Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Trần Lãng Khách

Chương 39: Oán thù đã kết




Chương 39: Oán thù đã kết

"Hòa cùng nhịp thở, phối hợp lẫn nhau như tất cả đều có chung suy nghĩ, bọn chúng thật sự là một tổ hợp rất ăn ý, nên c·hết chung cho gọn."

Thiên Dạ vươn vai một cách nhàm chán, biểu cảm y nguyên không thay đổi, hắn đã cảnh cáo rồi, nên sẽ không vì vài kẻ tự tìm đường c·hết mà bộc lộ cảm xúc gì.

Đôi mắt thiếu nữ tóc hai bím trừng lớn, thân thể không tự chủ được run lên, cô không dám tin vào khung cảnh trước mắt mình, mất hồn thốt lên:

"Vô lý!"

Cô tất nhiên biết được thực lực của những thuộc hạ của mình mạnh tới mức nào, cũng bởi vì biết rõ điều đó nên cô mới không thể tin tưởng việc này, càng đáng sợ hơn là cô không hề cảm thấy bất kỳ sự dao động aura nào, năng lượng ma thuật cũng không. Cái gã tóc trắng bên kia từ đầu tới cuối đều chỉ phảng phất là một người bình thường không thể bình thường hơn.

"Điều này thật vô lý! Ngay cả ta cũng không thể nhẹ nhàng đánh bại họ chứ đừng nói là g·iết sạch!"

Thiếu nữ lẩm bẩm, nhưng dù cô không muốn tin tưởng đến thế nào đi nữa thì nó vẫn xảy ra ngay trước mặt mình, chân thật không thể giả.

"Không có gì vô lý cả, dù ngươi có tập hợp bao nhiêu đom đóm thì ánh sáng lé loi của chúng cũng chẳng thể nào sánh nổi Mặt Trời. Sâu bọ nói cho cùng vẫn là sâu bọ, ngay từ đầu đã không cùng đẳng cấp. Mà, tiếp theo là đến lượt các ngươi."

Thiên Dạ từng bước tiếp cận hai người, không có gấp gáp, như gió nhẹ mây bay, người hắn đã muốn g·iết thì có chạy lên trời cũng đừng mong thoát được.

"Ta là Diễm Minh Đăng, xưng tên đi, mạnh mẽ bậc này như ngươi chắc không phải là hạng vô danh đâu hả? Ta có vinh hạnh được biết?"

Thiếu nữ tóc hai bím cố để mình bình tĩnh trở lại, cô tự gọi mình là Diễm Minh Đăng đồng thời hỏi tên Thiên Dạ, thực chất chỉ là đang trì hoãn thời gian để nghĩ cách thoát khỏi tình huống nan giải lúc này, ánh mắt có chút giảy nảy, tựa như đang đứng giữa một quyết định khó khăn.

Lăng Phong sớm đã sợ tới hồn vía lên mây, đứng trơ ra một bên như người mất hồn.

Thiên Dạ im lặng không trả lời mà vẫn thản nhiên tiến tới, khoảng cách chỉ có vài chục mét này đối với hai người Lăng Phong giống như con đường bước tới cửa địa ngục, mỗi một bước tiến lên của thiếu niên tóc trắng, họ lại càng đến gần nơi đó một bước.

Cuối cùng cũng hạ quyết tâm đôi mắt Diễm Minh Đăng ánh lên sự kiên quyết, tay giơ lên trước mặt rồi kết thành một thủ ấn kỳ lạ, cô hét lớn:

"Không còn cách nào khác! Giam Ngục Hồn Trận!"

Lập tức, dưới chân Thiên Dạ xuất hiện một ma trận sáng chói, từ mặt đất nóng đỏ do bị nhiệt lượng khủng kh·iếp của tia sét lúc nãy nung chảy, vô số điểm sáng lung linh bay lên rồi thẳng hướng hắn lao xuống.

Giam Ngục Hồn Trận là một cấm thuật tà ác, nó sử dụng linh hồn n·gười c·hết làm vật tế để tạo ra một lồng giam rắn chắc vô cùng, một khi đã bị nhốt lại, linh hồn lẫn thể xác của kẻ bị giam cầm sẽ dần bị bào mòn bởi oán niệm của những hồn ma tạo nên cấm thuật này, thẳng đến khi chẳng còn lại gì.

Diễm Minh Đăng sử dụng chính linh hồn của những thuộc hạ đ·ã c·hết để khởi động cấm thuật này, chỉ nháy mắt Thiên Dạ đã bị giam trong một chiếc kén ánh sáng ma mị, ngập tràn oán khí.

Tuy nhiên, Diễm Minh Đăng không cho rằng chỉ bấy nhiêu đủ để cầm chân hắn được bao lâu, lúc còn sống đám người kia đã chẳng thể chịu nổi một đòn, thì bây giờ cũng sẽ không khá hơn là mấy.



"Đơ ra đó làm gì! Chạy nhanh lên!"

