Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 52




Trên mặt đất vẫn còn vết máu và mảnh vỡ chồng chất. Gã rời đi cùng với lọ thuốc, bước chân đi thẳng không quay đầu lại.

Không phải gã chưa từng nghĩ tới trường hợp bị Hồng Trang lừa, có lẽ nàng còn có loại thuốc giải vô hại khác. Nhưng đến tận khi gã bước ra khỏi cửa chính của khách điếm, bóng dáng biến mất dưới ánh mặt trời thì gã cũng không hỏi một câu.

Yêu mà không có được, lâu dần sẽ tích thành tật. Căn bệnh của gã đã kéo dài lâu lắm rồi, hôm nay Hồng Trang chỉ cho gã thấy một con đường sáng. Cho dù đê tiện hay bỉ ổi thì gã vẫn phải cố mà đi. Giống như một đêm ấy, gã đã tiết lộ tin tức của Ân Phương Xuyên cho nàng, mượn tay nàng để giết bà ta.

Ai nói tình yêu chân thành thì không cần được đáp lại?

Con người ta luôn có những khát khao vô tận, nhưng tất cả ước muốn chỉ là ước muốn mà thôi.

Nam nhân này bị niềm hy vọng vô hình tra tấn đến nỗi không ra hình người. Có lẽ gã đã từng khí phách hăng hái, cũng từng hùng dũng oai vệ. Nhưng giờ đây gã lại lựa chọn sống thành dáng vẻ này, chẳng ai biết gã có vui vẻ hay không.

Nói cho cùng, gã cũng chỉ là một thiếu niên bị bao trùm trong làn mưa bụi ở vùng sông nước Giang Nam mà thôi. Trông thấy cô nương mặc váy hoa bước đi trên lầu cao là động tâm ngay tức thì, một lần gặp gỡ cả đời nhớ thương.

Có lẽ đây mới là kết quả mà gã muốn nhất.

*

Một ngày trôi qua khiến người ta tâm phiền ý loạn. Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau trở về Quý gia, ấy vậy mà lại gặp phải chuyện không đâu.

Hồng Trang nằm trên giường, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những chuyện mà Thích Tẫn đã kể. Hiện giờ Tạ Ly Ưu đang bị cầm tù, sống chết không rõ. Quý Chi Viễn ra tay quá ác độc, nàng không xác định liệu Quý Hàn Sơ có thể chấp nhận được hay không.

Có nên nói với chàng không? Câu hỏi này vẫn luôn tồn tại trong lòng kể từ khi nàng nghe xong tất cả chuyện đó.

Nhưng hơn hết, nàng bận tâm đến cảm giác của Quý Hàn Sơ dành cho Ân Thanh Yên, bận tâm đến ba chữ "Vị hôn thê" luôn dính trên miệng của chàng.

Nằm nghĩ một lúc thì cơn buồn ngủ ùa tới. Khả năng là do hôm nay cảm xúc lên xuống quá kịch liệt, khiến nàng tiêu hao rất nhiều sức lực nên chẳng mấy chốc nàng đã ngủ say.

Giấc ngủ yên ổn không hề mộng mị. Đến khi nàng tỉnh dậy thì trong phòng đã ngập tràn ánh hoàng hôn ấm áp, tia nắng chiều tỏa đầy phía chân trời. Nàng giật mình ngỡ như mình đang nằm trên một biển hoa rực rỡ.

Hồng Trang xoa đôi mắt, cổ họng khát khô nên nàng đứng dậy đi rót nước.

Ly nước được đổ đầy, ánh mắt nàng cũng quét xong một vòng xung quanh phòng. Trên chiếc bàn nhỏ ở mép giường có một bình rượu mà tối qua nàng uống còn dư.

Hồng Trang bỗng không còn hứng thú uống trà nữa. Nàng lấy bình rượu rồi sau đó đổ vào một ly khác, bắt đầu uống từng ngụm.

Hương vị thơm nồng của rượu khiến nỗi phiền muộn trong lòng nàng vơi đi phần nào.

Nàng đặt ly rượu lên bàn, nhớ lại hình ảnh lúc Quý Hàn Sơ che chở cho Ân Thanh Yên, khóe miệng nàng gợi lên ý cười lạnh lùng.

Nhưng lại bẹp xuống thật mau.

Hồng Trang nhụt chí đặt mông ngồi xuống sàn nhà, dựa người vào cạnh bàn. Nàng thở dài một hơi.

