Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 64: 64: Tiêu Đề Bất Ngờ




Phía tây thành Vân Châu mặt núi vây quanh, trong đó giữa núi Minh Phong và núi Dục Linh có một khe núi, dọc theo khe núi đi về phía trước là rừng trúc.

Hữu Hòa công chúa mất tích hai ngày qua hiện đang ở nhà tranh trong rừng trúc.

Ngày đó Phượng Miên Thư đưa Hữu Hòa chạy trốn, dọc theo ngoại thành chạy đi, ai ngờ đi được nửa đường Hữu Hòa đột nhiên đau bụng, căn bản chịu không nổi xe ngựa xóc nảy, Phượng Miên Thư đành phải kêu phu xe dừng xe lại. Lúc ấy vừa qua canh bốn*, trước không có thôn trang sau không có khách điếm, Hữu Hòa lại đau không chịu nổi, Phượng Miên Thư nôn nóng, bảo phu xe cưỡi ngựa vào trong thành mời đại phu lại đây. Nào đâu, phu xe mới vừa rời đi không lâu, bọn họ may mắn gặp được một vị sơn nhân dậy sớm hái thuốc, lúc này mới đi vào trong rừng trúc.
*1 giờ đến 3 giờ sáng.

Sơn nhân kia cũng là đại phu hương dã, bởi vì thường xuyên đến đây hái thuốc, nên dựng hai gian phòng nhỏ ở đây, thỉnh thoảng đến nghỉ ngơi. Lão đại phu bắt mạch cho Hữu Hòa, nói nàng thể chất suy yếu, tình hình này chắc là động thai khí, tạm thời không nên bôn ba, cần phải tịnh dưỡng.

Có lẽ do hai ngày trước tinh thần không thoải mái, nghỉ ngơi không đủ, sau khi Hữu Hòa uống thuốc vẫn luôn mơ màng ngủ. Vì thế hai người mới trì hoãn, ở trong rừng trúc đợi hai ngày. Nếu không phải ngày hôm đó có một vị bá tánh quen biết với lão đại phu đến đây, nói qua một chút tin tức, Phượng Miên Thư đâu thể tìm người báo tin cho Tiêu Trực nhanh như vậy.

Lúc Tiêu Trực đến, Phượng Miên Thư ở trong phòng sau lều tranh sắc thuốc, lão đại phu đang ở phòng ngoài lựa thảo dược, dù cho ông không biết thân phận của Phượng Miên Thư và Hữu Hòa, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ cũng có thể đoán được là người phú quý giàu sang, bây giờ nhìn thấy Phượng Miên Thư truyền tin tìm một nam nhân cao lớn tới, trong lòng lập tức rõ ràng, vội khách khách khí khí đưa bọn họ vào phòng.
Hữu Hòa nằm trên giường gỗ trong phòng, nghe thấy âm thanh bên ngoài, lập tức đứng dậy, vừa đúng lúc nàng quay đầu nhìn phía cửa thì Tiêu Trực vén rèm cửa bước vào.

Hai người vừa gặp nhau, Hữu Hòa lộ vẻ mặt vui mừng, cao giọng gọi hắn, Tiêu Trực bước nhanh qua, đến gần giường ôm chặt nàng, cúi thấp đầu chôn vào mái tóc đen của nàng.

Hữu Hòa bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm đến không thể nhúc nhích, cảm giác được cả người Tiêu Trực đang phát run.

“Tiêu Trực”. Nàng ở trong lòng ngực hắn gọi, ngữ khí ôn nhu mang theo ý vị trấn an.

Tiêu Trực vẫn không lên tiếng, giữ tư thế ôm chặt nàng một lúc lâu, cho đến khi hơi thở bị mùi hương thuộc về nàng quấn quanh, hắn mới dần bình tĩnh lại.

Hữu Hòa đợi một lúc, hắn mới buông lỏng tay, lui người nhìn nàng.

Mới qua hai ngày mà Tiêu Trực đã cảm thấy giống như xa cách nhiều năm, hai ngày nay hắn khổ sở chịu tra tấn so với lúc biết nàng bị Ân Húc bắt đi còn thống khổ hơn. Khi đó hắn biết Ân Húc sẽ không thương tổn đến tính mạng nàng, nhưng đêm hôm ấy nàng mất tích trong biển lửa, không lưu lại chút manh mối, hắn thật sự phát điên lên.
Hữu Hòa thấy hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, con ngươi ửng hồng, đầu tóc tán loạn, mặt mũi xanh xao, rõ ràng mới hơn hai mươi, vậy mà lại giống đại thúc ba bốn mươi tuổi, không khỏi đau lòng, sờ má hắn, áy náy nói: “Chàng lo lắng lắm đúng không? Ta nên đợi chàng mới đúng, thế mà...”

