Trác Nghi có cảm giác lành lạnh chạm vào da thịt mình. Thoải mái quá! Đó là điều duy nhất mà cô có thể nhận ra lúc này.
Bàn tay thon dài luồn vào trong váy cô, tiếp theo đó là nụ cuồng nhiệt chạy dọc khắp nơi trên cơ thể.
"Ưm..." Trác Nghi phát ra âm thanh mụ mị đến mình cũng không thể biết được.
"Nghi!" Giọng anh khàn khàn đầy dục vọng. Sao lại dễ nghe như vậy cứ như một lời khích lệ cho anh vậy.
Bờ vai trần quyến rũ dần lộ ra sau lớp áo.
Trác Nghi mơ mơ hồ hồ mà ôm chặt lấy người nằm phía trên mình. Cô chỉ muốn nhiều hơn mà thôi... Cô cứ như đang chết đuối với được chiếc phao giữa làn sóng dữ.
Những thứ vướng víu trên người nằm vương vãi dưới nền gạch. Hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau.
Dục vọng mỗi lúc một dâng lên cao nhưng người nằm phía trên cô không vội động từng chút, từng chút một như nâng niu vật trân quý nhất trên thế giới này vậy...
Vật nam tính phía dưới tiến sâu vào nơi tư mật.
Anh hơi sững sờ khi chạm vào vật cản cuối cùng. Anh thúc hông để phá vỡ nó, tiếng rên khẽ của cô cùng dòng nước ấm trào ra. Tiếp sau đó là nụ cười đầy hạnh phúc. Cuối cùng, anh đã có được người anh hằng mơ ước một cách trọn vẹn.
[...]
Dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng tối hai cơ thể đang dán chặt vào nhau bắt đầu vang lên những âm khiến ai nghe cũng đỏ mặt.
Bên ngoài.
Hai người đàn ông ráo riết tìm kiếm nhưng chẳng có gì. Đành gọi cho người thuê mình.
[Nhanh như vậy đã xong?]
"Không phải! Cô ta đã chạy mất. Chúng tôi tìm nãy giờ vẫn chưa gặp."
[Đúng là vô dụng mà. Một cô gái đã bị chuốc thuốc cũng không giải quyết được.]
"..."
[Chắc chắn cô ta không ra khỏi nơi này. Tiếp tục tìm.]
"Vâng!"
Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục.
***
Lục Lâm nhịn không được nên đến sớm hơn dự kiến.
Vừa đến nơi, mọi người đã đã bắt đầu ra khỏi trung tâm sự kiện.
Anh ta quan sát một lúc lâu liền đi đến bên cạnh Tống Loan.
Thấy anh ta, sắc mặt Tống Loan có chút bắt đắc dĩ.
"Em đang muốn gọi cho anh."
"Cô ấy đâu?" Anh ta không kiên nhẫn.
"Em đã theo lời dặn của anh nhưng..."
"Thế nào?"
"Cô ấy đã uống thuốc anh đưa cho em. Nhưng cô ấy đã chạy đâu mất. Em cho người tìm nhưng vẫn không gặp."
"Chẳng lẽ, cô ấy đã chạy thoát."
"Không thể nào. Em xem camera, cô ấy vẫn chưa rời khỏi. Cũng có thể là..."
"..." Lục Lâm. Nếu như Tống Loan nghĩ là đúng thì... Mình bị cắm sừng trước ngày cưới sau. Anh ta làm sao chấp nhận được.
Tống Loan cười khuẩy rất nhanh liền thu lại tỏ vẻ đồng tình.
"Hay là... Chúng ta nhân cơ hội này hạ bệ Trác Nghi. Anh có thể nhận được sự đồng tình của mọi người. Còn có thể vượt Trác thị mà vương lên đứng đầu."
Vừa nghe như vậy anh ta liền đồng ý. Kể từ lúc tiếp nhận Lục thị, anh ta luôn đứng sau Trác Nghi. Một người đàn ông, anh ta làm sao chấp nhận. Cuộc liên hôn này cũng nằm trong dự định thâu tóm Trác thị của anh ta.
"Được! Nghe em."
[...]
Cả đêm tìm kiếm chỉ có căn phòng này.
Tay anh ta đặt lên cánh cửa.
Cạch! Đúng như anh ta nghĩ. Trác Nghi đang nằm bên cạnh người đàn ông nào đó.
Tách! Tách! Tiếng máy ảnh vang lên liên tục.