Cảm giác say dần xâm chiếm cơ thể, giọng nói cũng hơi khàn khàn. Rõ ràng là rượu ngon, nhưng sao lại nếm ra vị cay đắng.

"Quý Hàn Sơ......"

Hồng Trang bật cười, nàng vùi đầu vào khuỷu tay, hai tay tự ôm lấy chính mình.

Trong căn phòng trống rỗng, ánh nắng vây quanh nàng. Nàng giơ một tay lau mạnh giọt nước lăn trên gò má, nhằm giả vờ như nó chỉ vô tình xuất hiện mà thôi.

Chỉ cần không có ai nhìn thấy, thì tức là nàng không khóc.


Nhưng mà lau không hết, tại sao lau mãi cũng không hết?

- ---- "Nếu ta vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ thì sao?"

Câu nói của Quý Hàn Sơ bất ngờ vọt vào trong đầu nàng.

Hồng Trang giật mình cười ra tiếng, đôi mắt nàng đỏ lên: "Không nhớ được? Thật sự không nhớ được hay là không muốn nhớ?"

Nàng lẩm bẩm tự hỏi. Tựa như tấm gỗ không tìm được điểm tựa, cứ lênh đênh mãi trên biển khơi, muốn chạy trốn nhưng lại chẳng biết trốn ở đâu.

Cho dù có chạy đến nơi nào thì chỉ cần chớp mắt sẽ lại thấy chàng, không một chỗ nào là không có bóng hình của chàng.

Lúc chàng thâm tình, lúc chàng bao bọc, lúc chàng quyết liệt phản bội gia tộc của mình.

Hồng Trang cười rộ lên nhưng trong mắt chỉ có sự lạnh băng.

Nàng lau nước mắt: "Vốn dĩ chàng đã ở trên cao......"

Nam nhân này đã từng thức trắng đêm vùi đầu trong y thư, nghiên cứu sách cổ để tìm cách chữa trị những căn bệnh nan giải. Chàng cũng từng nghiêm túc hạ châm cầm bút, chỉ dăm ba câu là có thể viết ra một đơn thuốc cứu tính mạng người khác. Chàng cứu thế nhân, thế nhân kính yêu chàng. Đúng là có đôi khi chàng cảm thấy cô đơn, nhưng hơn hết chàng đã rất thỏa mãn khi được làm những chuyện mình yêu thích.

Chẳng biết khi ấy chàng có từng nghĩ rằng chàng sẽ nảy sinh tình yêu với một yêu nữ hay không, có biết chàng sẽ từ bỏ hết thảy để đi theo nàng không. Chàng hành động như thể không phải chính mình. Từ một Tiểu y tiên được người người yêu mến trở thành một kẻ phản bội tiếng xấu muôn đời, mãi mãi không thể quay đầu.

Nếu trên đường xuống hoàng tuyền phải uống canh Mạnh bà để quên đi hết mọi chuyện trong kiếp này, liệu chàng có hối hận khi nghĩ lại tất cả không?

Chàng là chấp niệm của ta, nhưng ta chưa chắc đã là tâm ma của chàng.


Hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng chiều cũng rút đi hết tất cả màu sắc.

Trong đầu của Hồng Trang vừa lộn xộn, lại vừa trống rỗng.

Nàng thấy rất mệt, lần đầu tiên muốn được về nhà ngay lập tức.

Nàng muốn đi tìm sư tỷ. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì sư tỷ vẫn dịu dàng bao dung nàng, sẽ tha thứ cho những sai lầm mà nàng đã phạm phải, cảm thông hết tất cả nỗi khổ đau của nàng.

Chờ đến hừng đông ngày mai, nàng sẽ đi tìm Hồng Tụ, rồi sau đó bọn họ sẽ cùng nhau về nhà.

Nàng không đợi được mùa xuân của Giang Nam. Nàng không bao giờ muốn đặt chân đến mảnh đất này nữa.


......

Cốc, cốc, cốc.

Ngay tại giây phút Hồng Trang sắp ngất lịm đi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Ba tiếng gõ rất cẩn thận và có quy tắc, như thể sợ quấy nhiễu nàng.

Hồng Trang quay đầu nhìn ra phía ngoài, một bóng dáng cao gầy chiếu lên cánh cửa. Giọng nói của Quý Hàn Sơ truyền vào có hơi mơ hồ, nàng nghe không rõ lắm: "Hồng Trang, nàng có ở trong phòng không?"

