Công chúa và phò mã bình an trở về, hạ nhân trong phủ Tướng quân đều rất kích động. Dù có là Đông Uyển hay Tây Uyển, mấy ngày trước nhận được tin đã chuẩn bị thức ăn linh tinh các loại, hơn nữa tin công chúa có thai cũng truyền tới, mọi người càng vui mừng không thôi, nhóm nha hoàn trẻ tuổi còn đi tìm các ma ma từng sinh con hỏi thăm nên hầu hạ chủ tử mang thai thế nào.
Khi Hữu Hòa và Tiêu Trực trở về, trên dưới cả phủ đều vui mừng khôn xiết, quản gia Triệu Tùng trên mặt cũng treo nụ cười, Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa từ cổng lớn đã bắt đầu hỏi han Hữu Hòa ân cần, hai mắt dán chặt lên bụng Hữu Hòa, ngay cả binh phủ canh giữ ở cửa phủ còn khó nén vui mừng, Tướng quân bọn họ đã làm cha, đại
sự trong lòng mọi người cuối cùng cũng thành rồi.
Như thường lệ, Tiêu Trực về đến kinh muốn vào cung ngay để yết kiến Hoàng Thượng nhưng Minh Đức Đế đau lòng muội muội, đã sớm sai người truyền tin đến, bảo bọn họ không cần vào cung, trước hồi phủ nghỉ tạm, về phần bẩm báo công việc, để ngày hôm sau nói cũng không muộn. Thế là, Tiêu Trực và Hữu Hòa trở về phủ
Tướng quân, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức thì trời đã tối.
Ở Ỷ Nguyệt Hiên, Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa hầu hạ Hữu Hòa tắm gội, một bên bận bịu, một bên kể chuyện cho Hữu Hòa, kể về những chuyện xảy ra khi Hữu Hòa không ở trong phủ, Hữu Hòa có chút mệt, chỉ nghe không đáp. Lát sau Thu Đàm có nhắc tới lúc nàng mất tích, khi ấy mọi người đều rất lo lắng, Thu Đàm vừa nói nước mắt cũng chảy theo, Tiểu Liên Hoa thấy Thu Đàm như vậy, cũng bật khóc, khiến Hữu Hòa hốt hoảng, nàng trấn an vài câu, hai nha đầu này mới chịu dừng.
Sau khi tắm không bao lâu, thì Tiêu Trực đến. Hắn cũng đã tắm rửa thay y phục sạch sẽ, lúc này hắn mặc một thân màu xanh, tóc đen còn hơi ướt. Hữu Hòa đang nằm nghỉ trên giường, hai mắt khép hờ dưỡng thần, mặc cho Thu Đàm lau tóc cho nàng.
Thấy phò mã tới, Thu Đàm dừng lau lại, hành lễ với hắn, Tiêu Trực nhìn khăn bông
trong tay Thu Đàm, nhẹ giọng nói: “Để ta”.
Thu Đàm nhìn qua Hữu Hòa, vui vẻ giao khăn bông cho phò mã, thầm nghĩ công
chúa nhà nàng mệnh tốt, Phò mã ngày càng yêu thương người hơn rồi.
Tiêu Trực bước đến ngồi lên giường, Thu Đàm thức thời cáo lui.
Tiêu Trực duỗi tay kéo Hữu Hòa vào trong lòng mình, cẩn thận lấy khăn bông giúp nàng lau tóc. Từ khi Hữu Hòa mang thai, Tiêu Trực ngày càng cẩn thận, hắn tự mình tìm đại phu hỏi rất nhiều chuyện, còn chú ý đến từng việc nhỏ nhặt. Hữu Hòa thích sạch sẽ, bình thường vào đông cũng phải hai ngày tắm gội một lần, tất nhiên là tắm gội bằng nước nóng, nhưng giờ chuyện này Tiêu Trực cũng bắt đầu quản nàng, hiện nay đã vào hạ, thời tiết ấm vậy mà hắn cũng không cho nàng tắm gội mỗi ngày, sợ sẽ bị cảm lạnh. Lúc còn ở Vân Châu, mỗi khi hắn rảnh rỗi sẽ tự tay lau người cho nàng, sợ nàng thừa dịp hắn không để ý chạy đi tắm gội. Bây giờ muốn tắm gội Hữu Hòa còn phải xin phép hắn.
Tuy Tiêu Trực là một đại nam nhân, nhưng rất yêu thương chăm sóc Hữu Hòa, là người ôn nhu hiếm có, riêng việc lau tóc cho nàng, hắn làm khéo không kém Thu Đàm bao nhiêu, đợi lau tóc qua một lượt, hắn lại đến bên bình phong lấy một chiếc khăn khác lau qua thêm một lần nữa. Chờ hắn lau xong, Hữu Hòa mới mở mắt ra, le lưỡi với hắn, sau đó oán giận nói: “Thật không thú vị, chàng không muốn chơi cùng với ta ư?”
