Nhất thời sự chú ý của cả ba người đều dồn về cô.
- Tiểu....Vân...Vân...
Bà nội Hà gấp gáp muốn bước tới bên cạnh cô, mẹ Hà bên cạnh dìu lấy tay bà cũng vội không kém.
Cô bước tới gần nắm lấy cánh tay đang vươn ra của bà, đỡ bà ngồi vào ghế.
- Nội từ từ đã ạ, cẩn thận chút!
Chờ tới lúc ngồi xuống rồi mà bà vẫn không buông tay cô ra. Hai bên cạnh Hạ Vân là mẹ và bà nội, còn ba Hà ngồi đối diện.
- Tiểu Vân, con đi đâu suốt 4 năm nay, sống có tốt không?
- Con….ở nước ngoài ạ! Bốn năm nay con sống rất tốt!
- Vậy là tốt! Vậy là tốt!
- Giờ con đang làm gì, ở đâu?
- Con lúc trước làm ở nước ngoài, giờ chuyển về đây ạ! Còn ở thì nhà riêng của con ạ!
- Nếu có khó khăn gì cứ bảo với ta, chúng ta mãi coi con như con cháu trong nhà!
Tuy ba Hà luôn điềm tĩnh nhưng ông cũng rất quý cô.
- Dạ!
Ngồi nói chuyện với họ một lúc đã tới bữa trưa, bà nội kêu cô ở lại ăn cơm.
Hạ Vân cũng rất ngại, sợ đụng mặt anh thì hơi khó xử, nhưng thực sự cô không muốn từ chối bà. Cuối cùng vẫn quyết định ở lại.
Ăn trưa xong cô liền xin phép ra về, bà nội cũng biết cô mới về, lo cô ngồi máy bay lâu mệt nên cũng không giữ cô lại, bảo cô mau chóng về nghỉ ngơi. Trước lúc cô về vẫn không quên nhắc cô rảnh nhớ ghé qua chơi với bà.
Hạ Vân mỉm cười đồng ý.
Ra tới cổng, vừa định gọi tài xế tới đón thì Tạ Phương Dung kêu để tài xế đưa cô về.
- Con để tài xế đưa về đi cho ta an tâm.
- Dạ!
- Ừm...Tiểu Vân à....con với Chí Nghiêm....
- Mẹ, con với anh ấy hiện giờ không còn khả năng đâu ạ! Bây giờ con rất không muốn đối mặt với anh ấy. Mỗi lần nhìn anh ấy là con lại nhớ đến những đau khổ lúc trước, con....
- Mẹ biết con hận nó, mẹ cũng không muốn con phải gượng ép mình. Dù có ra sao con vẫn là con gái của mẹ!
- Dạ vâng!
- Thôi, con về nghỉ ngơi cho khỏe.
- Dạ, con chào mẹ ạ!
Cô ngồi lên xe, vẫy chào bà rồi mới kéo cửa lại.
- Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu ạ?
- Bác đừng gọi cháu là thiếu phu nhân nữa ạ, cháu đã sớm không phải nữa rồi.
Cô đọc địa chỉ biệt thự của mình cho ông rồi lấy điện thoại ra liên lạc với trợ lí:
- Hợp đồng chiều nay đã chuẩn bị xong chưa?
- Rồi ạ, chị...chị muốn tự đi ạ?
- Dù gì cũng là đối tác lớn, hơn nữa cũng dần phải lộ mặt thôi!
- Dạ!
__________________
Tập đoàn CK.
- Boss, 10 phút nữa Bạch tổng của Vân Hương sẽ tới đây ạ!
- Cậu xuống sảnh tiếp đón đi!
- Vâng!
Dưới sảnh.
Cô và trợ lí Kỳ bước tới trước quầy lễ tân.
- Xin chào, chúng tôi hẹn chủ tịch của cô kí hợp đồng!
- Dạ, mời hai vị lên trên!
Lúc này trợ lí của Hà Chí Nghiêm cũng vừa xuống, thấy hai người liền vội vã lại tiếp đón.
- Chào Bạch tổng, tôi là trợ lí của Hà tổng, Hà tổng đang ở trên chờ, mời hai vị theo tôi!
- Làm phiền rồi!