Hồng Trang vươn tay, ngón tay cái đè lên vị trí gò má trên cái bóng của chàng.


Đương nhiên là không thể chạm tới, tay nàng chỉ khua trong không khí mà thôi. Cảm giác trống trải nơi bàn tay khiến trái tim đập nhanh hơn.

Quý Hàn Sơ lại cho rằng nàng đang đáp lời nên đưa tay mở cửa ra.

Hơi lạnh ùa vào khiến Hồng Trang tỉnh táo hơn đôi chút.

Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là đôi giày của nam nhân, dịch lên trên mới tới gương mặt và đôi mắt của chàng. Nhìn qua trông chàng có vẻ rất lo lắng, chàng ngồi xổm xuống, vội vàng kéo nàng lên. Sau đó chàng còn nói thêm vài câu nhưng nàng chẳng thể nghe rõ, chắc đều là không biết chăm sóc bản thân hoặc không cẩn thận gì gì đó......

Nàng phát chán rồi, làm gì có chuyện nàng không biết những thứ cơ bản đó. Chỉ đơn giản là nàng cậy sủng mà kiêu, muốn được chàng quan tâm chăm sóc thôi.

Nhưng chàng thì sao, nữ nhân bên cạnh chàng rất thâm tình, "vị hôn thê" của chàng cũng rất yêu chàng.

Hồng Trang đã ngà ngà say, Quý Hàn Sơ ôm nàng đến bên ghế. Nàng nghiêng đầu nhìn chàng chằm chằm, giọng nói tuy hơi khàn nhưng lại tràn ngập sự trào phúng.

"Chàng thử nói xem, có phải ta đã sai rồi không?"

Động tác của Quý Hàn Sơ dừng lại, ngẩn ra: "Sai cái gì?"

Một câu vô tình hỏi ngược này khiến Hồng Trang đỏ cả mắt.

Nàng dùng tay chống đầu, gò má phiếm hồng, cười ha ha. Sau khi cười chán chê mới vươn tay lấy bình rượu.

Một, hai, ba.

Có tận ba bình rượu ở trước mặt.

"Ta sai, tất cả đều sai......" Giọng nói của nàng nhàn nhạt: "Quý tam, chàng từng nói sau khi cưới ta sẽ đối xử với ta thật tốt, tam thư lục lễ sẽ đền bù sau, còn nói muốn theo ta về Nam Cương ngắm sao trời...... Sao vẫn còn đó, nhưng chàng ở đâu? Người ta yêu đã đi đâu mất rồi?"

5

Quý Hàn Sơ túm tay nàng, nói khẽ: "Nàng say rồi."

Chàng dùng lực lớn khiến Hồng Trang bị đau, nàng hít hà một hơi thì chàng mới giật mình nhận ra, buông tay ngay lập tức.

Nhưng đôi mắt hoảng loạn của chàng không thể giấu được nỗi bất an.

Thái độ của nàng không thích hợp, từ nãy đến giờ đều không thích hợp.

Trước đây cũng từng có những lúc nàng buồn rầu khổ sở, nhưng không hề giống với bây giờ, chỉ toát ra nỗi bi thương vô hạn.

Quý Hàn Sơ cảm thấy hoảng hốt, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đang rời khỏi chàng.

Ánh mắt của chàng càng lúc càng u ám, tối tăm như màn đêm hoang vắng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vò rượu lắc lư. Hai người đang ngồi mặt đối mặt nhưng không hề nói với nhau câu nào. Một bên căng thẳng, một bên mất mát. Rượu rót tràn khỏi miệng ly tạo thành vệt nước trải trên mặt bàn.

Hồng Trang cười ngây ngốc, tỉ tê nói nhỏ: "Chàng không nhớ được, chàng không phải là người mà ta quen...... Người ấy biến mất rồi, ta tìm hoài không thấy, không thể tìm thấy nữa......"


Quý Hàn Sơ đứng bật dậy, vừa ôm vừa kéo nàng về phía giường: "Nàng say thật rồi. Mau đi ngủ đi, có chuyện gì để mai lại nói."

Giọng nói của chàng mang theo chút run rẩy.

Hồng Trang không chịu, nàng không nhúc nhích.

"Quý Hàn Sơ" xa lạ này cũng sẽ hoảng loạn ư? Chàng cũng có lúc chật vật sao?

Hay là, chàng cũng sẽ sợ hãi?

"Quý Hàn Sơ." Hồng Trang mở miệng: "Chàng ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với chàng."

