*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nháy mắt dương v*t hắn bị vách thịt co rút không ngừng vì cao trào của đối phương chặt chẽ hút vào. Khoái cảm được mút lấy liên tục làm cho Lục Nghiễn Chi tê cả da đầu. Hắn phát ra tiếng rên rỉ trầm muộn, đồng thời tăng nhanh tần suất đâm thọc, sau một trận thao lộng mới đột nhiên mạnh mẽ vùi dương v*t vào thật sâu trong huyệt động đối phương, đồng thời ngắt lên vòng eo không ngừng run rẩy của cậu, bắn tất cả tinh dịch vào cơ thể Mục Đông.
—
Vì bị bắn vào trong mà Mục Đông sinh ra một cảm giác căng đầy khác thường. Lục Nghiễn Chi bắn rất sâu, điều này khiến cậu không chịu nổi sợ đến run cả người, thậm chí còn không nhịn được lấy tay ôm bụng mình. Cậu đang hoảng hốt chưa kịp thoát khỏi dư vị cao trào thì cảm giác được đối phương khép hai chân đau đớn mệt mỏi của mình lại, ôm lấy cậu rút dương v*t trong thân thể ra.
Nhất thời Mục Đông cảm thấy đồ vật ngậm bên trong hậu huyệt muốn chảy ra, làm cậu theo bản năng co chặt huyệt đạo lại.
Sau khi rút khí cụ ra Lục Nghiễn Chi liền ôm Mục Đông một lát rồi mới thả cậu xuống. Hai chân cậu mềm nhũn gần như không đứng nổi, cứ siết chặt lấy quần áo hắn không dám buông tay, thậm chí còn không tự chủ được dựa vào người hắn.
Hắn ôm cậu vào lòng một lúc, chờ tới khi hô hấp Mục Đông bình tĩnh lại mới hôn lên thái dương cậu, sau đó vỗ nhẹ lưng.
“À, tôi quên mất nơi này không thể tắm được. Thứ bắn vào phải làm sao đây, cậu muốn ngậm nó như vậy về nhà à?”
Mục Đông vất vả lắm mới lấy lại sức nhanh chóng đỏ mặt trở lại, gần như cùng lúc đó cậu cảm giác có thứ gì vô cùng nóng ướt chảy xuống thuận theo đôi chân trần trụi của mình.
Cậu ngay lập tức nhận ra đây là chuyện gì, nháy mắt cứng hết người lại.
Lục Nghiễn Chi dễ dàng phát hiện đối phương đột nhiên căng thẳng. Hắn hơi nhướng mày, duỗi tay sờ soạng bắp đùi cậu một lát.
“Ồ, chảy ra rồi? Tôi nhớ lúc nãy mình bắn vào rất sâu, vì mặt sau bị tôi chơi không khép lại nổi nên mới không giữ bên trong được sao.”
Mục Đông vì câu trêu đùa này mà phát ra tiếng nghẹn ngào khó chịu. Cậu không nhịn được lắc lắc đầu, lại dựa trán vào bả vai đối phương, run rẩy cả người không chịu ngẩng đầu lên.
Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng nở nụ cười vì phản ứng của cậu. Hắn dùng bàn tay dính đầy tinh dịch bóp mông đối phương một phát, sau đó vỗ vỗ đầu cậu, kéo người ra khỏi lồng ngực mình.
“Được rồi, không bắt nạt cậu nữa. Trong túi cậu có giấy ăn không, thu dọn một chút mặc quần áo vào, tôi đưa cậu về nhà.”
Biểu tình trên mặt Mục Đông vẫn cứng ngắc như cũ. Cậu mím môi gật đầu một cái, sau đó cầm túi của mình lấy khăn giấy ướt và giấy ăn ra.
Hai người mau chóng sửa sang lại bản thân cho sạch sẽ rồi mặc quần áo lại đàng hoàng. Mục Đông mới bị dằn vặt cật lực, đương nhiên không cần động tay vào việc thanh lý hiện trường gây án. Lục Nghiễn Chi chỉ mất hai phút đã lau sạch bệ giảng và mặt đất dính đầy tinh dịch. Mục Đông yên lặng liếc nhìn cây lau nhà dựng trong góc phòng, âm thầm cầu mong người dùng nó sẽ không nhận ra thứ ấy đã từng lau dọn tinh dịch.
Lúc Lục Nghiễn Chi lái xe chở đối phương chạy ra đường chính đã là hơn chín giờ tối.
Nhà Mục Đông cách trung tâm thành phố khá xa, cho dù nói giao thông thuận lợi thì cũng mất hơn nửa giờ lái xe.
Lục Nghiễn Chi mở định vị chạy theo con đường chỉ dẫn trên bản đồ. Dọc đường hai người đều rất im lặng, bản thân hắn khi lái xe cũng không thích nói nhiều, cho nên trong xe chỉ có tiếng nhạc phát ra từ máy hát.
