Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 334




Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thần nói Doãn lão phu nhân biết về sự tồn tại của Mã Anh Anh, cô liền nhịn không được hỏi: "Nếu bà nội đã biết, vì sao bà không vạch trần?"

Doãn Tư Thần tức khắc nở nụ cười, lắc đầu nói: "Bà nội sao có thể để mẹ anh biết chuyện này? Mã Diễm càng bị tai tiếng thì người ảnh hưởng không chỉ là Doãn Tư Dược, mà chính là Doãn gia! Rốt cuộc thì Doãn Tư Dược vẫn là con cháu của Doãn gia."

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, xem xét lại những điểm lợi và hại trong mối quan hệ này, đúng vậy, so với danh dự của Doãn gia thì một kẻ hèn mọn như Mã Anh Anh đáng là gì?

"Đúng rồi, Doãn gia đã quyết định không cho Doãn Tư Dược sở hữu cổ phần, cũng không được phép tiến vào hội đồng quản trị, huống hồ bây giờ trong tay cậu ta không có tiền, làm sao giành được quyền thừa kế?" Cố Hề Hề không nén được tò mò.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Nếu anh chết đi, và con của chúng ta không còn, thì cậu ta chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Còn có gì không chiếm được?" Doãn Tư Thần thuận miệng nói.

Sắc mặt Cố Hề Hề trắng bạch, sững sờ.



Nhìn thấy cô như vậy, Doãn Tư Thần bật cười ha hả.

Cố Hề Hề mới phản ứng lại, cô lấy tay nhéo lỗ tai Doãn Tư Thần: "Anh chọc em!"

Doãn Tư Thần cười cười: "Là em ngốc quá thôi!"

Cố Hề Hề lúc này mới khôi phục tinh thần, nếu Doãn Tư Dược có âm mưu ra tay với Doãn Tư Thần thì quả là nằm mơ giữa ban ngày. Đó chưa kể đến bên cạnh Doãn Tư Thần luôn có nhiều trợ lý và vệ sĩ, mà dù cho đơn đả độc đấu thì Doãn Tư Dược vẫn không phải đối thủ!

Nếu không thể hạ thủ với Doãn Tư Thần, vậy thì sẽ ra tay với.. chính cô?

Nhưng không đúng, dù cho cô xảy ra chuyện gì, thì tổn thất của Doãn Tư Thần chỉ là mất đi một người thừa kế, quyền làm chủ tập đoàn Doãn thị sẽ không thay đổi. Cho nên nhất định là có âm mưu khác!



Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề suy tư, chốc lát trông lại như đang tức giận, rồi chốc lát lại mang khuôn mặt đăm chiêu khó hiểu, tức khắc cảm thấy chuột đồng nhỏ của anh quả thật đáng yêu.

Anh đưa tay nhéo chóp mũi của cô, nhắc nhở một cách yêu chiều: "Em phải biết một điều, Doãn gia không chỉ có tập đoàn Doãn thị! Tập đoàn Doãn thị chỉ là một phần của Doãn gia mà thôi."

Cố Hề Hề giống như hiểu ra điều gì, nhưng còn mơ hồ, cô nghi hoặc nhìn anh: "Vậy nên?"

"Vậy nên trong khoảng thời gian này, Doãn Tư Dược túng thiếu sẽ trở nên điên cuồng đi kiếm tiền. Sắp cuối năm, cậu ta phải cố gắng lấy lòng bà nội, ở Doãn gia, bà nội là chỗ dựa duy nhất của Doãn Tư Dược. Mà qua những chuyện vừa xảy ra, Doãn Tư Dược đã bị lừa lấy hết tài sản, nhất định sẽ khiến bà nội xót thương và sẽ bỏ tiền cho cậu ta nhiều hơn. Em có nhớ bữa trước khi chúng ta trở về đại trạch dùng cơm, cậu ta đã làm bộ dáng sợ hãi, đúng không? Cậu ta càng như vậy, thì bà nội sẽ càng xót cháu của mình. Đừng quên một điều, người nắm quyền Doãn gia vẫn là bà nội! Nếu bà chịu chi tiền ra, Doãn Tư Dược vẫn có thể có cơ hội vực dậy."

Doãn Tư Thần phân tích rất triệt để, Cố Hề Hề tức thì hiểu rõ!

"Cho nên mục tiêu của Doãn Tư Dược lần này không phải tập đoàn Doãn thị, mà chính là sản nghiệp của Doãn gia ở nước ngoài. Dã tâm của Doãn Tư Dược đúng là rất lớn!" Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên mạt cười nhạt: "Anh rất mong chờ xem biểu hiện của cậu ta thế nào, mong là không để anh thất vọng!"

Cố Hề Hề le lưỡi, sản nghiệp ở nước ngoài.. Doãn Tư Dược đúng là tham vọng mà!