Quý Hàn Sơ nhích lại gần, ngắt lời nàng mà không do dự: "Ta không muốn nghe. Bây giờ nàng không tỉnh táo, chờ khi nào tỉnh hơn thì nói tiếp."

Hồng Trang với tay chàng, kéo chàng lại gần thêm mấy bước. Nàng ôm cánh tay của nam nhân, hai mắt hồng hồng ướt dầm dề tựa như cơn mưa vừa tạnh ở Giang Nam.

1

Nàng lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào: "Chàng phải nghe...... Nếu chàng đã quên đi hết thảy, vậy cứ coi như ta chỉ nằm mơ một giấc mơ thật dài. Sau khi tỉnh mộng, chàng vẫn là Quý tam công tử của Quý gia. Từ nay về sau, chúng ta xem như chưa từng quen biết."

Quý Hàn Sơ đứng yên lặng. Lúc đầu chàng còn ngơ ngác, sau đó là thất thần, cuối cùng mới sững sờ cúi đầu nhìn nàng. Trong cổ nghẹn ra một câu khó nghe: "Vì sao?"

Hồng Trang buông tay chàng. Nàng cắn môi, xoay người đùa nghịch chén rượu.

Quý Hàn Sơ bước nhanh đến đối diện nàng rồi ngồi xuống, nâng cao giọng: "Vì sao!"

Lúc này đây, chàng không còn cách nào với nàng nữa rồi.

Cảm giác sợ hãi lan tràn mãnh liệt trong lồng ngực, chàng chỉ biết hốt hoảng chất vấn. Tảng đá lớn đè trong lòng chàng càng lúc càng nặng, chàng nhìn Hồng Trang, trong mắt như có thứ gì đó đang vụn vỡ. Chàng cố gắng kiềm chế nhưng sắp không thở được nữa rồi.


Vì sao thế?

Là vì trước nay chàng vẫn luôn ngần ngại quy tắc lễ nghĩa nên không chủ động chạm vào nàng dù chỉ một chút?

Là vì chàng quá mức để ý đến Ân Thanh Yên cho nên đã xem nhẹ cảm nhận của nàng?


Hay là vì rõ ràng chàng đã động tâm, rõ ràng đã nhớ lại một vài ký ức nhưng không chịu nói cho nàng biết, để nàng phải thất vọng về chàng ư?

Trách ai được đây? Trách thứ độc dược trên người Ân Thanh Yên phát tán quá nhanh, hay trách những lễ nghĩa đã được hun đúc từ thuở nhỏ?


Đều tại chúng.

Đều tại những thứ đáng chết ấy.

......

Quý Hàn Sơ cúi đầu cười khổ.

Đều tại bản thân chàng đã do dự.

Chàng biết, chàng vẫn luôn biết Hồng Trang là món quà mà trời cao đã ban tặng. Một món quà có sức hấp dẫn trí mạng với chàng.

Nàng xinh đẹp, tính cách rộng rãi và hào phóng. Cho dù hai tay dính đầy máu tươi nhưng đôi mắt lại không hề có một chút dơ bẩn. Mắt của nàng sáng ngời và tuyệt đẹp, thậm chí chàng còn thấy được cả bầu trời xanh thẳm và ánh trăng trong sáng qua đôi mắt ấy.

Hoang dã, nguyên thủy, tự do.

Tuy nói ở Nam Cương chỉ toàn người tu tà đạo, thế nhưng nàng không hề mang đến cho người đối diện cảm giác âm u lạnh lẽo. Ngược lại, nàng còn hài hước và tinh nghịch một cách khó tả. Vừa gặp......

Vừa gặp là biết đây chính là ý trung nhân của chàng.


Một câu "Ta thích nàng" đâu phải là điều gì khó mở miệng, tại sao không chịu nói cho nàng nghe sớm hơn.

"Vì sao?" Chàng hỏi lần thứ ba.

Trong căn phòng lạnh lẽo, giọng nói và cả ánh mắt của Hồng Trang đều tràn ngập sự chua xót. Nàng nói: "Ta phải về Nam Cương, sư phụ và mọi người vẫn luôn đợi ta về nhà. Sau này, sau này sẽ không tới đây nữa......"

Nàng ngắm nhìn bình rượu trên tay mình, ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không.

Một ly rượu đầy xuất hiện ở trước mắt Quý Hàn Sơ.

Ánh mắt của chàng vẫn tối tăm như thế. Nàng biết, trong đó có một cánh đồng hoang vu đã mọc đầy cỏ dại.