Các đĩa CD trong xe hắn đều do Phương Hàm đem tới, toàn là nhạc cổ điển thư giãn. Khi bản ‘La Fille aux cheveux de lin’ vang lên, Lục Nghiễn Chi vừa vặn gặp đèn đỏ.
Hắn dừng xe gõ ngón tay lên vô-lăng theo nhịp điệu bản nhạc, vô tình quét mắt về phía Mục Đông mới đột nhiên phát hiện lông mày cậu nhíu chặt, đồng thời khẽ khàng di chuyển tư thế nhiều lần.
“Không thoải mái?”
Lục Nghiễn Chi thuận miệng hỏi một câu, lại khiến đối phương lập tức đanh người lại, không dám động đậy nữa.
“Không…” Mục Đông há miệng phủ nhận theo bản năng. Nhưng vừa nghiêng đầu qua cậu liền phát hiện Lục Nghiễn Chi đang nhìn mình với vẻ mặt thản nhiên, chỉ nhìn nhau hai giây thôi đã thấy không dễ chịu rồi. Cuối cùng cậu đành nhép môi, rũ mắt xuống nhẹ giọng thừa nhận, “Có hơi đau.”
Trên thực tế không chỉ hơi đau mà thôi.
Cho dù Lục Nghiễn Chi có mở rộng đầy đủ thì đối với cơ thể quá thiếu kinh nghiệm như cậu mà nói, trận làm tình vừa rồi vẫn quá mức kịch liệt. Cậu cũng không phải bị thương, nhưng cao trào vừa qua đi thì tất cả khoái cảm đều dịu xuống, thứ còn dư lại chỉ có hậu quả vì sinh lý không thích ứng được.
Hiện giờ không chỉ eo và chân cậu đau đớn mệt mỏi, mặt sau bị sử dụng quá độ cũng căng đau không thôi, khiến cậu ngồi chẳng yên. Phản ứng bây giờ của cậu chỉ mới là bắt đầu, chờ lát nữa về nhà có lẽ đến bước chân cũng sẽ không bình thường chút nào.
Thế nhưng đương nhiên Mục Đông không có quyền oán hận về việc này. Đây là nghĩa vụ cậu phải thực hiện, huống chi cậu cũng không hề bị ép buộc. Mục Đông biết rõ vừa nãy bản thân mình hưng phấn và hưởng thụ đến mức nào.
Cậu nhúc nhích hạ thân tìm cho mình một tư thế dễ chịu. Mà ngay lúc Mục Đông đang buồn rầu nghĩ xem phải giải thích lý do về muộn và ‘bị thương’ với ông mình thế nào thì người bên cạnh lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lục Nghiễn Chi vò tóc Mục Đông thành rối như tơ vò, sau đó xoa xoa vành tai đối phương, khiến cho cậu run lên, bên tai cũng tê dại một hồi.
“Ngả lưng ghế xuống đi, nghiêng người nằm nghỉ một lát.”
Mục Đông gần như ngay lập tức làm theo đề nghị này. Nhưng cậu sờ tay vào dây an toàn trước người chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Sẽ bị camera quay lại.”
Lục Nghiễn Chi nghe thế cũng không kiên trì nữa. Không phải hắn sợ máy quay, chẳng qua là cảm thấy ngả ghế nằm ngang xuống trong lúc lái xe quả thực có chút thiếu an toàn.
Lúc này đèn xanh sáng lên, hắn nhấn ga tiếp tục chạy về phía trước. Con đường này hơi vắng, phía sau hắn gần như không có chiếc xe nào. Vì vậy hắn chạy chậm lại, nói chuyện với đối phương để phân tán sự chú ý của cậu.
“Sau khi về nhà nhớ rửa sạch sẽ, bên trong hậu huyệt cậu vẫn còn tinh dịch khô lại chưa chảy ra, nếu không xử lý cho xong thì sẽ khó chịu.”
Vành tai Mục Đông không khống chế được đỏ lên, nghiêm mặt “Ừ” một tiếng rồi lại cúi xuống nhìn chằm chằm vào đầu gối mình, không dám ngẩng lên.
“Biết làm sao để lấy tinh dịch bên trong ra không?” Lục Nghiễn Chi tùy ý hỏi, dường như hắn cũng không cảm thấy vấn đề này có gì đáng xấu hổ.
Nhưng Mục Đông đang mím chặt môi lại không biết nên trả lời ra sao. Thực tế cậu quả thực… không biết. Thế nhưng trực giác cậu cảm thấy nếu mình nói cho đối phương điều này thì nhất định sẽ bị hắn đùa bỡn.
Quả nhiên, Lục Nghiễn Chi thấy cậu không lên tiếng liền trực tiếp ngầm thừa nhận rằng cậu không biết.