Cô tát một cái thật mạnh vào mặt Lăng Phong, kẻ vẫn đang đứng c·hết trân tự nãy giờ, hét lớn một câu.

"Còn... còn cô?"

Lăng Phong lúc này mới bừng tỉnh, nhớ ra mình đang ở trong tình trạng nguy hiểm cỡ nào, hắn lắp bắp hỏi.

"Tôi sẽ cản hắn, tranh thủ cho cậu chút thời gian!"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, còn chần chừ thì chỉ có c·hết!"

Thấy Lăng Phong do dự, Diễm Minh Đăng giằng lấy thanh kiếm trên tay hắn rồi đẩy mạnh.

Cắn răng, Lăng Phong biết cô nói đúng, tiếp tục ở lại cũng chỉ có tất cả cùng c·hết, chỉ cần còn sống thì vẫn còn cơ hội báo thù, hắn nhìn Diễm Minh Đăng vài giây như muốn nhớ kỹ gương mặt cô rồi xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Dù là Lăng Phong vẫn luôn dè chừng Diễm Minh Đăng và thuộc hạ của cô vì không rõ mục đích của họ, nhưng bây giờ người ta sẵn sàng c·hết để tranh thủ cho hắn một cơ hội sống, phần ân nghĩa này hắn sẽ khắc ghi.

Diễm Minh Đăng dõi theo bóng lưng Lăng Phong đang nhằm hướng biển bay đi, dần hóa thành một chấm nhỏ, thở ra một hơi, thận trọng quay lại nhìn chiếc kén.

Lăng Phong là một mảnh ghép quan trọng trong kế hoạch của người đó, cô tuyệt đối không thể để hắn bị g·iết ở đây, dù cho có phải vứt bỏ sinh mạng này. Huống chi dù là bị g·iết lúc này, cô cũng không c·hết được.

Diễm Minh Đăng khẽ rên một tiếng, mảnh áo sau lưng liền rách toạc, một đôi cánh trắng muốt và thánh khiết từ đó vươn ra, cô đập cánh, phóng lên không trung rồi lao xuống, hai cánh mở rộng cuốn lên gió lốc kinh người, mũi kiếm đặt ở trước mặt, chú ấn được phát động cực đại, lấp lóe ánh sáng sắc lạnh. Diễm Minh Đăng lúc này như một mũi tên trắng muốt, lấy tốc độ ít thứ gì sánh nổi, trong nháy mắt đã vượt qua âm thanh trọn vẹn ba lần, từng đám mây âm bạo nổ tung phía sau, mang theo uy thế đáng sợ mà đâm thẳng về phía Thiên Dạ trong chiếc lồng giam.

Nhưng mũi kiếm còn chưa kịp chạm vào nơi đó, chiếc kén đã bị b·ạo l·ực xé tan tành, Diễm Minh Đăng chỉ cảm thấy một cơn hoa mắt thoáng qua, tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên mờ ảo, ngay sau đó cô bị một xung lực khủng kh·iếp từ trên đập xuống, toàn bộ xương sườn, xương sống lập tức vỡ tan tành, cơ thể dưới b·ạo l·ực không gì cản được đó nặng nề v·a c·hạm với mặt đất.

Một tiếng ầm vang lên thật lớn, cả khu Sky Rose cũng rung lên bần bật như đang xảy ra đ·ộng đ·ất, cát bụi mù mịt văng tung tóe, một miệng hố to được hình thành sau cú v·a c·hạm, vệt nứt lan tràn như mạng nhện.

Giữa hố, Diễm Minh Đăng ói ra một ngụm máu lớn, cô muốn đứng dậy nhưng không thể, một chân của gã thiếu niên đáng sợ kia kia đang lạnh lùng giẫm lên lưng cô, dù không bị hắn giẫm lên như vậy, Diễm Minh Đăng muốn cử động cũng khó khăn, xương cốt toàn thân cô đã rệu rã cả rồi, chỉ còn đôi cánh là vẫn vùng vẩy đập loạn, thê lương mà mỹ lệ.

Cơn đau dữ dội từ những đoạn xương vỡ vụn còn đang h·ành h·ạ, Diễm Minh Đăng lại cảm thấy hai cánh sau lưng mất đi tri giác.

Máu tươi vẩy ra nhuộm đỏ mặt đất, gã thiếu niên kia vừa vặt hai cánh của cô xuống.

Bạo lực và dã man.



Từng sợi neuron thần kinh đều đang truyền tới đau đớn kịch liệt, đau đến mức c·hết đi sống lại, Diễm Minh Đăng chỉ ước gì lúc này mình b·ất t·ỉnh hoặc thậm chí c·hết đi nhưng hết lần này tới lần khác cô lại vô cùng tỉnh táo, mặc cho thân xác bị dày vò t·ra t·ấn trong nỗi đau không tưởng.

"Ít ra thì Lăng Phong cũng đã..."

