bôi vào chỗ những vết thương, sau đó ông đã bảo Trần Mã ôm cô đi đến phòng điều trị bệnh da liễu của ông ấy...
Và rồi giờ đây bọn họ cũng đã đi đến chỗ khám da liễu kia, Gia Mẫn ngay lập tức được đặc lên cái bàn đó, rồi từ trông cô máy kia nó phát ra một luồng tia sáng bao phủ cả cơ thể cô, sau một lát tất cả các viết thương bắt đầu khô và lành lại hết giờ đây Trần Mã lên tiếng:
"Cô máy này là gì vậy? Sao nó lại hay đến thế? Khi có thể làm phục hồi vết thương của người khác nhanh như vậy?"
Ông ta trả lời rằng đó là một công nghệ mới và nó vô cùng tiên tiến, vậy nên nó mới có thể làm vậy. Giờ đây ông lên tiếng: "Hiện tại thì mọi chuyện cũng đã xông. Và chỉ còn chờ cô ấy khỏe lại và bình phục thôi! Và khi cô ấy tỉnh lại cậu hãy hỏi là cô ấy ổn không nhé! Rồi mấy người có thể về nhà..."
Sau đó bọn họ đã chờ đợi một lát lâu thì Gia Mẫn cũng đã có động tĩnh tỉnh lại tay cô đã hết đau và cô không còn bị sốt cao nữa rồi. Thậm chí là giờ đây cô đã khỏe lại...
Gia Mẫn ngay lập tức nhìn xung quanh khi tỉnh lại. Mà cảm thấy vô cùng hoang mang, khi không biết rốt cuộc mình đang ở đâu. Và tại sao mình lại ở đây? Giờ đây cô bắt đầu nhìn về phía Trần Mã và đứng hình mất mấy giây như đang suy nghĩ một điều gì đó...