Sự việc ồn ào này mỗi lúc một dâng lên. Tâm điểm vẫn là cuộc liên hôn giữa Trác_ Lục có thể tiếp tục.
Ba Trác đau đầu nhìn vợ mình.
"Bà nói xem Nghi Nhi nó... Tại sao lại là tên ngốc Lục Xuyên?"
"..." Mẹ Trác vẫn là im lặng. Bà không khỏi thừa nhận Lục Xuyên ai nhìn cũng thích nhưng để chọn kết hôn thì không thỏa đáng. Tuy thân hình cao lớn nhưng có khác gì đứa trẻ đâu.
Lúc này, Trác Nghi bước vào nhà.
Thấy ba mẹ chăm chú nhìn mình, Trác Nghi vẫn thản nhiên như không có gì. Tháo xuống đôi giày cao gót.
"Ba mẹ đều có nhà thì tốt rồi."
"Con cứ nói đi. Ba nghĩ là..." Nói đến đây, ông cũng không nói tiếp như chờ đợi con gái mở lời trước.
"Hôn lễ vẫn tiếp tục. Con sẽ kết hôn với Lục Xuyên."
"Cái gì?" Ba mẹ Trác ngạc nhiên cùng thốt lên.
Mẹ Trác im lặng từ đầu đến cuối cũng không nhịn được nữa.
"Nghi Nhi! Mẹ không có ý chê trách gì nhưng mà Lục Xuyên..."
Trác Nghi hiểu được lo lắng của bà.
"Mẹ! Con hiểu ba mẹ lo cho hôn nhân của con. Tuy nhiên, mọi chuyện đã đến nước này rồi. Con cũng đã tuyên bố với truyền thông."
Ba mẹ Trác nhìn nhau một lần nữa. Ông bà cũng hiểu tính cách của Trác Nghi nếu đã quyết định khó mà thay đổi.
Trác Nghi cười đi đến nắm tay hai người.
"Con lớn rồi. Con sẽ biết làm gì mà. Ba mẹ phải tin tưởng con gái mình đúng không."
Ba mẹ Trác bắt đắc dĩ gật đầu. Cũng không còn cách nào khác.
Trác Nghi như thở phào.
"Con lên phòng nghỉ ngơi một chút. Ba mẹ cũng nghỉ sớm."
"Được rồi! Con nghỉ đi."
Trác Nghi mở cửa bước vào phòng, ném chiếc túi xách xuống giường cô bước vào trong.
Mở vòi nước ra, tạt nước lạnh vào mặt để cố gắng bình tĩnh lại.
Nhìn mình trong gương, ánh mắt cô dừng lại trên cổ. Nơi những dấu hôn đỏ rực vô cùng chói mắt.
Đôi mày khẽ nhíu lại, khắp nơi đều là dấu vết việc phóng túng đêm qua để lại. Càng nghĩ cô càng thấy sai sai ở đâu. Gạt qua suy nghĩ, cô hít sâu một hơi... Lục Xuyên ngốc đó thì cũng không khó giải quyết. Để chuyện lùm xùm này lắng xuống trước đã.
***
Lục gia.
Lục Lâm ánh mắt toàn hận ý như muốn ăn tươi nuốt sống em trai mình. Mỡ đưa đến miệng mà vẫn không thể ăn được tất cả đều bị một tên ngốc phá đám.
Ba mẹ Lục cũng khó tiêu hóa nói chuyện này. Nhưng mà đám cưới vẫn diễn ra như dự định chỉ là chú rể lại là Lục Xuyên mà thôi. Nhà họ Trác cũng đã gọi đến nói chuyện về việc này.
Lại nhìn đến Lục Xuyên ngồi cúi gằm mặt, ánh mắt đáng thương cứ như cún con đó càng làm tăng lên sự chán ghét của Lục Lâm.
Anh ta tức điên lên xong đến níu lấy cổ áo của Lục Xuyên.
"Tiểu Lâm! Chuyện đã đến nước này rồi còn hằn học với Tiểu Xuyên làm gì." Mẹ Lục kéo tay Lục Lâm lại.
Ba Lục nhíu mày bất mãn.
"Con có thôi đi không, chưa đủ mất mặt à."
"Nhưng mà tại nó..." Anh ta chỉ vào Lục Xuyên.
"Con không có làm gì mà." Lục Xuyên xua tay, ánh mắt vô tội.
