Giọng của Hồng Trang luôn rất đặc biệt, ngọt ngào mềm mại, âm cuối vấn vương. Mỗi khi nàng làm nũng đều thích nhấn nhá điệu đà, thật ra kiểu cố tình này còn không quyến rũ bằng giọng nói nguyên bản của nàng, vừa nghe là khiến trái tim tê dại.
Nhưng nàng rất ít khi nói chuyện với chàng bằng giọng điệu lạnh lùng như vừa rồi. Chờ nàng nói xong những lời này thì Ân Thanh Yên đã đau đến ngất xỉu.
Quý Hàn Sơ nhanh chóng ngồi xuống cạnh nàng ta, nắm cổ tay để kiểm tra mạch đập.
Ân Thanh Yên thật sự rất đau, cảm giác châm chích lan từ ngực đến toàn thân, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
"Biểu ca, muội đau quá! Đau quá! A Tẫn ca ca, cứu ta......"
Nàng ta kêu gào không ngừng, đám cỏ dưới chân bị giày xéo đến nỗi lộ ra cả mặt đất lầy lội.
Đây là một loại độc dược mới mà Hồng Trang nghiên cứu ra trong lúc rảnh rỗi. Không chết người đâu, chỉ là mỗi ngày sẽ bị cơn đau tra tấn trong vòng một canh giờ, ngày này qua ngày khác đều giống như đang sống trong địa ngục.
Quý Hàn Sơ chau mày suy tư, gương mặt nghiêm túc có chút chói mắt.
Hồng Trang nhìn vài giây bèn thấy không thú vị, ánh mắt nàng dần nham hiểm và hung ác hơn. Gió xuân ấm áp thổi qua nhưng lại khiến người ta lạnh thấu xương.
Quý Hàn Sơ ngẩng đầu đối diện với nàng, hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi chàng lại rời mắt đi.
Chỉ là một ánh mắt, nhưng dường như trong đó lại ẩn chứa sự chỉ trích vô hình. Nó chẳng khác nào một ngọn lửa lớn điên cuồng thiêu đốt Hồng Trang.
Có lẽ chàng cảm thấy nàng đã ra tay quá nặng, có lẽ chàng cảm thấy Ân Thanh Yên đã nhận đủ trừng phạt, hoặc có lẽ chàng cảm thấy Hồng Trang đang nhằm vào tính mạng của nàng ta.
Nhưng thái độ trách cứ không rõ ràng, cùng với hành động nắm lấy tay của Ân Thanh Yên đã đủ khiến cho Hồng Trang chán ghét.
Chỉ trích.
Phải rồi, chàng đang chỉ trích nàng. Bởi vì bây giờ nàng đang hành xử giống hệt một kẻ xấu.
Vậy nàng còn giả vờ làm gì nữa, nàng trở thành một kẻ xấu xa học đòi lương thiện từ khi nào?
Hồng Trang không hề nghĩ ngợi, nàng vọt lên đá mạnh vào ngực của Ân Thanh Yên.
Tốc độ của nàng quá nhanh, cả người run lên vì tức giận. Hai nam nhân ở đó đều không kịp ngăn cản.
Tại sao nàng phải cứu Ân Thanh Yên?
Dựa vào đâu mà nàng phải có lòng thiện lương?
Cơn giận dữ sôi trào khắp cơ thể. Tất cả nỗi tiếc nuối, khổ sở và không cam lòng mà nàng đã cố cất giấu đang đồng loạt bùng phát ra ngoài.
Vì hạ độc Ân Thanh Yên cho nên nàng là người xấu ư? Nhưng Ân Thanh Yên đã cướp người nàng yêu, thậm chí nàng ta còn muốn giết nàng.
Song người trong thiên hạ đều thích bênh vực kẻ yếu. Đó là đạo lý từ xưa đến nay.
Hồng Trang cười tự giễu. Cái đạo lý rác rưởi này đã cướp đi những thứ yêu thích của nàng, thế nhưng còn không biết xấu hổ mà khiển trách nàng?
Nếu thế giới này không thích nàng, vậy nàng sẽ căm ghét cả thế giới.
Tất cả hãy cùng nhau bốc mùi hôi thối đi.
Nàng cười lạnh, nhìn Ân Thanh Yên một cách khinh miệt: "Ngươi cũng đi chết đi."