“Ta biết”, Tiêu Trực cắt lời nàng, giọng nói khàn khàn mang theo một chút run rẩy, “May mắn là nàng không chờ, may mắn, may mắn...” Nói xong, lại ôm Hữu Hòa vào trong lòng ngực, cánh môi hôn lung tung lên trán nàng, Hữu Hòa biết trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi, nàng đau lòng ngửa đầu đáp lại hắn, Tiêu Trực tìm môi nàng, hoảng loạn mà hôn lên.

Ở trước cửa phòng, Phượng Miên Thư bỏ xuống một nửa rèm vừa vén lên, cười tự giễu, bưng thuốc vừa sắc xoay người đi ra ngoài.

Qua hai khắc (30 phút), Tiêu Trực mới ra ngoài, lão đại phu và người dẫn đường đều không ở đây, hắn đi ra ngoài phòng, trông thấy Phượng Miên Thư ngồi dưới cây liễu.
Tiêu Trực dừng chân, ngưng mắt trầm ngâm một hồi, chậm rãi đi về phía Phượng Miên Thư, chẳng qua Tiêu Trực còn chưa đến gần Phượng Miên Thư đã nghiêng người sang, cười như không cười nhìn Tiêu Trực: “Phu thê tái hợp, mùi vị không tồi chứ? Thật không ngờ, từ biệt nửa năm, ngươi đã làm cha rồi”, nói tới đây, tấm tắc than thở hai câu, giống như trào phúng mà nói, “Phượng mỗ chúc mừng trước!”

Tiêu Trực nghe vậy dừng bước, bất giác nhíu mày, hắn không quen bị người khác trêu chọc, nhưng vẫn tiếp tục bước qua, cách Phượng Miên Thư ba bước, chắp tay thi lễ, thành khẩn nói: “Đa tạ điện hạ cứu Hữu Hòa, lần này là Tiêu mỗ nợ điện hạ, ngày nào đó nếu điện hạ có bất cứ yêu cầu gì, Tiêu mỗ nhất định sẽ dốc hết toàn lực”.

Lời này Tiêu Trực thật sự nói từ tận đáy lòng, có điều Phượng Miên Thư lại không cảm kích. Nghe Tiêu Trực nói vậy, Phượng Miên Thư hơi kinh ngạc nhướng mày, giọng điệu tự nhiên tùy ý: “Người Phượng mỗ cứu là Hữu Hòa, với ngươi đâu có quan hệ gì đâu?”
Tiêu Trực ngẩn người: “Hữu Hòa là thê tử của ta”.

Phượng Miên Thư không thèm để ý chỉ cười: “Nàng là thê tử của ngươi, chuyện này ta biết, ngươi không cần phải nhấn mạnh, chẳng qua nàng là tri kỷ của ta, điểm này ngươi không thể phủ nhận được”. Nói xong, đắc ý nhướng mày với Tiêu Trực.

Mặc dù trong lòng Tiêu Trực chán ghét điểm này, nhưng cũng không nói gì thêm, lần này Phượng Miên Thư cứu Hữu Hòa, Tiêu Trực có thể nhịn hắn ta, huống chi so với tính mạng của Hữu Hòa, để cho miệng lưỡi của Phượng Miên Thư chiếm tiện nghi cũng không tính là gì. Nghĩ thế, Tiêu Trực gật đầu, đáp “Đúng thế”.

Phượng Miên Thư không ngờ thái độ của Tiêu Trực bỗng nhiên trở nên tốt như vậy, có hơi kinh ngạc, đương lúc mặt mày khẽ động, chợt nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Hôm đó Hữu Hòa động thai khí, ta cũng coi như là cứu con ngươi một mạng, tương lai đợi con ngươi chào đời, nhận ta làm cữu cữu cũng không quá phận đi?”
Tiêu Trực ngớ người, hiển nhiên không đoán được Phượng Miên Thư có yêu cầu này, chờ khi nhìn thấy bên môi hắn ta không còn ý cười, có chút bất mãn cau mày, vốn Tiêu Trực muốn từ chối, nhưng lời hắn ta nói là sự thật làm Tiêu Trực có chút khó xử, dẫu thế nghĩ đến con của hắn còn chưa ra đời đã có người cướp tiện nghi làm cữu cữu, trong lòng không vui, cân nhắc một hồi mới miễn cưỡng nói: “Việc này chỉ sợ phải đến xin chỉ thị Hoàng Thượng, dù sao Hoàng Thượng mới là cữu cữu của nó”.

Phượng Miên Thư bị lời này làm nghẹn, không ngờ Tiêu Trực sẽ nói như vậy, giọng điệu trì trệ thốt ra một câu: “Ngươi cũng quá keo kiệt, ta đi hỏi Hữu Hòa!” Đoạn nói xong đứng dậy đi.

Tiêu Trực hoảng lên, vội vàng đi theo.

Vì thế ở hơn nửa canh giờ tiếp theo, hai đại nam nhân ở trước mặt Hữu Hòa tranh luận việc đứa con trong bụng của nàng có muốn nhận hoàng tử nước láng giềng làm cữu cữu hay không, cho đến khi Hữu Hòa bị làm phiền không chịu nổi nữa, đề nghị chờ đến khi đứa nhỏ ra đời, để cho nó rút thăm quyết định, việc này mới tạm thời lắng xuống.
Gần tối, trong thành đưa kiệu đến, đón Hữu Hòa trở về quan nha thành Vân Châu.

