........... Tại căn biệt thự của Vân gia ..........
Bước vào căn nhà sa hoa lộng lẫy của Vân Hàn Thiên, chào đón tôi là khuôn mặt không thể nào tệ hơn của bà mẹ kế Mặc Nhất Y.
Ban đầu tôi đã nghĩ rằng bà ta để yên cho tôi hôm nay, nhưng có lẽ tôi đã nghĩ diễn biến tiếp theo quá kém rồi.
-A.....
Bỗng nhiên một ý tưởng hay ho nào đó nảy ra trong đầu tôi. Tôi nghĩ rằng tôi và Hàn Thiên sẽ sống riêng ở một ngôi nhà khác, điều đó có vẻ tốt hơn là ngày nào cũng phải gặp vẻ mặt khó coi của bà ta.
-Hử, em sao vậy. Bị đau ở đâu mà kêu lên
Thôi chết, nãy lỡ miệng xíu
-À...ừm...có gì đâu ? chỉ là em hơi bất ngờ chút thôi
- bất ngờ??
- được mẹ anh xuống tận dưới này đón tiếp em, chỉ là có chút vui mừng khôn thể kiềm chế.
Nếu có một ngày mình có cơ hội quay ngược về quá khứ thì mình cũng sẽ không để mụ ta lên làm mẹ Hàn Thiên đâu. Hứ.
- ta sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu nghèo nàn, rẻ rách như cô ta đâu. Hàn, hãy đuổi cô ta ngay đi, cô ta không thể bước chân vào gia đình này được.....
- /nói lại ngay lập tức/ không thể bước chân? Tại sao
Chậc chậc, nhìn vẻ mặt "diễn sâu" đó của Hàn Thiên thật sự khiến người ta khâm phục. Không thể tìm thấy khe hở nào luôn, nói trắng ra thì diễn cứ như thật vậy. Nếu mình không biết trước thì cũng nghĩ đây là vẻ mặt muốn bảo vệ mình thật đấy chứ. Chắc lúc đó mình sẽ cảm động mà yêu mất thôi.
- (Hàn nói tiếp) Bà muốn đuổi Khả Hi đi vì cô ấy có xuất thân không phải của gia đình tài phiệt. Vậy bà nhìn lại bản thân mình đi, trước đây bà cũng đã làm gì trong quán bar để dụ dỗ ba tôi, bà không nhớ sao hay là để tôi nhắc cho bà nhớ rõ từng chi tiết mà bà đã kêu dẫn đàn ông. ?
Nhìn vẻ mặt tái nhợt, biến sắc của bà ta mình có thể chắc chắn rằng Hàn nói không trượt lời nào rồi. Kiểu này bà ta sẽ không thể nói lại điều gì nữa. Nếu không khóc nức nở chạy về phòng thì cũng gục ngã ngay tại chỗ thôi. Nghĩ vậy cũng thật tội cho bà ta....
- ta...ta...ta /Mặc Nhất Y ngập ngừng không thể thốt lên lời/
Hàn bỗng cầm tay tôi bước lên trước, đi lên cầu thang bước qua mặt bà ta. Bà ta khi đó chỉ biết chợn trừng mắt nhìn tôi mà không dám làm gì, không dám nói gì thêm. Nhìn thấy cảnh đó vẻ mặt tôi lộ ra vẻ hả hê. ?
- Mang hết hành lí của cô ấy lên phòng cạnh ta đi /Hàn nói với vẻ nghiêm túc pha chút lạnh lùng/
Tôi ngước lên nhìn mặt anh,
Uầy nhìn ngầu thật đấy, haizzz đã đẹp trai còn cool ngầu nữa, gái nào mà chả mê.
_Hàn dẫn tôi vào thư phòng của anh_
- cô diễn đủ rồi đấy, cô lên nhớ giữa chúng ta chỉ có hợp đồng ràng buộc. Và tất nhiên cô đừng nghĩ đến việc tôi sẽ có tình cảm với cô.
- /buồn?/ tôi biết thân phận đôi ở đâu...
- vậy thì tốt :)))
*Hàn bấm gọi một cuộc điện thoại*
Tút....tút....tút
- Ngươi đã chụp đủ ảnh đó chưa.