Vừa mới ổn định lại tinh thần thì Thích Tẫn đã đứng ở ngay trước mặt Hồng Trang. Gã giơ tay đánh thật mạnh lên sườn mặt của nàng.
Một tiếng vang dội.
Hồng Trang nghiêng đầu. Mái tóc vốn được búi gọn gàng đang rơi tán loạn che khuất gương mặt của nàng.
Nàng giơ tay vuốt ve khóe miệng, đầu ngón tay dính một màu đỏ tươi.
Không phải người chết nên còn đổ máu và còn có cảm giác.
Đau thật đấy.
Đêm qua trời mưa lất phất nên thảm cỏ lầy lội vô cùng. Giọt máu đỏ tươi rơi vào trong đất, nhanh chóng bị hấp thụ không thấy tăm hơi.
Bóng dáng của nam nhân bên cạnh chợt lóe lên, chàng rút thanh kiếm nguyên vỏ từ bên trong tay áo đập mạnh vào mu bàn tay của Thích Tẫn.
Mấy chiêu tiếp theo tuy đơn giản về hình thức nhưng lại linh hoạt như nước chảy mây trôi, mang theo khí thế muốn nuốt chửng cả núi sông. Vốn dĩ võ công của Thích Tẫn không theo kịp được Quý Hàn Sơ, giờ đây gã bị chàng bức phải lui không ngừng. Quý Hàn Sơ ra tay rất nặng, mỗi chiêu đều nhằm vào các huyệt vị trọng yếu trên cơ thể khiến gã đau khổ không thôi.
Quý Hàn Sơ đứng chắn trước mặt Hồng Trang, che chở nàng ở sau lưng. Giọng nói của chàng vô cùng lạnh lùng: "Sao ngươi dám!"
Thích Tẫn đứng im trong chốc lát, gã nhìn Quý Hàn Sơ với vẻ mặt tàn nhẫn.
Trong không gian yên tĩnh, gã đột nhiên bật cười. Yết hầu khẽ chuyển động, gã gằn từng chữ với thái độ trào phúng và ngoan độc: "Ngươi lại điên rồi."
Quý Hàn Sơ: "Cách xa nàng ra. Nếu ngươi còn dám động đến nàng dù chỉ một chút, ta sẽ không nhân từ."
Hồng Trang sờ mặt, nàng không thể nhịn thêm được nữa. Thái độ chuyển từ lạnh nhạt thành chán ghét không thèm che giấu. Cả người nàng như một khối băng lạnh căm căm.
Nàng nhíu mày: "Nói xong chưa? Xong rồi thì cút hết đi."
Lúc này đây, nàng không muốn dây dưa thêm nữa, cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn ba người còn lại, cứ thế xoay người đi vào khách điếm.
Quý Hàn Sơ vươn tay muốn kéo nàng, nhưng lại bị nàng dễ dàng tránh thoát.
Bàn tay kia lúng túng giơ giữa không trung, chỉ nắm được một mảnh hư không.
Hồng Trang lùi về sau một bước, thái độ không hề khách khí chỉ thẳng vào mặt của Quý Hàn Sơ: "Đừng chạm vào ta."
Nàng quay lưng bước đi, không thèm nhìn chàng lấy một lần.
Nàng vẫn nhớ như in những lời mà Quý Hàn Sơ đã nói tối qua. Chàng nói rằng không muốn nhớ lại.
Hôm nay chàng lại vì Ân Thanh Yên mà trách cứ nàng.
Vết thương trên cổ vẫn nhâm nhẩm đau, Thỏ con ra tay thật tàn nhẫn.
Cái đồ ngu xuẩn, chàng bị mù sao?
Còn nói muốn từ hôn.
Từ con mẹ nó hôn.
Chó má, tất cả đều là chó má.
*
Hồng Trang lên đến lầu hai của khách điếm, bàn tay còn chưa đẩy cửa phòng thì chợt nghe thấy tiếng có người đến. Nàng không quay đầu, mở miệng hỏi: "Ngươi còn dám tới?"
Là Thích Tẫn.
Thích Tẫn và nàng đều chướng mắt nhau, nàng và gã không cùng một loại người. Đã thế trong tay nàng còn nắm nhược điểm của gã, lấy đâu ra chuyện gã sẽ nhìn nàng với ánh mắt thân thiện được chứ.
Hồng Trang xoay người, đứng dựa vào cánh cửa. Gương mặt nàng chỉ toàn vẻ chán ghét: "Sao thế? Muốn giết người diệt khẩu à?"