Không biết có phải vì đã say mà trong chớp mắt, nàng lại cảm thấy đó là sự dịu dàng. Dường như trong đôi mắt ấy chứa đựng một dải ngân hà lấp lánh ánh sao, mỗi một ngôi sao đang thay chàng biểu đạt cảm xúc. Có chán nản, có bối rối và có không chịu buông tha......

Gương mặt của chàng phản chiếu bên trong ly rượu. Một ly nho nhỏ này sẽ mang đi tất cả mọi chuyện đã qua.

"Quý tam công tử, rượu ngon có ba ly."

Ly thứ nhất là thật lòng.


"Ly thứ nhất chúc chàng thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi."

Ly thứ hai là giả dối.

"Ly thứ hai chúc chàng và Ân cô nương bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn."

Ly thứ ba là tiếc nuối.

"Ly thứ ba chúc hai ta về sau trời nam đất bắc, sinh sống bình yên."

Hồng Trang nâng mắt nhìn chàng, nhìn thấy trong mắt chàng có thứ gì đó đang từ từ đổ nát.


Nàng nghiêng người tới gần, giọng điệu vui đùa: "Chúc chàng vĩnh viễn không nhớ được ta."


Quý Hàn Sơ không nói gì. Chàng cảm thấy trái tim đang nhảy nhót trong ngực mình sắp kết thành băng mất rồi.

Thật trống rỗng.

Quý Hàn Sơ hạ mắt nhìn ba ly rượu được bày chỉnh tề trên bàn, dường như chúng đang nói câu tạm biệt.

Chàng nhìn sang hướng khác: "Ta không uống."

Tiếng nói khàn đặc.

Hồng Trang vươn tay lấy rượu, đổ từng ly xuống đất.

Một bàn tay nắm chặt cổ tay của nàng.

Hai mắt của chàng đỏ bừng nhưng đồng tử vẫn đen như mực, chàng nói: "Những lời mà nàng vừa nói là thật sao?"

Hồng Trang nghiêng đầu, cười nhạt: "Giả đấy, lừa chàng thôi."

Quý Hàn Sơ thở nhẹ một hơi.

Chàng biết mà, nàng sẽ không buông tay dễ dàng như thế.

Đồ lừa đảo này rất thích lấy chàng ra để đùa vui.

Chàng nhất định phải nói cho nàng biết, có một số việc không thể coi như trò đùa.

Hồng Trang ngồi xổm xuống trước mặt chàng, nàng ngửa đầu nhìn vào mắt chàng, nhếch môi cười cợt.

Nàng nói: "Ta chỉ muốn chúc chàng cửa nhà tan hoang, vợ con ly tán, không người lo tang. Lúc gặp chuyện, cầu người người không để ý. Lúc bệnh tật, chữa mãi chữa chẳng xong. Bên ngoài thân như lục bình, bên trong tán gia bại sản. Đau khổ đến già đi đời nhà ma."

Ý cười trên mặt của Quý Hàn Sơ phai nhạt dần theo từng câu chữ của nàng.

Đôi tay buông bên người siết chặt thành quyền.

Hồng Trang nói xong bèn nâng tay gãi khóe mắt ửng đỏ, cười xì ra tiếng: "Có phải ta xấu tính lắm không?"


Trong mắt của Quý Hàn Sơ toàn là tơ máu. Chàng túm chặt lấy tay nàng, sức lực rất mạnh khiến nàng có hơi đau.

Hồng Trang nói khẽ: "Chàng quá tốt, còn ta lại quá xấu xa. Chắc là ông trời chướng mắt nên mới không cho chàng nhớ lại chuyện gì. Quý Hàn Sơ, chàng vẫn nên sống bi thảm một chút để làm nguôi bớt mối hận trong lòng ta, vậy thì chúng ta mới có thể thanh toán xong. Nhưng kiếp sau, kiếp sau sau nữa ta sẽ không buông tha cho chàng đâu."

Nàng đứng lên, đầu hơi choáng váng. Quý Hàn Sơ vẫn giữ chặt tay nàng, nhất quyết không buông.

"Quý tam." Hồng Trang chậm rãi kéo từng ngón tay của chàng: "Ta rất ghét phải nói lời tạm biệt, nhưng đời người đâu thể tránh khỏi biệt ly. Hai ta hãy coi như chính thức đoạn tuyệt, sau này sẽ chẳng còn liên quan đến nhau. Chàng phải nhớ rõ, là chàng phụ ta."