Tiêu Trực vừa chải tóc cho nàng vừa nói: “Lần nào nàng cũng giả vờ ngủ, xem ta là đồ ngốc sao?” Hắn nói xong, buồn cười thở dài, “Không thể nghĩ ra trò mới được à?”
“Trò mới?” Hữu Hòa giật giật mí mắt, bỗng nhiên cười nói, “Được thôi, lần tới ta không giả vờ ngủ nữa, ta sẽ giả chết, chẳng qua sợ tên ngốc chàng đây không tin thôi?” Hữu Hòa dứt lời, vô tư cười rộ lên, còn sắc mặt Tiêu Trực đã trở nên rất khó coi.
Hữu Hòa không tim không phổi cười một lúc lâu, mới phát giác sắc mặt Tiêu Trực khó coi, vội ngừng cười, lúng túng nhìn hắn, khẽ nói: “Ta chỉ đùa thôi, ta sẽ không dọa chàng thế đâu”, Hữu Hòa không thấy thần sắc hắn hoàn hoãn đi, vội kéo tay áo hắn hứa, “Ta sẽ không làm thế mà”.
Tiêu Trực chăm chú nhìn nàng, qua một lúc lâu mới “Ừm” một tiếng, Hữu Hòa thấy tâm trạng hắn vẫn không tốt, muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe hắn nói: “Sáng sớm ngày mai chúng ta tiến cung, để cho thần y Tây Vực bắt mạch cho nàng”.
“Vâng”. Hữu Hòa không dám chọc hắn nữa, nghe lời gật đầu, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tiêu Trực, “Đều nghe chàng, vậy chàng cười một cái có được không?”
Nhìn vẻ mặt lấy lòng hắn của tiểu công chúa, Tiêu Trực bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó nhéo gương mặt trắng nõn của nàng, cười với nàng.
Mặc dù hắn miễn cưỡng cười, nhưng Hữu Hòa rất thỏa mãn, yên tâm vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Trực bất đắc dĩ lắc đầu.
Giờ thân*, Hữu Hòa tỉnh dậy, phát hiện Nhạc An đến rồi. Thật ra Nhạc An đã tới hơn nửa canh giờ, có điều Tiêu Trực không muốn quấy rầy Hữu Hòa nghỉ ngơi, không cho đánh thức nàng, nên thỉnh Nhạc An chờ ở Địch Tâm Trai.
*Từ 15 giờ đến 17 giờ.
Nhạc An là người thiếu kiên nhẫn, vả lại cách biệt Hữu Hòa nhiều ngày, nên khi nhận được tin Hữu Hòa trở về lập tức chạy tới vấn an nàng, nếu không phải do Thu Đàm mang nhiều thức ăn ngon đến, Nhạc An chắc chắn sẽ không chịu đợi ở thư phòng.
Hữu Hòa tỉnh lại cũng đã đến giờ dùng cơm tối, nên kéo Nhạc An ăn cùng, Nhạc An đã sớm ăn no, tất nhiên ăn không vào, nên ngồi bồi nàng nói chuyện, hỏi đông hỏi tây một hồi, hỏi hết những chuyện xảy ra khi Hữu Hòa mất tích, Hữu Hòa chỉ chọn một ít chuyện nói cho Nhạc An, chuyện nào quá máu tanh thì không nhiều lời, tỷ như chuyện nàng gϊếŧ Lục Kiểu.
Nếu nàng nói cho Nhạc An biết chuyện này, chỉ sợ Nhạc An không tin, bởi vì ở trong mắt Nhạc An, Lục Kiểu là một cô nương đáng ghét nhưng sẽ không đến mức làm ra những chuyện đó, nên Hữu Hòa cũng không muốn nói những việc này cho nàng ấy.
Hữu Hòa nhớ đến cái lúc nàng nói chuyện với Lục Lâm Ngộ sau khi rơi xuống nước, cảm thấy có lẽ khi ấy Lục Lâm Ngộ cũng chưa từng hiểu hết về con người thật của Lục Kiểu, nếu không sẽ không xem nhẹ thủ đoạn của nàng ta. Hữu Hòa từng hỏi qua Lục Lâm Ngộ, Lục Kiểu làm sao chạy trốn được khỏi thủ hạ y, thì biết được Lục Kiểu thế mà lại không tiếc câu dẫn một thủ vệ trong đó tới giúp nàng ta chạy thoát, Hữu Hòa lập tức hiểu ra nàng không nhìn lầm, Lục Kiểu được trọng sinh lại là người không từ thủ đoạn, cho nên Hữu Hòa không hối hận vì gϊếŧ chết Lục Kiểu.