Khóe miệng của nàng vẫn còn vết máu, cánh môi đỏ hồng trông rất diễm lệ. Dung mạo của nàng đẹp theo kiểu sắc sảo, mỗi khi liếc nhìn người khác thì đuôi mắt sẽ hơi nhếch lên, toát ra vẻ hoang dã nguyên thủy.
Đây mới chính là Hồng Trang. Gạt đi những thứ tình yêu ngây ngô, chỉ còn lại một nữ tu la ác độc vô tình, luôn thích trêu đùa con tim và tính mạng của kẻ khác.
"Ta muốn thuốc giải." Gã nói.
Hồng Trang cố nhịn không bật cười, nàng ngắm nghía sợi tóc của chính mình, giễu cợt: "Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi sao?"
Nàng giơ tay chỉ vào khóe môi sưng đỏ của mình: "Chỉ thế này thôi cũng đủ để ngươi chết không toàn thây."
Thích Tẫn nhìn Hồng Trang chằm chằm. Sau một lúc lâu, gã uốn gối quỳ xuống.
Hồng Trang cười một cách càn rỡ, dần dần nàng bắt đầu ho khan, phải mất một lúc mới có thể thở đều lại được.
Nàng nhấc chân đá mạnh vào đầu vai của Thích Tẫn, phát ra một tiếng vang to.
Thích Tẫn im lặng để mặc nàng đánh, cho đến tận khi bộ quần áo trắng tinh dính đầy dấu chân thì gã mới ngẩng đầu: "Ta cần thuốc giải."
Thật ra nếu cho Quý Hàn Sơ thời gian thì có khả năng chàng sẽ giải được. Thế nhưng độc này lại phát tác mỗi ngày một lần, mà Ân Thanh Yên thì rất yếu ớt, căn bản không thể chịu nổi loại tra tấn này. Thích Tẫn chỉ sợ Quý Hàn Sơ còn chưa kịp điều chế ra thuốc giải, thì Ân Thanh Yên đã tự sát vì không chịu được đau đớn.
Nếu không, dựa vào tính cách của gã, nhất định sẽ không có khả năng quỳ gối trước Hồng Trang.
Hồng Trang khom lưng, ánh mắt ngang hàng với Thích Tẫn. Trong đôi mắt của nàng toàn là băng giá, tựa như một con dao nhọn đâm vào người của Thích Tẫn.
"Ai đã cho chàng uống thuốc mất trí nhớ?"
Thích Tẫn trả lời rất nhanh: "Ta."
Hồng Trang: "Chủ ý của ai?"
Thích Tẫn mím môi, nói: "Nhị công tử."
Hồng Trang đứng thẳng dậy, cắn chặt răng, cả người tỏa ra khí lạnh. Nàng cúi đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Một tên tàn phế mà cũng có bản lĩnh lớn thật đấy."
Nàng bò ra từ cõi chết, nếm trải hương vị máu me, dưới vẻ ngoài đẹp đẽ là tâm địa rắn rết. Nàng chưa bao giờ e ngại miệng lưỡi thế gian, cũng chẳng sợ bị người đời vu khống. Vì vốn dĩ có thù tất báo mới chính là bản tính con người của nàng.
Mối thù này, nàng nhớ kỹ.
"Thuốc giải." Thích Tẫn thấp giọng nói.
"Còn chưa đủ đâu." Hồng Trang mỉm cười rét lạnh: "Ngươi hãy nói cho ta nghe tất cả sự việc đã xảy ra ở nhà họ Quý trong thời gian qua."
Nếu sư tỷ đến Quý gia thì nàng cũng sẽ đi theo, nàng không thể tiếp tục ngồi chờ chết được. Rõ ràng những kẻ phải chết đều đã chết cả rồi, nàng thật sự không đoán được sư tỷ muốn làm gì.
Nhưng nếu sư tỷ đến đó thật thì nàng sẽ đi theo bằng bất cứ giá nào.
Hơn nữa ngay lúc này đây, Hồng Trang có dự cảm tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt tại lần chạm trán sắp tới. Ân oán nào cần thanh toán thì sẽ thanh toán, chuyện nào cần kết thúc thì cũng sẽ kết thúc.
Và đương nhiên, kẻ đáng chết sẽ không thể sống.
Không gian bao trùm trong sự im lặng.