"Mày còn nói. Ai bảo mày đến đó hả?"
"Khụ!" Mẹ Lục ho một tiếng.
Lúc đầu, bà chỉ dẫn Lục Xuyên đến nhà bạn chơi. Mới ngồi được một lúc lại nổi hứng muốn khoe con dâu tương lai ai dè lại...
"Đủ rồi! Ai kết hôn cũng được miễn sao không ảnh hưởng đến việc hợp tác của hai bên lag được."
Ba mình đã nói như vậy anh ta đành nuốt xuống cục tức, lườm Lục Xuyên.
"Một đứa ngốc như mày ai mà chịu gả. Trác Nghi chỉ vì không muốn xấu hổ nên mới giả vờ thôi. Hừ!"
"..." Lục Xuyên bĩu môi.
[...]
Quay lại phía Trác Nghi.
Trác Nghi chuẩn bị đi làm, để che giấu những vết mập mờ trên cơ thể nên hôm nay cô mặc áo cổ lọ khá cao, quần công sở dài thay vì váy như mọi khi.
Vừa lên xe đi được một đoạn, qua khung cửa kính cô nhìn thấy một người.
Trác Nghi nhìn thấy lại không đành lòng bỏ đi, thở dài một tiếng.
"Dừng lại!"
Két! Tiếng phanh xe vang lên.
Lục Xuyên ủ rũ ngồi trên ghế đá, ánh mắt rõ ràng đang vô cùng tủi thân.
Bên cạnh xuất hiện thêm một người, nhưng Lục Xuyên vẫn không có phản ứng.
Trác Nghi nhìn anh nhỏ giọng như đang dỗ dành trẻ con.
"Lục Xuyên!"
Lục Xuyên không đáp lại lời cô, chỉ lắc đầu như biết rõ.
Trác Nghi đặt tay lên vai anh.
"Em giận chị sao?"
Lúc này, Lục Xuyên mới ngẩng mặt lên. Đôi mắt anh đỏ ngầu rõ ràng là đang khóc. Nhìn dáng vẻ đó thật là khiến người khác muốn phạm tội mà.
"Khụ!" Trác Nghi ho một tiếng để gạt bỏ suy nghĩ của mình. Tại sao, cô lại có suy nghĩ đó chứ.
"Nghi! Chị chán ghét em lắm đúng không?"
Trác Nghi sững sờ một chút liền hiểu được ý anh. Chắc chắn là ai đó đã nói gì rồi. Cô bắt đắc dĩ ôm anh.
"Không phải đâu Lục Xuyên. Em nên hiểu chuyện vừa rồi chỉ là sự cố. Em còn nhỏ nên chị..."
"Nhưng đêm đó là chị muốn em. Và chúng ta cũng đã làm..."
"Xuỵt!" Trác Nghi đặt tay lên môi anh không cho nói tiếp. Sao anh có thể nói những chuyện xấu hổ như vậy chứ.
Ánh mắt của những người đi đường đều đặt ở chỗ hai người.
"Vậy chị có kết hôn với em không?" Lục Xuyên giận dỗi.
"Được! Kết hôn. Nhưng chị có một điều kiện." Trác Nghi thở dài. Tạm thời như vậy cũng tốt. Ba mẹ sẽ không lo lắng về hôn nhân của cô nữa.
"Chỉ cần được ở bên chị. Bao nhiêu điều kiện em cũng chấp nhận." Lục Xuyên liền vui vẻ trở lại.
Trác Nghi xoa xoa mái tóc anh.
[...]
Trước ngày lãnh chứng.
Trác Nghi đẩy văn kiện trên bàn về phía Lục Xuyên.
Anh khó hiểu nhìn cô cũng không mở ra.
"Là gì?"
"Hợp đồng hôn nhân!"
"Sao lại là hợp đồng hôn nhân?"
"Em sẽ không hiểu đâu. Đây là chị muốn tốt cho em."
Lục Xuyên gật gật đầu như đã hiểu. Cầm bút kí vào vô cùng nhanh gọn lẹ.
Trác Nghi cũng kí vào. Cô gấp lại.
Lục Xuyên nắm lấy tay cô nở nụ cười.
"Nghi! Chị thật xinh đẹp!"
"..." Trác Nghi liền có chút không tự nhiên. Tự dưng lại bị tên nhóc thả thính mà còn không tránh kịp.