Lên tới văn phòng của anh, trợ lí khẽ gõ cửa. Nhận được sự đồng ý liền giơ tay mời:
- Bạch tổng, trợ lí Kỳ, mời!
- Trợ lí Kỳ, cô ở ngoài chờ đi, hợp đồng lần này tôi tự bàn!
- Chị....dạ vâng!
Cô đẩy cánh cửa ra bước vào, còn trợ lí Kỳ với trợ lí của anh tiến về phòng nghỉ cho khách chờ.
- Trợ lí Kỳ, mời ngồi!
- Cảm ơn anh, tôi nên gọi anh là gì nhỉ?
- Tôi tên Ngôn, cô gọi tôi trợ lí Ngôn cũng được!
- Ừ.
- Bạch tổng của cô có vẻ rất thần bí nhỉ?
- Đúng vậy, chị ấy thích yên tĩnh, không muốn bị soi mói làm phiền.
- À, tôi hiểu rồi.
Ngôn Phóng làm trợ lí cho anh từ lúc Hà Chí Nghiêm mới lên làm Tổng Giám đốc, đương nhiên chuyện anh kết hôn rồi cả việc Hạ Vân bỏ đi cũng biết. Ban nãy cô vẫn luôn đeo kính đen, vả lại khí chất cũng rất khác xưa nên anh ta hoàn toàn không nhận ra.
Ở văn phòng của anh.
- Hà tổng, chào anh, tôi là Bạch Hạ Vân chủ tịch tập đoàn Vân Hương!
Cô tháo kính xuống chủ động đưa tay ra chào hỏi. Giọng điệu không mặn không nhạt.
Hà Chí Nghiêm vừa định đưa tay ra theo phép lịch sự, nhưng khi nghe thấy giọng nói, cái tên quen thuộc ấy liền sững lại.
Nhìn gương mặt cô anh vô cùng bất ngờ.
Là cô! Người con gái anh không thể quên được.
Bốn năm không gặp, cô thật sự khác đi rất nhiều. Từ nhan sắc cho tới khí chất đều thay đổi.
Đặc biệt, cô đã không còn là một người con gái yếu đuối như xưa nữa.
Cô của lúc này thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ!
- Em.....Vân...
- Chào anh, lâu rồi không gặp!
- Là em!
- Phải, là tôi!
Anh hoàn toàn không kiểm soát được cơ thể mình nữa, mọi suy nghĩ lời nói đều như nghẹn lại.
Hà Chí Nghiêm vội bước tới ôm chầm lấy cô, lực đạo rất mạnh khiến cô suýt ngã.
Mặc cho anh ôm, cô cũng chẳng có ý định đẩy ra.
Thấy cô không phản kháng cái ôm của mình, anh cười mãn nguyện. Nhưng giọng nói vang lên bên cạnh như đâm vào tim anh.
- Hà tổng, phiền anh buông ra. Tuy ở nước ngoài việc ôm nhau để chào hỏi rất bình thường nhưng hình như anh hơi thái quá rồi đó. Nếu anh không nghiêm túc muốn kí hợp đồng này thì hủy đi.
Hà Chí Nghiêm vội vã buông cô ra, lùi người về phía sau một cách máy móc.
Ôm chào hỏi?
Từ lúc nào giữa anh và cô đã trở lên xa lạ như vậy?
Phải rồi, chính anh là người đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình, giờ oán trách được ai?
- Xin lỗi!
Anh tiến tới ngồi xuống bàn tiếp khách.
- Mời!
- Cảm ơn!
Cô ngồi xuống, mặc ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, bình tĩnh mở hợp đồng ra.
- Hà tổng, theo như tôi biết ban đầu quý công ty và Vân Hương đã thống nhất tỉ lệ lợi nhuận là 5-5, tại sao lúc sáng anh lại muốn thay đổi thành 7-3? Anh đây là chèn ép chúng tôi hay muốn lật lọng?
Anh đau đớn nhìn cô.
Trước giờ anh vốn không biết hay do anh không để ý khi phát hiện ra cô thật sự mạnh mẽ.
Lúc này đây ngồi nói chuyện nhưng trong mắt cô hoàn toàn không có anh, có chăng cũng chỉ là đối tác, là một người xa lạ!