Ai lại không biết sản nghiệp tại nước ngoài của Doãn gia đều đang nằm trong khống chế của Doãn Tư Thần? Những chuyện khác chưa nói đến, nhưng các trưởng tộc của khu vực Phi Châu, thậm chí là lãnh đạo, hoàng tộc của các quốc gia khác chỉ nhận thức Doãn Tư Thần, hoàn toàn không quan tâm đến Doãn gia!

"Thời gian này nếu không có việc gì thì em đừng chạy loạn. Cần đi ra ngoài thì nhớ mang theo nhiều người." Doãn Tư Thần lấy tay vuốt ve mái tóc của Cố Hề Hề, giọng điệu sủng nịch: "Theo quy củ thì đêm giao thừa năm nay chúng ta sẽ đến đại trạch của Doãn gia, em nên sớm chuẩn bị mọi thứ đi."



Cố Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu.

Cô không ngờ mình chỉ tùy tiện đi dạo phố, cuối cùng lại phát hiện ra chuyện thú vị. Hiện tại Doãn Tư Dược đã lọt vào tầm ngắm của Doãn Tư Thần, hiển nhiên Cố Hề Hề sẽ không cần bận tâm nữa.

Ngay khi Cố Hề Hề cho rằng chính mình và Mã Anh Anh sẽ không có liên quan gì, thì vận mệnh lại đẩy họ gặp nhau.

Ngày hôm nay, Cố Hề Hề vừa hoàn tất lớp học cho sản phụ thì nhận được điện thoại, có một tổ chức bán đấu giá gọi cho cô, họ biết cô thích bức tranh cung nữ thời Đường nên nhân dịp buổi đấu giá bức tranh này thì liền gọi báo cho cô một tiếng.

Cố Hề Hề nghe xong thì mang theo trợ lý đến buổi đấu giá. Cô đã thích bức họa này từ lâu, đúng lúc đang cần chuẩn bị quà cho Doãn phu nhân nên càng háo hức.

Bước vào triển lãm bán đấu giá, Tiểu Vương đem thư mời cho người phục vụ xem. Mọi người tức thì nhận ra thân phận của Cố Hề Hề, nên tuyệt nhiên không dám chậm trễ, tích tắc sau đã có người bước ra dẫn cô đến sảnh phòng chính.

Lúc đi ngang qua hành lang, Cố Hề Hề nghe được một tiếng quát mắng rất chanh chua: "Mắt của cô để đâu vậy hả? Đi đứng kiểu gì vậy?"

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi không thấy được cô đột nhiên đi tới.." Giọng nữa trả lời có vẻ sợ hãi.

"Nói vậy là có ý gì? Ý là không muốn tiếp đón tôi? Cô tên gì hả? Có phải muốn nghỉ làm luôn hay không?" Giọng nói điếng tai lại vang lên.

Cố Hề Hề nghe thanh âm này có phần quen quen, cô quay đầu nhìn Tiểu Vương. Tiểu Vương suy tư một chút rồi nói: "Hình như là giọng của Tưởng gia đại tiểu thư."

Tưởng Huy Âm? Cô ta cũng tới đây?

Cố Hề Hề định bước qua xem, Tiểu Vương lập tức ngăn cản: "Thiếu phu nhân, chị định can thiệp vào chuyện này sao?"

Cố Hề Hề thở dài một tiếng, nói: "Nếu thật là Tưởng Huy Âm thì chị không mặc kệ được. Cô ta làm ảnh hưởng danh dự của Tưởng gia, đối với Doãn gia cũng là điều bất lợi."

Tiểu Vương nghĩ nghĩ cảm thấy hợp lý, nên không ngăn cản nữa.

Cố Hề Hề bước tới, vừa vào cửa quả nhiên thấy Tưởng Huy Âm lấy tay đẩy ngã cô gái kia vào vách tường một cách thô bạo. Mà cô gái này.. nhìn quen mắt lắm!

Đây không phải Mã Anh Anh, em gái Doãn Tư Dược sao? Sao lại cùng ở đây?

Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, lần này là cô tự tìm phiền phức rồi!

Nếu sớm biết người bị Tưởng Huy Âm bắt nạt là Mã Anh Anh, thì cô sẽ không ra mặt mà để Tiểu Vương vào đây là được. Nhưng lúc này cô muốn bỏ đi thì đã muộn, bởi vì cả Tưởng Huy Âm và Mã Anh Anh đều đã thấy cô.

"À, chị nghe có tiếng ồn, không biết xảy ra chuyện gì nên mới đến đây xem." Cố Hề Hề đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.

Mã Anh Anh thấy Cố Hề Hề, tức khắc khóc to lên: "Vị phu nhân này, xin chị cứu em! Em thật sự không cố ý đụng vào người vị tiểu thư này!"

Cố Hề Hề chưa kịp nói gì, thì sắc mặt Tưởng Huy Âm đã tối sầm: "Chị dâu? Sao chị lại đến đây? Chị muốn tham gia buổi đấu giá?"