Trác Nghi lấy tay che mắt khẽ nhìn. Cô hơi hốt hoảng nhớ lại đêm qua mình đã...
Người đàn ông cô sẽ kết hôn vào sáng mai Lục Lâm ánh mắt buồn bã.
"Trác Nghi! Em... Tại sao lại?"
Chàng trai bên cạnh cọ cọ vào cô như đang say ngủ, giọng khàn khàn mê hoặc.
"Ồn ào quá, em không ngủ được."
"..." Trác Nghi nhìn xuống kinh ngạc rất nhanh liền thu lại. Tại sao lại là Lục Xuyên? Nhưng tên này đúng là yêu nghiệt mà. Sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Tay cô xoa xoa mặt cậu cúi xuống lời nói chỉ hai người nghe thấy.
"Em giúp chị lần này nhé."
Cô rất yêu thích cậu em trai nhỏ này của nhà họ Lục. Rất ngoan lại nghe lời.
"Nếu đã là liên hôn thì chỉ cần là họ Lục đều như nhau. Vậy thì tôi chọn Lục Xuyên. Lên giường chỉ là sớm muộn thôi không phải sao."
Ai nấy đều một phen chấn động.
"Vậy... Vậy Trác tổng là..."
"Tôi sẽ kết hôn cùng Lục Xuyên."
Trác Nghi xác định một lần nữa.
Ai nấy nhìn nhau thấy cũng không tiện nán lại thêm. Vì đây là chuyện riêng của gia đình người ta. Tưởng chừng tin tức sẽ là Trác tổng phóng túng lên giường cùng người đàn ông lạ trước ngày cưới. Không ngờ lại là màn đổi chú rể. Cái này cũng rất khó mà giải thích được. Dù sao người trong cuộc cũng dễ dàng hiểu hơn.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn có ba người.
Ánh mắt Lục Lâm đầy chán ghét nhìn Lục Xuyên đang nũng nịu bên cạnh Trác Nghi. Đáng lí ra, anh ta mới ở vị trí đó.
"Lục, Xuyên!" Anh ta gằn giọng.
Lục Xuyên dụi dụi mắt. Mà cảm giác mềm mại bên cạnh khiến anh không nở rời xa.
"Nghi! Anh hai hung dữ quá. Em sợ."
"Mời anh ra ngoài. Chúng tôi thay quần áo sẽ nói chuyện với anh sau."
"Em..." Anh ta tức đến không nói nên lời. Hậm hực xoay người bước ra ngoài.
Rầm! Một cái khi anh ta đóng sầm cửa lại.
Trác Nghi thở ra một hơi. Đối với một xử nữ như cô vậy mà xảy ra loại chuyện này còn có nhiều người chứng kiến. Mà người đó lại là... Càng thấy đôi mắt ngây ngô nhìn mình cô thấy bản thân cứ như cầm thú vậy.
"Đêm qua, chị..." Trác Nghi cũng không biết mở lời thế nào.
Chợt gương mặt anh kề sát mặt cô. Nở nụ cười.
"Nghi! Đêm qua chị làm sao vậy. Em vừa nhìn thấy chị không kịp nói gì đã..." Mặt anh có chút ngượng ngùng.
"..." Trác Nghi.
Lại nghe anh nói tiếp như mong chờ câu trả lời.
"Người chị thật thơm. Nghi! Chị sẽ không cưới anh hai đúng không?"
Trác Nghi nhìn anh gật gật đầu.
"Sẽ không!"
Anh nắm lấy tay cô.
"Vậy em có thể ở cùng chị hay không?"
Trác Nghi nhìn anh hồi lâu. Trong đầu loé lên một suy nghĩ. Dù sao cô cũng đã nói với truyền thông là kết hôn cùng Lục Xuyên rồi. Mà hiện tại... Cũng xem như ông trời giúp mình đi.
"Được! Nhưng mà..."
"Chị lại muốn đổi ý sao? Em mới không chịu." Lục Xuyên xụ mặt.
Trác Nghi khẽ cười, tên nhóc này đáng yêu làm sao. Cô xoa xoa mái tóc anh.
"Nhưng mà chúng ta sẽ thỏa thuận một số việc khi sống chung. Đồng ý không?"
"Chị nói gì em cũng nghe mà."
Trác Nghi khựng lại. Sao giống như cô đang lừa đảo một đứa trẻ. Tội lỗi quá!
[...]