Kim Ngọc đang cắm đầu đi vào trường thì bị cô bạn thân Thiên Thư bá cổ làm giật hết cả mình. Thiên Thư hào hứng hỏi
"Trời ơi bạn tôi! Có phải bạn tôi đã tìm được người yêu tổng tài rồi không? Trời ạ! Tôi đã nói rồi mà, xinh đẹp và giỏi giang như mày thì nhất định chỉ có thể cưới đại gia thôi."
Kim Ngọc cười đáp:
"Thôi đi! Không có chuyện đó đâu."
"Thế người đàn ông ngầu ơi là ngầu đó là ai? Đừng nói là người quen, tao không tin đâu. Mày làm gì còn người quen nào, hơn nữa làm gì có ai lại giàu có và đẹp trai như thế."
Kim Ngọc thở dài
"Ừ! Không phải người quen. Nhưng cũng không phải người yêu như mày nói đâu. Đừng có hỏi nữa. Tôi đang rối bời lắm."
Thiên Thư thấy vậy lại càng muốn trêu chọc cô
"Ui chà! Rối bời vì được tổng tài đến tận trường quan tâm bảo vệ à? Khoái quá còn gì, ban nãy nhìn mặt cái tên Tử Kiệt đó teo lại như trái táo tàu mà tao đã gì đâu. Lúc mày bị hắn ta chặn đường tôi đã muốn bay vào đấm cho lão ta một trận rồi, may mà có tổng tài đến kịp."
Thiên Thư lại nhảy lên kẹp cổ Kim Ngọc:
"Này! Mau kể hết mọi chuyện cho tao nghe đi, tao là tao thấy dạo này mày có nhiều chuyện giấu diếm tao lắm đó nhé."
Hai cô gái vui vẻ dắt tay nhau vào giảng đường. Kim Ngọc đành phải kể lại mọi chuyện cho Thiên Thư nghe, dĩ nhiên là trừ cái việc cô trở thành dâu tương lai của tập đoàn OCB.
Buổi tối, bà nội không cho hai bạn trẻ được ở yên trong nhà nên bắt Lục Dương đưa Kim Ngọc đi xem phim. Trong khi đợi Kim Ngọc thay đồ, Lục Dương ở ngoài sân chờ. Anh mặc áo phông quần kaki khá bình thường nhưng vẫn không át đi nổi vẻ điển trai của mình.
Đang sốt ruột muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì anh thấy Kim Ngọc bước ra. Cô mặc áo thun trắng, quần jean bình thường nhưng là lần đầu anh thấy cô xõa tóc. Mái tóc dài đen óng ả thẳng tắp buông ngang lưng. Tự nhiên anh lại thấy cô toát lên một vẻ gì đó giản dị nhưng lại rất cuốn hút.
Cô ngồi vào xe, ngược lại với thái độ bướng bỉnh lúc sáng, bây giờ cô đối với anh đã hơi khiêm nhường. Cô mỉm cười nhẹ rồi nói:
"Xin lỗi đã để anh đợi."
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm, cô còn sợ anh chửi nên mặt lập tức nghiêm lại. Lục Dương bây giờ mới thoát được khỏi mơ hồ. Anh vội quay qua tập trung lái xe. Trong xe yên ắng đến ngột ngạt. Kim Ngọc tìm cách bật nhạc cho đỡ ngượng thì lại không biết bấm thế nào. Cô bấm vào cần gạt nước làm cho cả tầm nhìn bị xe mất. Cô bối rối xin lỗi rồi bấm loạn cả lên làm Lục Dương phải vội vàng giữ cổ tay cô lại:
"Đủ rồi!"
Kim Ngọc lo lắng nhìn anh, thấy mặt anh lại nghiêm như lúc sáng thì hơi rén. Anh thấy cô nhìn mình với ánh mắt sợ hãi thì sửa giọng lại cho dễ nghe hơn chút:
"Được rồi, cô muốn nghe nhạc phải không? Để tôi làm"
Kim Ngọc gật đầu, gượng gạo ngồi lại vị trí cũ:
"Vâng! Cảm ơn anh."
Nhạc được bật lên, không khí trong xe đã dễ chịu hơn hẳn. Kim Ngọc lâu lâu lại lén nhìn qua Lục Dương thăm dò. Anh thấy thế thì hỏi:
"Cô muốn nói gì với tôi à?"
Cô ấp úng nói:
"À tôi... tôi muốn cảm ơn anh."
"Chuyện gì?"
"Là chuyện ở trường lúc sáng
"Không có gì. Tôi chỉ là nghe không lọt tai mấy lời nói đó thôi."
"Vâng."
Hai người vào mua vé và mua bắp rang xong. Kim Ngọc buồn đi vệ sinh nên để Lục Dương đứng đợi một lúc. Cô vừa quay lại thì anh đã giơ điện thoại lên chụp hai người cùng tấm vé xem phim. Kim Ngọc bị tấn công liên tục nên chỉ biết đứng im. Xong thủ tục báo cáo với phụ huynh Lục Dương đưa bắp và nước cho Kim Ngọc cầm rồi nói:
"Cô vào xem phim đi. Khi nào xong thì tự đón xe về."
Kim Ngọc ngạc nhiên hỏi:
"Anh không vào xem à?"
Lục Dương hững hờ đáp:
"Cô nghĩ tôi có hứng vào xem phim với cô à? Tôi chỉ không muốn bà tôi buồn thôi. Đã lỡ mua rồi thì cô vào xem đi."
Kim Ngọc cảm thấy hơi hụt hẫng, cô biết anh không thích cô, nhưng mà làm đến mức này thì đúng là buồn thật, anh ghét cô đến vậy sao? Kim Ngọc tỏ ra bình thường dù trong lòng không thoải mái lắm:
"Vâng! Vậy anh đi đi ạ"
Lục Dương không chút chần chừ mà quay bước đi ngay. Xuống đến nhà xe, tìm chìa khóa xe trong túi thì nhận ra mình quên đưa vé cho Kim Ngọc. Thế là anh phải đành quay ngược lên rạp phim một lần nữa