Chẳng ai nói một lời nào, song Hồng Trang không vội, nàng rất kiên nhẫn. Nàng biết chắc chắn Thích Tẫn sẽ phải nói thôi.
Nếu Quý Chi Viễn là ngụy quân tử, vậy Thích Tẫn chính là kẻ tiểu nhân. Gã sẵn sàng làm mọi thứ cho Ân Thanh Yên, có thể chịu trả bất cứ giá nào. Ngoài Ân Thanh Yên ra, không có thứ gì có thể lọt được vào mắt gã.
Trừ phi gã không muốn cứu mạng của Ân Thanh Yên, không thì nhất định phải nói. Ở trong lòng gã, mạng của Ân Thanh Yên còn quan trọng gấp trăm ngàn lần mạng của chính mình.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Thích Tẫn cũng chịu mở miệng, giọng nói trầm thấp. Câu đầu tiên có hơi khó khăn, nhưng dần dần đã thuận miệng hơn. Vốn dĩ quan hệ của gã và Quý Chi Viễn chỉ dừng ở hai chữ lợi dụng, hết thảy đều được thành lập dựa trên Ân Thanh Yên. Giống như câu nói của gã lúc mới gặp Hồng Trang, gã chưa bao giờ cần thỏa mãn chính mình, điều gã muốn từ trước đến nay vẫn luôn là tiểu thư được như ý nguyện.
Ban đầu gã chỉ chọn lọc những chuyện liên quan đến Quý Hàn Sơ, nhưng Hồng Trang đã ngắt lời, yêu cầu gã phải kể hết toàn bộ sự tình. Thế là gã lại bắt đầu lại một lần nữa.
......
Cửa sổ của khách điếm ở vị trí khá cao, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt của Hồng Trang, tạo thành một cái bóng nhàn nhạt.
Mặt trời chiếm lĩnh toàn bộ bầu trời xanh thẳm. Ánh nắng bao phủ cơ thể nhỏ gầy của nàng, trông nàng như thể đang tỏa sáng lấp lánh.
Thích Tẫn quỳ tại một góc âm u, rõ ràng là ngày nắng gắt nhưng không hề có một tia sáng nào đến được chỗ gã.
Không sao. Hồng Trang nghĩ, trên đời này vốn có rất nhiều nơi không có ánh sáng, nơi đó ẩn giấu những thứ đen tối và dơ bẩn. Lòng người chứa đầy dịch mủ, dưới chân là xương trắng chồng chất. Mỗi khi có cơn gió thổi qua thì tất cả sẽ chảy đầy mủ dịch tanh tưởi.
Hồng Trang nhìn lên bầu trời, trông nó cứ như muốn sập xuống.
Nàng thu hồi ánh mắt, nơi đáy mắt dần xuất hiện nỗi bi thương giống với bầu trời vô tận.
Quý Chi Viễn tàn nhẫn hơn nàng nghĩ. Vận mệnh đã cướp đi rất nhiều thứ của hắn, còn hắn lại tranh đoạt với người khác. Hắn tự biến mình thành một con quái vật vặn vẹo, chỉ có thể cảm nhận được niềm vui sướng thông qua việc tra tấn người khác. Vừa đáng giận lại vừa đáng thương.
Hồng Trang hỏi: "Tạ Ly Ưu chết rồi sao?"
Thích Tẫn lắc đầu, gã cúi gằm nhìn vào nơi nào đó trên mặt đất: "Chưa chết."
Nàng cười lạnh, lẩm bẩm nói: "Tại sao ngươi không cho hắn được ra đi thoải mái."
Bắt hắn sống không khác gì nhân trệ [1], biến hắn từ một con người thành một con chó. Tất cả chỉ vì mục đích muốn hoàn toàn khống chế Quý gia.
[1] Nhân trệ (Người lợn): Đây được xem là một trong những hình phạt tàn khốc nhất trong lịch sử Trung Hoa cổ đại. Phạm nhân sẽ bị chặt chân tay, khoét mắt, chích đồng vào tai làm điếc, đổ thuốc vào họng, cắt lưỡi hoặc hủy dây thanh để không nói được rồi ném vào nhà xí. Còn có trường hợp bị cắt mũi, cạo lông, cạo cả lông mày và lông mi sau đó bôi một loại thuốc phá hoại nang lông để sau này lông không còn mọc nữa.Quý Chi Viễn mới là kẻ điên thật sự.
Hồng Trang lại hỏi: "Quý Hàn Sơ biết chuyện này không?"
