Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 335




Tiêu Hằng thấy Cố Hề Hề không buồn phản ứng lại mình, hơi hơi cảm thấy bực bội.

Cố Hề Hề đưa mắt liếc nhìn Tiêu Hằng một cái, không nói gì nữa. Cô biết người này đối với Doãn Tư Thần là một trợ thủ quan trọng, chính vì vậy cô không thể xem Tiêu Hằng như các trợ lý thông thường khác.

Tuy Tiêu Hằng vẫn không hài lòng về vị thiếu phu nhân này, nhưng Cố Hề Hề chỉ đành tận lực để có được một chút thiện cảm từ người 'bề tôi' này. Đây có thể gọi là yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, cô là vợ của Doãn Tư Thần, dĩ nhiên không muốn có hiềm khích với thân tín của anh.

Tiểu Vương ở bên cạnh liên tục giới thiệu cho Cố Hề Hề các sản phẩm được bán đấu giá hôm nay, nhưng cô có vẻ không mặn mà gì lắm trừ bức tranh cung nữ thời Đường.

Phòng VIP bên cạnh có tiếng động, Cố Hề Hề quay đầu lại liền nhìn thấy Tưởng Dật Hải. Hình như anh cũng rất bất ngờ, tức khắc nhìn cô và nở nụ cười sáng lạn.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại, xem như là chào hỏi.

Các phòng VIP ở hội trường đấu giá đều là phòng có không gian mở, tựa như là một ban công hình vòng cung được ngăn cách riêng biệt, để các vị khách quý có thể ngồi thư giãn và nhấm nháp điểm tâm, đây là một sự đặc cách dành cho thượng khách.

Còn các hội viên bình thường thì sẽ ngồi bên dưới khác đài, mỗi người chỉ có một cái ghế dựa đơn giản. Hội trường đấu giá này không phải nơi quá sang trọng, nhưng ở đây thường xuyên có nguồn hàng quý hiếm thú vị, vì vậy cho nên rất nhiều người đến đây tìm mua các món bảo vật lạ.



Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Dĩ nhiên Cố Hề Hề ngày hôm nay tới đây cũng không ngoại lệ.

Cứ mỗi định kỳ thì hội đấu giá này sẽ gửi hồ sơ các vật phẩm cho hội viên, nếu có hứng thú thì hội viên sẽ liên hệ để nhận được thư mời ưu tiên.

Cố Hề Hề chính là để mắt tới bức tranh cung nữ thời Đường, nên từ đầu cô đã được ban tổ chức gửi thư mời trân trọng nhất. Dường như nhiều hội viên khác cũng giống như Cố Hề Hề, đều hứng thú với bức tranh này, bởi vậy đây là món vật phẩm được đấu giá cuối cùng.

Khi cuộc đấu giá bắt đầu, các món vật phẩm đầu tiên chỉ có vài người giơ bảng ra giá, Cố Hề Hề chỉ yên lặng coi, không có động tĩnh gì.

Ánh mắt Tưởng Dật Hải hoàn toàn lơ đãng trước diễn biến của cuộc đấu giá, tầm mắt anh luôn hướng về Cố Hề Hề với vẻ lưu luyến. Việc này không thể qua mắt được Tưởng Huy Âm, đáy lòng cô ta càng thêm sôi sục ngọn lửa căm hận.

Đến khi vật phẩm cuối cùng được đem lên đấu giá, Cố Hề Hề liền tỉnh táo, cô lập tức quay sang nói Tiểu Vương giơ bảng ra giá: "Năm mươi vạn."



Tưởng Huy Âm tức khắc đưa bảng lên: "Sáu mươi vạn."

Cố Hề Hề nhíu mày lại, nhìn Tiểu Vương gật đầu: "Bảy mươi vạn."

Tưởng Huy Âm: "Tám mươi vạn."

Tưởng Dật Hải nhìn về phía Cố Hề Hề, cô đang cau mày, không buồn nhìn Tưởng Dật Hải mà chỉ cúi đầu nói nhỏ với Tiểu Vương một câu.

