Không khí trở nên im lặng một lúc, nhưng lại bị phá vỡ bởi tiếng hét liên thanh của Đới Đới.
\-Aaaaaaaaaaaaaaa, Khả Hi à, sao ngoài này nhiều xe sang vậy. Cậu mới được ông già nào bao nuôi sao?
\- /ngượng ngùng khó nói/
Không khí lại càng thêm u ám hơn ......
Tôi thầm nghĩ \*Tại sao mà cứ đến ngày này thì lại đen đủi đến khó tả vậy. Đúng là khóc không thành tiếng mà. Ông trời thật là bất công vì cứ mỗi lần gặp Vân Hàn Thiên lại luôn ở trong tình huống éo le khó tả, huhuhuhu sao số tội lại khổ thế này. Sao ông trời lại không thể để hình tượng của con đẹp đẽ trong mắt người khác?\*
\- /vừa hét lớn vừa bước tới căn nhà và mở cửa/ Khả Hi à, sao tớ nói nãy giờ cậu không trả lời vậy, hay cậu.....
\- Đới Đới......cậu......./tức không nói thành lời/
\- Khả Hi à, em đúng là có phúc khi có người bạn có duyên như cô ta đấy
\- ..... À....ừm.....à.....à - Đới Đới xấu hổ không dám nói
\- cậu còn à với ừm ở đây được sao ?
\- À... À.... À, tớ...tớ...tớ để băng vệ sinh cậu nhờ tớ mua trên bàn nhá, giờ tớ có phải về nhà đây, không ở đây làm kì đà cả mũi của cậu nữa, tớ lại làm phiền cậu lúc quan trọng rồi ?. Thôi tớ đi đây nha, Goodbye bạn yêu. Nhớ dùng băng vệ sinh tớ mua đấy, tớ đã mua lại siêu thấm với cực cold hợp với tâm trạng cậu bây giờ. Hihi BYE
Ôi mất mặt quá thực sự không thể trốn đâu được hay sao, trong tình cảnh như vậy mà cậu có thể nói ra những lời đó được à Đới ngốc này. Tớ thật ngu ngốc khi không thể đánh bầm dập cậu lúc này được, vì cậu là bạn thân duy nhất của tớ. Nhưng tại sao mình không chết lâm sàng cho xong để khi nào chuyện lắng xuống rồi tỉnh cũng được.....áaaaaaaaaaaaa......tại sao. Nhục mà nghẹn lời luôn . ? Tôi ghét tình trạng này !
\- Ui da. Đau quá
Anh ý cốc 1 phát vào trán tôi, khiến tôi không thể nào suy nghĩ được nữa. Giờ thức tỉnh rồi, biết giải thích sự việc này sao đây, trốn còn không được mà giờ phải giải với bao nhiêu việc liên tiếp xảy ra. Còn chưa kịp xong việc này mà việc khác tới. Đau lòng quá huhu.
\- cốc cái nhẹ vậy mà kêu to thế, sao lúc anh hỏi không nói to vậy đi. /Xoa nhẹ vào chán tôi
\- /đỏ mặt/ ? \*không kịp phản ứng\*
\- À...à dạ thưa Vân tổng.... Chúng ..... chúng tôi xin phép ạ........
\- Đi thôi, đứng đây làm gì, chúng mày thích ăn cẩu lương lắm hả- mấy người thị vệ nói thì thầm to nhỏ.
Thôi xong, mọi người đi hết rồi để tôi ở đây với Hàn Thiên, sao tôi biết xử lý ra sao. Không ai nói giúp tôi lời nào à. /Khóc/
\- làm gì mà cứ rưng rưng nước mắt vậy. Anh đã hỏi hay làm gì em đâu mà em sợ anh vậy. Được rồi đừng khóc nữa, anh không biết dỗ trẻ con đâu, chúng ta về nhà thôi.
\- hic....hic....hic
\- Thôi nào /cầm tay tôi/ chúng ta....về nhà của chúng ta, em không cần sống ở đây nữa.
Anh ấy đi trước ngoảnh đầu lại nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng mà trìu mến. Tôi chưa từng thấy anh ấy như vậy, nói đúng hơn thì hiếm ai có thể thấy được bản chất dịu dàng từ anh ấy, vì từ lời kể của mọi người anh ấy rất máu lạnh và vô tình. Nhưng hôm làm vậy với tôi, khiến trái tim tôi muốn rơi khỏi lồng ngực không tài nào mà có thể đập chậm lại được. Tiếng của con tim cứ thình thịch....thình thịch..... thình thịch..... như muốn vỡ ra. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ấy đắm đuối, một phần là vì vẻ điển trai như nam thần, nhưng một lần cũng là vì lâu rồi chưa từng có ai dịu dàng với tôi đến vậy. Anh ấy thật giống một tia sáng đem đến cho tôi, dù không biết sau này thế nào, nhưng tôi biết hiện tại tôi đã dần yêu anh.
\- vâng anh, chúng ta đi thôi !!!❤️
~ sẽ có nhiều việc hay hơn ở đoạn sau mong mọi người đừng bỏ đọc truyện~
nếu bạn thích hãy bấm like và cmt bên dưới nhá ❤️
\*\*\* chúc tất cả mọi người có tình yêu sẽ có tình yêu thật đẹp, và những người dù không có tình yêu thì cũng luôn luôn yêu đời và vui tươi. cứ chờ đợi tình yêu sẽ đến \*\*\*
và mình chúc mọi người thì tốt ❤❤❤
\#Hạ Mẫn Vy