Kim Ngọc ngồi bên ngoài ghế chờ đến giờ coi phim. Hai phần bắp nước trên tay làm cho cô nặng lòng. Đây là lần đầu cô được đi xem phim rạp, cô đã rất háo hức. Đời cô bị bỏ rơi nhiều rồi nhưng không hiểu sao mỗi lần bị bỏ rơi cô vẫn không tài nào làm quen nổi.
Bỗng có tiếng nam cợt nhả
vang lên:
"Ôi trùng hợp thế nhỉ? Lại có thể gặp cô ở đây."
Kim Ngọc ngẩng mặt nhìn lên thì thấy Tử Kiệt đang đi cùng một cô gái xinh đẹp khác. Tử Kiệt vẫn cay cú chuyện lúc sáng nên bĩu môi nói:
"Tôi tưởng cô tốt đẹp thế nào, ai dè cũng chỉ là loại con gái ham tiền, giả vờ ngoan ngoãn để cua đại gia."
Kim Ngọc tức giận siết chặt tay, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Tử Kiệt lại càng hối hận vì từng mê muội anh ta. Thậm chí còn có ý định trao thân để có được tình cảm của anh ta nữa. Cũng may là cô kịp thời nhận ra. Tử Kiệt thấy cô ngồi có một mình thì hỏi:
"Thế tên nhà giàu đó của cô đâu rồi? Cô ngồi bơ vơ ở đây có phải là bị cho leo cây rồi không? Đã nói cô đừng có ảo tưởng về mình mà. Có chút nhan sắc liền tưởng mình là mỹ nữ vạn người mê hay sao? Nếu cô cúi đầu cầu xin lỗi, tôi có thể suy nghĩ về việc chấp nhận cô quay lại làm người yêu của tôi đấy"
Kim Ngọc tức giận định đứng lên bật lại thì đã bị một cánh tay nắm cản lại. Thấy Lục Dương xuất hiện mặt của Tử Kiệt lập tức tối tăm. Cậu ta sợ quá nên cùng cô bạn gái mới lùi về sau một bước. Lục Dương nhìn cậu ta với ánh mắt đằng đằng sát khí:
"Tôi đã nói cậu phải tránh xa Kim Ngọc ra rồi cơ mà. Cậu không hiểu tiếng người à?"
"Nói cho cậu biết, Kim Ngọc chính là người con gái xinh đẹp nhất. Không có bất cứ cô gái nào xinh đẹp hơn cô ấy. Cô ấy xứng đáng có được người đàn ông hoàn hảo nhất ở bên cạnh mình. Thứ dòi bọ rác rưởi của xã hội như cậu, có làm đá lát đường cũng không xứng để Kim Ngọc dẫm lên. Nghe rõ chưa!"
Lục Dương không quên nhắc nhở cô gái đang đi cạnh cậu ta:
"Cô cho rằng cái tên bần tiện này xứng đáng với cô à? Hôm nay hắn chà đạp người con gái này, hôm sau sẽ đến lượt cô đấy."
Lục Dương lại chỉ tay vào gương mặt khiếp hoảng của Tử Kiệt và nói:
"Tôi không chỉ có thể cho Kim Ngọc tiền mà còn cho cô ấy sự tử tế. Còn cậu? Ngoài việc tiêu tiền của gia đình thì cậu có gì? Chăng có gì, vừa nghèo vừa hèn"
Lục Dương cười nhếch môi khinh bỉ rồi quay lại nắm tay Kim Ngọc
"Đi thôi, chúng ta không nên coi phim chung rạp với lũ gián này.
Trước một màn xuất hiện đầy điện ảnh của Lục Dương khiến Kim Ngọc không thích ứng kịp. Cô cứ như vậy mà nương theo bước chân anh rời khỏi rạp phim. Khi ngồi trong xe rồi cô vẫn còn chưa hoàn hồn. Thấy cô cứ ôm chặt hộp bắp nước, mắt mở to khiến cho Lục Dương hơi chạnh lòng. Anh nhẹ nhàng lấy bắp nước ra khỏi tay cô rồi nói:
"Mọi chuyện đã xử lý xong rồi. Cô không cần phải căng thẳng như thế nữa. Tôi thấy cô đối với tôi cãi có trượ câu nào đâu. Cơ mà sao với người khác lại chỉ biết câm nín thế?"
Kim Ngọc vẫn không đáp nổi, cô buồn bã cúi mặt. Lục Dương thấy vậy thì lái xe rời khỏi hầm và nói:
"Chúng ta đi đâu đó hóng gió vậy. Chắc cô cũng không muốn về nhà lúc này đâu"
Lục Dương chở Kim Ngọc đến một quán cà phê tên Mer bên trong công viên gần bờ sông, khá yên tĩnh lại có vị trí ngắm cảnh khá đẹp. Là quán cà phê tự phục vụ nên Lục Dương tự đi lấy đồ uống rồi quay lại.
Anh vẫn thấy Kim Ngọc đăm chiêu buồn bã nhìn ra dòng sông tĩnh lặng thì nói:
"Chuyện buồn mà giữ trong lòng không nói ra thì cô sẽ không bao giờ thoải mái được đâu. Nào! Hôm nay tôi sẽ làm cái giếng, cô hãy ném hết nỗi buồn vào cái giếng rồi quên hết nó đi."
Kim Ngọc thấy anh chân thành muốn cô vui nên cũng gỡ bỏ một chút phòng bị. Cô kể cho anh nghe về chuyện tình cảm của mình và Tử Kiệt. Cô không thể ngờ con người ta có thể lật lọng nhanh như vậy.
Lục Dương nghe xong tâm sự của cô liền có chút thiện cảm, hóa ra cô cũng là một cô gái hiền lành tốt bụng chứ không phải kiểu con gái đa mưu toan tính và hám danh lợi. Ban đầu anh còn hiểu lầm cô tiếp cận gia đình anh vì tiền nhưng có lẽ là anh đã hiểu sai về cô rồi.