Tiểu Vương lần nữa giơ bảng lên: "Một trăm vạn."

Tiêu Hằng ở bên cạnh khẽ nhíu hai hàng chân mày lại.

Tưởng Huy Âm định giơ bảng ra giá, Tưởng Dật Hải đã thấp giọng nói: "Em không phải hôm nay đến để tìm mua đồ sứ sao? Tự nhiên lại có hứng thú với tranh cung nữ thời Đường?"

Tưởng Huy Âm làm gương mặt tội nghiệp: "Anh hai, em vốn không biết hôm nay lại có bán đấu giá bức tranh cung nữ thời Đường. Anh biết mà đúng không, em thật sự thích đồ cổ lắm!"

Nhìn khuôn mặt ủy khuất của Tưởng Huy Âm, Tưởng Dật Hải cũng ngập ngừng không muốn mở miệng ngăn cản.

Tưởng Huy Âm thấy vậy lập tức giơ bảng lên: "Một trăm năm mươi vạn!"



Lúc này bên dưới hội trường đã kinh hô lên, khắp nơi là tiếng xôn xao không ngớt.

Đây là một bức tranh cổ vẽ cung nữ thời Đường, nhưng lại được họa vào khoảng thời gian chuyển giao giữa thời Minh và đầu thời nhà Thanh. Tác giả không phải danh môn nho sĩ gì, cho nên bức họa này dù đáng giá bao nhiêu cũng không vượt quá một trăm vạn.

Một trăm năm mươi vạn? Đã là quá hào phóng!

Trong lòng Cố Hề Hề có phần tức giận, vốn dĩ cô đã ngắm nghía bức họa này để dành tặng cho Doãn phu nhân.

Tưởng Huy Âm đã mua được không ít đồ cổ quý hiếm từ tay Doãn Tư Dược, cô ta căn bản không có hứng thú với tranh, đồ vật bên người cô ta không có lấy một bức tranh nào.

Cố Hề Hề không phải không biết lý do Tưởng Huy Âm điên cuồng nâng giá như vậy, chính là vì sự háo thắng phải qua mặt cô cho bằng được.

Thời điểm những người khác thấy trợ lý của Cố Hề Hề đưa bảng lên, thì dù cho họ có thích bức họa này cũng đều lặng lẽ bỏ cuộc, nguyện ý nể mặt thiếu phu nhân tổng giám độc tập đoàn Doãn thị. Cho nên sự kịch liệt tranh giành nãy giờ chỉ là cuộc chiến của Cố Hề Hề và Tưởng Huy Âm.

Cố Hề Hề cúi đầu nói nhỏ với Tiểu Vương một câu, Tiểu Vương giơ bảng lần nữa: "Hai trăm vạn."

Người dẫn chương trình trở nên hưng phấn hẳn lên: "Hai trăm vạn lần thứ nhất! Hai trăm vạn lần thứ-"

"Ba trăm vạn." Tưởng Huy Âm tiếp tục nâng giá lên.

Gương mặt người dẫn chương trình tái mét, tiếp tục hô lớn: "Ba trăm vạn lần thứ nhất, ba trăm vạn.."

"Năm trăm vạn." Rốt cuộc Cố Hề Hề đã chủ động mở miệng.

Toàn hội trường đều sôi nổi dâng trào! Tất cả mọi người khe khẽ thì thầm với nhau, thật ra các vật phẩm được đấu giá ở đây trị giá thực sự sẽ không vượt quá một trăm vạn, cho nên các hội viên không bao giờ hao phí quá nhiều tiền cho những món đồ này.

Nhưng Cố Hề Hề chỉ tích tắc đã đưa ra mức giá năm trăm vạn, quả thật kích thích thần kinh của người khác.

