Hôm nay bầu trời vô cùng trong xanh, từng đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời. Cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thoảng qua khiến lòng người êm dịu thư thái!
Một cô gái với thân hình quyến rũ, thon thả, tóc đen búi cao cùng kính đen che nửa khuôn mặt nhưng vẫn đủ để người ta biết đó là một đại mĩ nữ sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Dù cho trên người cô có là bộ vest nữ nghiêm trang đi chăng nữa cũng không khỏi khiến người khác phải ngoái lại nhìn. Phong thái tuyệt vời, tao nhã làm mê đắm lòng người!
Đi bên cạnh cô là một trợ lí nữ, theo sau hộ tống là hai vệ sĩ thân hình cao lớn mặt sát thần.
- Bạch tổng, biệt thự của ngài đã chuẩn bị xong từ hôm qua rồi ạ! Còn tập đoàn thì đang dần chuyển tổng bộ về đây!
- Tốt lắm! Đi, về biệt thự của tôi!
Một chiếc xe Bugatti La Voatio Noire dừng lại ngay trước mặt cô.
( Siêu xe đắt nhất thế giới ở thời điểm hiện tại giá niêm yết 18,9 triệu USD, Bugatti La Voatio Noire)
Tài xế từ trong xe bước ra cung kính mở cửa sau cho cô, chờ cô ngồi vào mới cẩn thận đóng cửa lại bước lên lái.
- Trợ lí Kỳ, lịch trình hôm nay của tôi có những gì?
- Bạch tổng, 2 giờ chiều hôm nay ngài có buổi hẹn kí hợp đồng với tập đoàn CK ạ!
- Tập đoàn CK?
- Vâng!
Cô không nói gì nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tập đoàn CK, cái tên gợi lại nỗi nhớ của cô với 1 người.
Không biết, bây giờ anh đang làm gì, ở đâu.
Cố lắc đầu xua tan đi suy nghĩ lung tung của mình. Giờ này chắc anh đang hạnh phúc bên Lý Hân rồi, cô để tâm làm gì chứ!
Đúng vậy, cô chính là Bạch Hạ Vân.
Bốn năm khổ lực ở nước ngoài xây dựng sự nghiệp, cô đã tạo ra một Vân Hương lớn mạnh ngang tầm với CK.
Từ trước tới giờ cô chưa từng lộ mặt trước truyền thông, ngoại trừ một số đối tác quan trọng của Vân Hương là biết mặt của cô ra thì người ngoài đều chỉ biết tổng tài tập đoàn Vân Hương là nữ.
________
Cùng lúc đó tại CK.
- Tần tổng, lát nữa có cuộc họp vẫn giữ các bộ phận, 2 giờ chiều nay có hẹn kí kết hợp đồng với tập đoàn Vân Hương ạ!
- Vân Hương..?
- Vâng! Tập đoàn này vốn ở nước ngoài chỉ mới chuyển về trong nước gần đây. Nghe nói chủ tịch là nữ, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi đã tự lập lên Vân Hương lớn mạnh!
- Có biết cô ta là ai không?
- Vị chủ tịch này chưa từng lộ mặt trước truyền thông, ngay cả nhân viên trong công ty cũng rất ít người biết mặt cô ấy. Năm nay 27 tuổi!
- Được rồi, lui ra đi!
- Vâng!
________________
Tại một căn biệt thự màu trắng xinh đẹp và hoành tráng, chiếc xe sang trọng dừng lại.
Người giúp việc xếp thành hàng dài trước cổng để đón chủ nhân của mình, dẫn đầu là quản gia.
- Cô chủ!
Thấy Hạ Vân bước xuống xe đoàn người lập tức kính cẩn cúi đầu đồng thanh chào.
Cô chỉ khẽ gật đầu rồi bước thẳng vào trong nhà.
Chờ bóng cô khuất qua cửa đám người mới túm lại cảm thán:
- Không ngờ cô chủ lại trẻ đẹp đến vậy, nhưng lúc cô ấy đi qua tôi thấy lạnh quá đi mất!
- Nữ cường nhân chính hiệu đó!
- Bàn tán gì đó, mau vào làm việc đi!
Quản gia lúc này hắng giọng ra lệnh cho mấy nữ hầu làm việc thì bọn họ mới thôi tán ngẫu.
Hạ Vân bước vào nhà liền lên phòng ngủ của mình tắm rửa.
Ngâm mình trong bồn nước ấm với mùi hương tinh dầu làm đầu óc cô thư thả hẳn ra, xưa đi mệt mỏi.
20 phút sau cô bước ra, trên người chỉ quấn khăn tắm. Bước tới cánh cửa tủ quần áo lựa một bộ đồ.
Chiếc váy ngắn ngang đầu gối màu trắng với phàn a cổ và tay áo dạng ren hoa nhỏ vừa sang trọng lại không mất đi vẻ dịu dàng thanh lịch.
Bước xuống nhà cô đi thẳng ra ngoài, tài xế mở cửa cho cô ngồi vào.
- Cô chủ, cô muốn đi đâu!
- Tới biệt thự Hà gia!
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân biệt thự, ra đường lớn hoà với dòng xe cộ qua lại nhưng vẫn bị nổi bật vì sự đắt đỏ của nó!
Cô muốn về thăm ba mẹ Hà và bà nội.
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước của nhà lớn Hà gia.
- Cậu cứ đi trước đi, lát nữa tôi bắt xe về sau.
- Vâng!
Đứng trước cửa cô bần thần chưa vào.
Căn biệt thự quen thuộc với cô suốt một năm, nơi có những người đem đến cho cô sự ấm áp của gia đình.
Dù không phải máu mủ nhưng chính họ đã cho cô cảm giác được quan tâm cả ba mẹ và bà nội.
Quản gia Mộc từ trong nhà bước ra, bà ngạc nhiên khi thấy cô đứng trước cổng.
Sau khi cô rời đi, quản gia Mộc cũng chuyển hẳn về nhà chính. Chính bà cũng rất xót cho cô nên không muốn ở lại này riêng của anh.
- Thiếu....thiếu phu nhân!
Tiếng gọi của bà đã làm cô bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức.
- Bác Mộc! Là cháu tiểu Vân đây ạ, bác đừng gọi cháu là thiếu phu nhân nữa!
- Ò..tiểu Vân rốt cuộc cháu cũng vê rồi, mấy năm qua cháu đi đâu vậy!
- Ba mẹ và bà có nhà không ạ?
- Có, họ trong nhà, biết cháu trở về sẽ vui lắm đó!
- Dạ!
Cô theo bước chân của quản gia Mộc bước vào phòng khách.
Ba Hà đang ngồi đọc báo, bà nội và mẹ đang uống trà coi tin tức.
- Ba mẹ! Bà nội!!
Cả ba người nghe thấy tiếng của cô thì vô cùng bất ngờ!
- Con....tiểu Vân là con sao?
Tạ Phương Dung bất ngờ thốt lên.
- Dạ!!!