Lục Kiểu không còn nữa, Ân Húc và An Tây Vương đều hoàn toàn bại trận, mọi việc đến đây đều được giải quyết, nhưng Hữu Hòa lại nhớ tới Trần di nương và Cẩm phi, nghe nói hai bà hiện giờ bị giam ở thiên lao. Trải qua chuyện Huệ thái phi, Hữu Hòa không còn dám tin người như ngày trước, dẫu cho Trần di nương và Cẩm phi thật sự không liên quan đến phản loạn, nàng cũng không dám bảo đảm trong lòng hai bà không có oán giận, cho nên nàng sẽ không giúp cầu tình, hoàng huynh muốn xử trí thế nào thì xử trí thế đó, nàng không quan tâm. Giờ nàng chỉ muốn an ổn sống với Tiêu Trực, không ai đến hại bọn nàng nữa, để nàng thuận lợi hạ sinh con, toàn phủ
đều bình bình an an là tốt rồi.
Một đêm này, Hữu Hòa ôm Tiêu Trực ngủ vô cùng an tâm.
Sáng sớm hôm sau, bọn nàng vào cung.
Nhìn thấy Hữu Hoà bình an, Minh Đức Đế rất vui mừng, nhanh chóng sai người đưa thần y Tây Vực đến bắt mạch cho nàng. Thần y bắt mạch một lúc, mới nói thân thể công chúa xác thật hư nhược, theo lý là không nên sinh con, nhưng nếu đã có thai ông cũng có cách giữ được cả công chúa và thai nhi.
Minh Đức Đế và Tiêu Trực nghe vậy hết sức vui mừng, sau khi bọn Hữu Hòa hồi phủ, Minh Đức Đế sắp xếp cho thần y Tây Vực ở trong phủ Tướng quân, nói sắp xếp như thế để thần y thuận tiện điều trị cho công chúa.
Từ ngày có thần y, sức khỏe Hữu Hòa càng ngày càng tốt, đặc biệt là một tháng gần đây, khí sắc trên mặt nàng đã tốt hơn, Tiêu Trực rất yên tâm. Mấy ngày qua, Hữu Hòa nhận thấy tâm tình phu quân nhà nàng nhẹ nhõm đi nhiều, không còn như trước đây ngày nào cũng chăm chăm nhìn nàng, ngay cả khi hắn ra ngoài cũng căn dặn hạ nhân cứ cách hai canh giờ phải bẩm báo tình hình cho hắn.
Hữu Hòa đã hoài thai sáu tháng, mặc dù nàng gầy nhưng cũng bắt đầu có dáng vẻ của thai phụ, Tiêu Trực ngẫu nhiên ghé tai vào bụng nàng cũng có thể nghe được thai động. Hữu Hòa còn nhớ lần đầu tiên hắn nghe được động tĩnh bộ dạng vô cùng kích động, giống y như ngốc tử.
Tháng ngày bình yên trôi qua rất nhanh, đến tháng thứ bảy Hữu Hòa hoài thai, Tiêu Trực bắt đầu vội vàng suy nghĩ tên cho con, ngày ngày hắn đều ở thư phòng đọc sách, nhưng khi Hữu Hòa hỏi hắn, hắn vẫn ấp úng không nói được cái tên nào.
Đến tối, hai người nằm ở trên giường, Hữu Hòa lại hỏi việc này.
Tiêu Trực đang vỗ về cái bụng nhỏ của nàn, chợt nghe nàng hỏi, chần chờ hồi lâu mới nói hắn chưa nghĩ ra được cái tên nào, giọng điệu có chút khó xử.
Hữu Hòa lo lắng cứ để hắn tiếp tục suy nghĩ tên mãi sẽ khiến tóc hắn bạc trắng mất, nên mới tốt bụng nói: “Nếu chàng nghĩ không ra, vậy để hoàng huynh ban tên cũng được mà, hôm trước hoàng huynh đến thăm ta còn nhắc việc này đó!”
Hữu Hòa đây là đau lòng cho Tiêu Trực, nhưng nào ngờ nàng mới vừa nói xong, Tiêu Trực dừng tay, nóng nảy nói: “Không cần!” Tiếp theo lại bồi thêm một câu, “Đây là con của ta, ta muốn tự mình đặt tên, còn phải là cái tên tốt nhất”.
Hữu Hòa sững người, hốc mắt dần nóng lên, trầm mặc một lát, mới nắm tay hắn, ôn nhu nói: “Được, vậy chàng cứ từ từ nghĩ, còn nhiều thời gian mà”.
“Ừ”. Tiêu Trực đáp, trong bóng tối kéo tay nàng đặt lên môi hôn.
“Cảm ơn nàng, Hữu Hòa”. Hắn khẽ nói, ngữ khí suиɠ sướиɠ.
“Không cần khách khí”. Hữu Hòa cong khóe miệng, vùi đầu vào hõm vai hắn.
Không biết qua bao lâu, Hữu Hòa đang ngủ mơ màng chợt nghe giọng nam nhân nói nhỏ bên tai nàng: “Thật sự cảm ơn nàng...”
Hữu Hòa không lên tiếng, chỉ cười rồi ngủ tiếp. Chính văn hoàn.