Tưởng Dật Hải nhận ra Cố Hề Hề thật sự muốn có bức tranh này, anh không do dự quay sang nói với Tưởng Huy Âm: "Huy Âm, nếu em thích tranh cung nữ, anh có một bức họa của triều Nguyên, em xem.."

Tưởng Huy Âm cắn răng nức nở, nước mắt lưng tròng: "Anh hai, em có phải em gái của anh không? Sao anh lại giúp cho người ngoài?"

"Cô ấy.. cô ấy không phải người ngoài." Tưởng Dật Hải ấp úng một chút: "Nếu Hề Hề đã thích bức họa này đến vậy, thì em.."

Tưởng Huy Âm rốt cuộc kích động không chịu nổi nữa, cô ta quăng tấm bảng sai một bên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng. Không còn Tưởng Huy Âm ở đây phá rối, Cố Hề Hề đã lấy được bức tranh cung nữ thời Đường một cách thuận lợi.

Ánh mắt Tiêu Hằng thoáng có chút kiến nghị phản đối.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: "Tôi mua bức họa này bằng tiền của mình, không phải tiền của Doãn Tư Thần. Tôi là đại cổ đông của tập đoàn Doãn thị, mỗi năm lợi nhuận từ cổ tức đều hơn chục tỷ, tôi mua một bức tranh thì anh có ý kiến gì không?"

Tiêu Hằng thiếu chút nữa hận không thể tự cắn đầu lưỡi của mình, ậm ừ trả lời: "Tôi không có ý kiến."

Nhìn bộ dáng Tiêu Hằng bị chỉnh mà Tiểu Vương không nhịn được, liền bật cười. Bất quá, cô vẫn còn nhớ đây là anh họ của cô, là thủ lĩnh nhóm trợ lý, tức khắc quay mặt đi, không dám để Tiêu Hằng nhìn thấy cô đang cười.

Cố Hề Hề cũng nhịn được mà nở nụ cười.

Lúc này, Tưởng Dật Hải ở bên cạnh nở nụ cười chúc mừng: "Chúc mừng em, Hề Hề."

"Cảm ơn anh." Cố Hề Hề cười tủm tỉm đáp lại.

Các khách ở phòng VIP xung quanh náo nhiệt chúc mừng, Cố Hề Hề lễ phép đáp lại từng người.



Ánh mắt Tưởng Dật Hải loé lên, nói: "Em thích tranh cổ sao? Anh cũng có không ít các bức họa cổ, nếu em thích thì anh sẽ tặng em vài bức."

Cố Hề Hề bật cười: "Không cần đâu, những đồ như vậy quý lắm, vô công bất thụ lộc, em không dám nhận."

Đáy mắt Tưởng Dật Hải hơi thất vọng: "Không sao, dù sao những cổ vật như vậy chỉ có giá trị khi có người biết thưởng thức."

Cố Hề Hề cười cười, không nói gì.

"A.. Chúng ta cùng đi dùng cơm nhé?" Tưởng Dật Hải âm trầm một lúc, anh chủ động tìm một cái cớ: "Vừa rồi Huy Âm nhất thời trẻ con ham vui, làm em phải tốn nhiều tiền."

Cố Hề Hề lắc đầu nói: "Em không để ý đâu. Chắc phải bữa khác mới dùng cơm với anh được, chốc lát nữa em có việc phải đi rồi."

Nghe lời từ chối của Cố Hề Hề, đôi mắt Tưởng Dật Hải trong nháy mắt tối lại: "Cũng được, đợi dịp khác em rảnh vậy."

Cố Hề Hề nhờ Tiểu Vương dìu cô đứng dậy, cười nói: "Anh họ, em có việc đi trước, không hàn huyên tiếp với anh được. Cáo từ!"

"À được, em đi cẩn thận." Tưởng Dật Hải đứng lên, một thân phong thần tuấn lãng hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt phụ nữ, nhưng tầm mắt của anh chỉ nhìn Cố Hề Hề.

"Được, hẹn gặp lại." Cố Hề Hề gật gật đầu, cô cùng Tiểu Vương và Tiêu Hằng rời khỏi phòng VIP.