Thích Tẫn lắc đầu: "Tam công tử tỉnh lại không bao lâu thì đã bị ngươi bắt cóc. Lúc ấy bọn ta vừa mới động thủ."
Hồng Trang không cười nổi nữa, nàng cũng không biết trên mặt mình đang có biểu cảm gì. Tay chân của nàng run rẩy không ngừng.
Nàng không để bụng Tạ Ly Ưu, nhưng nàng biết Quý Hàn Sơ để ý.
Nếu để Quý Hàn Sơ biết......
Chàng sẽ điên mất. Chắc chắn sẽ điên mất.
Thích Tẫn không ngẩng đầu, tư thế cong lưng quỳ trên nền đất của gã quá hèn mọn. Gã mở miệng nhắc nhở nàng: "Cho ta thuốc giải."
Hồng Trang "Hừ" một tiếng, thái độ lạnh như băng.
Đúng lúc này, tiểu nhị của khách điếm bê khay thức ăn từ dưới lầu đi lên. Một bát mì to nóng hôi hổi, bên trong còn có trứng ốp, hành lá xanh mơn mởn được rắc ở trên cùng. Nhìn qua là biết hương vị rất ngon.
Hắn ta bưng rất vững, khi đến chỗ rẽ ở lầu hai bỗng nhìn thấy một nam nhân đang quỳ gối trước một nữ nhân. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cái khay trên tay đã nhẹ bẫng.
Hồng Trang với tay lấy đồ trên khay, trước biểu cảm há mồm trợn mắt của tiểu nhị, nàng đổ hết sạch bát mì nóng bỏng ấy lên đầu của Thích Tẫn.
Sợi mì trắng bóng rơi trên đỉnh đầu của gã, nước canh chảy từ cằm xuống cổ áo. Vì mới được múc ra khỏi nồi nên nước dùng nóng vô cùng, tóc của gã còn tỏa ra làn khói mờ mịt.
Tiểu nhị sợ hãi hét lên: "Ngươi làm gì thế hả -----"
Ấy vậy mà Thích Tẫn không hề nhúc nhích, không tránh né, ngay cả đầu cũng không nâng, tựa như đã bị mất cảm giác.
Tiểu nhị không dám tùy tiện lên tiếng, hắn sợ hai người này đang giải quyết ân oán giang hồ. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn ta quyết định bo bo giữ mình, cẩn thận nhích từng tí xuống cầu thang rồi thoắt một cái biến mất nhanh như chớp.
Ngay khi hắn ta mới chạy được vài bước, bỗng nghe thấy từ phía sau phát ra một tiếng "Choang" rất lớn. Hắn ta quay đầu nhìn lại theo bản năng -----
Chỉ thấy hai mắt của cô nương vừa nãy đã sung huyết, khuôn mặt xinh đẹp không còn lạnh lùng nữa. Nàng thở hổn hển, trừng mắt nhìn nam nhân đang quỳ gối. Mà trên gáy của nam nhân kia đang chảy đầy máu tươi, chúng rơi xuống mặt đất tạo thành những bông hoa hồng xung quanh mảnh sứ trắng vụn vỡ.
Một phát này dùng lực rất tàn nhẫn, cái bát vỡ tan trên mặt đất. Nữ nhân đứng giữa những mảnh vỡ tựa như một bông hoa rực rỡ nhất nở rộ trên lưỡi kiếm, cánh hoa có màu đỏ tươi như máu.
Dùng cành và lá tẩm thuốc độc để rạch da người, hóa ra một đám đều là những con quái vật xấu xí.
Đột nhiên có tiếng quạ kêu vang lên bên cửa sổ, không biết đang than khóc điều gì. Có lẽ là than khóc cho những nỗi đau không thể ngủ yên, cùng với những chuyện đời đáng tiếc.
Nữ nhân dẫm lên vũng máu đỏ tươi, túm chặt cổ áo của người trước mặt. Gã vẫn ngậm miệng không nói một câu, qua biểu cảm trên mặt cũng không đoán được điều gì. Thế nhưng hai mắt của gã lại có chút trống rỗng, đó không phải đau đớn mà là giày vò, cùng với sự bất an và áy náy.
Nàng gằn từng chữ một: "Ngươi còn không bằng một con chó."
Đến cả chó còn có liêm sỉ hơn gã.
Máu trong người nàng cũng lạnh dần theo từng chữ được nói ra.