Trong lòng Cố Hề Hề thầm nghĩ, hỏi câu này không phải thừa lắm sao? Người ta đến đây không phải tham gia buổi đấu giá thì là vì cái gì chứ?

Mã Anh Anh nghe vậy, liền biết hóa ra vị phu nhân đang mang thai này lại quen biết với cô tiểu thư chua ngoa, trong mắt đã hiện lên tia tuyệt vọng.

Cô chỉ là một người làm công bình thường, sao có thể so với các quý nhân hào môn? Hai người họ lại là thân thích quen biết, nhất định không đứng về phía cô, cô chỉ là người ti tiện thường dân!

Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: "Em họ, tốt xấu em cũng là Tưởng gia đại tiểu thư, nếu có thể thì hãy khoan dung độ lượng với người khác. Tưởng gia và Doãn gia là môi hở răng lạnh, nếu làm ồn lên thì chính là ảnh hưởng danh tiếng của cả hai gia tộc."

Tưởng Huy Âm trừng mắt liếc nhìn Mã Anh Anh một cái, rồi quay sang nói với Cố Hề Hề: "Được, hôm nay xem như nể mặt chị.."

Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, nói Tiểu Vương bước tới đỡ Mã Anh Anh đứng lên, hỏi thăm một hai câu rồi dìu cô ta ra ngoài.

Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Chị không quấy rầy nhã hứng của em nữa, tạm biệt."

Đối với Tưởng Huy Âm, tránh được thì nên tránh, nếu không phải vừa rồi vì giúp đỡ Mã Anh Anh đáng thương thì Cố Hề Hề hoàn toàn không muốn bước vào. Cố Hề Hề vừa rời khỏi, ánh mắt Tưởng Huy Âm tràn ngập hận ý nhìn theo bóng dáng của cô.

Cô ta bất quá chỉ là dạy dỗ một người phục vụ, vậy mà Cố Hề Hề lại can thiệp?

Cố Hề Hề, cô cố ý muốn đối đầu với tôi sao? Nhất định là vậy!

Cố Hề Hề, tốt nhất đừng để rơi vào tay của tôi, nếu không..

Cố Hề Hề dẫn theo Tiểu Vương đến phòng VIP, lúc này Tiêu Hằng ở bên cạnh mang vẻ mặt không tán thành nhìn cô.

Tài xế kiêm vệ sĩ hôm nay chính là Tiêu Hằng. Từ lúc Doãn Tư Thần biết được ý định của Doãn Tư Dược thì anh đã an bài cho Tiêu Hằng ở bên cạnh cô, cho nên chuyện vừa rồi Tiêu Hằng đã chứng kiến toàn bộ.

"Thiếu phu nhân." Tiêu Hằng chờ Cố Hề Hề bước vào, liền mở miệng: "Tưởng đại tiểu thư dù sao vẫn là người của Tưởng gia, thiếu phu nhân tùy tiện can thiệp e là không thích hợp?"

Cố Hề Hề lấy tay đỡ trán, sao cô lại quên mất người này chứ? Từ ngày đầu tiên gặp mặt thì anh ta đã không vừa mắt cô rồi.. Nếu không phải thái độ ghét bỏ cô không quan tâm việc mình mang thai, thì sẽ lại chỉnh sửa hành vi của cô đối với Doãn gia.

Dường như hình ảnh của cô ở trong mắt Tiêu Hằng quả thật là không đạt bất kỳ tiêu chuẩn nào. Nếu không phải Doãn Tư Thần yêu cô, không chừng Tiêu Hằng sẽ bỏ cô vào thùng giấy đóng gói rồi quăng ra ngoài mất!

"Tưởng Huy Âm luôn luôn kiêu ngạo ngang bướng, tổn hại không chỉ là danh dự của Tưởng gia. Huống chi, tôi đã có lời hứa sẽ đối xử tử tế với người của Tưởng gia." Cố Hề Hề bất đắc dĩ giải thích: "Tiêu Hằng, nếu anh không cam lòng đi theo tôi, tôi có thể nói với Tư Thần thay đổi người khác."



Tiêu Hằng nghẹn họng: "Tôi không có ý này.."





Cố Hề Hề tiếp tục thở dài: "Dù anh có ý đó thì cũng không sao.."





"Tôi.. tôi không có!" Tiêu Hằng cứng họng.





Cố Hề Hề lười không muốn nói chuyện với người này, cô để Tiểu Vương dìu mình ngồi xuống ghế, từ vị trí phòng VIP này có thể quan sát hết diễn biến của cuộc đấu giá.





Tiểu Vương đưa cho Cố Hề Hề một cái Ipad, cô lướt trên màn hình xem những sản phẩm được bán đấu giá ngày hôm nay, ngoài bức tranh cung nữ thời Đường thì còn rất nhiều thứ thú vị.