Biết tin công chúa bình yên vô sự trở về, Trương thứ sử thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhanh chân sắp xếp chỗ ở cho công chúa. Kiệu vừa vào quan nha, Tiêu Trực lập tức ôm Hữu Hòa trở về phòng, Lục Lâm Ngộ đến thăm, nhưng bị Tiêu đại tướng quân chê y làm phiền ái thê của hắn nghỉ ngơi nên ngăn ở bên ngoài.

Đi theo đến còn có Phượng Miên Thư, thật ra hắn đến gặp Lục Lâm Ngộ, nói một ít tin tức mình biết cho y. Ở Vân Châu thành chừng ba ngày, Phượng Miên Thư cáo biệt Hữu Hòa, đương nhiên, trước khi đi cũng không quên dặn dò Hữu Hòa, đợi cháu ngoại trai hắn ta sinh ra, phải báo tin ngay, hắn ta muốn chạy tới tham gia tiệc đầy tháng.

Phượng Miên Thư đi rồi, Hữu Hòa tĩnh dưỡng thêm năm ngày, thân thể tốt lên không ít, hai ngày trước phản ứng nôn nghén không còn nữa, đại phu nói thai nhi trong bụng đã ổn định hơn so với lúc trước, Hữu Hòa an tâm hơn, duy chỉ có một mình Tiêu Trực ngày ngày lo lắng đề phòng, ban đêm còn cố tình thức dậy vài lần, không phải sờ trán Hữu Hòa, thì dán tai ở bụng nàng nghe động tĩnh. Hữu Hòa thân thể vốn kém, nay mang thai mới bốn tháng, căn bản không nghe được thai động, hắn lại làm không biết mệt, hận không thể mỗi canh giờ đều phải nghe một hồi. Hữu Hòa vừa buồn cười vừa đau lòng, sau mấy buổi tối không cho hắn ngủ cùng nữa, đuổi hắn ra ngoài, thế nhưng đến sáng lại tỉnh dậy ở trong ngực hắn, làm cho Hữu Hòa cười khổ không được, đành tùy hắn đi.
Trong lúc Hữu Hòa tĩnh dưỡng, dư nghiệt Khác vương trốn trong thành Vân Châu đều bị thanh trừ, toàn bộ Dự Xuyên đạo mấy ngày nay cũng tiến hành thanh tẩy, lục tục có tân quan đến nhận chức.

Minh Đức Đế biết Hữu Hòa công chúa không sao, an tâm không ít, xử lý quốc sự chuyên tâm hơn, không quá nửa tháng, mọi việc bên Dự Xuyên đạo đều an bài thỏa đáng, hiện giờ chỉ còn năm đạo Tây Bắc còn thừa cái đuôi chưa thu xong. Tiêu Trực và Lục Lâm Ngộ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Dự Xuyên đạo, phía triều đình đã điều viện quân đi Tây Bắc, mục đích đó là mau chóng giải quyết phản quân An Tây, tuy rằng Ân Húc đã chết, An Tây Vương vẫn còn sống, nhưng chuyện phía nam này truyền đi, phản quân An Tây gặp đả kích, Lục Lâm Ngộ liên tiếp gửi vài đạo quân hàm, không bao lâu sau, toàn bộ năm đạo Tây Bắc đều bị triều đình thu hồi vào trong túi, hiện nay chỉ còn lại vài dư nghiệt vụn vặt.
Phía nam thành Vân Châu khí hậu hợp lòng người, vô cùng thích hợp tĩnh dưỡng, Hữu Hòa ở đó một tháng liền, cảm giác rất tốt, nàng còn muốn ở đó lâu hơn, nhưng Minh Đức Đế phái người thúc ngựa đưa mật hàm tới, nói là tìm được kỳ y Tây Vực rồi. Tiêu Trực biết tin này, cực kỳ cao hứng, ngay hôm đó thu thập hành trang, muốn mang Hữu Hòa hồi kinh.

Vì thế, sáng ngày hôm nay, đội ngũ chia làm hai đường, đồng thời xuất phát từ Vân Châu thành, Tả tướng đại nhân đi hướng Tây Bắc, Phò mã và công chúa đi hướng

Kinh thành.

“Hộ thê cuồng ma*” tiêu Đại tướng quân dọc đường đi không chịu cưỡi ngựa, mỗi ngày đều ngồi trong xe ngựa bồi công chúa nhà hắn bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, đây cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Mặc dù đường xá xa xôi, nhưng Hữu Hòa lại không cảm thấy khó khăn.
*Hộ thê cuồng ma: điên cuồng bảo vệ thê tử.

Đầu tháng sáu, cuối cùng công chúa cũng tới kinh thành.