Lưng của Thích Tẫn vẫn gập xuống như thể đang đeo gông xiềng nặng nghìn cân. Trên mái hiên, tiếng quạ kêu ngày càng vang to. Hồng Trang nhìn chằm chằm vào gã, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng đứng lên.
Nàng thở mạnh liên tục, nói: "Ta không cần mạng của ngươi."
Thích Tẫn giống như không nghe thấy gì.
Hồng Trang ném xuống một chai nhỏ, nó lăn lông lốc trên mặt đất, đến khi đụng vào đầu gối của gã mới chịu dừng lại.
Cơ thể của Thích Tẫn hơi động đậy, gã ngẩng đầu ngóng nhìn nàng.
Hồng Trang đạp chân lên cái chai, nhìn xuống gã từ trên cao: "Chẳng phải các ngươi rất thích cho người khác uống thuốc ư. Vậy bây giờ hãy tự mình nếm thử hậu quả không mấy tốt đẹp này đi."
Thù hận là căn nguyên của tội ác, nó như một vòng lặp mãi mãi không ngừng.
Bọn họ khiến nàng cảm thấy thì ra chúng sinh chỉ toàn kẻ ác, có những tội nghiệp chết một lần cũng chưa đủ, cho dù có chết cũng phải lôi ra từ luyện ngục để đền tội.
"Lúc làm ra loại độc dược này, ta chưa từng nghĩ tới sẽ dùng nó lên người của nàng." Hồng Trang nhếch môi cười một cách tàn nhẫn và bạc bẽo.
Thích Tẫn đờ đẫn trong giây lát, gã vươn tay chạm vào chai thuốc, hỏi nàng bằng giọng nói khàn đặc rách nát: "Ngươi có ý gì?"
Hồng Trang im lặng một giây rồi bật cười, nụ cười xen lẫn sự trào phúng cùng với tức giận.
"Thuốc này có thể giải được loại độc kia, tuy nhiên......" Nàng cố ý dừng lại.
Trước ánh mắt thấp thỏm lo âu của Thích Tẫn, mỗi câu nàng nói ra đều khiến người nghe cảm thấy rét buốt.
"Nó gây tổn thương nghiêm trọng đến tinh thần, uống vào sẽ khiến đầu óc của người dùng biến thành đứa trẻ vô tri."
Vừa dứt lời, Hồng Trang nhấc chân đá cái chai vào người của Thích Tẫn.
Gã không lấy.
Dường như gã đang bị gông xiềng đè ép trên mặt đất, đau đớn vô cùng.
Cánh môi của Thích Tẫn mấp máy, bàn tay siết chặt lại. Gã hỏi: "Là sao?"
Hồng Trang đáp nhẹ: "Ngươi hiểu."
Đúng là Thích Tẫn đã hiểu, cho nên một chữ cũng nói không nên lời.
Chuyện đã tới nước này thì không cần phải vạch rõ thêm nữa. Huống chi Thích Tẫn cũng là kẻ thông minh.
Xét trên một phương diện nào đó, gã và Hồng Trang rất giống nhau. Cả hai đều là loại người bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Hồng Trang lạnh lùng nói: "Ngươi nói Ân Thê Thê đã phát điên, nhưng ai mà biết liệu bà ta bị kích thích tâm lý hay là do có sẵn tật trong người? Nói không chừng nhà họ Ân di truyền vấn đề về đầu óc đấy."
Thích Tẫn siết chặt cái chai, các khớp ngón tay trắng bệch. Gã ta bóp mạnh đến nỗi phát ra âm thanh cót két.
Câu nói của Hồng Trang đã châm lên ngọn lửa dục vọng giấu sâu trong lòng gã.
Nếu, nếu......
"Nếu không một ai quen biết Ân Thanh Yên thì sao?"
Hồng Trang khom người, con ngươi lóe lên ác ý, lời nói tràn đầy dụ hoặc: "Nàng ta của bây giờ sẽ không bao giờ yêu ngươi. Nhưng ngươi nghĩ thử mà xem, nếu là một Ân Thanh Yên ngu dại thì sao? Một Ân Thanh Yên ngốc nghếch chỉ biết mỗi ngươi, một Ân Thanh Yên có duy độc ngươi ở trong thế giới của nàng......"
Nàng dừng lại vài giây, đè thấp giọng nói: "Thích Tẫn, ngươi có thích một Ân Thanh Yên như vậy không?"