Nàng cúi người hôn chàng triền miên. Đôi môi của chàng rất lạnh, thân thể thì cứng đờ. Nàng nhắm mắt lại nhưng không thể cảm nhận được hơi ấm của chàng.

"Núi rộng sông dài, không hẹn gặp lại."

*

Nửa đêm, trời bất ngờ đổ cơn mưa tí tách, trong chốc lát biến thành mưa to tầm tã.

Sấm sét ầm ầm giống như trời cao đang thương xót nhân gian, mưa lớn đến mức muốn nhấn chìm vạn vật chúng sinh.

Hồng Trang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn vào ngọn nến đỏ ở trên bàn. Nến sắp tắt, sáp chảy đầy trên giá, sợi bấc lung lay như muốn đổ.

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, trong màn đêm u ám có một bóng người đứng yên bất động.

Chàng đứng ở nơi đó, giống như phải chờ đến thiên hoang địa lão [1].

[1] Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một khoảng thời gian kéo dài đằng đẵng.

Hồng Trang thở mạnh một hơi: "Ta không cần chàng nữa. Chàng đi đi."


Gió đêm lạnh giá cuốn bay hơi ấm mà hoàng hôn để lại, không gian trở nên trống rỗng.

Ngọn nến sắp tắt rồi.

Hồng Trang bước xuống giường, đi men theo vách tường.

Nước mưa nhỏ giọt từ trên mái nhà rơi xuống giường, lạnh thấu xương. Trước mắt Hồng Trang lại xuất hiện hình ảnh Quý Hàn Sơ cúi đầu bắt mạch cho Ân Thanh Yên, nàng cắn môi, nhấc chân rời đi.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhớ đến lúc chàng đứng trước mặt Thích Tẫn, không cho phép gã chạm vào nàng.

Còn cả ánh mắt yếu ớt và bi ai của chàng.

Nàng bắt đầu do dự.

Vì đã ngủ quá lâu nên bây giờ rất tỉnh táo, đôi mắt nàng khô khốc. Ánh nến đong đưa làm cái bóng in trên vách tưởng cùng đong đưa theo. Nó hắt lên cánh cửa, dây dưa với bóng hình của người nọ.

Nàng thấy Quý Hàn Sơ giật mình.

Hồng Trang cho rằng chàng muốn nói gì đó nhưng đợi mãi cũng không thấy chàng mở lời. Chàng chỉ bước đến trước cửa, giơ tay chạm nhẹ lên.

Vị trí đó là trái tim của nàng.

Hồng Trang cảm thấy chua xót. Chắc hẳn lời nói quyết tuyệt của nàng đã khiến chàng tổn thương vô cùng, nhưng sớm muộn cũng phải buông tay thôi. Hãy để chàng trở lại bầu trời của mình, còn nàng cứ tiếp tục canh giữ địa ngục đi.

Nhưng nàng giật mình phát hiện ra rằng, cho dù lúc trước có kiên quyết bao nhiêu, thì giờ đây chỉ bằng một động tác của chàng cũng khiến nàng khó có thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Hồng Trang mở cửa, đối diện với người ở bên ngoài.

Người này cũng nhìn nàng. Cả một đêm dài, không biết chàng đã đứng đây được bao lâu. Bả vai ướt đẫm vì nước mưa.

Thấy cửa vừa mở, Quý Hàn Sơ lập tức tiến lên một bước, chàng đưa tay hướng ra phía trước.

Chàng nói: "Hồng Trang, ta vừa ý nàng."

Dưới ánh nến mờ ảo, Hồng Trang cúi đầu nhìn vào vật trong tay chàng. Đó là một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt, đúng là chiếc vòng mà lúc trước nàng đã trả lại cho chàng.

Quý Hàn Sơ kéo tay Hồng Trang, vội vàng đeo nó lên tay nàng. Sau đó chàng ôm chặt người vào trong lòng mình.

Hơi thở của nam nhân phả vào cổ Hồng Trang. Một tay chàng đè ở sau gáy, tay còn lại ôm trọn cơ thể của nàng áp sát vào người mình. Chàng sợ chỉ cần thả lỏng một chút thôi là nữ nhân này sẽ bỏ lại chàng để trở về Nam Cương.

Chàng nói: "Đừng đi nữa nhé?"

Đừng đi.

"Hoặc nàng muốn đi đâu, xin hãy mang ta theo cùng được không?"