“À, vừa nãy tôi bắn sâu như vậy, cậu nhất định phải rửa cho sạch mới được.” Lục Nghiễn Chi chỉ nói câu đầu tiên đã khiến đối phương mất tự nhiên giật giật đầu gối. Dư quang hắn liếc qua vành tai đỏ rực của cậu, tâm trạng thật tốt cong môi lên.
“Lúc rửa nhớ xả vòi nước mạnh một chút, sau đó một tay đưa ra mặt sau, cắm ngón tay vào. À… ít nhất phải hai ngón, như vậy mới có thể tách miệng huyệt ra, để cho nước nóng chảy vào.”
“Sau khi luồn tay vào nhớ một ngón co duỗi, một ngón cong lên, dẫn tinh dịch ra ngoài. Còn nhớ lúc tôi mở rộng cho cậu ngón tay xuyên vào thế nào không? Cứ làm tương tự như vậy là được, thế nhưng cậu cũng không thể dùng vách thịt tự mút lấy ngón tay mình không tha như lúc đó, nếu tinh dịch bị hút vào càng sâu là toi, biết chưa.”
“Có điều tình huống bị ngón tay mình đâm đến sướng lên cũng khó tránh khỏi, nếu như thoải mái không chịu được thì cứ dùng ngón tay tách miệng huyệt rộng ra. Tôi nghĩ chuyện này cậu vẫn làm được, dù sao mới bị tôi chơi lâu như vậy, chỗ ấy chắc đã làm đến mềm nhũn. Tách ra xong nhớ dùng vòi hoa sen xả nước vào hậu huyệt, để dòng nước tụ lại thành tia phun thẳng vào.”
“À, nhưng mà kiểu này cũng có thể khiến cậu hưng phấn đó, dòng nước bắn vào đáy chậu và miệng huyệt cũng rất kích thích đúng không? Đáy chậu của cậu đã bị tôi vò tới sưng lên, có phải dù là ngồi như bây giờ nhưng nếu không cẩn thận đụng phải cũng có chút sảng khoái?”
“Nếu thực sự không được thì dùng một chai rượu cũng có thể. Xả nước vô rồi cắm miệng chai vào hậu huyệt một chút, không cần đâm quá sâu, chỉ cần đụng vào tuyến tiền liệt là được. Sau khi cắm xong thì chậm rãi rót nước trong chai vào huyệt khẩu, chờ đến khi cậu cảm thấy căng tới mức không chịu nổi thì rút chai rồi để nước chảy hết ra ngoài. Quá trình này sẽ khiến cậu có cảm giác mặt sau dường như không khống chế nổi, cậu…”
“Lục tổng! Đừng, đừng nói…” Mục Đông nghe đến đây rốt cuộc không chịu nổi phải bảo hắn dừng lại. Giọng cậu run rẩy đến mức biến đổi, hai tay càng vô thức siết chặt lấy dây an toàn trước người.
Cậu nhắm chặt mắt không nhịn được thở dốc, hai chân dùng sức khép lại, đầu gối như nhũn ra run lên một trận.
Lục Nghiễn Chi vì vậy liền ngừng nói, chậm rãi thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy chính mình hình như cũng có chút hưng phấn vì những miêu tả trắng trợn này.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái, khi thấy được bộ dạng như đang hoảng hốt của cậu trong lòng bỗng dưng ngứa ngáy cả lên. Lục Nghiễn Chi không nhịn được quét mắt xuống hạ thể Mục Đông, y như dự liệu nhìn thấy quần cậu hơi nhô lên một chút.
Lúc này hắn thấy trước đó có một nhà thuốc mở 24h, vì vậy liền tấp xe vào lề cởi dây an toàn.
“Anh… Làm gì vậy?” Mục Đông mẫn cảm rụt người lại, giọng nói vì căng thẳng mà càng thêm cứng nhắc.
“Ngồi yên đây đừng nhúc nhích, tôi đi mua thuốc.”
Lục Nghiễn Chi nói xong liền mở cửa xuống xe, vào nhà thuốc mua một tuýp thuốc giảm nhiệt giảm đau rồi quay về, tổng cộng không tới ba phút. Sau khi lên xe hắn đưa thuốc mỡ cho đối phương, trong lúc cậu chần chừ đưa tay nhận lấy thì thuận thế bắt lấy tay cậu, thăm dò áp sát vào thân thể Mục Đông.
“Hiện tại tôi hỏi cậu một câu, cậu có thể lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối.” Lục Nghiễn Chi thấy đối phương bất an đến mức không dám nhìn thẳng vào mình, nhỏ giọng chậm rãi hỏi, “Báo nhỏ, có muốn tôi giúp cậu rửa sạch mặt sau, sau đó tỉ mỉ xức thuốc mỡ cho hậu huyệt không?”