Đây có lẽ là điều may mắn duy nhất mà cô cảm thấy lúc này.

"...cũng đã chạy thoát đúng không?"

Chỉ là một giọng nói lạnh nhạt phảng phất như không hàm chứa bất kỳ loại tình cảm nào thình lình truyền vào tai Diễm Minh Đăng.

Như để kiểm chứng mình nghe nhầm, bị cơn đau làm cho hoang tưởng, cô khó khăn xoay đầu lên nhìn, và rồi cô thấy được cánh tay mảnh khảnh thuộc về gã thiếu niên tóc trắng đang nâng một chiếc cánh của mình bỗng vung lên.

Chiếc cánh trắng tinh lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ xoay tròn theo quán tính, cuốn theo gió lốc, lấy tốc độ không cách nào hình dung vạch phá bầu trời, nhằm hướng Lăng Phong bỏ chạy lúc nãy điên cuồn lao tới.

"Thiên Dạ! Mối hận hôm nay ta sẽ nhớ. Một ngày nào đó ta sẽ trở lại g·iết ngươi..."

Không trung, mấy nghìn mét bên ngoài, Lăng Phong vẫn đang toàn lực bay đi. Gương mặt hắn bị oán độc và thù hận lấp đầy, trong lòng chỉ còn nung nấu quyết tâm trả thù. Hắn hồn nhiên quên rằng, tạo thành kết quả bây giờ, tất cả đều do chính tay hắn gây ra.

Xẹt!

Đúng lúc này, cánh chim nhuộm máu ẩn chứa sức mạnh hủy diệt lấy uy thế không thể cản phá như muốn rạch nát bầu trời từ sau bay tới, cắt hắn thành hai nửa, c·hết đến không thể c·hết hơn. Hai phần t·hi t·hể Lăng Phong cũng bị vòi ròng do dư lực từ cánh chim tạo thành đuổi theo ngay sau đó xoắn thành thịt vụn, lỏm bỏm r·ơi x·uống b·iển.

"Tới lượt ngươi rồi."

Sky Rose, Thiên Dạ từ tốn nhấc chân khỏi lưng Diễm Minh Đăng, nhẹ nhàng nói.

"Khục... Khục... ngươi thật sự... g·iết hắn...?

Diễm Minh Đăng khó nhọc xoay người lại nằm ngửa, nhưng hành động quá lực khiến cô phải ho ra hai ngụm máu, kèm theo vài mảnh nhỏ nội tạng.

Thiên Dạ thản nhiên gật đầu.

"Ha...ha...ha... khục..."

Đạt được câu trả lời khẳng định, Diễm Minh Đăng cười thảm một tiếng, rồi lại phun ra một ngụm máu.

Mất đi tất cả thuộc hạ, cả cơ thể này cũng sắp c·hết, nhưng cuối cùng vẫn để Lăng Phong c·hết đi, người đó chắc phải giận cô lắm.



"Ngươi... thật mạnh, có lẽ sẽ trở thành chướng ngại... khó khăn trên đường của người đó,..."

Cô cảm thán.

"Ta? Chướng ngại? Ta không cho rằng cái người ngươi nói tới có cái tư cách đó."

Thiên Dạ lắc đầu, không buồn không vui.

Diễm Minh Đăng ho ra thêm một ngụm máu nữa, nhưng gương mặt bị máu che kín của cô lại lộ ra một nụ cười.

"Ngươi... vẫn quá tự đề cao mình... còn nhiều chuyện... mà ngươi không biết đâu... giống như... bây giờ ngươi không thể nào... g·iết ta... bởi vì..."

"Bởi vì đây không phải cơ thể thật của ngươi..."

Cô còn chưa dứt câu đã bị Thiên Dạ chen ngang.

"Cái...? Làm sao mà...?"

Diễm Minh Đăng lắp bắp kinh hãi.

Bộp!

Và đáp lại cô là một bàn chân của Thiên Dạ nhấn vào mặt.

"Ta không muốn nhắc nhiều, tốt nhất đừng chọc vào ta, ta sẽ coi như mọi chuyện chấm dứt ở đây."

Hắn nói, từ từ dồn sức vào chân, kẻ đáng c·hết là Lăng Phong giờ đã đi gặp Diêm Vương để báo danh, hắn lại không cần phải g·iết người một cách vô nghĩa.

"Ngươi... tính toán thơm bơ... vậy sao? Oán thù... đã kết... Không đội trời... chung!"

Diễm Minh Đăng thều thào.

"Đã vậy thì..."

Rốp!

Đầu cô bị Thiên Dạ lãnh đạm giẫm nát, máu tươi trộn lẫn óc người văng ra.

"Định báo thù thì cứ tới, đã muốn c·hết thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện... "

Thiên Dạ ghét phiền toái, không có nghĩa hắn sợ phiền toái. Lại nói, những kẻ nào muốn gây chuyện với hắn thì chỉ là chúng đang tự tìm phiền toái thôi.