Khi rời khỏi sảnh chính của hội đấu giá, Tiểu Vương đi lấy vật phẩm vừa mua được, còn Cố Hề Hề và Tiêu Hằng đi xuống bãi giữ xe ở tầng hầm.

Thời điểm bước ra khỏi thang máy, đột nhiên ở sau lưng có bóng người vọt ra, hung hăng đẩy Cố Hề Hề sang một bên. Cố Hề Hề không kịp đề phòng nên lập tức lảo đảo, với tư thế này nếu ngã thì đứa bé trong bụng nhất định sẽ gặp nguy hiểm!

Nói thì chậm, nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh.

Chỉ trong tích tắc Tiêu Hằng đã xoay người xông ra ngoài, đứng ngay trước mặt Cố Hề Hề. Thân thể cô chao đảo không khống chế được mà va vào người Tiêu Hằng. Cánh tay mạnh mẽ của Tiêu Hằng tức thì đỡ lấy cơ thể của cô, chật vật lắm mới giúp cô thăng bằng lại.

"Khốn kiếp!" Tiêu Hằng muốn đi tìm kẻ vừa rồi để tính sổ, nhưng đối phương đã nhanh như chớp biến mất dạng!

Lúc này Cố Hề Hề vẫn chưa hoàn hồn, Tiêu Hằng cũng không dám buông cô ra, nên chỉ trơ mắt để kẻ kia chạy thoát. Người này nhất định là cố ý! Mục tiêu chính là đứa bé trong bụng Cố Hề Hề!

"Cảm ơn." Chừng năm giây sau, Cố Hề Hề mới phục hồi tinh thần.

Khi nghe được lời cảm tạ của Cố Hề Hề, Tiêu Hằng mới phát hiện ra mình còn đang dùng tay đỡ thân thể của cô. Cánh tay Tiêu Hằng nhất thời đông cứng lại, sau đó mới thu tay về, ánh mắt nhìn Cố Hề Hề lại càng có vẻ như đang lên án!

"Người đó rõ ràng là nhằm vào cô! Cô đi ra ngoài có thể mang theo nhiều người bên cạnh hơn được không?" Tiêu Hằng không hề khách khí mà chỉ trích.

Cố Hề Hề cười khổ, thật sự cô không thích mang theo quá nhiều vệ sĩ, cô cảm thấy như vậy thật gò bó và mất đi thú vui của cuộc sống thảnh thơi. Nhưng vừa rồi quả thật là nhờ Tiêu Hằng đã cứu mình, nên cô không có lời nào để biện hộ cả!



Cố Hề Hề chỉ đành thở dài một tiếng: "Thật xin lỗi, đã làm anh liên lụy."





Tiêu Hằng vốn dĩ đang bực dọc khó chịu, nhưng vì câu xin lỗi này mà những lời chưa nói liền im bặt. Nếu Cố Hề Hề là một tiểu thư nũng nịu không biết lý lẽ, anh nhất định sẽ cáo trạng với Doãn Tư Thần.





Nhưng Cố Hề Hề lại không phải người như vậy, cô trầm tĩnh, thanh nhã và nhẹ nhàng, nếu bản thân đã làm sai thì nhất định chủ động xin lỗi, tuyệt nhiên không đùn đẩy trách nhiệm.





Cô biểu hiện như vậy, ngược lại khiến Tiêu Hằng không thể soi mói tìm ra tật xấu gì của cô, nếu có thì chỉ là.. không thích mang theo quá nhiều vệ sĩ.





Lúc này Tiểu Vương đang ôm vật phẩm đấu giá chạy tới, một bên thấy sắc mặt khó coi của Cố Hề Hề, bên kia thấy nét mặt của Tiêu Hằng cũng chẳng tốt đẹp gì, trong lòng cô than một tiếng: Không phải anh họ đắc tội thiếu phu nhân chứ? Mình phải đứng về phía ai đây trời!